Những câu nói của Thiên Mộng Băng Tằm quanh quẩn trong Tinh Thần Hải, dù đang trong thời khắc sinh tử nguy ngập, bất kể Y Lai Khắc Tư, Tuyết Nữ hay Hoắc Vũ Hạo, đều không ngắt lời nó chút nào. Nước mắt của Hoắc Vũ Hạo và Tuyết Nữ bất giác chảy xuôi. Sinh tử tỏ chân tình, vì Băng Đế, Thiên Mộng Băng Tằm cam nguyện trả giá bằng sinh mệnh đã sống hơn 100 vạn năm, tình cảm mong chờ chấp nhất đơn thuần vô cùng. Nói xong điều cần phải nói, Thiên Mộng Băng Tằm đưa ánh mắt sâu sắc ngắm nhìn Băng Bích Đế Hoàng Hạt, không nghe một lời phản bác nào thốt ra, nó thoáng hiểu ý mỉm cười, cơ thể lại càng phình to thêm nhiều. Kim hoàn trên người nó tiếp tục thoát ra, toàn bộ bảy kim hoàn ngưng tụ trên không, rơi xuống vị trí của Y Lai Khắc Tư. Trong quá trình bay đến, bảy kim hoàn hợp lại ngưng tụ thành một pháp trượng, một uy áp tinh thần khủng bố không cách nào hình dung phóng ra. Pháp trượng ban đầu màu ám kim, sau đó chuyển thành màu vàng chanh đến tay Y Lai Khắc Tư. Cầm pháp trượng tràn ngập căn nguyên tinh thần lực của Thiên Mộng Băng Tằm, đôi mắt Y Lai Khắc Tư cũng đại phóng hào quang - Tốt, Thiên Mộng, bất kể chúng ta có thể sống tiếp hay không, từ lúc này trở đi, lão phu không bao giờ gọi ngươi là tiểu trùng tử nữa, ngươi đủ tư cách trở thành đồng đội của ta. Để cho hai ta hợp lực một phen. Ha ha ha ha! Đã bao nhiêu năm rồi, lão phu cũng đã quên mất sự hưng phấn trào dâng như thế này, hai ta sẽ cùng điên cuồng một lần. Băng Bích Đế Hoàng Hạt vẫn chăm chú nhìn pháp trượng trên tay Y Lai Khắc Tư do Thiên Mộng Băng Tằm hóa thành, hào quanh bích lục đang thiêu đốt càng thêm mãnh liệt. Đôi mắt Băng Đế dường như có thêm chút gì đó, trong đôi mắt màu vàng, dường như mất đi ảnh phản chiếu Tuyết Đế. Thanh âm dịu dàng chưa bao giờ có lượn lờ trong Tinh Thần Hải: - Thiên Mộng, nếu ngươi có thể sống, ta muốn nghe ngươi nói lại một lần nữa, hơn nữa sẽ không mắng ngươi đâu. Hồn thú và hồn thú, tình cảm không phức tạp sâu xa như nhân loại, nhưng sâu sắc khắc ghi, lại không hề kém chút nào. Hoắc Vũ Hạo lời nói kiên định, Thiên Mộng Băng Tằm vì yêu hi sinh tinh thần lực, Băng Đế tình cảm phát sinh chuyển biến, Tuyết Đế cảm động sâu sắc, Tử Linh Thánh Pháp Thần cuồng dã mãnh liệt. Trong khoảnh khắc, năm linh hồn bất đồng, năm lực lượng bất đồng, ngay khắc này cùng nhau bốc cháy. - Ầm —— Luồng khí tức khủng bố mà cuồng dã từ cơ thể Hoắc Vũ Hạo phóng ra. Đúng như Thiên Mộng Băng Tằm đã nói, người có thể ngăn chận bi kịch hôm nay, không phải Hoắc Vũ Hạo chủ nhân của cơ thể này, mà là vị Tử Linh Thánh Pháp Thần chỉ có một tia thần thức nhỏ bé kia, người có kiến thức mà không ai trong những người còn lại có được, Vong Linh Thiên Tai, Y Lai Khắc Tư! Hoắc Vũ Hạo đầu tiên đưa quyền khống chế cơ thể giao cho Y Lai Khắc Tư. Hắn hiểu rõ, chỉ có hợp lực, tất cả mới có cơ hội sinh tồn. Không chỉ hắn, mà cả sinh vật đã từng tồn tại 40 vạn năm Băng Đế, 70 vạn năm Tuyết Đế, cũng nháy mắt giải phóng khí tức bản thân, năm người một thể, năm loại năng lượng bất đồng, đều được Y Lai Khắc Tư một người điều khiển. Khí tức khủng bố mà cuồng dã có năng lượng bản thân Hoắc Vũ Hạo, năng lượng của đệ tam hung thú Băng Thiên Tuyết Nữ Tuyết Đế, năng lượng đệ thất hung thú Băng Bích Đế Hoàng Hạt Băng Đế, năng lượng của sinh vật duy nhất bất tử hơn 100 vạn năm qua, kẻ đã hi sinh toàn bộ căn nguyên tinh thần lực, hồn thú 100 vạn năm Thiên Mộng Băng Tằm. Năng lượng của tất cả đều tập trung vào một người không biết đã sống bao lâu, một người đã từng bước một chân vào thần cấp, mặc dù hiện tại chỉ là một tia thần thức, nhưng vẫn có được trình độ thần cấp: Tử Linh Thánh Pháp Thần, Vong Linh Thiên Tai Y Lai Khắc Tư. Năm khí tức cùng lúc phóng thích, toàn Hạo Thiên Bảo chấn động rung chuyển. Năm khí tức kết hợp tạo thành khí thế khủng bố ngập trời như ngọn lửa bùng cháy. Dù khí tức này không có lực phá hoại, nhưng khi nó phóng thích ra, tất cả hồn sư cấp bậc dưới Phong Hào Đấu La ở Hạo Thiên Bảo đều hoảng sợ biến sắc, tái mét xụi lơ nằm trên mặt đất, không biết đã xảy ra chuyện gì. Bay ra biển mây nhìn Hạo Thiên Bảo từ xa xa, năm khí tức màu sắc bất đồng đang hừng hực bốc lên. Ngũ sắc khí tức gồm có Hoắc Vũ Hạo màu bạch kim, Thiên Mộng Băng Tằm màu vàng chói lọi, Tuyết Nữ màu trắng tinh khiết, Băng Bích Đế Hoàng Hạt bích lục, Y Lai Khắc Tư màu xám. Năm cỗ khí lưu, dao động kịch liệt trong không trung. Lực lượng bạch kim nhỏ bé nhất, nhưng lại được bốn lực lượng khổng lồ kia vây vào giữa. Bốn khí tức kia không chút e dè phóng ra khí thế cường hãn, uy áp khổng lồ, khiến cho biển mây quanh đỉnh Hạo Thiên phong dao động dữ dội, trong phạm vi trăm dặm tiêu tán, chỉ để lại khoảng không trống rỗng. Đại tía, nhị tía đang quan sát động tĩnh của Hoắc Vũ Hạo là hai người đầu tiên lao ra khỏi phòng, nhưng cũng chỉ bước đến đó thì đều dừng lại. Nhị tía thất thần hoảng sợ: - Cái này, cái này là năng lượng gì? Tại sao cơ thể nhỏ bé của hắn lại có thể ẩn chứa khí tức khổng lồ đến như thế? Đại tía đè một tay lên vai hắn - Đừng hoảng hốt. Bốn, trong người hắn có bốn khí tức bất đồng, không ngờ cường hãn đến thế. Không ổn, khí tức lại có vẻ điên cuồng, tẩu hỏa nhập ma, mau! Một tay đó của lão nắm bả vai nhị tía, thân hình hùng tráng hơn 200 cân trong tay lão cứ như cọng rơm nhẹ nhàng bị nắm lấy kéo đi lơ lửng trên không. Cả hai thả người nhảy xuống tầng 2, hóa thành một luồng sáng chui vào lối đi xuống, dừng lại trước phòng Hoắc Vũ Hạo đang ở. Không chỉ có hai người xuất hiện ở đó, hơn 10 vị trung niên, lão niên cũng đã có mặt, nhưng không ai đủ can đảm tiếp cận căn phòng ấy. - Tông chủ. Nhìn thấy Đại tía, những người này đều lập tức khom mình hành lễ. Một lão nhân có vẻ cao tuổi nhất cung kính hỏi tới tấp: - Tông chủ, đây là chuyện gì? Tại sao Hạo Thiên Tông lại bất ngờ xuất hiện dao động năng lượng khổng lồ như vậy? Khí tức này là cái gì? Ta sao lại có cảm giác nó còn cường hãn hơn cả những siêu cấp mãnh thú nữa? Đại tía ánh mắt lóe thanh quang, mái tóc xanh không gió mà phất phới, trầm giọng nói: - Đường lão, ngài và các vị trưởng lão lập tức sơ tán thành viên trong tông, ngay lập tức hạ sơn, có thể chạy bao xa thì chạy. Cỗ lực lượng này không ổn, chúng ta hiện tại cũng không rõ được. - Tông chủ, vậy còn ngài và nhị tông chủ. . . . . . Đường lão nghi hoặc hỏi. Đại tía nói: - Yên tâm đi, ngài còn chưa tin tưởng thực lực của chúng ta sao? Các ngươi đều rời đi, chúng ta mới có thể rảnh tay. À đúng rồi, dẫn Đông nhi theo, có lẽ đang ở trong phòng nó. Uy áp này quá mạnh, e là nó không thừa nhận nổi. - Vâng! Trưởng lão Hạo Thiên Tông cũng không dây dưa do dự nữa, theo mệnh lệnh Đại tía mà hành động. Nếu nói kinh hoảng, Vương Đông chắc chắn là kẻ kinh hoảng nhất Hạo Thiên Tông lúc này. Vì ngoại trừ hai vị tông chủ ra, chỉ có hắn mới biết nguồn gốc của khí tức kia là do đâu. Khi khí tức khủng bố thình lình xuất hiện, Vương Đông và những kẻ tu vi tương tự đều giống nhau, ngay lập tức bị áp chế đến không thể cử động. Nhưng dù sao hắn và Hoắc Vũ Hạo có võ hồn dung hợp kĩ, đối với năng lực của Hoắc Vũ Hạo rất quen thuộc. Hắn không biết khí tức của Y Lai Khắc Tư và Tuyết Nữ, nhưng dễ dàng nhận ra khí tức Thiên Mộng Băng Tằm giống hệt Linh Mâu và khí tức Băng Bích Đế Hoàng Hạt a! Ngay lập tức hắn hiểu Hoắc Vũ Hạo đã xảy ra vấn đề. Tuy biết, nhưng nghĩ đại tía, nhị tía có lẽ đang khảo nghiệm Hoắc Vũ Hạo. Nhưng hắn biết hai vị trưởng bối này luôn đúng mực, tuyệt đối không quá tay, mà khí tức hiện nay Hoắc Vũ Hạo phóng thích ra, bản thân hắn đã không thể lý giải, hoàn toàn siêu việt nhân loại, nhất là ý niệm điên cuồng trong đó, khiến trái tim Vương Đông đập nhanh liên hồi, cảm giác rất đáng sợ. "Đã xảy ra chuyện gì, lại khiến Vũ Hạo xuất hiện biến hóa khủng bố như thế?" Vương Đông tràn ngập nghi hoặc, hắn toàn lực chống đỡ, muốn bước ra khỏi phòng, nhưng uy áp quá lớn, quá cường đại. Bản thân đã giải phóng toàn bộ hồn hoàn, hào quang lóng lánh rực rỡ, nhưng vẫn không đủ khí lực bước ra. Áp chế này bản chất giống như nhị tông chủ Hạo Thiên Tông thử Hoắc Vũ Hạo khi hắn vừa đến Hạo Thiên Bảo, hoàn toàn thuần túy là tinh thần, hồn lực không có khả năng phản kháng. - Không! Ta nhất định phải đến xem. Vương Đông gầm lên, dựa vào tường đứng dậy, gương mặt anh tuấn quật cường. Trên trán, một dấu ấn Hoàng Kim Tam Xoa Kích lóa hào quang nhàn nhạt. Ấn ký Hoàng Kim Tam Xoa Kích vừa hiện, áp lực hắn nhận dường như giảm đi nhiều, cuối cùng cũng xông được ra ngoài, vừa lúc các trưởng lão tới đón. - Đại trưởng lão, đã xảy ra chuyện gì? Vương Đông vội vàng hỏi Đường lão. Đường lão nhìn thấy hắn bằng lực lượng bản thân ra tới ngoài này, cũng khá kinh ngạc - Chúng ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, hai vị tông chủ bảo chúng ta sơ tán toàn bộ tông môn, ngươi cũng dẫn đi. Đi thôi, theo chúng ta. - Không, ta không đi. Là Vũ Hạo đã xảy ra chuyện. Vương Đông muốn tiến lên, lại bị đại trưởng lão giơ tay cản lại. Vị đại trưởng lão thực lực cường hãn, lại khá hiểu tính nết Vương Đông, bề ngoài bình thản, tính tình lại cực kỳ quật cường. Tay vừa giơ lên, liền đập vào gáy Vương Đông, hắn chỉ kịp "hự" một tiếng thì đã mềm nhũn trong tay đại trưởng lão. Đường lão vung tay lên, nói: - Mọi người theo ta, lập tức sơ tán. Các vị trưởng lão mang theo những đệ tử mất năng lực hành động. Chỉ một lát sau, từ trong Hạo Thiên Bảo tràn ra ngoài rất nhiều người, nhanh như điện hướng xuống chân núi lao đi. Sương vù vân trận quanh Hạo Thiên phong bị thổi tiêu tán, uy áp khủng bố cũng biến mất, may mắn bớt cho họ phiền toái không nhỏ. Ngoài cửa phòng, hai vị tông chủ Hạo Thiên Tông đều cau mày. Nhị tông chủ nổi giận mắng: - Tiểu tử này không lẽ muốn phủ đầu chúng ta sao? Cuối cùng là chúng ta thử hắn hay là hắn thử chúng ta đây? Đại tông chủ trừng mắt, nói: - Cái đó nói sau đi, chúng ta vào. Ta không biết vì sao hắn tẩu hỏa nhập ma lại phát ra khí tức cường đại như thế, nhưng không giúp hắn giải quyết vấn đề này, tiểu Đông sẽ để yên cho chúng ta sao? Hơn nữa lực lượng kinh khủng đó mà bộc phát, không chỉ có Hạo Thiên Bảo phải gặp nạn, e rằng cả Hạo Thiên phong lẫn những ngọn núi xung quanh cũng phải biến mất. Nhị tông chủ gật đầu: - Đúng, có nổ cũng không được nổ ở đây. Đại ca, chúng ta đi. Vừa nói, lão bước lên đẩy cửa phòng, một hào quang mãnh liệt màu vàng từ lòng bàn tay khuếch tán ra, cửa phòng không phát ra tiếng động nào đã hóa thành bụi. Ngay khi cửa phòng biến mất, luồng khí tức băng hàn lạnh lẽo vô tận ùa ra, cái lạnh của nó cũng phải gấp 10 lần khi Hoắc Vũ Hạo thi triển Vĩnh Đông Lĩnh Vực. - Lạnh quá! Nhị tông chủ hét lớn, hào quang màu vàng trên người cũng mạnh mẽ khuếch tán, kháng cự hàn ý mênh mông kia, nhưng cả lão cũng không khắc chế nổi, những hồn hoàn dưới chân tự động dâng lên. Nếu Hoắc Vũ Hạo tỉnh lại lúc này, nhất định rất chấn động, vì nhị tông chủ Hạo Thiên Tông trước mắt có đến 7 hồn hoàn màu đen, hai cái cuối cùng đỏ như máu, dĩ nhiên là 7 hồn hoàn vạn năm và 2 hồn hoàn 10 vạn năm. Trong những cường giả Hoắc Vũ Hạo đã từng gặp, chỉ có Bản Thể Tông chủ Độc Bất Tử có khả năng so sánh được. Cửa đã mở, thứ đầu tiên lọt vào mắt hai vị tông chủ là một bức tường băng màu lam. Nhị tông chủ lại vỗ một cái lên đó, hoàng quang lóe ra. Nhưng băng tầng không như cánh cửa kia bị phá vỡ hoàn toàn như lão tưởng tượng, chỉ tróc ra một lớp, còn lại chẳng động tĩnh gì. - Hở? Nhị tông chủ hô lên kinh dị, co tay muốn đấm một quyền oanh kích lên đó, nhưng bị Đại tông chủ nắm lấy cổ tay. - Ngu ngốc. Thời điểm nào rồi mà còn quấy nhiễu hắn, lỡ kích nổ luôn thì sao? Ngăn đệ của mình lại, trong mắt thanh quang đại phóng, gầm nhẹ một tiếng, tay phải đưa ra trước thăm dò. Trên cánh tay phải, vảy ám thanh sắc bao trùm, không thấy lão phóng thích võ hồn, nhưng cánh tay đã trở nên tráng kiện dị thường, mỗi miếng vảy lấp lánh như sao, cường thế vô cùng. Không kém hơn bốn khí tức tản mát ra từ cơ thể Hoắc Vũ Hạo, uy áp khổng lồ từ trên người lão cũng phóng ra xung quanh. Ngón tay cong lại thành trảo vồ tới, băng tầng hóa thành màu xanh. Bàn tay lão lõm vào, kéo tay ra sau, một lớp tường băng theo đó cũng bị quăng ra. Băng tầng được mở, khí tức khủng bố bên trong túa ra ào ào, khí thế đại tông chủ cực kỳ khủng khiếp, đối mặt với uy áp khủng bố khiến cả vân trận quang Hạo Thiên phong tiêu tán, hai mắt lão sáng rực như hai mặt trời tí hon, ngạnh kháng lại khí tức uy áp kia. Tiếng rồng ngâm trầm thấp chậm rãi lan ra, làn da toàn thây đều phủ vảy xanh. Uy áp khổng lồ trùng kích lên người lão tự động lướt qua hai bên, cứ như lão là một lưỡi đen sắc bén đang xẻ đôi uy áp kia ra. Đại tông chủ dán mắt nhìn người đang khoanh chân trên hàn băng ngọc tủy sàng, kiến thức lão rất sâu rộng, thấy qua không biết bao nhiêu chuyện, nhưng nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo, bộ dáng cũng run rẩy chấn chấn động. Trên người Hoắc Vũ Hạo toát ra khí tức năm màu, nhưng hào quang sáng nhất là ở vị trí đan điền, kim quang dày đặc và lam quang băng giá cực kỳ bất ổn, gương mặt lộ rõ vẻ thống khổ. Xương cố thân thể giải phóng hào quang bích lục mơ hồ ẩn hiện, một hồn hoàn kim hồng sắc quay quanh thân thể không ngừng dao động. Hai mí mắt mấp máy, trên trán lại có một con mắt khác đang mở ra, phóng thích những tia hào quang xám trắng, tinh thần lực dao động dày đặc trấn áp khí tức phức tạp trên cơ thể. Đại tông chủ bước nhanh tới, đối mặt uy áp cường đại. Nhị tông chủ cũng theo sau, áp lực khi lão đứng sau đại tông chủ cũng giảm đi nhiều, trên người đã mọc lên bộ lông đen rậm rạp khắp cơ thể, nhìn giống như một con đại tinh tinh. So với đại tông chủ có vẻ tương đối thong dong, cảm xúc của lão vẫn là khẩn trương không ít. - Đại ca, làm sao bây giờ? Làm sao đem hắn ra? Đại tông chủ lắc đầu: - Nếu ngươi muốn sau này tiểu Đông điên cuồng liều mạng với ngươi thì làm thế đi, chẳng lẽ còn chưa nhìn ra tiểu Đông rất quan tâm tên thanh niên này. Chúng ta không được nóng nảy ra tay, xem kỹ trước đã. Khí tức trên người hắn hiện tại cực kỳ nguy hiểm, nhưng ít ra trước mắt vẫn còn trong khả năng khống chế. Khí tức dao động khổng lồ thế này, năng lượng đã vượt qua cả tu vi của ta, ta thật muốn xem người trẻ tuổi này sẽ tạo ra cái kỳ tích gì đây! Hoắc Vũ Hạo căn bảnlà không biết Đại tông chủ và Nhị tông chủ đã vào phòng, lúc này còn đang bận bịu vật lộn với thống khổ. Ngày xưa dung hợp với Băng Đế cũng từng trải qua thống khổ tương tự, thế nhưng lần này lại còn nặng hơn. Trong đan điền, cảm giác càng ngày nó càng phình to, tuyết đan không ngừng xoáy gấp hấp thu năng lượng của hắn, rồi lại bành trướng thêm ra. Hơn nữa khí tức phá ra càng lúc càng nguy hiểm. Đúng như Y Lai Khắc Tư dự liệu, tuyết đan như một quả bom nổ chậm, đã châm ngòi thì không thể nghịch đảo quá trình. Dù hiện tại trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo đang có nhiều luồng năng lượng liên thủ áp chế nó, nhưng nếu cứ để nó tiếp tục bành trướng, bùng nổ chỉ là vấn đề sớm muộn. Hoắc Vũ Hạo đã hoàn toàn giao quyền khống chế Tinh Thần Hải cho Y Lai Khắc Tư, thời điểm sinh tử tồn vong, nếu còn không tin cậy lẫn nhau, chỉ có chết chung cả đám. Y Lai Khắc Tư ở tiếp nhận tất cả lực lượng cường giả nhưng không nôn nóng hành động, cầm trong tay Thiên Mộng Băng Tằm trượng, lão ngược lại chỉ trầm ngâm. Tuyết Nữ lơ lửng bên cạnh, vẻ mặt lo lắng nhìn lão. Khí tức Băng Đế càng lúc càng mỏng đi, thiêu đốt căn nguyên khó mà kiên trì lâu. Nhưng việc dung hợp này là do chính nó nhịn không được đề nghị với Vũ Hạo, dù không ai trách nó, nhưng Băng Đế lại cảm thấy tràn ngập hối hận. Sau đó dĩ nhiên nó đã không tiếc hết thảy để kéo dài thời gian không cho Tuyết Đan bùng nổ. Quang mang nhàn nhạt lóe ra, Y Lai Khắc Tư như đã có quyết định, ánh mắt hướng về Tuyết Đế có gương mặt cao quý mà xinh đẹp. - Tuyết Nữ. Ta vừa cẩn thận suy gẫm, chuyện đến nước này chỉ có một biện pháp giúp tất cả mọi người sống sót, nhưng quá trình này ngươi sẽ phải nhận tổn thất nhiều nhất. Tuyết Đế không hề do dự đáp lời: - Ngươi nói đi. Bất kể phương pháp gì, chỉ cần có thể làm cho Băng nhi, Thiên Mộng và Hoắc Vũ Hạo sống sót, ta đều bằng lòng, nhưng ta cần biết ngươi sẽ làm thế nào. Y Lai Khắc Tư gật đầu, nói: - Dĩ nhiên ta sẽ nói rõ. Tuyết đan vốn là lực lượng của ngươi, là thiên địa nguyên lực căn nguyên của. Dù đã được ngươi áp súc, lại còn xuất hiện tình trạng âm cực dương sinh, nhưng không thể phủ nhận chỉ có ngươi là thân thiết với lực lượng đó nhất. Vì vậy, ngươi phải đem nó ra khỏi cơ thể Hoắc Vũ Hạo, rồi tiến hành biện pháp tiếp theo. Tuyết Đế toát ra thần sắc kỳ dị, khẽ gật đầu nói: - Ta hiểu. Sau khi ta đem tuyết đan rút ra ngoài, phiền ngài tiễn ta một đoạn, đưa ta lên thật cao, ta đoán phải hơn 3000m lực nổ mới không ảnh hưởng đến các ngươi. Được rồi, bây giờ bắt đầu đi. Y Lai Khắc Tư nói: - Không, ngươi hiểu lầm ý của ta rồi. Ta không phải muốn hy sinh ngươi để cứu mọi người. Rút tuyết đan ra chỉ là bước đầu tiên, tiếp theo đó ta sẽ mượn lực lượng của Thiên Mộng, Băng Đế và Vũ Hạo phối hợp với lực lượng của chính ta, giúp ngươi hoàn toàn dung hợp trở lại với tuyết đan. - Một lần nữa dung hợp? Tuyết đan cuồng bạo như thế? Có thể làm được sao? Ngươi đừng hại chết mọi người a! Ta thà chết một mình, chứ không nguyện để các ngươi chôn cùng. Vốn vấn đề do ta mang đến, để ta một mình gánh chịu là được rồi. Tuyết Đế cương quyết nói. Thân là cường giả thứ ba của thập đại hung thú, vào thời khắc mấu chốt, nội tâm kiêu hãnh không cho phép nàng để đồng đội bị liên lụy vì mình. Y Lai Khắc Tư trầm giọng nói: - Không, phải làm như vậy. Bởi vì ta có 80% chắc chắn thành công, 20% còn lại cũng không phải thất bại, mà là... Đột nhiên nói tới đó, lão lại ngắc ngứ. Tuyết Đế vội vàng hỏi: - Lúc nào rồi mà còn bắt ta đoán già đoán non, mau nói, là cái gì? Y Lai Khắc Tư trầm giọng nói: - Mà là mất đi trí tuệ và trí nhớ trong linh thức, hoặc chỉ có thể giữ lại một phần. Tuyết Đế ngẩn ngơ, nàng hiển nhiên không ngờ đến kết quả này. Khẽ liếc nhìn Băng Đế một cách sâu sắc, nàng cương nghị trả lời: - So với vĩnh viễn mất đi đã là kết quả rất tốt. Nhưng ngươi phải cam đoan là có nắm chắc, nếu không chỉ cần tuyết đan được ta rút ra ngoài rồi, ta thà tự tìm cái chết. Y Lai Khắc Tư nói: - Đây là biện pháp duy nhất, ta cũng không phải chưa nghĩ tới hi sinh một mình người, mà căn bản là không thể. Tuyết đan kia khi rời khỏi cơ thể Vũ Hạo sẽ mất hết áp lực khống chế, nổ ngay lập tức, do đó ta phải phong ấn nó một lần nữa, dùng chú ngữ và lực lượng của chúng ta phong ấn cả linh thức của ngươi, giúp ngươi lần nữa nắm quyền kiểm soát, tiến tới lột xác. Vốn ta tính không tới 30% thành công, nhưng bên ngoài có hai người vừa đến, thực lực của họ đều cực kỳ cường đại, ta tin bọn họ sẽ trợ giúp chúng ta, tăng thêm tỉ lệ thành công. Với nghiên cứu về linh hồn của ta, tin chắc thế giới này không ai có thể sánh bằng, nhưng ta không thể cam đoan ngươi hoàn toàn vô sự. Quan trọng hơn nữa, dù thành công, ngươi trở thành cái bộ dáng gì, ta cũng không biết, chuyện này lần đầu tiên ta gặp phải. Tuyết Đế cả giận: - Nếu là biện pháp duy nhất còn phí lời dài dòng cái gì, còn nói nữa chúng ta đều xong đời bây giờ. Y Lai Khắc Tư lãnh đạm nói: - Nếu đã giao hết thảy cho ta, các ngươi phải hoàn toàn tin tưởng ta. Ta biết thời cơ tốt nhất là lúc nào! Tuyết đan càng lúc càng cuồng bạo, khi bị rút ra ngoài nó sẽ càng thêm hỗn loạn, chính lúc hỗn loạn đó là cơ hội cho ngươi thừa hư mà nhập. Chúng ta phải đợi, ngươi hãy sẵn sàng, dựa theo thần thức của ta dẫn đường. Lúc này, trên thân thể vị Tử Linh Thánh Pháp Thần tán ra uy áp dữ dội chưa từng có, vốn là năm khí tức trong khoảnh khắc chỉ còn lại một, mà khí tức này không hề có tử linh lực với khí tức tử vong, nhưng lại tinh khiết thần thánh tràn ngập quang minh. Trong Tinh Thần Hải, Y Lai Khắc Tư cả người bốc lên ngọn lửa trắng sáng rực, hào quang kim sắc bắt đầu thiêu đốt. Trên khuôn mặt kiêu ngạo của lão, lộ ra một nét cười nhàn nhạt. Nhìn qua Băng Đế, lại nhìn pháp trượng trong tay, chuyển ánh mắt qua Tuyết Nữ bên cạnh, nụ cười của Y Lai Khắc Tư toát ra khí thế thần thánh, lão thầm nghĩ: "Thật là luyến tiếc bọn họ a! Không ngờ ta cũng có tâm do dự, hy vọng những thế giới khác cũng có những mảnh thần thức khác của ta tồn tại." Bụng Hoắc Vũ Hạo đã to thêm ba lần, như phụ nữ mang thai 10 tháng, thống khổ kịch liệt, ngũ tạng như thiêu đốt. Rõ ràng là khí tức cực hạn băng, lại có dao động hồn lực vô cùng nóng cháy. Thần trí bị cực hạn băng hỏa luân phiến khiến cho càng lúc càng mơ hồ. Ngay sau đó, giọng nói Y Lai Khắc Tư cuối cùng vang lên - Tuyết Nữ, bắt đầu. Từ Tinh Thần Hải, một đạo kim quang theo pháp trượng trong tay Y Lai Khắc Tư tuôn ra, chính xác chạm vào người Tuyết Đế, nhuộm nàng thành một màu vàng. Tuyết Nữ hóa thành một đạo kim quang, nhanh chóng lao xuống phía dưới, theo kinh mạch trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo bay đến đan điền. Lúc Tuyết Nữ đối diện tuyết đan cuồng bạo, Y Lai Khắc Tư đột nhiên giải khai phong ấn tinh thần lực trên người nàng, nhất thời linh thức Tuyết Nữ chính diện nhận lấy khí tức điên cuồng khổng lồ kia. Nói cũng kỳ quái, ngay cả Băng Đế toàn lực ứng phó cũng không thể áp chế khí tức mà Tuyết Nữ mới vừa tiếp xúc, thế nhưng rõ ràng nó trở nên trì trệ, thậm chí có thể nói là do dự. Tuyết Nữ tỏ ra kiên định, thả người nhảy vào va chạm với tuyết đan. Trong hàn băng phòng, Đại tông chủ và Nhị tông chủ rõ ràng cảm thấy khí tức trên người Hoắc Vũ Hạo chợt trở nên cuồng bạo hơn, trong tâm vừa sinh ra kiêng dè, một tiếng nói cùng lúc vang lên trong trí óc cả hai. - Nếu các ngươi không muốn cùng chết, thì nhất định phải trợ giúp chúng ta. Giọng nói già nua khiến hai vị tông chủ chấn động, ngay lúc đó một thân ảnh rực lửa trắng hiện ra trước mắt. Thân thể Y Lai Khắc Tư tỏa ra khí tức quang minh nồng đậm, ngọn lửa quang nguyên tố mãnh liệt khiến cả hai vị tông chủ đều phải sửng sốt. Y Lai Khắc Tư trầm giọng nói: - Ta biết hai vị đang nghi hoặc về lai lịch của ta, ta chỉ có thể nói cho các ngươi biết, ta đến từ thế giới khác, cơ duyên xảo hợp thần thức của ta dung nhập vào cơ thể Hoắc Vũ Hạo. Hai chữ thần thức tin chắc các ngươi không xa lạ, trên người các ngươi ta có thể nhận ra khí tức thần thức, dù không phải của chính bản thân các ngươi, nhưng ta tin mình không cảm ứng sai. Các ngươi hẳn nhận biết khí tức quang minh của ta. Ở thế giới của ta, khí tức quang minh tinh thuần như thế này được gọi là Quang Minh chi Tử, chỉ có nhân tài với nội tâm tinh khiết nhất, thân thiết với quang nguyên tố nhất mới có được. Ở thế giới các ngươi, hẳn được gọi là cực hạn quang minh. Ta không có thời gian nói nhiều. Hiện tại Hoắc Vũ Hạo đối diện nguy hiểm cực lớn, năng lượng tiềm ẩn trong cơ thể hắn bị hàn băng ngọc tủy sàng dẫn động, sẽ lập tức bùng nổ. Ta sẽ dùng lực lượng của mình trấn áp nó, để nó ổn định lại, ta cần các ngươi giúp, được không? Được không? Lời nói thấm đẫm chân thành thốt ra từ Y Lai Khắc Tư. Khi nhị tông chủ còn đang phân vân, đại tông chủ đã khẳng khái đáp ứng. - Được, chúng ta giúp ngươi. Nhị đệ, chuẩn bị. Y Lai Khắc Tư mỉm cười - Xem ra đặt cược của ta là chính xác, trên người các ngươi đã có sẵn chính khí hạo nhiên, chính là thứ sẽ giúp chúng ta sống còn. Chú ý, thỉnh hai vị giúp ta áp chế lực lượng này Vừa nói, Y Lai Khắc Tư chỉ pháp trượng ra trước, những chú ngữ nhiều âm tiết trầm trầm vang lên theo tiếng ngâm của lão, pháp trượng điểm lên đan điền của Hoắc Vũ Hạo. Nhất thời, một cỗ khí tức vô cùng điên cuồng xuất hiện, căn phòng vốn bị bao phủ bởi băng tinh dày đặc ngay lập tức hóa thành nước, rồi nhanh chóng bốc hơi mãnh liệt, nhiệt độ nóng cháy đập vào mặt. Một hạt châu kim hồng sắc pha băng lam từ đan điền của Hoắc Vũ Hạo chui ra. Nháy mắt nó xuất hiện, bụng Hoắc Vũ Hạo nổi lên một vòng tròn gợn sóng, cả người chợt yên tĩnh lại, mở hai mắt. Quang mang bích lục lần nữa xuất hiện trên người Hoắc Vũ Hạo, hắn hai tay hợp lại, phối hợp với Y Lai Khắc Tư, cũng ngâm xướng những chú ngữ phức tạp. Hạt châu hai màu kia vừa rời khỏi cơ thể, một tiếng hét thảm thiết vang lên, chính là thanh âm của Tuyết Nữ, có thể thấy rõ chung quanh hạt châu, một thân ảnh màu trắng ẩn hiện. Hạt châu kia phát sáng rực rỡ mãnh liệt, bạo phát ra bên ngoài. Pháp trượng trong tay Y Lai Khắc Tư điểm lên nó, không chỉ vậy, hai mắt lão bay ra hai ngọn lửa kim sắc, nhẹ nhàng chạm lên hạt châu tràn ngập năng lượng khủng bố. Nhìn hai ngọn lửa kim sắc nhỏ bé, nhưng nháy mắt nó xuất hiện, cả hai vị tông chủ đều run rẩy chấn động, ánh mắt cùng lúc toát ra vẻ khiếp sợ. Đại tông chủ hóa thành màu xanh bích lục, nhị tông chủ lại mang trên người màu nâu đậm. Hồn hoàn của đại tông chủ phóng ra hơi khác với nhị tông chủ: sáu đen, ba đỏ. Sau lưng hai vị tông chủ cũng hiện lên hai quang ảnh hình dạng bất đồng. Một con cự long xanh lục xoay quanh người đại tông chủ, gầm lên từng tiếng long ngâm, lực lượng xanh lục khổng lồ như sóng trào cuồn cuộn, mạnh mẽ ngăn hạt châu kia khuếch tán năng lượng ra ngoài. Sau lưng nhị tông chủ là một hư ảnh to lớn hình người nhìn không rõ lắm, có điều cánh tay rất dài, làm một động tác đập thình thịch lên ngực. Hồn lực khổng lồ màu nâu đậm theo sát đại tông chủ tiến lên, ngăn chặn tuyết đan bùng nổ. Nói cũng kỳ quái, khi hai đốm lửa kim sắc chạm đến tuyết đan, nó đột nhiên yên tĩnh một chút. Thân ảnh Y Lai Khắc Tư lơ lửng lại trở nên mờ đi một chút, nhưng chú ngữ ngâm xướng vẫn rõ ràng, thậm chí càng lúc càng lớn hơn. Tiếng thét thảm thiết của Tuyết Đế ngừng lại. Khắc này dường như nàng hiểu ra gì đó, thân ảnh nho nhỏ đứng trên tuyết đan, sâu sắc nhìn Y Lai Khắc Tư, cung kính cúi người. Sau đó hóa thành một đạo lưu quang, mãnh liệt chui vào tuyết đan vừa tạm yên tĩnh. Tuyết đan được tam đại cường giả trấn áp, năng lượng tuy bạo động, nhưng không thể phát ra ngoài, chỉ không ngừng luân phiên lóe sáng kim hồng và kim lam sắc. Tu vi của hai vị tông chủ quả rất cường đại, liên thủ trấn áp tuyết đan không thể bùng phát. - Đẩy nó ra ngoài? Đại tông chủ trầm giọng hỏi Y Lai Khắc Tư. Y Lai Khắc Tư giơ pháp trượng, chú ngữ âm điệu càng thêm thánh thót. Pháp trượng giơ lên cao, những ký hiệu màu vàng thong thả kiên định xoay quanh đến. Phía bên kia, Hoắc Vũ Hạo ngâm xướng cũng nâng tay phải lên, ngón trỏ chỉ vào không trung, dường như đang bắt chước động tác của Y Lai Khắc Tư. Y Lai Khắc Tư toát ra một nét vui mừng, những ký hiệu kim sắc liên tiếp luân phiên bay về tuyết đan, nhanh chóng dung nhập. Nói cũng kỳ quái, tuyết đan vốn cuồng bạo sau khi dung nhập kim tự, dường như xuất hiện dị biến, vẫn bạo động như trước, nhưng không còn xu hướng bùng phát ra ngoài nữa. Đại tông chủ và Nhị tông chủ liền cảm thấy áp lực giảm đi, nhưng vẫn không thả lỏng, ai biết hạt châu cuồng bạo kia có lại nghịch phá gì nữa hay không a!