Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

chương 102: ngươi còn sống sao? (thượng+trung)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sự ăn ý của cả hai lại dọa mấy học viên đứng bên cạnh sững sờ cả người, bọn chúng hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.

Chu Y quay sang phất phất tay nói;

- Các ngươi về trước chuẩn bị đi.

- Dạ.

Ba học viên kia tuy rằng trong lòng hết sức tò mò nhưng không chút do dự vội vàng ra về. Hơn nữa còn thông minh quay lại đóng cửa giúp Chu Y nữa.

Vương Đông vội vàng nói:

- Chu lão sư, Hoắc Vũ Hạo còn chưa về nữa! Ngài cũng không nghe thấy tin tức gì của hắn sao? Hay là chúng ta sang bên hệ Hồn Đạo hỏi thử xem?

Chu Y cau mày, ánh mắt đầy giận dữ nói:

- Khỏi cần. Ta đã hỏi rồi. Tên nhóc chết tiệt đó không biết đang định làm gì nữa. Nó nói với ta các lão sư bên hệ Hồn Đạo đã sắp xếp người giúp đỡ nó thu thập Hồn Hoàn. Nhưng khi ta hỏi Phàm Vũ, thì Phàm Vũ lại nói Hoắc Vũ Hạo nói với hắn bên hệ Vũ Hồn bên này đã phái lão sư giúp đỡ nó rồi. Đây không phải là lừa cả hai bên sao? Cuối cùng chẳng có ai đi theo nó cả. Chả nhẽ một mình nó vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm sao?

Nghe Chu Y nói thế nhất thời Vương Đông càng thêm lo lắng.

- Không thể nào, hắn không có một kỹ năng công kích nào hết, làm sao có thể tự liệp sát hồn thú được? Như thế là quá nguy hiểm. Không đâu... không đâu. Hắn đâu phải người ngu ngốc như vậy. Lúc bọn đệ tử chia tay, hắn vẫn còn rất bình thường mà.

Chu Y trầm giọng nói:

- Hắn nhất định có chuyện gì đó giấu chúng ta. Giờ ngươi đến lớp cao cấp hỏi Bối Bối và Đường Nhã xem có tin tức gì của Hoắc Vũ Hạo không, hắn là đệ tử Đường Môn có khi bọn chúng biết cũng nên. Nếu Hoắc Vũ Hạo đi đến Tinh Đấu Đại Sâm Lâm cùng Bối Bối và Đường Nhã thì mọi chuyện không sao đâu.

- Dạ.

Vương Đông nghe Chu Y ra lệnh lập tức xoay người chạy đi, lúc này trong lòng hắn chỉ có thể thầm hi vọng suy đoán của Chu Y là đúng, và Bối Bối lẫn Đường Nhã lúc này cũng chưa trở về. Nhất định Hoắc Vũ Hạo đang đi cùng bọn họ, nhất định là thế.

Nhưng, sự thật nào phải lúc nào cũng theo ý người. Hắn đi một lúc, lát sau trong phòng Chu Y lại nhiều thêm hai người nữa, đấy chính là Bối Bối và Đường Nhã, bọn họ vừa mới về đến, nhưng đúng là, đã về.

Cả hai nghe tin Hoắc Vũ Hạo chưa về đến đều cực kỳ chấn động. Bối Bối nói:

- Chu lão sư, lúc bọn đệ tử và Hoắc Vũ Hạo chia tay, sư đệ vẫn rất bình thường. Không lẽ nó lại một mình đi liệp sát hồn thú? Tuy rằng lần đầu chúng ta gặp nhau cũng như thế nhưng lần đó nó cũng bị thương, mà hồn thú nó liệp sát được chỉ có mười năm thôi. Lần này nó cần tìm Hồn Hoàn thứ hai, với thực lực hiện giờ của nó, cho dù có thêm sự trợ giúp của võ học Đường Môn, chỉ sợ nó cũng khó đối phó được với hồn thú trăm năm. Dù sao tu vi của hắn còn quá thấp mà. Tiểu sư đệ trước nay rất thông minh tại sao hôm nay lại làm chuyện ngớ ngẩn như thế?

Bốn người đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều không hiểu lý do tại sao Hoắc Vũ Hạo lại làm thế, càng không biết thật ra Hoắc Vũ Hạo đang giấu bọn họ chuyện gì.

Người chưa trở về, lo lắng cũng vô dụng. Tuy thế, Chu Y cũng vô cùng lo lắng, Phàm Vũ lại càng sốt ruột hơn.

Khó khăn lắm mới tìm được một đệ tử có thiên phú tốt như thế, mà nó lại làm chuyện khờ dại, hỏi sao hắn không lo lắng được cơ chứ. Hiển nhiên hắn cũng giống như những người khác, không tài nào hiểu được lý do Hoắc Vũ Hạo làm vậy. Mà theo những gì hắn biết, Hoắc Vũ Hạo tuyệt đối không phải là dạng người vô phép như thế, nó nhất định là có khổ tâm gì đó mới làm ra chuyện này.

Những người thân thiết với Hoắc Vũ Hạo đều mang những tâm trang khác nhau, có phẫn nộ, có hối hận, cũng có nghi hoặc nữa. Có thể bọn họ vẫn đang lo lắng hay thắc mắc nguyên nhân sâu xa của sự việc, nhưng... thời gian lại không đứng yên chờ đợi con người.

Nháy mắt, một ngày đã trôi qua. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Nháy mắt một cái nữa, lại trôi qua thêm một ngày.

Ngày trình diện cuối cùng của năm học mới đã đến. Hầu hết các đệ tử đều đã đến trình diện hoặc đăng ký. Kỳ sát hạch Tân Sinh cũng gần như hoàn thành, những học viên năm nhất đều đã chuẩn bị bước vào năm học đầu tiên tại học viện Sử Lai Khắc, còn những học viên lớp trên lại bắt đầu bước vào kỳ thi sát hạch thăng cấp.

Buổi sáng bắt đầu đến trình diện, kéo dài đến tận chiều mới chấm dứt.

Vương Đông sáng sớm đã đến đây trình diện sau đó ra trước cửa học viện Sử Lai Khắc nhìn về phía xa xa, và đợi.

Tại sao hắn vẫn chưa về? Rốt cục là tại sao?

Quy củ của học viện Sử Lai Khắc rất nghiêm ngặc, nếu đến hạn vẫn chưa đến trình diện thì chắc chắn sẽ bị cho thôi học.

Gần tối rồi, nhưng vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu...

Vương Đông nhìn về phía xa, ánh mắt đã có chút ngây dại. Năm nay hắn mới mười hai tuổi, so với Hoắc Vũ Hạo còn bé hơn một chút, thế mà suốt mười hai năm nay, đây là lần đầu tiên hắn trông ngóng một người đến thế.

Cả ngày đứng yên một chổ, hai chân của hắn đã tê cứng từ lâu, nhưng trong đầu hắn lúc này không ngừng hiện lên từng hình ảnh của một năm qua cùng sống cùng học tập với Hoắc Vũ Hạo.

Cả hai cùng lên lớp, cùng tu luyện, cùng tham gia kỳ sát hạch, cùng đạt giải quán quân, cùng nhau ăn cá nướng, cuối cùng... cũng cùng nhau hoàn thành năm học thứ nhất và rời khỏi học viện Sử Lai Khắc.

Giờ ta đã về, còn ngươi? Ngươi ở đâu?

Sắc trời dần tối, phía chân trời ở xa xa đỏ ửng một màu, hoàng hôn hôm nay rất đẹp, nhưng Vương Đông nào còn tâm trạng mà thưởng thức.

Muộn... muộn rồi. Đã hết hạn về trình diện. Không kịp nữa rồi.

Ba người Bối Bối, Đường Nhã và Tiêu Tiêu cũng đã đi đến trước cổng học viện, vẻ mặt của bọn họ cũng không tốt hơn Vương Đông là bao.

Sau đó Vương Đông cũng không biết mình về ký túc xá như thế nào, lúc hắn bừng tỉnh thì bên ngoài trời đã tối đen. Chuyện Hoắc Vũ Hạo không về đúng hẹn hay việc đã bỏ lỡ buổi trình diện hắn cũng không chút tức giận oán trách nữa. Hắn chỉ mong Hoắc Vũ Hạo còn sống trở về là tốt rồi.

Hắn rất lo, hắn sợ Hoắc Vũ Hạo đã chết ở Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Nếu thế thì chỉ sợ, đến hài cốt cũng không còn.

Vương Đông vừa suy nghĩ vừa quay sang nhìn chiếc giường lạnh lẽo đầy bụi bặm của Hoắc Vũ Hạo rồi đi đến và ngồi xuống, lúc này hắn đã hoàn toàn không để ý đến cái gì là dơ bẩn nữa.

Hoắc Vũ Hạo, ngươi có còn sống không? Hai nắm tay Vương Đông nắm chặt, khoé mắt dần đỏ lên, trong lòng vừa lo lắng vừa sốt ruột muốn phát điên lên.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập và tiếng thở gấp gáp. Dường như có ai đang chạy đến.

Vương Đông giật mình ngẩng đầu lên, sau đó "Rầm" một tiếng, một bóng người xuất hiện trước mặt hắn.

- Xong rồi, tiêu đời rồi, mình chạy muốn chết rồi mà cuối cùng vẫn muộn.

Thiếu niên kia vào đến phòng rồi mà miệng vẫn lẩm bẩm không ngừng, sau đó hắn ngẩng đầu lên nhìn Vương Đông cười nói:

- A ngươi đến rồi! Hôm nay mọi người đến trình diện hết rồi hả? Còn ta thì thảm rồi, ta đến muộn a. Không được, ta đi tìm Chu lão sư đã, tranh thủ tối nay nghĩ biện pháp cho tốt.

Thiếu niên kia vừa dứt lời đã định quay người chạy đi.

- H O Ắ C - V Ũ - H Ạ O

Một tiếng hét cực kỳ chói tai vang lên, Hoắc Vũ Hạo vừa xoay người chưa kịp chạy đi nữa đã bị một cái gì đó đè lên lưng khiến hắn ngã lăn xuống đấy, sau đó hắn cảm thấy sau lưng mình bị ai đó đánh túi bụi.

Đúng vậy, thiếu niên vừa bước vào không phải Hoắc Vũ Hạo chủ nhân chiếc giường ván gỗ lạnh lẽo kia thì còn ai là nữa? Mặc dù hắn đã cố gắng hết sức nhưng cuối cùng vẫn đến muộn. Đấy cũng vì quá trình dung hợp với Băng Đế mất quá nhiều thời gian. Mà hắn cũng không biết cụ thể là bao lâu, sau đó còn phải đợi Thiên Mộng Băng Tằm giúp hắn tìm Hồn Hoàn thứ hai cho vũ hồn Linh Mâu rồi mới rời khỏi vùng đất lạnh giá ấy, đến khi dò hỏi những người xung quanh hắn mới hoảng hồn rồi liều mạng chạy về, haizzz, vậy mà vẫn muộn một ngày.

- Ây da...

Hoắc Vũ Hạo hai tay che đầu, hắn bị Vương Đông đánh mà vẫn ngơ ngẩn không hiểu tại sao, có điều cái cảm giác có hai vật mềm mại áp vào mông mình không ngừng vặn vẹo cũng có chút... ừm có chút... không tệ.

- Ngươi còn biết đường về sao? Tên chết tiệt này còn chịu về sao?

Vương Đông vừa mắng vừa khóc như mưa, lần đầu tiên hắn lo lắng cho một người ngoài gia đình mình đến thế này. Khi hắn vừa thấy Hoắc Vũ Hạo trở về, trong lòng hắn dường như có một cái gì đó bị vỡ nát, cảm xúc dồn nén bấy lâu nay không kềm được mà bộc phát.

Hai nắm tay dần dần vô lực, sau đó hắn ôm chặt lưng Hoắc Vũ Hạo khóc rống lên.

Hoắc Vũ Hạo tự dưng bị đánh cũng có chút bực bội nhưng thấy Vương Đông khóc hắn cũng ngẩn người. Có điều đang bị đè dưới đất thế này nên hắn cũng không biết làm sao cho phải.

- Vương Đông, ngươi khóc cái gì. Khóc khóc như con gái thế kia.

Hoắc Vũ Hạo thực không biết nói gì nữa.

- Chết tiệt. Ngươi có biết ngươi làm biết bao người lo lắng không hả? Ta còn tưởng ngươi làm mồi cho bọn hồn thú ở Tinh Đấu Đại Sâm Lâm hết rồi. Ngươi... tại sao gạt mọi người hả? Tại sao nói dối với mọi người đã có lão sư dẫn ngươi đi liệp sát hồn thú? Tại sao lại đi một mình?

Vương Đông nắm chặt bả vai Hoắc Vũ Hạo, giận dữ chất vấn.

- Ách... không lẽ chuyện này các lão sư đều biết hết rồi hả?

Hoắc Vũ Hạo chột dạ nói.

- Nói thừa, giờ ngươi mới về không lẽ chuyện ấy còn giấu được?

Vương Đông tức giận đến mức hai hàm răng nghiến kèo kẹo, chỉ hận không thể nhào đến cắn Hoắc Vũ Hạo vài phát cho đỡ ức.

Hoắc Vũ Hạo cười khổ nói:

- Hay là ngươi đứng dậy đi rồi nói, tuy ngươi không nặng nhưng cũng không thể cứ đè ta thế này.

Lúc này Vương Đông mới giật mình rồi dứng dậy nhanh như tên bắn, khuôn mặt cũng đỏ hồng ngượng ngịu.

Hoắc Vũ Hạo xoay người đứng dậy, thấy đôi mắt đẫm lệ của Vương Đông không khỏi cảm động, hắn biết người bạn này của mình không giữ được bình tĩnh cũng vì lo lắng cho an nguy của mình thôi. Hắn nói với vẻ áy náy.

- Ta xin lỗi đã làm ngươi lo lắng. Ta cũng không nghĩ sẽ mất nhiều thời gian đến vậy. Cũng vì không xác định được thời gian nên mới muộn thế này.

Vương Đông lau nước mắt, lạnh lùng liếc hắn một cái rồi nói:

- Ngươi lừa mọi người một vố như thế mà không có lý do chính đáng, ta sẽ không để yên cho ngươi đâu.

Hoắc Vũ Hạo cười cười nói:

- Nhìn ngươi vậy mà ta không ngờ ngươi cũng có lúc mít ướt như một cô bé thế này, cái khí thế của Chiến Hồn Sư hệ Cường Công đâu rồi?

Vương Đông giật mình, lập tức đổi ngữ điệu.

- Ngươi nói ai là cô bé? Ngươi không phải muốn đi tìm Chu lão sư sao? Nhanh đi đi. Ta đi chung với ngươi. Có điều ngươi lo cho cái mạng của mình đi, Chu lão sư bây giờ chắc là đang rất tức giận đấy.

Vừa nói hắn vừa vội vàng kéo Hoắc Vũ Hạo chạy đi.

Hoắc Vũ Hạo quả thật nôn nóng tìm lão sư giải thích mọi chuyện, hắn không muốn mình bị khai trừ oan uổng như thế. Cho nên cũng không để ý đến vẻ xấu hổ của Vương Đông lúc này.

Cả hai ra khỏi ký túc xá thì Vương Đông cũng bình tĩnh lại, hắn thấy Hoắc Vũ Hạo đang đi trước mặt mình liền cảm thấy hết sức an tâm, sau khi tất cả lo lắng, căng thẳng được giải toả, cả người hắn liền cảm thấy hết sức mệt mỏi.

- Cuối cùng ngươi đã đi đâu? Sao lừa gạt cả các lão sư?

Vương Đông chạy lên đi song song với Hoắc Vũ Hạo, miệng hỏi không ngừng.

Hoắc Vũ Hạo gượng cười nói:

- Một lời khó nói hết được, đợi lát nữa gặp Chu lão sư rồi ta nói một lượt luôn.

Vương Đông nói:

- Ngươi cũng cẩn thận chút, ta cảm thấy vấn đề này cũng không lớn lắm, tuy quy củ của học viện rất nghiêm ngặc nhưng đối với những đệ tử có tiềm năng đều sẽ có chút du di. Dù sao giờ ngươi cũng là đệ tử hạch tâm của hệ Hồn Đạo rồi mà. Chuyện quan trọng lúc này là ngươi phải lo mà giải thích lý do với các lão sư đi. Chỉ cần lão sư Phàm Vũ và Chu lão sư chịu bảo vệ ngươi thì vấn đề sẽ xong xuôi thôi. Tính tình Chu lão sư thế nào ngươi cũng biết rồi đấy, còn Phàm Vũ lão sư mặc dù không tỏ thái độ gì nhưng nhất định cũng rất lo lắng.

Trên đường trở về Hoắc Vũ Hạo đã sớm tìm được lý do thích đáng rồi, hắn gật đầu nói:

- Ta thật sự có nguyên nhân đặc biệt mới làm thế, ta tin các lão sư sẽ hiểu.

Lát sau cả hai đã đến khu làm việc của lão sư, ký túc xá của các lão sư ngoại viện cũng ở ngay tại đây. Toà nhà này các tầng dưới là phòng làm việc, các tầng trên cũng chính là nhà ở của lão sư.

Bất quá, cả Hoắc Vũ Hạo lẫn Vương Đông đều chưa từng đến nhà của Chu lão sư nên cũng không biết chính xác nó ở đâu, cả hai đành lần mò đến phòng làm việc của Chu lão sư. May sao lúc này phòng vẫn còn sáng đèn.

Cả hai còn chưa đến gần đã nghe giọng Chu Y rít gào trong phòng...

- Phàm Vũ, chàng nói xem tên nhóc Hoắc Vũ Hạo này muốn làm cái quái gì? Chúng ta dốc sức bồi dưỡng nó mà nó dám làm càn, bỏ lại một lời nói dối rồi trốn mất. Tới giờ còn chưa chịu về. Chàng nói xem tại sao nó lại lừa chúng ta chứ? Chẳng lẽ chúng ta không thể giúp nó tìm được Hồn Hoàn tốt sao? Không ngờ, không ngờ thiếp lại nhìn nhầm người. Thật tức chết người ta ma. Đừng để thiếp gặp lại nó, thiếp thề, không lột xa nó thiếp không hả cơn giận này mà.

Vừa nghe Chu Y nói xong, cả người Hoắc Vũ Hạo không kềm được mà rùng mình, sau ót đổ mồ hôi lạnh. Hắn quay sang nhìn Vương Đông, dường như muốn tìm chút sự giúp đỡ.

Vương Đông vẻ mặt hả hê nhìn hắn, ý bảo hắn tự cầu phúc cho mình đi. Trong lòng còn thầm nghĩ: "Ai bảo ngươi dám nói dối? Ai bảo ngươi tới giờ mới chịu mò về? Đáng đời."

Hoắc Vũ Hạo vẻ mặt đầy đau khổ tiếp tục bước về phía phòng của Chu Y, lúc này giọng nói của Phàm Vũ vang lên:

- Thôi thôi, nàng cũng đừng tức giận làm gì? Chẳng lẽ ta không sốt ruột sao? Khó khăn lắm ta mới tìm được đệ tử đích truyền, thiên phú của nó còn tốt hơn Thái Đầu nữa. Ta đã đặt rất nhiều hi vọng lên người nó. Giờ nó biến mất ta còn lo lắng hơn cả nàng. Có điều, ta tiếp xúc với nó một thời gian dài rồi, nó tuy rằng rất có chủ kiến nhưng rất ngoan hiền, chững chạc. Nó tuyệt đối sẽ không làm những chuyện bốc đồng đâu. Nếu nó giấu diếm chúng ta chuyện gì ắt hẳn phải có nguyên nhân. Hiện giờ ta chỉ mong hắn có thể trở về. Ta tin hắn sẽ cho chúng ta một lời giải thích ưng ý.

Chu Y tức giận nói:

- Trễ rồi, về làm chi, bị xoá tên rồi về làm cái quái gì nữa.

Phàm Vũ dịu dàng nói:

- Cũng không hẳn, chỉ cần nó có lý do chính đáng, chúng ta sẽ cho lộ thân phận đệ tử hạch tâm hệ Hồn Đạo của nó là được. Dù sao nó cũng gần hết thời gian nhận đãi ngộ của đệ tử hạch tâm ở hệ Vũ Hồn rồi. Nếu lần sát hạch này không có thành tích tốt chắc đãi ngộ ấy cũng mất luôn. Đã vậy thì chúng ta cứ mặc kệ chuyện đó đi, dù sao trước đó Tiền viện trưởng đã tính trước rồi.

Nghe vợ chồng Phàm Vũ nói chuyện, trong lòng Hoắc Vũ Hạo tràn ngập cảm động, mình lừa hai người mà cả hai vẫn còn ở đây lo tính cho mình. Hắn rất áy náy về chuyện này, thậm chí còn định nói rõ sự thật cho cả hai nữa.

Đúng lúc này, giọng nói của Thiên Mộng Băng Tằm vang lên trong đầu hắn:

- Nếu không muốn trở thành vật thí nghiệm thì giữ mồm giữ miệng một chút.

Nghe nó nhắc nhở Hoắc Vũ Hạo mới giật mình tỉnh táo lại. Đúng a, dù thế nào cũng không thể nói thật được, nếu để lộ chuyện một hồn thú tu vi trăm vạn năm và một cường giả trong Tam Đại Thiên Vương đều đã trở thành Hồn Hoàn trí tuệ của hắn, không biết sẽ nổi lên phong ba gì nữa.

Hoắc Vũ Hạo nghiến răng rồi bước nhanh hơn, hắn đến trước cửa phòng làm việc của Chu Y mới thấy cửa vẫn chưa đóng, có lẽ các lão sư khác đều đã về nhà của mình nên ở đây không còn ai nữa. Hoắc Vũ Hạo ló đầu vào trong, vừa hay trông thấy một màn hết sức nóng bỏng.

Chu Y không còn mang mặt nạ già nua nữa, lúc này tuy đang phẫn nộ nhưng đúng là nàng đang ngồi trên đùi Phàm Vũ, hai tay ôm cổ Phàm Vũ, còn hai tay của Phàm Vũ thì ôm lấy hông nàng.

- Khụ khụ... sư phụ... Chu lão sư... đệ tử đã về...

Đột nhiên thấy Hoắc Vũ Hạo xuất hiện, cả Phàm Vũ lẫn Chu Y đều giật mình sửng sốt, sau đó Chu Y theo bản năng bắn người đứng dậy.

Vương Đông từ sau lưng Hoắc Vũ Hạo tiến đến, hắn cũng dang há hốc mồm trước một màn này, mặc dù hắn từng nghe Hoắc Vũ Hạo nhắc đến chuyện Chu Y mang mặt nạ, nhưng đây cũng là lần đầu tiên thấy được dung mạo thật của Chu Y.

- Hoắc Vũ Hạo, ngươi còn biết đường về sao?

Chu Y nổi giận đùng đùng vọt lên.

Không thể không nói vận khí của Hoắc Vũ Hạo thật sự tốt lắm, Vương Đông ở bên cạnh hắn lúc này cũng chưa hoàn hồn lại được, hắn theo bản năng thốt lên:

- Chu lão sư, ngài thật đẹp quá.

Chu Y đang hùng hùng hổ hổ nghe hắn nói câu này xong lửa giận trong lòng cũng vơi đi vài phần. Bà dừng bước, ánh mắt liếc mắt nhìn Hoắc Vũ Hạo như muốn toé lửa.

- Hai đứa vào đây, đóng cửa lại.

Bây giờ Hoắc Vũ Hạo mới thật sự hiểu tại sao bình thường Chu Y phải dùng mặt nạ che lấy dung mạo của mình. Bà chẳng những xinh đẹp, mà vẻ đẹp này lại đẹp theo kiểu dịu dàng, phải nói là cực kỳ cực kỳ dịu dàng, thế nên tuy giọng nói vẫn đầy sự giận dữ nhưng nét mặt lại hoàn toàn trái ngược, khiến người khác cảm thấy như một đại mỹ nữ đang làm nũng chứ chẳng có chút uy hiếp nào.

Phàm Vũ vẫn ngồi im ở đây, có điều ánh mắt chăm chú nhìn Hoắc Vũ Hạo, mặc dù ban nãy hắn không ngừng nói giúp đệ tử của mình nhưng thật lòng hắn không tức giận sao?

Hoắc Vũ Hạo thành thành thật thật đi vào phòng, Vương Đông ở phía sau đóng cửa lại.

Hoắc Vũ Hạo lập tức đi đến trước mặt Phàm Vũ quỳ xuống.

- Sư phụ, đệ tử sai rồi.

Trong lòng Phàm Vũ vốn đang đầy lửa giận, thấy Hoắc Vũ Hạo đã về, vẻ mặt hắn càng lúc càng lạnh lùng hơn, hắn đang cố kềm chế để nghe xem rốt cuộc lý do của đệ tử yêu quý này là gì. Nhưng khi thấy Hoắc Vũ Hạo chẳng những không mở miệng giải thích mà ngay lập tức quỳ xuống nhận lỗi, lửa giận trong lòng hắn cũng vơi bớt vài phần, vẻ mặt cũng thêm phần nhu hoà.

Không thể không nói, các sư phụ đều rất dễ khoan dung đệ tử mình yêu quý, dù Chu Y hay Phàm Vũ cũng không ngoại lệ. Đừng thấy bình thường Chu Y cực kỳ nghiêm khắc với các đệ tử, giờ phút này bà lại lui về sau, đứng sau lưng Phàm Vũ, mặc hắn toàn quyền quyết định.

Phàm Vũ bình thản nói:

- Tại sao?

Hoắc Vũ Hạo ngẩng đầu, trên mặt đầy vẻ áy náy:

- Sư phụ, đệ tử sai rồi, đệ tử không nên gạt ngài và Chu lão sư. Nhưng thật lòng, đệ tử... đệ tử sợ hai người lo lắng nên mới nói rồi rồi một mình bỏ đi. Bởi vì... lúc đệ tử ra đi, cũng không biết mình có thể trở về hay không...

Lý do này hắn đã suy nghĩ rất nhiều lần rồi, thêm sự giúp đỡ của Thiên Mộng Băng Tằm nữa thì chắc chắn không có chút sơ hở gì. Hắn đúng là rất áy náy nhưng không thể nói hết sự thật, bất kể là với hắn hay hai lão sư, nói hết mọi chuyện không phải lúc nào cũng tốt a!

- Hả?

Hoắc Vũ Hạo vừa dứt lời, không chỉ Phàm Vũ mà cả Chu Y lẫn Vương Đông đều bị hắn làm giật mình.

Chu Y buột miệng nói:

- Có chuyện gì mà học viện không thể giúp ngươi? Ngươi không nên một mình giải quyết như thế? Chẳng lẽ ngươi thấy chúng ta không thể giúp ngươi sao?

Hoắc Vũ Hạo nhẹ nhàng lắc đầu nói:

- Đúng là không thể giúp được... Bởi vì là vũ hồn của đệ tử có chuyện. Chu lão sư, ngài còn nhớ Vương lão sư từng nói đối với hồn sư, chuyện kinh khủng nhất chính là vũ hồn bị vỡ nát không?

Chu Y kinh ngạc nói:

- Cái gì? Vũ hồn của ngươi???

Hoắc Vũ Hạo gật đầu nói:

- Khi năm học gần kết thúc, đệ tử phát hiện vũ hồn của mình có vấn đề. Vũ hồn Linh Mâu làm cho đệ tử thỉnh thoảng cảm thấy hoảng hốt, thậm chí còn có lúc có dấu hiệu gần như vỡ tan. Vương lão sư từng nói, vũ hồn của đệ tử ban đầu đã rất kém cỏi, Tiên Thiên hồn lực chỉ có cấp một, nếu cứ miễn cưỡng tu luyện rất có thể sẽ gặp phải trường hợp vũ hồn chịu đựng không nổi mà tự động vỡ nát. Đối với một hồn sư mà nói, vũ hồn biến mất nhẹ thì mất sạch hồn lực, nặng thì nguy hiểm đến tính mạng.

Nghe đến đây, sắc mặt Phàm Vũ đã hoàn toàn thay đổi, nếu quả thật đúng là vũ hồn thoái hoá thì bọn họ cũng không có biện pháp cứu vãn. Cho dù cường giả bậc Phong Hào Đấu La cũng thúc thủ vô sách.

Với hồn sư, vũ hồn là một thứ cực kỳ quan trọng, nếu có xảy ra chuyện gì, cho dù dùng thiên tài địa bảo ngàn năm hiếm thấy cũng khó tránh khỏi án tử a.

- Vũ Hạo, vậy con...

Hiện giờ Phàm Vũ chẳng còn lòng nào tức giận nữa, giọng nói hết sức lo lắng, đầy vẻ ân cần.

Chu Y tức giận nói:

- Nó có thể quỳ ở đây thì còn có chuyện gì nữa. Vũ Hạo nói tiếp đi.

(M2: Em chịu chị Chu Y này quá xá, mai ai đồ :111: )

Hoắc Vũ Hạo nói:

- Khi kỳ nghỉ càng đến gần thì đệ tử càng cảm nhận được rõ ràng hơn, lúc đó đệ tử rất sợ, đệ tử sợ vũ hồn của mình sẽ tan vỡ. Càng sợ hơn là phụ lòng kỳ vọng của các lão sư, nên đệ tử đành giấu hai người, một mình bỏ đi. Nếu thật sự vũ hồn bị thoái hoá thì thôi, đệ tử sẽ không để liên luỵ đến ai. Còn nếu không, đệ tử nhất định sẽ trở về. Thật lòng, đệ tử không muốn nói dối hai lão sư, đệ tử chỉ không muốn hai người lo lắng mà thôi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio