Thầy mải dạy, trò mải nghe, tới khi nhìn lại thì trời cũng đã tối muộn.
Thầy trò ba người đi tới phòng ăn của học viện. Không biết có phải hay không vì ngày hôm qua hành trình vất vả, lúc này đồ ăn trong phòng ăn mặc dù đã chuẩn bị tốt, nhưng vẫn không có một bóng người.
Đường Tam vội vã múc ba cái chén cháo loãng cho ba người. Kinh tế học viện khiêm tốn, dù đến sớm một chút cũng không có gì thịnh soạn. Điểm tâm hôm nay cũng đơn giản gồm bánh bao chay, rau xào, cháo loãng, mỗi người còn có thêm một quả trứng gà. Diệp Phi Linh tranh thủ gắp thức ăn, kèm theo cái bánh bao.
Nhìn Đường Tam vội vàng bưng đến trước mặt mình. Đại sư liền cau mày.
- Phất Lan Đức cho các ngươi ăn như thế này ư?
Nhìn nét mặt Đại Sư tối lại, Diệp Phi Linh mới ý tứ mở miệng.
- Sư phụ, đồ ăn như vậy cũng rất đủ rồi!
- Hồ đồ! Đây là thời khắc quan trọng nhất để cho các hài tử như các ngươi phát triển. Thân thể chính là tiền vốn của võ hồn. Một người không có thân thể tốt, như thế nào có thể kiên trì nhẫn nại tu luyện? Thế này đối với ta và Phất Lan Đức thì không sao, nhưng đối với các hài tử các ngươi còn xa mới đủ!
Đang lúc Đại sư phát hỏa.Thanh âm lười biếng của Phất Lan Đức từ bên ngoài truyền đến:
- Đại sư, ngươi đứng nói chuyện mà không đau thắt lưng hả? Ngươi cũng biết bây giờ là lúc các hài tử này phát triển. Ngươi biết bọn họ một ngày muốn ăn bao nhiêu thức ăn sao? Sơn hào hải vị tại Tác Thác thành có bán đó, nhưng điều kiện kinh tế học viện như thế nào có thể cho phép bọn hắn ăn sơn hào hải vị. À mà....nếu ngươi nguyện ý tài trợ, ta không ý kiến!
Theo thanh âm, Phất Lan Đức từ bên ngoài đi tới.
Nhìn hắn tiến vào phòng ăn, sắc mặt Đại sư thoáng hoà hoãn vài phần:
- Học viện có cái gì khó khăn ta mặc kệ, nhưng nếu ta quyết định lưu lại làm sư phụ ở nơi này, sẽ tuyệt không để bọn nhỏ phải khổ, Phất Lan Đức, chuyện này ngươi giao cho ta toàn quyền xử lý đi. Sau này mỗi bữa cơm, các hài tử ăn cái gì sẽ do ta quyết định!
- Để con quyết định có được không ạ?
Diệp Phi Linh giương mắt nhìn. Thực sự đồ ăn có thể ăn được, nhưng hương vị thì nhập nhèm quá.
- Ngươi muốn làm việc trong bếp? - Đại Sư liếc nàng.
- Không được, Phi Linh, ngươi tới đây là để học, không phải để làm bếp!
Phất Lan Đức cản lại. Tuy rằng lão Triệu có nói qua nữ hài này khả năng nấu nướng không tệ, nhưng hắn không thể vì thế mà làm chậm trễ chuyện học hành của nàng.
- Hì hì, con sẽ không làm chậm trễ chuyện học tập đâu, nhưng mà không phải con ghét bỏ nhà bếp nấu ăn quá tệ, hôm thì bánh bao khê, hôm thì cháo cháy! Tuy rằng dạo gần đây nguyên liệu cải thiện hơn nhưng mùi vị thì vẫn vậy! Ít nhất, không phải một mình con làm việc trong này, mà còn nên có những học viên khác! Con chỉ có thể cải thiện mùi vị thức ăn mà thôi!
- Ngươi nói có thể cải thiện mùi vị, vậy chứng minh cho ta xem!
Phất Lan Đức trong lòng thầm tính toán. Thật ra hắn không phải không biết chuyện công độc sinh ở các trường học khác diễn ra như nào, chẳng qua hắn chỉ muốn chúng tập trung học tập!
Nhưng Đại Sư lại không có ý nghĩ như vậy, hắn đã quen với hoàn cảnh ở trường học, việc học sinh tự mình làm thêm trong trường cũng là điều đương nhiên. Những thứ này sẽ giúp học sinh trở nên hiểu được khó khăn mình đang có, từ đó học tập tốt hơn.
Đường Tam gặm bánh bao, im miệng.
- Mời các vị sư phụ ngồi xuống, cho con tầm nửa tiếng!
Diệp Phi Linh không nhanh không chậm đáp. Cháo hôm nay may mắn ninh vừa chín tới, ít nhất ăn được. Nàng múc một lượng vừa đủ, bắc bếp đun lại. Cháo gì thì cháo, loãng quá cũng không tốt. Rau trong rổ cũng không nhiều, may mắn là còn cái cải thảo cà chua gì đó, rửa sạch rồi xắt chéo. Trứng gà luộc sẵn còn có quả, nàng lột vỏ trực tiếp ngâm vào chén mắm, sau đó lại thái hành gừng bỏ cùng.
Hồn lực tăng lên, mấy cái niêu nồi nặng như đá này đối với nàng vô dụng.
Chỉ nghe tiếng đảo rau thôi cũng thấy vui tai, mùi thơm truyền tới, trong chốc lát cháo đặc lại mềm nhuyễn, rau cải thảo xào cà chua hơi mặn, ăn cùng cháo hay bánh bao đều vừa vị, trứng gà ngâm mắm được rưới một chút nước mỡ hành gừng vừa thơm vừa ngậy.
Đại Sư vui vẻ cười.
- Ha ha, ngươi cũng nếm thử xem!
Phất Lan Đức ngồi xuống. Diệp Phi Linh bê đồ tới, nhìn màu sắc tươi sáng rực rỡ đã cảm thấy ngon miệng hơn đám rau xào úa úa trược mặt Đại Sư.
- Sư huynh, lát nữa huynh rửa bát!
Vừa nói nàng vừa gặm bánh bao, lại nhét một miếng trứng vào miệng. Hừ, đồ mình nấu vẫn là tốt nhất. Ít nhất không phải ăn đậu hủ thối là được rồi.
Đường Tam gật đầu không ý kiến, cũng vui vẻ ăn. thầy trò ăn sạch bách chỗ còn dư thừa.
- Nếu ngươi không có ý kiến, vậy thì để Phi Linh làm việc ở phòng bếp, sau này bữa con bé nấu, nguyên liệu ta sẽ lo, đám còn lại sẽ rửa bát!
Đại Sư vừa ăn vừa nói. Phất Lan Đức uống một ngụm cháo nóng, cảm thấy bản thân ấm áp hơn rất nhiều.
- Tùy ngươi vậy, chỉ cần không ảnh hưởng đến chất lượng học tập là được!
Một lời nói, dường như đã mở ra cả bầu trời trong sáng cho Diệp Phi Linh.