Chân núi.
Ba vị hồn sư cước bộ thật nhanh, hai nam một nữ chạy về hướng bắc, mục tiêu chính là đỉnh của Lạc Nhật Sâm Lâm này.
- Tiểu Cương, nếu mà mệt thì đừng có miễn cưỡng nữa!
Liễu Nhị Long nhìn cước bộ Đại Sư có chút mỏi mệt, xiêu vẹo chạy.
Đại Sư dường như không nghe thấy lời nàng nói, chân cố bước cho nhanh, La Tam Pháo theo mùi độc dược mà lần tới nơi này.
Trời chiều đã nhuộm bóng trăng, ba người cuối cùng cũng đến được dưới chân núi. Con đường thực sự rất dốc, đá nhọn lởm chởm.
Trọng yếu nhất là đêm tối khiến cho hồn thú rục rịch. Vô số ánh mắt xanh lóe lên, tựa hồ chuẩn bị tiến công.
Liễu Nhị Long nhìn Đại Sư, trong lòng thầm than không ổn. Mặc dù nàng cùng Phất Lan Đức không sợ đám hồn thú này, nhưng Tiểu Cương thì không thể.
Lỡ nàng cùng Phất Lan Đức mải chiến đấu không kịp để ý, làm Tiểu Cương bị thương thì sao bây giờ? Sao Tiểu Cương có thể vì mấy đứa trẻ mà không màng tính mạng như vậy?
- Tiểu Cương, hai đứa nhóc đó là gì của ngươi vậy? Chúng... là con của ngươi ư?
Đối với Liễu Nhị Long, có lẽ trên đời này người duy nhất khiến hắn bận tâm là con của hắn. Lòng nàng có chút chua xót, ngập ngừng hỏi.
Phất Lan Đức đầu đầy vạch đen. Liễu Nhị Long não bổ cái gì vậy, sao lại nghĩ hai đứa nó là con của Tiểu Cương chứ?
- Đối với người khác thì không phải, nhưng với ta chúng nó chính là con ta!
Đại Sư nói rất nhanh, hắn còn đang chuyên tâm nhìn về hướng đường.
Con? Con riêng ư?
Trong đầu Liễu Nhị Long chợt bùng lên hai từ này, dùng thân phận của nàng mà liên tưởng đến. Bởi vì nghĩ như vậy, nàng không cẩn thận mà vấp phải hòn đã, ngã lăn ra.
- Cái đó! Lúc nãy ngươi nói cái gì, ta nghe không rõ!
Không, nàng không mong muốn kết quả này, Tiểu Cương, xin ngươi hãy nói rõ cho ta biết!
Đại Sư vẫn không ngoảnh mặt lại, chỉ nặng nề giải thích.
- Thật ra tiểu Tam là đệ tử đích truyền của ta, Phi Linh cũng vậy! Nhưng mà... chúng nó đã chỉ rất nhiều đạo lý làm người cho ta!
Liễu Nhị Long lắng nghe hắn nói, lúc này trong lòng chợt thở ra, lại nhớ đến những lời thằng bé nói mà nàng nghe thấy. Thằng bé nói rất tốt, cũng khuyên giải Tiểu Cương chịu nghĩ cho ta!!
Trong mắt nàng hung quang chợt nộ. Vốn là người nóng tính, Liễu Nhị Long nói thẳng:
- Không sai, đứa trẻ tốt như thế, nó đã là con của ngươi thì cũng là con của ta! Hai người các ngươi quá chậm rồi!
- Hừ, dám động con của lão nương, lão nương cùng hắn liều mạng!
Khí thế bốc lên, Liễu Nhị Long túm Đại Sư cùng Phất Lan Đức... băng rừng vượt núi, uỳnh uỳnh uỳnh mà chạy lên đỉnh núi. Hồn thú hai bên bị khí thế của nàng dọa sợ đến mức văng ra ngoài.
Độc Cô Bác đứng trên mỏm đá, lạnh lùng nhìn ba người đang tiến công. Động tĩnh chúng chạy thật ồn ào khiến hắn mất hứng.
- Hừ, thứ sâu bọ cũng dám làm phiền bản tọa!
Ngay khi chạm tới đỉnh núi, Liễu Nhị Long hừng hực khí thế hô hào:
- Độc Lão Quái, tiểu Tam nhà ta ở đâu? Mau giao ra đây!
Độc Cô Bác liếc nhìn nàng bằng nửa con mắt. Thứ nhãi con gì mà cũng dám hô hào với bản tọa? Không biết lớn nhỏ!
Giọng Liễu Nhị Long rất lớn, Diệp Phi Linh ở phía xa mơ hồ nghe thấy, nhưng không rõ là chuyện gì. Hiện tại Đường Tam đang trong giai đoạn quan trọng, cho nên nàng không thể rời đi lúc này.
- Sư huynh, cố gắng lên!
Mặc dù biết Đường Tam sẽ không chết, nhưng tình cảnh hung hiểm như vậy, nàng vẫn là rất xót xa.
Chết tiệt, biết vậy làm mấy cái pháo tín hiệu như của Vinh Vinh tỷ rồi, sơ xuất quá.
Diệp Phi Linh hận đến cắn răng, giá như nàng chuẩn bị kỹ lưỡng hơn thì tốt rồi.
- Chào ngài, Độc Cô tiền bối! Đường Tam cùng Phi Linh chỉ là đứa trẻ, xin ngài hãy coi chúng nó là tiểu hài tử không hiểu chuyện mà thả chúng đi!
Phất Lan Đức cung kính thưa. Hắn lĩnh giáo quá thực lực của vị này, trong lòng âm thầm kêu khổ không thôi.
Độc Cô Bác rất không vui vì bị làm phiền, hắn âm u nhìn ba người, sau đó mới lạnh lẽo nói:
- Mấy đứa trẻ đó... chết rồi!
Tốt nhất là các ngươi chết tâm đi, bản tọa còn phải dùng tới chúng. Thứ gì mà cũng dám tiến lên nơi này?
Đại Sư nghe hắn nói, ánh mắt dại ra.
Không! Không thể nào!!
Con trai ta! Con gái ta! Đệ tử đắc ý nhất của ta! Áo bông nhỏ của ta!!!
Nỗi đau thương hóa thành căm phẫn tột độ, huyết lệ từ trong mắt hắn chảy ra, giận dữ mà gằn giọng, gào tên Độc Cô Bác.
- Ồn ào quá!
Độc Cô Bác nhíu mày, hắn không thích tiếng mấy con ruồi nhặng vo ve như này, đầu ngón tay khẽ điểm, hồn lực màu xanh lá nhẹ lướt, hóa thành độc xà lao về phía Đại Sư.
Phanh một tiếng, Liễu Nhị Long chạy tới, đứng lên chắn trước người Đại Sư. Nàng hồn lực cũng cao, võ hồn lại có lực phòng ngự không kém, nhanh chóng mà ngăn cản lại chiêu thức. Thế nhưng hồn lực của Phong Hào Đấu La há đơn giản như vậy? Độc khí ăn mòn cơ thể không khỏi đánh nàng lui về mấy bước, Phất Lan Đức thấy tình thế nguy cấp vội vàng mà kéo hai người bay lên cao, tránh thoát khỏi phạm vi công kích.
Đại Sư tâm như tro tàn, hắn rầu rĩ nói:
- Phất Lan Đức, Nhị Long... Các ngươi đồng ý giúp ta không?
- Khỏi cần phải nói!
Phất Lan Đức cùng Liễu Nhị Long đồng thanh. Ba người bay lên tới khu vực gần đó, đứng trên đỉnh đầu ngọn cây, bắt đầu triển khai chú ngữ, dùng bí kĩ chung cực tam thể nhất vị của võ hồn dung hợp kĩ mà thành.
Đồ án màu vàng kim rực rỡ triển lộ, nương theo chú ngữ mà từng chút từng chút sáng lên. Võ hồn miêu ưng tách ra đôi cánh, võ hồn Hỏa Long đứng ở giữa làm chân thân, võ hồn La Tam pháo cường thế mà dung nhập. Tất cả gói gọn trong một bọc kén, rồi vỡ ra.
Một con cự long màu vàng kim mang hơi thở hủy thiên diệt địa mạnh mẽ xuất thế.
Diệp Phi Linh ngẩng đầu lên nhìn con cự long to lớn kia. Trời má, ai nói cho nàng biết đây là thứ gì không? Võ hồn hay cái quái gì vậy?
Bốn trảo lớn trông cực kỳ uy mãnh, toàn thân bao trùm bởi những vẩy rồng thật lớn, hai râu rồng hiện ra khiến xung quanh trang ngập bởi khí thế uy nghiêm, long uy cường đại bốn phía làm mọi thứ mờ nhạt, hồn thú trong rừng sợ hãi chạy tứ tán.
Kể cả Độc Cô Bác cũng phải nhíu mày khi chứng kiến hơi thở cường đại của nó.
- Là Long Tộc Chi Vương của thời Thượng Cổ!
Độc Cô Bác lẩm bẩm. Bằng kiến thức của hắn, không khó để nhận ra con rồng này là thứ gì.
- Gràoooooooooooo!!!!!!!!
Âm thanh rống giận mang theo long uy đánh về phía hắn. Độc Cô Bác âm thầm chửi thề, tay hắn chống xuống đất, đồ án hiện lên một vòng xanh lục lóe sáng.
Soạch... soẹt... Roạt roạt... soạt soạt soạt... âm thanh giống như có loài bò sát nào đó thật lo lớn đang bò lên.
- Mỹ nhân của ta, triển hiện yêu kiều của ngươi đi nào!
Ùyng một tiếng, theo lời nói của Độc Cô Bác, đại xà cực lớn màu xanh biếc vùng dậy, quay đầu hung ác nhìn về phía người Đại Sư.
Là võ hồn chân thân của Độc Cô Bác, Bích Lân Xà Hoàng.
Hơn nửa thân thể đại xà vươn thẳng lên, đương đầu giằng co cùng Hoàng Kim Thánh Long.
Đôi mắt rắn cực kỳ âm lãnh nhìn chằm chằm về hướng Hoàng Kim Thánh Long. Lưỡi trong miệng rắn thò ra thụt vào, khí màu lục nồng đặc bao trùm quanh thân thể nó.
Diệp Phi Linh không biết có ngày sẽ thấy được võ hồn chân thân của Độc Cô Bác, nhưng tràng diện xuất hiện khiến nội tâm nàng rung động mãnh liệt.
Như vậy, bên kia cự long chính là của sư phụ, tổ hợp Hoàng Kim Thiết Tam Giác.
Diệp Phi Linh gấp đến đỏ mắt. Sư huynh, lúc nào ngươi mới ra vậy???? Làm ơn, làm ơn nhanh lên đi!
Phía dược cốc đồ đệ đang khóc đỏ con mắt, bên phía các sư phụ cũng đang đỏ con mắt.
- Càng ngày càng cảm thấy các ngươi đáng chết! Tốt nhất là giết phứt luôn!
Độc Cô Bác nhảy lên đầu Bích Lân Xà, âm u nhìn ba người đứng trên đồ án vàng kim.
- Hôm nay cho dù có chết, chúng ta cũng phải kéo ngươi xuống địa ngục, cùng nhau vĩnh bất siêu sinh!!!!
Đại Sư hận ý dâng trào, phát động Hoàng Kim Thánh Long công kích. Cự long ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng long ngâm điếc tai, hai cánh rộng mở, mạnh mẽ hé miệng há một đạo tia chớp màu vàng trực tiếp hướng Độc cô bác đánh tới.
Bích Lân Xà Hoàng cũng không có tránh ra, Độc Cô Bác búng tay một cái, đại xà há mồm phun ra một luồng sóng khí dày đặc màu xanh biếc, chín hồn hoàn quay vòng quanh thân, cúi đầu xuống dùng chính thân thể mình để ngạnh kháng công kích của Hoàng Kim Thánh Long
Ầm ầm một tiếng nổ, điện quang màu vàng lan tràn từ đầu xuống cơ thể khủng bố của Bích Lân Xà Hoàng, làm cơ thể to lớn của nó cứng ngắc lại một chút. Nhưng cũng chỉ là cứng ngắc trong một chút mà thôi.
Uy lực song phương mạnh mẽ đến mức mặt đất xung quanh chấn động mãnh liệt.
Diệp Phi Linh ngốc lăng đứng ở trên cao nhìn tràng diện chiến đấu uy lực hủy thiên diệt địa. Bởi vì quá mức khiếp sợ, nàng không tự chủ được mà hi vọng, có một ngày, chính mình cũng có thể mạnh mẽ đến như vậy.
- AAAAAAAAAA!
Tiếng Đường Tam hô lên đầy đau đớn phía sau lưng!