Đi vào bên trong Lam Bá học viện, cảm giác so với Thiên Đấu hoàng gia học viện khác nhau không nhỏ. Nơi này mặc dù không có cảnh sắc tươi đẹp như Thiên Đấu Hoàng gia học viện nằm trên núi, nhưng tất cả mọi thứ đều gây cho người khác một loại cảm giác phi thường khí thế. Con đường mở rộng, trải dài vào bên trong, hai bên đường là rừng cây. Cuối đường có thể thấy một sân tập lớn đường kính hơn hai trăm thước, vây quanh bởi một loạt toà kiến trúc ba tầng. Tiếp đãi sư phụ lần lượt giới thiệu với mọi người, các toà nhà ba tầng này là lớp học, túc xá cũng như nơi tu luyện của học viện. Nếu nói Thiên Đấu hoàng gia học viện kiến tạo như một đỉnh núi, thì Lam Phách học viện này kiến tạo ở giữa trung tâm rừng rậm, bởi vì phạm vi còn lại xung quanh các toà nhà đều là rừng rậm. Nghe nói, đây là mảnh thực vật lớn nhất nằm bên trong Thiên Đấu thành. Có thể sở hữu một mảnh rừng rậm như vậy, đúng như câu Tần Minh nói, kẻ nào dám bảo Lam Bá học viện không có bối cảnh đây?
Tiếp đãi sư phụ tiếp tục mang mọi người đến một toà kiến trúc có đỉnh nhọn, nhìn qua có vẻ chắc chắn nhất trong tất cả kiến trúc bên trong học viện. Đi vào bên trong, một đại sảnh trống trải, không có ngăn cách các phòng, ánh sáng từ cửa sổ bốn phía chiếu vào trong phòng, khiến cho không gian nơi này sáng ngời, trên mặt đất là hoa cương nham thạch, vách tường được sơn trắng tinh không được trang trí gì cả.
Tiếp đãi sư phụ mời mọi người ở chỗ này đợi, còn mình rời đi, không lâu sau, có ba gã hồn sư từ bên ngoài đi vào. Ba người này đều khoảng bốn mươi tuổi, hình dáng, tướng mạo bình thường, tuyệt không có điểm nào khác thường, chỉ là trên mặt bọn họ đều hiện lên sắc thái nghiêm cẩn giống nhau. Ba người đi đến bên trong đại sảnh thì dừng chân, người đi đầu nói:
- Mời các vị tham gia khảo hạch hồn sư bước lên trước tiến hành khảo nghiệm. Vị nào lên trước?
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Phất Lan Đức. Phất Lan Đức mỉm cười, hướng Tần Minh phất tay, nói:
- Tiểu Minh, ngươi trước đi!
Tần Minh gật gật đầu, bước lên phía trước, hướng ba gã hồn sư hỏi:
- Xin hỏi, tiến hành kiểm tra như thế nào?
Gã hồn sư vừa nói chuyện trước đó trả lời:
- Thỉnh các hạ phóng xuất toàn bộ võ hồn, chỉ cần vượt qua bốn mươi cấp, sẽ cùng ba người chúng ta giao thủ, có thể kiên trì trong mười phút là hợp lệ!
Cấp bậc hồn sư tất nhiên là quan trọng nhất, chỉ cần đem võ hồn phóng thích, cấp bậc nào, thuộc tính nào của hồn sư cũng được thể hiện ra hết, cho nên việc giao thủ còn lại là để kiểm tra kinh nghiệm thực chiến, dù sao là một sư phụ, nếu không có kinh nghiệm thực chiến phong phú, hiển nhiên không thể được nhận. Cái vấn đề này thì còn tùy trường hợp, và cũng không áp dụng cho phụ trợ hệ hồn sư.
Ai lại để cho hệ phụ trợ không có sức công kích đi giao thủ chứ?
Đám học viên ở phía dưới nhìn nhau, không ai bảo ai, tất cả đều nhe răng trắng tinh mà cười. Tình huống này hệt như hồi bọn họ mới vào học viện.
- Ca, ngươi đoán võ hồn của học trưởng là gì?
Tiểu Vũ hào hứng hỏi.
- Ta cũng không biết, nhưng xem tính khí hắn giống viện trưởng, phần lớn là thuộc hệ hỏa rồi!
Đường Tam nhỏ giọng đáp. Đại Sư ở bên cạnh, nghe thấy thế, gật đầu mỉm cười.
- Được! -Tần Minh bởi vì chuyện xảy ra ở Thiên Đấu hoàng gia học viện vốn đã hết sức kiềm chế, lúc này không còn thu liễm hơi thở của bản thân, trực tiếp phóng thích ra võ hồn của mình.
Trong phút chốc, không khí bên trong đại sảnh tựa hồ bắt đầu trở nên nóng ấm, đứng đối diện với Tần Minh, thân thể ba gã sư phụ của Lam Phách học viện đồng thời lắc lư, trên mặt không khỏi toát ra vẻ hoảng sợ.
Ba vị sư phụ phụ trách kiểm tra này đều là hồn sư cấp bậc hồn vương hơn năm mươi cấp, võ hồn của đối phương vừa mới phóng thích, chỉ riêng khí thế đã áp bách bọn họ xuất hiện phản ứng, điều này chỉ có thể chứng minh, vị hồn sư trẻ tuổi trước mắt so với bọn họ cường đại hơn rất nhiều.
Ngay sau đó, trên người Tần Minh bốc lên một đám lửa màu vàng, theo tiếng gầm nhẹ của hắn, quần áo trên cơ thể chợt bành trướng, khiến cho áo khoác màu tím than vốn rộng thùng thình bị bó chặt, hai tròng mắt đồng thời biến thành màu vàng, tổng cộng sáu cái hồn hoàn từ dưới chân bay ra, hai vàng, ba tím, một đen. Mặc dù chưa được xem là tổ hợp hoàn mỹ nhất, nhưng sáu cái hồn hoàn đồng thời xuất hiện, cũng gây cho ba vị sư phụ của Lam Bá học viện trước mặt rung động thật lớn.
- Tần Minh, sáu mươi hai cấp, Liệt Hoả Thương Lang, chiến Hồn Đế, cường công hệ!
- Ca đoán trúng rồi!
Tiểu Vũ hai mắt rực sáng nhìn Đường Tam. Nàng càng ngày càng yêu quý ca ca hơn, hắn nói gì cũng hợp lý.
Diệp Phi Linh đứng ở một bên nhìn mắt Tiểu Vũ chỉ có Đường Tam, trong lòng không khỏi cảm khái. Nhìn lại Tần Minh khí thế hung hãn ở phía trên, lôi một quyển bút ký từ trong không gian, xoẹt xoẹt vẽ đồ cho hắn.
Ừm, còn vị sư mẫu không nhớ tên kia nữa, hi vọng nàng không quá đẫy đà, bộ đồ nàng đã làm chỉ cần dáng người nhỏ hơn viện trưởng là mặc được.
Lang vốn là võ hồn thuộc tính âm hàn, thế nhưng có thể mang thuộc tính hỏa, xem chừng cũng là biến dị thuộc tính theo hướng tốt. Ừ, tiện tay rồi ghi luôn.
Đại Sư nhìn Diệp Phi Linh hí hoáy ghi chép, chính hắn cũng ghi. Võ hồn biến dị cực kì đặc biệt này, hắn cũng chưa từng thấy.
- Để tiện cho việc kiểm tra, tốt nhất các ngươi phóng luôn võ hồn ra đi, dù sao người ta cũng chỉ là Hồn Vương!
Đại Sư chậm chạp vừa ghi vừa nói. Ngoại trừ hắn ra, năm vị sư phụ của Sử Lai Khắc học viện đồng thời mở ra võ hồn đủ để khiến hồn sư bình thường phải ngước nhìn hồn hoàn của bọn họ. Trong phút chốc, hai gã Hồn Đế, ba gã Hồn Thánh, một loạt hơn ba mươi cái hồn hoàn đồng thời xuất hiện trước mặt các vị sư phụ phụ trách kiểm tra của Lam Bá học viện.
- Lí Úc Tùng, sáu mươi ba cấp, Long Văn Côn, khí Hồn Đế, cường công hệ!
- Lô Kì Bân, sáu mươi sáu cấp, Tinh La Kì, khí Hồn Đế, khống chế hệ!
- Thiệu Hâm, bảy mươi mốt cấp, Đường Đậu, khí Hồn Thánh, thực vật hệ!
- Triệu Vô Cực, bảy mươi sáu cấp, Đại Lực Kim Cương Hùng, chiến Hồn Thánh, cường công hệ!
- Phất Lan Đức, bảy mươi tám cấp, Miêu Ưng, chiến Hồn Thánh, mẫn công hệ!
Năm người cùng với Tần Minh phát ra quang mang chói lòa, khiến cho gã sư phụ run rẩy tinh thần.
Má, có ai nói hôm nay gặp vận gì không? Bọn họ đi ra cửa đi chân trái hả? Toàn mấy kẻ trâu bò Hồn Đế Hồn Thánh, thậm chí tiếp cận cả Hồn Đấu La kia tới cửa xin việc nữa hả?????
- Chúng tôi đạt yêu cầu chứ hả? - Âm thanh Phất Lan Đức vang lên mang theo một chút chấn động hồn lực, khiến cho ba gã hồn sư bừng tỉnh.
- A, đương nhiên có thể! Các vị tiền bối, thỉnh thu lại võ hồn đã! -Ba người rõ ràng bắt đầu trở nên cung kính hơn.
Đường Tam đứng trong đám Sử Lai Khắc thất quái nhìn một màn trước mắt, trong lòng thầm nghĩ, ở thế giới này quả nhiên hoàn toàn là nói chuyện bằng thực lực. Lúc trước, tại Thiên Đấu hoàng gia học viện, Phong Hào Đấu La vừa xuất hiện, đã áp chế khiến các vị sư phụ Sử Lai Khắc học viện không có biện pháp, cho dù là Phất Lan Đức viện trưởng cũng phải kiềm chế không ra tay. Mà bây giờ, sự cường đại của các vị sư phụ Sử Lai Khắc học viện cũng khiến cho Lam Bá học viện khiếp sợ, thực lực quả nhiên là điều quan trọng nhất.
Hít một hơi thật sâu, vị sư phụ dẫn đầu Lam Bá học viện cung kính nói:
- Tại hạ Âm Thư, năm mươi tư cấp, cường công hệ, chiến hồn sư. Cấp bậc của các vị tiền bối ta không có gì để bình luận. Các vị thấy thế nào nếu ta đưa các vị đến gặp viện trưởng? Đãi ngộ của các vị do nàng định đoạt!
- Cứ như vậy đi! -Phất Lan Đức mỉm cười. Tâm tình của các vị sư phụ Sử Lai Khắc học viện cũng tốt hơn rất nhiều. Dù sao được người khác tôn kính so với bị người khác khinh miệt cũng tốt hơn, nơi này mặc dù hoàn cảnh không bằng Thiên Đấu hoàng gia học viện nhưng cũng có ưu điểm của nó.
Diệp Phi Linh không lấy làm ngạc nhiên cho lắm, thực lực vi tôn. Chẳng thế mà cha của Đường Tam khiến cho Võ Hồn Điện cũng phải sợ một vành, chỉ là hắn không biết thôi.
Âm Thư dẫn đầu ba vị sư phụ Lam Bá học viện đi ra khỏi toà kiến trúc đỉnh nhọn, men theo con đường nhỏ bên cạnh trực tiếp hướng về phía đằng sau học viện, nhanh chóng ra khỏi khu nhà dành cho sư phụ tiến vào sâu bên trong rừng rậm.
Đại sư nghi hoặc hỏi:
- Viện trưởng của các ngươi không ở trong khu túc xá dành cho sư phụ hay sao?
Âm Thư đáp:
- Viện trưởng bình thường không có mặt trong học viện, ngài tương đối thích an tĩnh, một mình ở trong rừng. Việc bình thường của học viện đều do các vị sư phụ tự giải quyết, chỉ có đại sự mới phiền đến viện trưởng!
Nhắc tới viện trưởng, trong mắt vị Âm Thư này xuất hiện sự tôn kính xuất phát từ nội tâm.
- Hóa ra là vậy!
Phất Lan Đức gật gù.
Đi chừng mười phút, mọi người đang tận hưởng không khí thanh tân của rừng rậm, thì đột nhiên, một tiếng ca lãng đãng như khói thoảng từ phía trước bỗng truyền đến.
Tiếng ca uyển chuyển đập vào tai, u oán triền miên, giống như nỉ non lại giống như oán thán, khiến cho cảm thấy một trận buồn. Giai điệu cũng vậy, vô cùng nhu mỹ.
Diệp Phi Linh ánh mắt tràn đầy tán thưởng. Giọng ca xuất sắc thật, nếu như nàng đang ở kiếp trước chắc chắn sẽ tranh giành vì mỹ nhân một phen.
"" Gió thổi tan giấc mộng của hoa
Nhưng ngươi nói rằng
Chỉ là con tim người đang phiêu du..
Quên không được ngươi
Không hiểu được con tim ta trao ngươi
Tại sao ngươi cố chấp rời đi?
Nếu.. chân ái không phải là sai lầm?
Tại sao phải chịu đựng nhân quả vô tận này?
Ta không còn nhớ ngươi..
Trong âm thanh của gió
Ta lặp lại cả ngàn lần..
Những mảnh vụn cánh hoa
Hóa thành ngàn vạn vụn vỡ
Lạc tới không gian vĩnh hằng.
Yêu chỉ là một giấc mơ
Nhưng chúng ta không muốn tỉnh mộng
Chỉ không quên được một đoạn duyên
Những cánh hoa phiêu lạc trong gió vẽ ra một vòng luân chuyển
Hoa bung cánh nở, tâm nguyện chưa thành... ""
Tiếng ca dần biến mất trong yên lặng, đi phía trước là Phất Lan Đức và Đại Sư đều đã dừng bước.Lúc này Phất Lan Đức thần sắc nhìn qua có chút quái dị, còn Đại Sư thì lệ rơi đầy mặt.
- Sư Phụ, người sao vậy?
Đường Tam thấy thân hình Đại Sư run rẩy, tiến lên xem hắn.
Đôi mắt Đại Sư chảy ra hai hàng lệ, bờ môi hắn run rẩy thì thào, giống như đang tự sự, mà tựa hồ như đang nhớ lại.
- Âm điệu này.. là do ta viết.. đó cũng là.. thứ nàng ấy thích nhất..!