Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

chương 211: cuộc chiến của phong hào đấu la (trung)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Là ta sai, ta lỗ mãng. Nhưng nếu nó thật sự là Hồn Thú trùng tu chính là một uy hiếp rất lớn với nhân loại chúng ta. Nên...

- Câm đi.

Huyền lão nổi giận mắng.

- Đừng có nhiều lời với ta, ngươi căn bản không phải vì ham muốn của bản thân sao? Đừng nói là hung thú, cho dù nó tu luyện thành người thì sao? Lúc đó nó căn bản cũng là con người rồi. Liên quan cái đách gì tới ngươi? Ngươi chẳng phải ngấp nghé Hồn Hoàn và Hồn Cốt mười vạn năm mới mò đến đây sao? Đừng nói nhảm nữa, cũng may ngươi không dám hạ độc thủ, nên hôm nay lão phu chỉ dạy dỗ ngươi một bài học, cho người ghi nhớ thật kỹ.

Tinh Cương đường đường là hộ quốc Đấu La của đế quốc Tinh La, biết bao năm rồi không bị người ta mắng thế này, nhất thời hắn tức đến đỏ mặt, hừ một tiếng nói:

- Vậy đến đây, xin chỉ giáo.

Hắn vừa nói vừa đẩy nhẹ chân trái về trước, sau đó một quầng sáng màu đen tỏa ra từ người hắn. Khi cỗ hơi thở này xuất hiện, thậm chí còn khiến mặt đất xung quanh khẽ run lên.

Cơ thể Trình Cương bắt đầu biến đổi, đối với Thú Hồn Sư, tu vi càng cao thì mỗi khi sử dụng Vũ Hồn, cơ thể càng thay đổi giống với Vũ Hồn của mình. Tình huống của Trình Cường cũng tương tự. Làn da của lão bắt đầu đen bóng, giống như đang mặc một chiếc áo jacket dài vậy, điểm kỳ lạ nhất chính là lông mi, hai hàng mi dài đến hơn hai mươi cm cong lên sau đó tự uốn cong ngược về đỉnh đầu.

Hai vàng, ba tím, bốn đen, chín cái Hồn Hoàn xuất hiện, nương theo dao động của Hồn Hoàn, hơi thở khủng bố của cường giả Phong Hào Đấu La càng tỏa ra mãnh liệt.

Mặt đất theo sự biến hóa của Trình Cương càng lúc càng rung mạnh. Đây là khí thế của Phong Hào Đấu La, một Phong Hào Đấu La có thể hủy thiên diệt địa a! Chúng chính vì có sự tồn tại của Phong Hào Đấu La mà Hồn Đạo Sư không sao vượt lên Hồn Sư được.

Trình Cương gầm nhẹ một tiếng, chân phải bước về trước, nhất thời khí thế từ người lão tỏa ra cực kỳ mạnh liệt, mặt đất cũng dâng lên hơn mười thước, sau đó đánh thẳng về phía Huyền lão.

Đây không phải là năng lực hệ Thổ, mà lão chỉ sử dụng sức mạnh của bản thân, hơn nữa, lúc này Trình Cương hoàn toàn chưa sử dụng đến Hồn Kỹ.

Huyền lão cười lạnh một tiếng, chân phải cũng bước về trước.

- Rầm.

Chỉ đơn giản một bước chân đã như một tảng đá lớn nện xuống mặt đất. Từng gợn sóng đất dâng lên nháy mắt bị phá vỡ, không những thế, cơn địa chấn kia còn quay ngược về phía Trình Cương nữa.

Trình Cương cảm thấy không thể chống đỡ được luồng sức mạnh từ dưới chân, khi hắn đang định sử dụng Hồn Kỹ thì kinh hoảng phát hiện Hồn Lực của mình bị áp chế hoàn toàn, cơ thể bị đánh bay thẳng lên không trung. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Huyền lão nhấc chân một cái đã vọt đến trước mặt hắn.

Vũ Hồn Kiến Hoàng, sở trường là sức mạnh, để lão phu xem rốt cuộc sức mạnh của ngươi mạnh đến mức nào.

Huyền lão vừa nói vừa đặt một bàn tay lên vai Trình Cương.

Trình Cương chỉ bị Huyền lão đặt tay lên vai một vài giây nhưng đối với hắn vài giây ngắn ngủi ấy dài như mấy thế kỷ.

Khi Huyền lão lướt về phía hắn, trong đầu hắn có đến năm cách thoát thân nhưng không thể thực hiện được cách nào cả. Khi hai bên vừa đến gần nhau, hắn liền cảm nhận được một luồng hơi thở khủng bố áp chế hắn đến mức hắn không thể thở nổi đừng nói chi là sử dụng Hồn Kỹ, cả người hắn bị treo lơ lửng trên không trung.

Đừng nói là sau khi trở thành Phong Hào Đấu La, cho dù là trước đây, từ khi được làm Hồn Sư đến giờ, hắn chưa từng bị áp chế như thế này cả.

Lúc này Trình Cương đã hoàn toàn ngây người, hắn không sao ngờ được trên đời này còn có người mạnh đến vậy. Mà cũng ngay tích tắc này, cỗ hơi thở đó đột nhiên biến mất. Hắn và Huyền lão cùng rơi xuống đấy nhưng bàn tay của Huyền lão vẫn chưa rời khỏi vai hắn.

- Đến đây, ta không dùng Hồn Lực, chỉ dùng sức mạnh bình thường. Nếu ngươi có thể thoát khỏi tay lão phu thì hôm nay ta bỏ qua cho ngươi.

Huyền lão nhìn Trình Cương rồi nói với vẻ khinh thường.

Thân là Phong Hào Đấu La, Trình Cương bình thường vô cùng kiêu ngạo, hơn nữa Vũ Hồn của hắn còn chuyên về sức mạnh nữa.

Con kiến tuy bé, nhưng nó có thể khiên trên người một vật nặng hơn nó rất nhiều lần, như thế cũng có thể gọi là một lực sĩ. Huống chi tất cả các Hồn Kỹ của Trình Cương đều nhằm tăng cường sức mạnh, có thể nói hắn là một Phong Hào Đấu La hoàn toàn nghiêng về sức mạnh. Hắn biết bản thân không thể so hồn lực với đối phương nhưng nếu sức mạnh thì khác, hắn hoàn toàn tự tin vào điểm này.

Kết quả, vừa mới bắt đầu, hắn đã sử dụng một loạt các Hồn Kỹ có tác dụng tăng phúc về mặt sức mạnh và liều mạnh giãy dụa.

Luồng năng lượng mạnh mẽ từ người hắn bắt đầu làm mặt đất dưới chân nứt nẻ, trong đường kính mấy ngàn thước trông hệt như ở đây có một con địa long đang chuyển mình vậy, mà dưới tác dụng của Hồn Lực và sức mạnh của Trình Cương, khắp nơi bắt đầu vang lên từng chiến nổ và các cơn địa chấn.

Nhưng, cánh tay đặt trên đầu vai kia vẫn còn yên ổn nằm ở đấy, cứ như là nó được đúc bằng sắt, dù hắn có làm gì cũng không sao thoát được.

Làn da bóng lưỡng của Trình Cương bắt đầu nổi gân xanh. Hắn đã sử dụng hết thực lực của mình nhưng cũng không làm được gì.

Không, không có khả năng, không thể nào... Trình Cương trước giờ vô cùng tự tin với sức mạnh của mình. Nhưng hôm nay, đối thủ của hắn là một người không cần phóng thích vũ hồn của có thể áp chế được mình, khiến một cường giả Phong Hào Đấu La như hắn cũng không sao giãy dụa thoát được. Chuyện này có thể xảy ra được sao?

Lòng tin của hắn nháy mắt sụp đổ. Sự giãy dụa cũng dần giảm bớt, trên mặt Trình Cương chỉ còn mỗi sự suy sụp.

- Thoát được không?

Huyền lão nhíu mày hỏi.

Trình Cương thẫn thờ lắc đầu.

Huyền lão rút cánh tay phải về:

- Đây là chút bài học cho ngươi. Thân là Phong Hào Đấu La phải có lòng tự trọng của Phong Hào Đấu La. Lấy thực lực của mình đi bắt nạt hai đứa nhỏ chỉ mới có hai, ba Hồn Hoàn thì chính ngươi đã tự sỉ nhục Phong Hào của mình. Ta cũng không muốn mạng của ngươi, ta chỉ muốn hôm nay ngươi tự vả miệng của mình một trăm cái, chuyện hôm nay ta sẽ bỏ qua. Lão phu lười ra tay nên mới nhường ngươi tự làm đấy.

Cả người Trình Cương tức thì run rẩy, bảo hắn vả miệng quả thực so với chết còn khó chịu hơn. Nhưng chỉ cần là con người thì đều sợ chết. Hắn ở đế quốc Tinh La quyền cao chức trọng, làm sao có thể từ bỏ được? Hơn nữa trước mặt ông lão thực lực khủng bố này, hắn căn bản không có sự lựa chọn. Trong lòng hắn vô cùng hối hận, làm sao lại để lòng tham che mời mọi thứ thế này? Nhưng bây giờ, hắn có hối hận cũng đã muộn.

- Bốp...

Hắn tự vả một cái thật mạnh vào miệng mình.

- Bốp... bốp... bốp...

Huyền lão thấy Trình Cương bắt đầu vả thì đứng im thầm đếm. Chỉ mới mười cái mà hai má của Trình Cương đã sưng đỏ, nhưng có Huyền lão đứng đây giám sát, hắn làm sao dám nương tay?

Sắc mặt Huyền lão vốn vô cùng lạnh lùng nhưng thấy Trình Cương vâng lời tự đánh mình, trong lòng từ từ nguôi giận. Cuối cùng lão cũng làm được chút chuyện cho mấy đứa nhỏ.

Một trăm cái tát thoáng cái đã xong. Trình Cương cuối cùng cũng làm xong nhiệm vụ vô cùng nhục nhã này. Hai má hắn đã sưng lên, khóe môi chảy ra một hàng màu tươi.

Huyền lão gật đầu nói:

- Được rồi, cút đi.

- Tiền bối là Cực Hạn Đấu La?

Trình Cương lờ mờ hỏi, sự đau đớn vẫn còn hiện rõ trên gương mặt.

Rất lâu trước đây, Trình Cương đã biết mỗi cấp bậc của Phong Hào Đấu La đều sẽ rất khác nhau, nhưng sau khi đạt được cấp bậc này, hắn cảm thấy mình đã đủ mạnh, nên cũng quên mất chuyện kia. Ban nãy, trong khi tự đánh mình, đầu có của hắn cũng dần tỉnh táo.

Mỗi bậc của hồn sư đều có mười cấp, cũng giống như Hồn Sĩ cấp một khi đạt đến cấp mười, có được một Hồn Hoàn Sẽ trở thành Hồn Sư. Hồn Sư bởi vì có được Hồn Hoàn mà thực lực mới mạnh hơn Hồn Sĩ kia. Đến cấp bậc Hồn Sư, mỗi lần tăng thì lượng hồn lực cũng cao hơn 10% so với cấp bậc trước, cho đến cấp Đại Hồn Sư, thì sự chênh lệch kia càng lớn.

Có điều, ở cấp bậc Phong Hào Đấu La, cũng có nghĩa là sau khi lên cấp 90, sự chênh lệch ấy mới là lớn nhất.

Bởi vì sau khi có được Hồn Hoàn thì hồn lực mới thực sự đốt phá cấp 90 rồi lên cấp 91. Mà lượng hồn lực cấp 92 so với cấp 91 có thể nói là nhiều gấp đôi.

Đương nhiên, thực lực của hồn sư không chỉ dựa vào lượng hồn lực, mà còn Hồn Kỹ mạnh yếu thế nào, Hồn Hoàn bao nhiêu năm, thậm chí cả Hồn Cốt nữa. Bởi vậy, Hồn Sư cấp 92 chưa chắc có thể thắng cấp 91.

Nhưng sự chênh lệch này vẫn không nhỏ, mỗi một bậc tu vi tăng lên, sự chênh lệch càng lúc càng lớn. Đến cấp 95, hồn sư cần vượt qua một bình cảnh. Cũng chỉ đột phá cấp 95 mới có thể trở thành Siêu Cấp Phong Hào Đấu La, tu vi đủ để cùng lúc đấu với mười Phong Hào Đấu La cấp thấp. Mà Phong Hào Đấu La đạt đến cấp 99, thì được gọi là Cực Hạn Đấu La.

Trông lịch sử của đại lục Đấu La, không có bao nhiêu người có thể trở thành Cực Hạn Đấu La. Có lẽ nhiều nhất cũng là thời của tiên tổ Đường Tam, năm đó chẳng những xuất hiện một loạt các Cực Hạn Đấu La mà Đường Tam, thê tử của người và cả đối thủ của bọn họ cũng có thể trở thành Thần.

Nhưng từ đó về sau, trên đại lục Đấu La, số người có thể trở thành Cực Hạn Đấu La cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Cho nên, trong suy nghĩ của Trình Cường, một người không cần sử dụng Vũ Hồn cũng có thể áp chế được mình, một người được sự trợ giúp từ hồn kỹ lại còn chuyên về sức manh nữa, trừ Cực Hạn Đấu La ra, còn ai có thể? Chẳng phải học viện Sử Lai Khắc từng có người đã trở thành Cực Hạn Đấu La sao? Nếu người ta là Cực Hạn Đấu La, bản thân mình có thua cũng không sao, dù sao người ta là cường giả mạnh nhất rồi mà.

- Ta không phải?

Huyền lão lắc đầu phủ nhận lời của Trình Cường.

- Không phải? Vậy tiền bối có thể cho tiểu bối biết Phong Hào của ngài không?

Huyền lão bĩu môi nói:

- Ban nãy ngươi trả lời mấy đứa nhỏ thế nào? Hiện giờ lão phu dùng lời đó trả lại cho ngươi. Ngươi không xứng để hỏi Phong Hào của ta, ngươi còn chưa chịu cút đi sao?

Nói xong lão liền giơ chân đá Trình Cương một cái, Trình Cương tức thì bay đi, một cước đấy lão cũng không dùng nhiều lực lắm nên Trình Cương cũng có thể khống chế cơ thể nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất. Có điều lúc này ông lão lôi thôi kia đã biến mất.

Gương mặt hắn đau rát, trong lòng thì lạnh như băng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio