Nơi này khí tức nóng rực thật khiến người ta không thoải mái.
Diệp Phi Linh đi tới bên cạnh gốc Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ, oán thầm nghĩ.
Thứ này thật sự là chưa có cơ hội nhìn, đáng tiếc sư huynh đã ăn mất bông hoa, phía dưới chỉ còn lại phần gốc, muốn vẽ hoàn hảo cũng không vẽ được.
- Thật đáng tiếc, có thể vẽ cực phẩm tiên thảo thì tốt quá!
Diệp Phi Linh chép miệng, lôi bản bút ký của mình ra, vẽ lại họa tiết gốc của Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ, xếp vào một trang thật đẹp. Thứ này tạm thời không thể làm tiêu bản, thì cũng có thể trở thành chi tiết trang phục.
Bát Giác Huyền Băng Thảo gốc vẫn còn, phải tranh thủ thời gian đào một phần rễ của hai gốc tiên thảo này, bỏ vào không gian trồng.
Nếu như thành công, đối với nàng mà nói, về sau không gian của chính mình tuyệt đối có thể khiến cho thiên hạ rung động, giàu có hơn cả Thất Bảo Lưu Ly Tông.
Độc Cô Bác đứng từ trên cao nhìn xuống, không hiểu ý định của Diệp Phi Linh. Vừa nãy, hắn thấy nàng thậm thò ở phía sau lưng Đường Tam, dường như có ý đồ gì đó bất chính.
Bây giờ lại chạy ra đây vẽ cái này là muốn làm gì?
Lòng hiếu kỳ của Độc Cô Bác rất mạnh. Hay nói đúng hơn là hắn không tin bất kỳ ai, ngoại trừ cháu gái hắn.
Đường Tam làm thuốc giải, hắn cũng từng lén lút nhìn qua, thậm chí cũng từng thử chế một phần dược khác, nhưng hương vị, mùi và công dụng dường như vô dụng.
Rút cục thằng nhãi đó đã làm cái gì mà hắn không thể phát giác ra được cái dược liệu kia? Cái dược thảo có công dụng trị độc của hắn?
Cơn đau dần dần biến mất khiến hắn tạm thời có lòng tin với thằng nhãi đó, nhưng còn con nhóc này, hành tung khác thường của nó khiến hắn vô cùng khó chịu.
Trưởng bối thì không so đo vãn bối, nhưng vạn nhất đâu?
Một thằng nhóc Đường Tam đã khiến hắn cảm thấy thế giới này đối với hắn sinh ra uy hiếp.
Nếu như con nhóc này cũng vậy, hắn không ngại diệt luôn để trừ hậu hoạn về sau.
Diệp Phi Linh nghĩ có lẽ lúc này Độc Cô Bác đang ở chỗ Đường Tam, cho nên mới yên tâm hơn một chút. Lặng yên phát động Huyền Ngọc Thủ cùng với Huyền Ngọc Thân, nàng bắt đầu đào rễ Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ. Hỏa độc lan tới khiến người nàng có chút nóng ran, nhưng nhờ có Ngọc Thân bảo hộ, chúng lại không khiến nàng tổn thương.
Bóng tối khiến cho cơ thể nàng đối lập, giống như đom đóm lung linh ở trong rừng sâu đang nhảy múa.
Độc Cô Bác lòng hiếu kỳ bị khơi lên. Thứ gì có thể khiến cho thân thể sáng lên như vậy? Là do mấy cái bồn thuốc lúc trước con nhãi này ngâm trong đó?
Có cơ hội phải tìm hiểu một phen mới được. Làm việc có trình tự, hơn nữa có bí mật như vậy, hẳn con nhóc này cũng phải thuộc về thế lực nào đó.
Bởi vì muốn bảo trì một phần gốc, cho nên Diệp Phi Linh đào cũng không lâu lắm, ôm theo một khối đất có chứa rễ của Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ cẩn thận bỏ vào hộp ngọc, lại chạy sang hướng Bát Giác Huyền Băng Thảo đào tiếp. Sau khi cẩn thận thu hoạch, nàng mới lén bỏ vào không gian, hành động này khiến cho Độc Cô Bác đối với nàng đã sinh ra một tia nghi kỵ mơ hồ.
Đối với nhóm người Đường Tam, Sử Lai Khắc Học Viện, hắn đã cho người đi tra qua. Ngoại trừ Đường Tam xuất thân từ nông thôn và con nhãi này là nhặt được, mấy người kia đều có thân phận. Không tính tới nhóm sư phụ đã gặp, thằng nhóc Tà Mâu Bạch Hổ kia vậy mà lại thuộc về Hoàng Thất Tinh La. Con nhóc phụ trợ lại là người của Thất Bảo Lưu Ly tông.
Xem ra nguồn tin tức của hắn có chút không đúng rồi, trở về phải điều tra thêm. Hắn cũng không thể kè kè cả ngày ở nơi này theo dõi chúng, còn cần xử lý công văn sự vụ các việc lặt vặt.
Quản gia trong nhà cũng không thể quyết định được mọi chuyện, hơn nữa bà ta cũng rất già rồi.
Không bằng.. tìm cơ hội đặt một cái phong ấn xem sao.
Độc Cô Bác âm tàn nghĩ, đối với Diệp Phi Linh đã coi nàng trở thành chướng ngại.
Diệp Phi Linh không hề hay biết bóng tối đã phủ lên người nàng, hơn nữa còn phủ lên chính cuộc đời của nàng, dây dưa không dứt.
- Ngươi kiếm đâu ra thứ này vậy?
Độc Cô Nhàn kinh ngạc mà nhìn một bàn toàn hoa quả cùng thức ăn chay, không có thịt gà nướng như mọi hôm nữa.
- Là gia gia tỷ tìm đến đó, ta chỉ phụ trách trang trí một chút thôi!
Diệp Phi Linh bình tĩnh ứng phó. Từ ánh mắt của Độc Cô Nhàn, nàng nhìn thấy một tia ác cảm. Điều này khiến cho nàng mặc dù không thoải mái, nhưng lại phải cẩn thận phục vụ nàng ta mọi nơi mọi lúc.
- Để ta thử xem!
Độc Cô Nhàn đắc ý mà cười. Vẫn là gia gia thương nàng nhất, chuẩn bị đầy đủ như vậy. Tu luyện một đêm khiến nàng toàn thân cứng ngắc, muốn hảo hảo điều dưỡng một phen.
Độc Cô Nhàn tận tình ăn uống mà không thấy một tia trêu tức trong mắt Diệp Phi Linh. Đồ ở trong không gian vô cùng tốt, chỉ sợ ngươi phải mau chóng mà tìm kiếm hồn hoàn thôi.
Tới đó thì cũng đừng nói tới Độc Công, ngay cả Độc Xà cũng không thể thi triển được, xem ngươi làm sao đối phó hồn thú. Khống chế hệ hồn sư bằng độc, nhưng ngược lại dụng độc không tinh, lãng phí hồn lực cao như vậy.
Độc Cô Nhàn càng ăn càng thấy thoải mái. Thứ này không béo, nêm nếm vừa vị, khó mà có được thứ khiến nàng yêu thích như vậy.
- Về sau ngươi liền chuẩn bị cơm cho ta đi, miễn cho gia gia phải tìm ở bên ngoài!
Độc Cô Nhàn đang ăn, tự dưng phun ra một câu như vậy. Diệp Phi Linh ngẩn ra. Hay nàng đã phát giác ra cái gì?!
Độc Cô Nhàn nhìn biểu cảm của Diệp Phi Linh, đáy mắt tràn đầy đắc ý, tiểu nữ hài này còn tưởng nàng bận tu luyện nên không biết nàng ta làm cái gì sao? Tự mình nấu nướng chuẩn bị thức ăn còn nói là gia gia làm, với tính cách của gia gia thì hắn sẽ trực tiếp lôi cổ đầu bếp đến đây, chứ không có rảnh để mang thức ăn tới đây.
- A.. được!
Diệp Phi Linh thất thần vài giây, lại ngọt ngào cúi đầu cười.
- Thức ăn ngươi làm cũng nhiều thật đó, không bằng làm luôn cả cho hai người kia đi, miễn cho họ phải cả ngày ăn gà nướng, béo chết mất!
Độc Cô Nhàn vẫn còn oán món gà nướng ngập mỡ, tức giận mà nói một câu.
- Được!
Diệp Phi Linh cẩn thận cúi đầu, trong mắt toát ra mê muội không rõ. Nàng ta không phải ngây thơ, những lời này là muốn mọi người cùng nhau ăn ư?
Khoảng thời gian ở tại đây, Đường Tam chỉ có chế dược, ngược lại phục vụ Độc Cô Nhàn chính là nàng. Đường Tam hắn bận thu thập dược thảo làm cái gì Diệp Phi Linh cũng có hiểu biết một chút, nhưng chưa từng để cho hai người gặp nhau.
Ấn tượng lúc ở Đại Đấu Hồn Trường khiến cho hai bên có hiềm khích.
- Ta cùng gia gia dùng cơm, hai người các ngươi tùy ý!
Độc Cô Nhàn lại bổ sung thêm một câu, Diệp Phi Linh rũ mắt. Được như vậy lại tốt, nàng cũng không quá thích lại gần Độc Cô Bác.
Hắn tổn thương sư phụ, thù này nàng vẫn nhớ.
Thời gian này nàng thu thập dược thảo nhiều thêm một chút, tới đó tiến hành tu luyện sau cũng được. Chỉ cần dụng mấy thứ trong không gian, tốc độ hồn lực tăng lên rất nhanh, sợ không kiểm soát được mà thôi.
Bên phía Đường Tam, mọi thứ trôi qua vô cùng yên ả.
Độc cô bác dù sao cũng là Phong Hào Đấu La, mặc dù trong phương diện dùng độc thì tri thức của Đường Tam có thể ngang với hắn, nhưng trên phương diện tu luyện võ hồn thì còn lâu Đường Tam mới bằng hắn.
Thấy Đường Tam tốn nhiều công sức giúp mình giải độc nên hắn thỉnh thoảng chỉ điểm một ít, Khiến Đường Tam đối với nhận biết về võ hồn càng thêm sâu sắc.
Tại tri thức thì Độc cô bác không bằng Đại Sư nhưng dựa vào kinh nghiệm của bản thân nên trên phương diện này Đại Sư bị yếu thế hơn một chút.
Vì vậy Đường Tam cũng có thu hoạch khá nhiều.
Chỉ trong nửa năm, hồn lực hắn đã tăng lên tới cấp .
Độc Cô Bác cũng đạt lợi ích không nhỏ, hắn vậy mà hoàn thành đột phá cảnh giới .
- Sư muội, ta biết thứ này làm chậm trễ thời gian tu luyện của muội, nhưng mấy thứ này ta muốn hoàn thiện!
Đường Tam vừa ăn cơm vừa nói. Diệp Phi Linh yên lặng cúi đầu, sớm biết hắn làm cái gì.
- Thuốc giải của Độc Cô Nhàn công thức chắc ta không cần phải nói, chỉ có thứ này là muội phải thêm vào, mỗi một lần một đến hai giọt!
Đường Tam đưa tới một bình sứ trắng cực kỳ lạnh. Diệp Phi Linh đưa lên mũi ngửi, mùi máu tanh nhạt nhạt trên nắp lọ khiến nàng kinh hãi mà nhìn Đường Tam.
- Ngươi... sư huynh, cỡ này cũng phải ngày đi, ngươi chiết ra nhiều huyết như vậy, là sợ thứ đó không hoàn thành?
- Diêm Vương Thiếp lần này nhất định phải thành, mẫu tử truy hồn đoạt mệnh của muội ta cũng hoàn thiện luôn rồi, nếu như có thể thu thập độc khí của Diêm Vương Thiếp sở dụng thì tốt, thứ đó ta xem trên kỳ bảo nói rằng Độc Khí so với Cửu Tiết Phỉ Thúy còn độc hơn. Nhưng bởi vì chỉ là khí, cho nên không thu về được!
Đường Tam ngẫm nghĩ, uống nốt mấy ngụm canh, chép miệng lắc đầu.
- Vậy thì chuyện bên ngoài để muội lo, ngươi cứ làm Diêm Vương Thiếp đi, chỉ là cẩn thận tránh động tĩnh một chút! Ta phát hiện hai người kia đối chúng ta có phần không thích lắm!
- Ừ, dù sao cũng là vì bọn họ trị độc nên mới ở đây, mấy ngày nay ta cùng muội thu thập dược thảo cũng đủ, tình trạng độc của họ trên người cũng giải xong, sớm trở về học viện thì tốt hơn!
- Ừ, muội nhớ sư phụ quá!
Diệp Phi Linh dọn dẹp phần cơm, buông ra một câu như vậy.
Đường Tam nhìn nàng cười khổ. Nửa năm nay hồn lực của muội ấy tấn cấp rất nhanh, vọt tới cấp rồi, thậm chí đang có xu hướng đột phát cấp.
Hắn không thể không thừa nhận thiên phú của sư muội, bởi vì hắn chậm trễ nàng chăm sóc Độc Cô Nhàn, cho nên nàng mới không thể trở về học viện làm giấc mộng kinh thương.
Mấy lần ánh mắt Độc Cô Bác hướng nàng không đúng lắm, Đường Tam cũng có lưu ý. Chẳng lẽ Độc Cô Bác đánh chủ ý gì tới nàng.
Nghĩ lại mình, Đường Tam lắc đầu ngán ngẩm. Độc Cô Bác cả ngày gạ gẫm gả cháu gái cho hắn, đổi lấy phương thức chế độc cùng giải độc.
Mặc dù thời gian ở chung không nhiều, cũng biết Độc Cô Bác chỉ là nói đùa, nhưng Đường Tam hắn không hề có ý nghĩ như vậy. Chỉ là mỗi lần bị Độc Cô Bác trêu ghẹo, hắn sẽ xấu hổ.
Diệp Phi Linh bởi vì bận rộn, cho nên cũng không có chú ý tới ánh mắt Độc Cô Bác. Nàng cả ngày cúi đầu, không có rảnh nhìn người ta, ngoảnh mặt một cái thì người đã không còn ở đây, hơn nữa từ sau lần cảnh cáo đó cũng không có nói gì thêm.
Độc Cô Bác kì thực có quá nhiều suy nghĩ, trong lòng không khỏi nuối tiếc, cháu gái tiếc là đã thành đôi với Ngọc Thiên Hằng, gia tộc lại chỉ còn độc mỗi mình hắn cùng nàng, nếu dưỡng ra một cái nam hài hoặc nữ hài kết đôi với hai đứa này cũng được lợi không ít.
Hắn mặc dù chuyên về Độc, nhưng bởi vì là người của Hoàng Thất, thường xuyên ra vào hoàng cung, đối với ẩm thực cũng có hiểu biết một ít. Nếu như nói không ưa Diệp Phi Linh là giả, nhưng mà ưng ý tài năng của Diệp Phi Linh là thật. Song sinh võ hồn cũng không nhiều, nếu thu được Đường Tam thì tốt, mà thu được con bé này về gia tộc cũng tốt.
Đối với các đại gia tộc, kết thân chính là cách thu được lực lượng tốt nhất.