Diệp Phi Linh ngẩng đầu, ngơ ngẩn nhìn qua khung cửa sổ hoa lệ.
Nơi này, không phải Sử Lai Khắc học viện. Bởi vì cái khung cửa chạm trổ tinh xảo đắt giá cỡ này, Phất Lan Đức viện trưởng keo như kẹo kéo ý, còn lâu mới bỏ tiền làm.
Quần áo trên người cũng được thay đổi, váy ngủ kiểu phương Tây màu trắng, rộng thùng thình, chất liệu cao cấp, khá thoải mái.
- Tỉnh?
Độc Cô Bác ngồi trên ghế trầm tư, bất chợt mở miệng.
- Đa tạ Độc Cô tiền bối giúp đỡ!
Diệp Phi Linh vội vàng nhảy xuống giường, cung kính cúi đầu. Bây giờ không phải là lúc suy nghĩ hỗn loạn, hắn cứu nàng về đây, tám phần là vì cái võ hồn dung hợp kỹ kia.
Diệp Phi Linh mặc dù không hiểu chuyện gì phát sinh, nhưng nàng biết, hắn tạm thời sẽ không giết mình.
Những kẻ điên cuồng tu luyện sẽ không bao giờ phá hủy tư liệu nghiên cứu.
- Ăn sáng đi, sau đó bản tọa hỏi ngươi vài vấn đề!
Diệp Phi Linh cúi đầu, nhỏ giọng vâng một tiếng, ngay bên ngoài phòng lập tức có người đẩy cửa vào. Một lão phụ nhân, khuôn mặt hiền hòa phúc hậu.
- Vú Marie, phiền bà chăm sóc!
Độc Cô Bác lướt nhanh như một làn gió, để lại một mệnh lệnh.
Lão phụ nhân mỉm cười, xe đẩy đưa đến, tận tình mà hầu hạ Diệp Phi Linh.
- Hài tử, tỉnh rồi thì lại đây ăn cháo nào!
Xe đẩy mang theo một chén cháo màu trắng, bên ngoài là những hoa văn dát vàng tinh xảo. Diệp Phi Linh gật đầu, đi tới bàn ngồi. Chén cháo trắng nóng hổi, điểm một loạt hạt ngũ cốc tinh tế, tất cả đều được ninh nhừ, vừa chín tới, hơi ngọt, nhưng dễ ăn.
Diệp Phi Linh dạ dày còn yếu, đêm qua nàng nôn ra máu hai lần, mơ mơ màng màng có người trợ giúp mình lau người cùng đút dược, hẳn là lão bà bà này đi.
Diệp Phi Linh ăn hết chén cháo, cẩn thận uống thêm chén nước ấm, sau đó ưu nhã cầm khăn trắng lau miệng, ngoan ngoãn cám ơn lão phụ nhân:
- Cám ơn bà bà, cháo rất ngon!
- A, thật là một hài tử đáng yêu!
Lão phụ nhân gật đầu, cũng không nói gì thêm, thu dọn rồi ra khỏi phòng. Diệp Phi Linh đợi bà lão đi khuất, mới lấy quần áo của mình ra thay. Thu xếp cẩn thận xong, nàng bước ra khỏi phòng, Độc Cô Bác đứng ở bên ngoài chờ.
Nhìn thấy nàng thay trang phục mới, ánh mắt hắn lóe lên tia sáng kỳ dị không rõ, nhưng không nói đến vấn đề này, mà đưa nàng trở lại Lạc Nhật sâm lâm.
- Tốt lắm, phóng thích võ hồn của ngươi ra cho bản tọa xem!
Diệp Phi Linh cúi đầu, không có nhìn thẳng vào mắt hắn. Nàng hơi cắn môi, bàn tay trái thôi động, Đồng Hồ võ hồn hiện.
Tới nữa, cái cảm giác tim đập nhanh này làm nàng không thích chút nào. Hồn lực bắt đầu tự động thoát ly, có chút không khống chế được, kim giờ kim phút kim giây xoay tròn liên tục.
Độc Cô Bác nhìn nàng phản ứng, bàn tay hắn cũng thôi động, Bích Lân Xà Hoàng khổng lồ hiện lên, uy áp có chút khủng bố lan tràn phiến rừng, khiến cho hồn thú khu vực xung quanh sợ hãi mà chạy trốn.
- A!
Diệp Phi Linh sợ hãi mà nắm tay lại, nhưng không được, Đồng Hồ võ hồn hoàn toàn thoát ly khống chế, thậm chí còn sản sinh hấp lực, kéo nàng lại bên cạnh Độc Cô Bác.
Độc Cô Bác nhìn Diệp Phi Linh giãy dụa thoát ly khống chế, phân tích tình huống. Đây mới là xuất ra võ hồn thôi. Nếu như tấn công thì sẽ xảy ra cái gì?
Hắn tò mò.
Tò mò thường hại chết mèo, nhưng Độc Cô Bác không biết.
Diệp Phi Linh bị kéo đến gần sát Độc Cô Bác mới dừng lại. Tình huống lại giống như lần trước, chạm tay vào người hắn, khu vực xung quanh bị dừng lại.
Là thời gian dừng lại.
Độc Cô Bác nhíu mày, hiệu quả này giống như đệ bát hồn kỹ của hắn, nhưng phạm vi rộng và thời gian cũng lâu hơn.
Nếu như, giả sử nếu như mà nói, nàng cùng hắn chiến đấu, sử dụng cái hồn kỹ này, với điều kiện nàng là hồn đấu la, thì sẽ có hiệu quả như thế nào?
Diệp Phi Linh không thích cái cảm giác chạm vào người khác, nhất là nam nhân. Thứ này gợi lại ác mộng trong lòng nàng.
- Độc Cô tiền bối, được chưa ạ?
Nàng hồn lực cạn rồi, còn muốn thi triển cái thứ này nữa thì sẽ bị ép khô mất.
- Được rồi!
Hắn cúi đầu nhìn nàng, đúng lúc Diệp Phi Linh ngửa mặt nhìn hắn. Tay nàng chạm vào phần hông của hắn, bàn tay nhỏ bé dán lên, khiến Độc Cô Bác tâm tình có chút loạn. Hắn chủ động thu hồi võ hồn, lúc này tay nàng mới buông ra được.
Bầu không khí có chút vi diệu, Diệp Phi Linh xấu hổ cúi đầu, má nó, sờ cái chỗ nào không sờ, đi sờ eo.
Độc Cô Bác đỏ mặt, lần đầu để người khác chạm vào người, ngoại trừ Nhàn Nhàn thì cũng chỉ có nàng. Hai người nhất thời im lặng không nói gì.
- Ngươi cùng bản tọa như vậy là có duyên, hay là theo bản tọa học tập đi!
- Thật xin lỗi Độc Cô tiền bối, vãn bối đã có sư phụ!
Diệp Phi Linh nhẹ giọng từ chối. Nói đùa, cùng hắn học tập, nàng làm sao có thể có thời gian học Đường Môn tuyệt học cùng Đường Tam? Làm sao hộ tống sư phụ một bước lên trời?
Độc Cô Bác nghe nàng từ chối, ngược lại là cười nhẹ. Hắn chỉ là nhất thời nhỡ miệng nói ra suy nghĩ, chứ không có thật lòng muốn nàng theo hắn học. Võ hồn của nàng khác hoàn toàn, hắn căn bản chưa bao giờ nghĩ tới cách tu luyện của hệ phụ trợ như thế nào.
- Ngươi thật là lớn gan, dám từ chối lời mời của bản tọa? Phải biết rằng bao nhiêu người muốn theo chân ta còn không được nữa là!
Độc Cô Bác theo thói quen không nhịn được mà châm chích một câu.
- Đa tạ tiền bối có ý tốt, nhưng thực sự là bởi vì võ hồn khác biệt, cho nên vãn bối mới cả gan xin lỗi ngài! Hơn nữa ta chỉ là phụ trợ hệ nhỏ bé, thật sự không thể theo kịp cường công hệ vĩ đại!
Diệp Phi Linh rũ mắt, oán khí nói một câu. Độc Cô Bác dường như cảm nhận được nàng phát giận, trong lòng lại cảm thấy vui vẻ.
- Được rồi, bản tọa đùa ngươi thôi, trở về học viện của ngươi tiếp tục tu luyện, bản tọa sẽ thường xuyên tới đó!
Diệp Phi Linh nghe thấy Độc Cô Bác nói thường xuyên tới đó, trong lòng không khỏi than khổ một tiếng, đầu óc đã xoay vòng nghĩ tới xây phòng cung phụng vị chúa tể hắc ám này, tôn hắn làm thánh sống trong trường.
- Còn nữa, thường xuyên ăn uống đúng giờ, cái dạ dày ngươi đã xuất huyết một lần, nếu không có ai tới kịp, có thể ảnh hưởng đến sau này!
Diệp Phi Linh vâng mấy tiếng, Độc Cô Bác mới hài lòng để cho nàng rời đi.
Thiên Đấu Thành có một khu phố, gọi là phố ẩm thực. Nơi này có lịch sử lâu đời nhất của Thiên Đấu Đế Quốc, tụ tập rất nhiều thức ăn quỷ dị và những món ăn lớn trên thế gian này, không có cái gì người không ăn được, chỉ có không dám ăn mà thôi.
Ví dụ như nhộng ong, nhộng tằm, bọ cạp chua cay...
Diệp Phi Linh sau khi trở lại học viện ngay lập tức bàn giao đồng phục cho Liễu Nhị Long, tận mắt nhìn thấy nàng đáp ứng sẽ cho sản xuất quy mô lớn mới rời đi.
Đồ đạc quần áo giao cho nữ nhân vẫn tốt hơn, không nếu qua tay viện trưởng lại bị tô màu xanh lè mất, nàng nghĩ cũng không muốn thành quả mình vất vả mấy ngày đêm lại bị nướng cháy như vậy.
Kỳ thật nàng đã tính nhầm, Phất Lan Đức không có tại trường, hắn cùng với Triệu Vô Cực đưa Đái Mộc Bạch đi săn hồn hoàn, bởi vì võ hồn của hắn có chút đặc biệt, cần săn giết Hổ hồn thú mới có uy lực tốt nhất.
Đại Sư gỡ bỏ được một nút thắt, đang cùng Liễu Nhị Long bàn tính tương lai của hai đồ đệ. Nhìn Diệp Phi Linh thần thái hơi ủ rũ, lại xem đồng phục thiết kế rất tốt, không khỏi cảm thấy cần thiết cho nàng đi nghỉ ngơi một ngày.
Diệp Phi Linh cũng nói với hắn, Độc Cô Bác sẽ tới đây, cần thiết xây dựng một khu vực riêng cho hắn. Đại Sư kinh ngạc, vốn tưởng rằng Đường Tam nói đùa, nhưng nhị đồ đệ nói đến xây phòng, thì tức là vị Phong Hào Đấu La kia sẽ tới thật.
- Để sư phụ suy tính, tốt nhất là mời mấy người xây dựng thật nhanh, khu vực phải rộng rãi và kín đáo một chút!
Liễu Nhị Long ngay lập tức phân phó người làm việc. Hiệu suất vô cùng nhanh, tới buổi chiều đã có thợ đến xây dựng.
Diệp Phi Linh bây giờ đi tìm mập mạp chết bầm. Má nó, tên quỷ mập đó hại nàng không được ăn cơm, hôm nay nhất định phải ra ngoài ăn uống thật tốt, sau đó hung hăng tấu hắn, đánh cho một trận nên thân.
- Tiểu Cương, ngươi để nàng đi một mình như vậy có sao không?
Liễu Nhị Long nhìn Diệp Phi Linh chạy thật nhanh qua ô cửa, cũng nghe hắn nói về ngọn nguồn của nàng, trong lòng đích xác có chút lo lắng.
- Không cần, nàng chính mình vượt qua được, hơn nữa sau khi trở về từ Lạc Nhật Sâm Lâm, khí tức của nàng đã khác hẳn!
Đại Sư cầm chén trà ấm, vui vẻ uống một ngụm. Hương vị thơm ngát này, đúng là trà ngon, tranh thủ Phất Lan Đức không có nhà mà tiêu xài của hắn một chút.
Diệp Phi Linh luyện thành công Huyền Ngọc thân, phòng thủ trên người vốn dĩ có thể so với ngọc thạch, trừ phi võ hồn đối phương khắc chế, bằng không cũng có thể bị nàng dùng Huyền Ngọc Thủ chém nát đầu.
Đây là cái lợi của việc tu luyện theo bộ. Hiện giờ nàng thậm chí còn chẳng cần tới dao kéo cũng có thể dễ dàng cắt chém các thứ, chỉ là không muốn bẩn tay cùng thói quen sử dụng.
Phố ăn uống hôm nay phi thường náo nhiệt, số đông phái nữ ùa ra đường như ong vỡ tổ, đơn giản bởi vì trên quảng trường khu phố có một mỹ thiếu niên vừa nhảy nhót vừa hò hét. Tính tình ấm áp, khuôn mặt tuấn mỹ, dáng người rất đẹp khiến bao nhiêu thiếu nữ mê đắm, còn lôi kéo cả một đám đông bà thím vây quanh.