Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

chương 226: chiến đội đấu linh (trung)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hoắc Vũ Hạo cười to nói:

- Dạ không có gì, sáng sớm có người nổi điên thôi.

Vương Đông tức giận nói:

- Ngươi mới nổi điên ấy.

Vừa nói hắn vừa sử dụng Quỷ Ảnh Mê Tung đuổi theo Hoắc Vũ Hạo. Lần này Hoắc Vũ Hạo lại không chạy trốn nữa, hắn để Vương Đông bắt được mình lại làm mặt nghiêm túc nói:

- Đừng giỡn nữa, sắp thi đấu rồi, bình tĩnh trật tự, để lát nữa ra thi đấu trong trạng thái tốt nhất.

- Ngươi... lại cái dáng vẻ chán ngắt này.

Vương Đông vừa nói vừa nhéo tai Hoắc Vũ Hạo, mặc kệ bạn mình "gào khóc" thảm thiết ra sau. Cũng may ngay lúc này những người khác cũng đã bước ra khỏi phòng chuẩn bị rời khỏi tửu điếm, nhờ thế Hoắc Vũ Hạo mới thoát khỏi kiếp nạn.

Có điều hôm nay trùng hợp thế nào khi bọn họ chuẩn bị đi lại chạm mặt mấy người bên học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư. Tuy nhiên, khác một chút là mấy người bên kia lại cùng bước ra từ phòng họp.

Người dẫn đội của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư là Mã lão và một ông lão nữa, hai người mỉm cười gật đầu chào vương Ngôn, Vương Ngôn cũng tươi cười hoàn lễ nhưng những đệ tử của hai học viện lại không hòa thuận được như vậy.

Tiếu Hồng Trần vừa trông thấy Hoắc Vũ Hạo đã tươi cười nói:

- Vũ Hồn Song Sinh thì hỏi lắm sao?

Mặc dù lúc này Vương Đông và Hoắc Vũ Hạo đang cự cãi nhưng hắn cũng không chút do dự đáp trả:

- Ô hô, chú này là ai thế?

- Chú?

Tiếu Hồng Trần trừng mắt nhìn Vương Đông, vừa nói hắn vừa đưa tay chỉ vào mặt mình:

- Ý ngươi là ta?

Vương Đông ra vẻ ngây ngô đáp

- Dĩ nhiên là chú rồi.

Tuổi thật của Tiếu Hồng Trần còn chưa đến mười lăm, tuy bình thường hắn khá kiêu ngạo nhưng cũng không phải quá già dặn, tuy nhiên trên mặt lại có một chòm râu khá lạc lõng, đây cũng là lý do tại sao Vương Ngôn lại trêu đùa gọi hắn là chú.

- Ta già như vậy sao?

Tiếu Hồng Trần ngây ngô hỏi Vương Đông, vẻ ngây ngô của hắn còn muốn "ngây" hơn cả Vương Đông.

Vương Đông nghiêm túc gật đầu nói:

- Ừm, nhìn kỹ cũng không già lắm, chú nhất định là lão sư của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, đúng không?

- Đừng có gọi ta là chú.

Tiếu Hồng Trần có chút không kềm chế nổi. Vì bình thường tính hình của hắn không được tốt cho lắm nên khi có chuyện ngoài em gái của hắn là Mộng Hồng Trần, những người còn lại đa số đều tươi cười chứ chẳng ai giúp đỡ cả.

Mộng Hồng Trần cáu kỉnh nói:

- Nhóc kia, ngươi mở mắt to ra mà nhìn. Ca ca ta mới mười bốn tuổi, còn chưa được mười lăm đâu, có già đâu hả?

Vương Đông đưa mắt sang nhìn Mộng Hồng Trần, ánh mắt lập tức thay đổi chuyển sang dạng ba phần say mê, bảy phần khao khát quyến luyến không rời.

- Tỷ tỷ, tỷ thật là đẹp.

Mộng Hồng Trần bị câu nói bất ngờ của hắn làm ngẩn ngơ, đừng quên khi vừa nhập học, Vương Đông từng có một thời làm biết bao trái tim phải say đắm trước vẻ đẹp của mình, gần như đối với những cô bé đồng trang lứa đều có một lực sát thương nhất định.

Mộng Hồng Trần tuy lớn tuổi hơn Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông nhưng thực tế không nhiều lắm. Cho nên lúc này cô nàng được một cậu bé vô cùng đẹp trai khen ngợi không khỏi đỏ mặt thẹn thùng nói:

- Cậu cũng rất đẹp trai.

Vương Đông mỉm cười nói:

- Hóa ra đây là ca ca của tỷ sao? Là anh ruột hở? Sao lại khác nhau đến thế? Đệ không thể tin nổi cả hai lại là cùng cha mẹ sinh ra đấy.

- Khốn kiếp, ngươi muốn chết sao?

Tiếu Hồng Trần quả thật không nhịn nổi nữa, thằng nhóc này không những chê hắn già còn mượn cớ khen em gái hắn để chà đạp hắn, làm sao hắn nhịn được đây.

- Ca, sao anh lại dữ như thế?

Mộng Hồng Trần thấy Vương Đông hoảng sợ không kềm được mà kéo ca ca của mình lại.

- Mộng, không phải như muội thấy đâu?

Tiếu Hồng Trần trợ mắt nhìn em gái của mình, phía sau cô bé là Vương Đông đang nhướn mày khiêu khích hắn, sau đó hắn và Hoắc Vũ Hạo cùng thoải mái bước khỏi tửu điếm. Trước khi đi còn không quên chào Mộng Hồng Trần nữa.

- Vương Đông, ngươi giỏi thật.

Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc nói:

- Không ngờ ngươi cũng biết cách quyến rũ một cô bé như thế.

Vương Đông hừ một tiếng nói:

- Tại ngươi không biết chứ từ nhỏ ta đã gặp không ít chuyện thế này rồi, dĩ nhiên phải học được một chút chứ. Tiếc là...

- Tiếc cái gì?

Hoắc Vũ Hạo thuận miệng hỏi.

Vương Đông trừng mắt nhìn hắn.

- Chả có gì. Hoắc Vũ Hạo, ngươi có biết cảnh giới tán gái cao nhất là gì không?

Hoắc Vũ Hạo lắc đầu.

Vương Đông nghiêm túc nói:

- Chính là khiến các cô phải chủ động đến tán tỉnh ngươi. Hahaha

Bối Bối đi phía trước nhưng vẫn luôn chú ý động tĩnh phía sau, nghe thấy câu nói của Vương Đông không khỏi lắc đầu:

- Mấy đứa nhóc này đúng là lúc nào cũng bừng bừng sức sống.

Từ Tam Thạch đi cạnh hắn, ghé tai nói nhỏ:

- Ta thấy Vương Đông đúng là giỏi thật. Có lẽ phải học hắn một ít bí kiếp phòng thần.

Bối Bối nhìn hắn với vẻ khinh thường.

- Học cái đách gì nữa. Cho dù tán gái bằng cách gì cũng phải dựa vào tướng mạo. Ngươi coi ngươi đi. Nếu đẹp trai bằng một nửa ta cũng không thành một thằng bỉ ổi như bây giờ.

- Ngươi câm đi.

Từ Tam Thạch tức giận nói:

- Ta thế này cũng vì... ui da, ai đá đít ta đấy?

Hắn vừa quay mặt lại đã thấy Giang Nam Nam đang trừng mắt nhìn hắn với vẻ giận dữ, hắn vội vàng tát vào miệng mình một cái rồi ra vẻ nịnh nọt nói:

- Ta không nói gì hết, muội yên tâm, ta, tuyệt đối không nói chuyện ấy với bất cứ ai. Nguồn: http://truyenfull.vn

Giang Nam Nam lại không thèm nghe hắn giải thích, cô trừng mắt nhìn hắn rồi bước nhanh về trước.

Lúc này cục diện có chút kỳ lạ, mấy người học viện Sử Lai Khắc đi trước, phía sau là người của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư. Cả hai nối đuôi nhau đến Quảng Trường Tinh La.

Không biết có phải hôm nay đế quốc Tinh La đặc biệt cho nhiều người vào hay không mà bên dưới có rất đông khán giả, người chen người, nhìn đâu cũng là người.

Hôm nay khu vực nghỉ ngơi có vẻ vắng hơn bình thường. Vì đa số các đội đến dự thi đều đã bị loại. Hiện giờ mười sáu đội còn lại chính là đại biểu của mười sáu học viện mạnh nhất trên đại lục. Hôm nay đấu bốn trận, mai đấu bốn trận, hai ngày kế tiếp nữa là các trận đấu cá nhân. Sau bốn ngày thì kết thúc vòng đấu mười sáu đội. Mỗi đội sau khi thi đấu xong đều có một ngày để nghỉ ngơi tịnh dưỡng.

Bốn trận đấu hôm nay cùng lúc có cả học viện Sử Lai Khắc lẫn học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư. Có điều trận đấu của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư là buổi chiều, vốn buổi sáng bọn họ có thể không cần phải đến nhưng bọn họ vẫn xuất hiện dĩ nhiên vì trận đấu của học viện Sử Lai Khắc rồi. Bọn họ muốn nhìn xem khi học viện Sử Lai Khắc đấu với học viện Đấu Linh có năm Hồn Vương sẽ bộc phát ra thực lực thế nào đây.

Sau khi đến khu vực nghỉ ngơi, Vương Đông cũng không quên liếc mắt mỉm cười nhìn sang huynh muội Tiếu Hồng Trần. Đối với Tiếu Hồng Trần, cái mỉm cười này là cười khiêu khích, còn với Mộng Hồng Trần lại là nụ cười đầy sắc xuân khiến trái tim cô bé đập bình bịch bình bịch thật nhanh.

Hoắc Vũ Hạo kéo tay Vương Đông nói:

- Đừng đùa nữa, cẩn thận hối không kịp.

Vương Đông hừ một tiếng nói:

- Sao đấy, không lẽ ngươi ghen? Ngươi thích cô bé kia à?

Hoắc Vũ Hạo nhỏ giọng nói:

- Ngươi đừng có lúc nào cũng suy nghĩ mấy chuyện này được không hả?

Vương Đông hừ lạnh một tiếng nói:

- Không biết ai mới là người lúc nào cũng nghĩ mấy chuyện xấu xa. Thôi không đùa nữa, chuẩn bị chiến đấu.

Hai ngày nữa mới đến thi đấu cá nhân, hôm nay là đoàn chiến. Nếu chiến thắng đoàn chiến cũng xem như bước một chân vào vòng đấu tám đội rồi.

Vương Ngôn nghiêm túc nhìn mọi người.

- Theo chiến thuật chúng ta đã an bài, mặc kệ tại sao học viện Đấu Linh bỏ qua vị trí đầu tiên, cho dù bọn họ có mục đích gì hoặc có chuẩn bị đặc biệt nào đó, chúng ta cũng không thể thua trận đấu này. Vì bất kể thế nào chúng ta cũng không thể đem cơ hội trao tặng cho người khác.

Mã Tiểu Đào nghe vậy cảm thấy có chút không đúng, Vương Ngôn lại trầm giọng nói tiếp:

- Các con đừng quên hậu quả đã coi thường tên Sứ Giả Tử Thần kia. Học viện Sử Lai Khắc chúng ta đã giữ chức quán quân này rất lâu rồi nên đồng thời cũng trở thành mục tiêu công kích của tất cả mọi người. Có thể nói, chúng ta là đối tượng mà bọn họ nghiên cứu nhiều nhất. Sau này, Hồn Đạo Khí càng lúc càng phát triển, chiến thuật cũng ngày càng phong phú. Tuyệt đối không thể xem thường thực lực của đối thủ. Nếu ai cảm thấy không đồng ý với chiến thuật của ta có thể không cần ra thi đấu nữa.

Mọi người vừa nghe Vương Ngôn nhắc đến hậu quả của trận đấu với Sứ Giả Tử Thần không khỏi rùng mình. Mã Tiểu Đào ngẩng mặt nhìn hắn, tuy ánh mắt vẫn có chút không phục nhưng không còn sự khinh thường nữa,

Thời gian từ từ trôi qua, các khán giả bên dưới càng lúc càng hưng phấn và kích động.

Đây là đấu loại, hơn nữa mười sáu đội sắp thi đấu còn là những đội mạnh nhất, cho nên ở vòng đấu này bất cứ đội nào cũng sẽ dốc hết toàn lực.

Trận đấu càng gay cấn thì càng có nhiều màn hấp dẫn cho bọn họ xem, làm sao bọn họ không phấn khích cho được? Sở dĩ hôm nay Quảng Trường Tinh La lại đông như vậy cũng vì những người không có được vé xem đều cố gắng chạy chọt đủ đường để len lỏi vào được. Nhất là sáng hôm nay, người ra thi đấu đầu tiên là học viện Sử Lai Khắc, đối thủ của bọn họ còn là đội đứng thứ tư ở cuộc thi trước. Mức độ hấp dẫn lại càng tăng cao.

- Vòng đấu mười sáu đội, trận đầu tiên, học viện Sử Lai Khắc đấu học viện Hoàng Gia Đấu Linh. Mời hai đội tiến vào khu vực chờ chiến chuẩn bị thi đấu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio