- Các ngươi chưa chú ý là thầy Triệu đang... phát động chân thân giáp không?
Theo tiếng nói của Đường Tam, ở phía xa Triệu Vô Cực lầm bầm lầu bầu, dường như đang chửi rủa ai đó.
- Mẹ nó, về sau nhất định phải yêu cầu lão già mê tiền kia tăng thêm phí khảo quan! Tức chết ta rồi!
Triệu Vô Cực thật sự nổi giận. cấp Hồn Thánh bị một lũ nhóc không đến cấp làm bị thương?!
Sự tình mất mặt như này nếu truyền ra ngoài chẳng phải thanh danh Bất Động Minh Vương của hắn liền đem đi... xách giày? Hơn nữa mấy đứa nhỏ này sau này đều là học sinh của hắn, cứ vậy sau này hắn làm lão sư còn có chút uy nghiêm nào không?
Tuy rằng hắn không phủ nhận năm nay quả thật lắm nhân tài kiệt xuất, đặc biệt thằng nhóc có võ hồn lam ngân thảo kia khiến hắn vô cùng kinh hãi, phế võ hồn mà tu luyện được đến nhị hoàn là thiên tài trong các thiên tài!!!
- Đừng để thầy Triệu hoàn thành võ hồn phụ thể! - Đường Tam vội vàng. Lam ngân thảo phát động quấn lấy tay Tiểu Vũ. Khống hạc cầm long nhẹ xuất kéo Tiểu Vũ quay về phía sau giống như dây cung.
Vẫn là phải xuất át chủ bài.
Trữ Vinh Vinh cùng Chu Trúc Thanh chờ.
Ngay khi Đường Tam thả tay, Tiểu Vũ lao như tên bắn, Chu Trúc Thanh lao lên phía sau, Tiểu Vũ đẩy lực tăng tốc cho Chu Trúc Thanh, Trữ Vinh Vinh phát động phụ trợ tăng tốc. Diệp Phi Linh đứng trước Trữ Vinh Vinh đồng thời bảo hộ nàng.
Triệu Vô Cực toàn thân tản ra ánh sáng, hắn hiển nhiên sắp hoàn thành võ hồn phụ thể.
Đệ nhị hồn kỹ U Minh Bách Trảo của Chu Trúc Thanh ngay lập tức phát động. Bằng vào thân thể xoay tròn cộng với trảo bén nhọn, lực xuyên thấu gia tăng cực hạn, trong thời gian tích tắc trăm lượt công kích tập trung cùng một chỗ, uy lực cực kỳ kinh người.
Triệu Vô Cực bị Tiểu Vũ đá trúng, lại thêm Chu Trúc Thanh dùng trảo đánh sau lưng. U Minh Trảo trăm cái tựa như một, cấp tốc xoay tròn như bánh răng đồng hồ nhanh chóng cắt vào sau lưng Triệu Vô Cực.
Ting!
Âm thanh rất nhỏ, nhưng lại khiến cho tất cả đều kinh hoàng. Hồn hoàn thứ của Triệu Vô Cực sáng bừng lên, đồng thời chấn bay cả Chu Trúc Thanh cùng Tiểu Vũ.
Đái Mộc Bạch dùng tốc độ cực nhanh tiến về nơi Chu Trúc Thanh rơi xuống, đón lấy nàng vào tay, nhưng lại phát hiện Chu Trúc Thanh đã bị chấn kích ngất đi.
Tiểu Vũ tình hình cũng không tốt lắm, tuy rằng bị thương nhẹ hơn Chu Trúc Thanh nhưng vẫn là không gượng dậy nổi. Đường Tam lao đến đỡ nàng, thúc giục Huyền Thiên Công trị thương.
Võ hồn phụ thể của Triệu Vô Cực hoàn thành, chân thân giáp hiện. Trong nháy mắt hắn xuất hiện bên cạnh Đường Tam.
Đồng hồ cát vẫn còn gần một nửa chưa chảy hết.
- Tiểu tử, chịu thua đi!
Triệu Vô Cực xuất lực đánh về phía Đường Tam. Tiểu Vũ nằm trong lòng hắn bỗng nhiên lao dậy.
- Ca, tránh ra!
Lúc này hai mắt của Tiểu Vũ đột nhiên sáng lên, biến thành màu đỏ trực tiếp nhìn về Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực chỉ cảm thấy trong đầu rung động, một chưởng tự nhiên cũng chậm lại, hồn lực mới phát được phân nửa, trong mắt kim quang lại phóng ra:
- Hồn kỹ loại mê hoặc? Mẹ nó, tân sinh năm nay thật là... thú vị quá!!!
Triệu Vô Cực mắt hiện kim quang, Tiểu Vũ đột nhiên kêu hự một tiếng, miệng phun huyết rơi vào lòng Đường Tam.
Đường Tam nhân cơ hội này, xuất phát Quỷ Ảnh Mê Tung thoát ra khỏi phạm vi công kích.
Triệu Vô Cực thấy vậy dừng phát động hồn lực, hắn sợ lại làm tổn thương thêm mấy đứa nhỏ này.
- Tiểu Vũ, Tiểu Vũ! - Đường Tam kêu lên vài tiếng, mang Huyền Thiên Công trút vào cơ thể Tiểu Vũ, nhưng Tiểu Vũ một chút đông tĩnh phản ứng cũng không có.
Triệu Vô Cực cũng không đuổi theo, đứng tại chỗ nói:
- Con bé không sao đâu! Hồn kỹ loại mê hoặc tuy tốt, chỉ là thi triển với hồn lực đẳng cấp cao hơn như ta thì bị phản chấn lại thôi! Nó nghỉ ngơi đêm là được!
Ánh mắt hướng về phía người cuối cùng, Triệu Vô Cực cười cuời nói:
- Nào, còn lại người các ngươi chịu thua đi! Có thể ta sẽ nương tay cho các ngươi đó! Ha ha ha!
Âm thanh cười đắc ý. Diệp Phi Linh nổi giận.
- Thầy Triệu, ngài xấu tính quá mức rồi đó, thật sự tin là không ai trị được ngài sao?!
- Có thể chăm sóc Tiểu Vũ giúp ta một chút không?
Đường Tam giao Tiểu Vũ cho Trữ Vinh Vinh, bản thân hướng Triệu Vô Cực đi tới.
- Sư huynh, để muội!
Diệp Phi Linh nhào lên. Nàng lúc này thật sự muốn cắn chết Triệu Vô Cực, ỷ lớn hiếp nhỏ rồi mà vẫn còn bộ dáng dương dương tự đắc.
- Thầy Triệu, ta hi vọng có thể chiến cùng ngài một trận!
- Thế nào? Các ngươi còn muốn tiếp tục khảo thí?
Triệu Vô Cực sửng sốt. đứa này một đứa khống chế một đứa phụ trợ thì làm ăn cái gì?
Hắn đương nhiên là chưa xuất toàn lực, nhưng thực lực của mấy đứa nhỏ truớc mắt muốn gia nhập học viện này làm hắn kinh hãi. Chẳng những mỗi người có đều có sở trường đặc sắc, lại không cùng tập luyện truớc mà phối hợp ăn ý như thế, tương lai tiền đồ không thể lường được. So với ba tên đệ tử của học viện không thua kém gì.
Hắn sở dĩ nghiêm khắc một tí chẳng qua là muốn đập tan sự kiêu căng của mấy đứa nhỏ này, truớc đây Sử Lai Khắc học viện cũng không phải chưa từng có học viên kiêu căng, nhưng vì kiêu căng mà hại chết phát triển. Triệu Vô Cực không hy vọng mấy đứa nhỏ này đi vào con đường sai lầm đó. Chỉ là hắn không nghĩ tới, Đường Tam thể hiện dũng khí làm hắn rất hài lòng.
- Đổi thành thời gian một đồng hồ cát mới, chúng ta chiến một trận!
Đường Tam âm trầm nói. Hắn bình thường luôn ôn hòa vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy Tiểu Vũ bị thương, tâm tình của hắn đã bị kích động lên.
- Ngươi muốn đề cao độ khó? - Triệu Vô Cực cười cợt. Vậy nếu ngươi không làm được thì sao, đừng quên hiện tại chỉ còn người các ngươi?
- Nếu mà thắng thì sao? Hi vọng ngài có thể nhận toàn bộ chúng ta vào học viện! - Diệp Phi Linh trả treo đáp.
Xét theo tình hình thì quả thực người đã trượt.
Đường Tam không hi vọng gì nhiều, hắn chỉ muốn chiến một trận. Tuy hắn có thể quyết định chính mình cùng Tiểu Vũ, nhưng lại không mong rằng vì mình mà Phi Linh và người còn lại chậm trễ tiền đồ.
Đường Tam quay đầu lại nhìn Chu Trúc Thanh và Trữ Vinh Vinh.
- Ngươi không cần phải lo lắng cho chúng ta! Từ nhỏ ta đã được dạy là không từ bỏ chiến hữu! Chúng ta ủng hộ ngươi cùng Phi Linh!
Trữ Vinh Vinh cười nhẹ. Chu Trúc Thanh suy yếu nằm trong lòng Đái Mộc Bạch cũng chớp mắt gật đầu.
Nhận được sự tín nhiệm của mọi người, Đường Tam bắt đầu điều chỉnh khí tức. Diệp Phi Linh cũng không đùa chơi nữa, phóng xuất ra cầm võ hồn. Hồn hoàn màu tím bay lên, tiếng đàn nhẹ nhàng thanh thoát hồi phục hồn lực.
- Trời ơi, song sinh võ hồn, thiên niên hồn hoàn!
Toàn bộ những người có mặt tại đây đều chết đứng. Tuy rằng hồn lực hơi thấp nhưng thiên phú cỡ này đã không phải là điều mà tất cả những người khác ở đây có thể so sánh.
Đệ nhất hồn kỹ Thăng Cầm phát huy tác dụng. Trong vòng giây, hồn lực hồi phục về trạng thái tốt nhất.
Huyền Thiên Bảo Lục có một câu: vĩnh viễn đừng bao giờ giả heo ăn cọp, bởi vì quay đầu lại rất dễ trở thành heo thật!
- Sư muội, nhớ cẩn thận!
Đường Tam dặn dò một câu. Diệp Phi Linh gật đầu đáp ứng. Tròng mắt cả người hoàn toàn đổi thành màu tím, bàn tay dần biến thành màu trắng.
Huyền ngọc thủ nhẹ vuốt dây đàn, sóng âm lưu chuyển.
Vụt.. vụt.. vụt..
đạo hàn quang từ tay Đường Tam như xé gió mà đi, mỗi đạo đều nhắm chính xác vị trí yếu hại của Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực giật mình hoảng hốt, hắn đối với các loại khả năng thì không am hiểu nhất là nhanh nhẹn, mặc dù có võ hồn phụ thể, tốc độ cũng gia tăng đôi chút, nhưng vì hình thể to lớn, hơn nữa lại ỷ vào lực phòng ngự kinh người, hắn thường lựa chọn phương thức cứng đối cứng với những đối thủ bình thường.
Tuy vậy hắn vẫn nhanh chóng phát động hồn kỹ Bất Động Minh Vương. đạo hàn quang kia làm cho hắn có cảm giác tràn ngập nguy hiểm đến tính mạng.
Điều này sao có thể? Triệu Vô Cực giật mình với chính suy nghĩ của hắn. Ở đây chỉ có đứa trẻ nhỏ bé sao có thể uy hiếp tính mạng của mình được?!
Mười âm thanh đồng thời vang lên, mười đạo hàn quang đều đâm trúng Triệu Vô Cực, nhưng đều bị bắn ngược lại, không tạo cho thân thể Triệu Vô Cực chút thương tổn gì.
Bất quá ám khí cũng không có bắn lung tung mà quay ngược trở về tấn công Triệu Vô Cực.
- Đồ vật tùm lum này... thật làm người ta tức giận!
Triệu Vô Cực cắn răng chống đỡ mà mắng một câu như vậy. Trữ Vinh Vinh cũng vô cùng bất ngờ.
- Với kỷ lục ghi chép trong tông môn chúng ta, hồn kỹ như thế này.. toàn bộ Đấu La đại lục chưa từng có!
Ngay cả một tông môn lâu đời cũng không phát hiện ra đây là cái gì, dĩ nhiên làm sao có cách ứng phó!
Diệp Phi Linh chỉ đơn thuần duy trì hồn lực cho Đường Tam, nàng biết trận chiến này là của hắn. Bất quá nếu con gấu ngu kia dám tấn công, nàng cũng không ngại cho biết thế nào là lễ độ.
Quỷ Ảnh Mê Tung quay cuồng, ám khí từng cái lại từng cái, hết cái này đến cái khác đâm vào Triệu Vô Cực.
Hắn bắt buộc phải xuất ra hồn hoàn thứ để chống đỡ.
- Đệ tam hồn kỹ: Gia Tăng Trọng Lực!
Đường Tam bộ pháp có chút chậm lại. Triệu Vô Cực nhe răng cười.
Bất quá hồn kỹ chỉ ảnh hưởng tới hồn sư, lại không có tác động đến ám khí. Đường Tam tuy rằng chậm đi, nhưng liên tiếp đoạn ám khí sau đó không giảm, đặc biện tiễn sa tấn công thành công phá vỡ đầu chân thân giáp của Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực gào rú lên một tiếng, hồn hoàn thứ phóng xuất.
- Đệ tứ hồn kỹ: Định Vị Truy Tung!
- Ép ta xuất ra hồn hoàn thứ tư các ngươi đã có đủ tư cách trúng tuyển! - Triệu Vô Cực ha hả cười.
Đồng hồ cát đã chảy được phần .
Đường Tam dưới sự phụ trợ của Diệp Phi Linh cơ hồ không mất đi bao nhiêu hồn lực, thế nhưng bị đuổi theo nhiều như vậy cũng mệt mỏi. Một luồng sáng màu tím bao bọc lấy Đường Tam, hắn di chuyển đến đâu Triệu Vô Cực theo tới đó như hình với bóng.
Khi Triệu Vô Cực cách hắn chỉ còn thước, Đường Tam bất chợt phát động Long Tu Châm.
Triệu Vô Cực trúng chiêu bắt đầu gào rú lên điên cuồng, đệ ngũ hồn hoàn phát động. Áp lực đè nặng đến Đường Tam khiến hắn có cảm giác giống như bị nghiền nát.
Diệp Phi Linh lại không ảnh hưởng chút nào, có lẽ vì vừa nãy nhỡ ngộ thương Tiểu Vũ cho nên Triệu Vô Cực không dám ra tay với nữ đệ tử nữa. Dù sao cũng chỉ là hệ phụ trợ, hơn nữa chỉ là tiểu hài tử.
- Ha Ha Ha Ha...
Triệu Vô Cực đắc ý cười dài. Đường Tam lại phóng ra ám khí. Triệu Vô Cực không kịp định thần chỉ có thể miễn cưỡng dùng răng chặn lại.
Bất quá trong ám khí có độc. Triệu Vô Cực không kịp nhổ ra liền dính độc. Đệ ngũ hồn hoàn không còn duy trì, Đường Tam mượn trọng lực kéo tới thật gần, hắn liền phóng xuất ra hồn hoàn thứ của mình.
Uỳnh!!!
Hạo Thiên búa quăng đến, Triệu Vô Cực ăn một búa ngã lăn ra đất.
Đường Tam hao hết hồn lực cũng lăn ra đất.
Diệp Phi Linh dừng đánh đàn, nhảy đến đỡ Đường Tam.
- Hì hì, thầy Triệu, ngài còn sức đánh tiếp không ạ?
Triệu Vô Cực quay lưng về phía đám trẻ, Trữ Vinh Vinh giơ đồng hồ cát đã chảy hết cười nói:
- Thầy Triệu, chúng em đậu chưa ạ?
Triệu Vô Cực không hề quay lại, bất đắc dĩ mà nói:
- Đậu rồi!!!!