Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

chương 475: đường môn lớn mạnh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hoắc Vũ Hạo cười lớn:

- Hai vị kia đều là võ si, sau này mọi người sẽ phiền phức lắm đó. Bất quá, tính cách bọn họ thẳng thắn, chỉ cần huynh chịu đánh với họ, họ sẽ càng thích. Nếu thắng họ, họ càng khoái. Thật không ngờ Quý huynh lĩnh ngộ kiếm ý đến trình độ này, quả là một lòng chăm chỉ! Đại sư huynh, chúng ta mau đi gặp Hiên lão sư, sau này Hiên lão sư đối với việc phát triển hồn đạo khí Đường môn, có thể nói chính là linh hồn! Khi họ tìm được Hiên Tử Văn, lão đang ở cạnh xưởng luyện chế hồn đạo khí tại hậu viện Đường môn, mà bộ dáng nào có vẻ gì của một Hồn Đạo Sư cấp 8. Áo vải giản đơn, nhìn qua còn lấm lem, ngồi chồm hổm bên ngoài xưởng quan sát nhân viên đang chế tạo hồn đạo khí bên trong, không chút chớp mắt. - Hiên lão sư!

Hoắc Vũ Hạo lớn tiếng gọi. Hiên Tử Văn quay đầu lại nhìn, xua tay rồi tiếp tục nhìn vào trong. Hoắc Vũ Hạo bước nhanh tới, ngồi xuống:

- Hiên lão sư, ngài không thể nhìn lén a! Đây đều là bí mật Đường môn. Hiên Tử Văn phát cáu:

- Bớt nói nhảm, gia nhập Đường môn cần thủ tục gì, làm nhanh đi. Ngươi biết hay không, chờ ngươi mấy ngày ở đây, quả thực là lãng phí cuộc đời ta. Bối Bối đi sau nghe mà ngẩn ngơ, vị này còn thẳng thắn hơn hai người kia. Sự si mê của vị này rõ ràng chính là hồn đạo khí. Những người như Hiên Tử Văn, Quý Tuyệt Trần có thể đam mê như thế, không phải kẻ điên, thì chính là thiên tài trong thiên tài! Hoắc Vũ Hạo đương nhiên biết, Hiên Tử Văn tìm đến dĩ nhiên là muốn gia nhập Đường môn, lập tức nháy mắt với Bối Bối. Bối Bối sao còn không rõ, vội ngồi xuống cạnh Hiên Tử Văn:

- Chào Hiên lão sư, ta là chưởng môn đại sư huynh Đường môn, hoan nghênh ngài gia nhập Đường môn. Ngài thấy thế này được không, từ nay ngài chính là phó môn chủ Đường môn, toàn bộ hồn đạo khí đều do ngài phụ trách. Hiên Tử Văn đâu có thèm để ý đến mấy thứ đó, bằng không thì sao hắn bỏ chứ chủ tịch nghiên cứu viên Minh Đức Đường đây? - Ừ, được. Vũ Hạo, đưa cho ta.

Lão vừa nói vừa xòe tay ra trước mặt Hoắc Vũ Hạo. Hoắc Vũ Hạo hiểu ngay lão cần cái gì:

- Ngài muốn tư liệu nguyên bản chế tạo ám khí Đường môn, hay là nghiên cứu của ta? Hiên Tử Văn nói:

- Xem nguyên bản trước, xem nghiên cứu của ngươi rồi ta dễ bị ảnh hưởng. Còn nữa cái nhân hình cơ giáp cũng đưa cho ta, bây giờ ta vào được chưa? Lão si mê hồn đạo khí, nhưng so với Quý Tuyệt Trần, vẫn hiểu quy tắc thế sư hơn nhiều, chứ bằng không đã lao đầu vào trong xưởng rồi. Hoắc Vũ Hạo nói:

- Bay đâu, đem một món thành phẩm Gia Cát Thần Nỏ Pháo cho Hiên lão sư nghiên cứu. Đại sư huynh, đem ám khí bách giải cho Hiên lão sư một bản. - Được! Bối Bối lấy ra một bản ám khí bách giải cho Hiên Tử Văn.

- Hiên lão sư, chúng ta sắp xếp chỗ ở cho ngài. Hiên Tử Văn nhìn chăm chăm vào món Gia Cát Thần Nỏ Pháo vừa đem ra từ trong xưởng, hai mắt sáng quắc.

- Không vội, không vội. Các ngươi cứ đi đi, không cần phải để ý đến ta. Vũ Hạo, ngươi đừng đi đâu, buổi tối ta tìm ngươi nói chuyện. - Được!

Hoắc Vũ Hạo kéo Bối Bối xoay người rời đi. Hắn hiểu rất rõ Hiên Tử Văn, một khi Hiên lão sư tiến vào trạng thái nghiên cứu, đâu còn có quan niệm gì về thời gian. Hai người trở lại phòng nghị sự, Giang Nam Nam và Từ Tam Thạch cũng đã trở lại, sắc mặt quái dị. Thì ra Quý Tuyệt Trần có được Thẩm Phán Kiếm, vừa nhận phòng liền đóng chặt cửa ôm kiếm trong phòng, còn Kinh Tử Yên thì cũng nghỉ ngơi. Bối Bối nói:

- Tiểu sư đệ, để Hiên lão sư một mình đi cùng hết có tốt không? Hoắc Vũ Hạo lắc đầu:

- Không sao, đại sư huynh chớ lo, Hiên lão sư khi tới Đường môn cũng không vì đãi ngộ hay gì khác, cứ để lão sư thoải mái làm việc là được. Tiêu Tiêu hơi lo lắng:

- Vũ Hạo, vị Hiên lão sư này không phải tới đánh cắp bí mật của chúng ta rồi bỏ trốn chứ? Hoắc Vũ Hạo lắc đầu:

- Lão không phải là người như vậy. Lão chỉ có hứng thú đối với nghiên cứu hồn đạo khí, ít nhất trước lúc lão chưa nghiên cứu hoàn toàn triệt để, tuyệt đối sẽ không hại ta. Đường môn chúng ta không giống như Minh Đức Đường. Minh Đức Đường vốn đã là công xưởng chế tạo hồn đạo khí tốt nhất đại lục, mọi thứ đều là đỉnh cao. Nhưng còn chúng ta thì mọi thứ đều mới bắt đầu, chỉ có điều phương pháp nghiên cứu cũng hoàn toàn mới, đối với Hiên lão sư thì có thể khiến lão nhận lấy cảm giác gầy dựng thành tựu nhiều hơn. Chúng ta muốn kết hợp ám khí Đường môn với hồn đạo khí, khó khăn không lường hết được, thời gian đâu để lão có thể rời đi? Còn tính cách Hiên lão sư, ta có thể đảm bảo. Bối Bối gật đầu:

- Nghi thì không dùng, dùng thì không nghi. Từ bây giờ, Hiên lão sư là phó môn chủ Đường môn, mọi người sau này chú ý, không cần nói nữa. Vũ Hạo, đệ xem, chúng ta cần phối hợp với Hiên lão sư làm những thứ gì? Hoắc Vũ Hạo suy nghĩ một chút, nói:

- Lấy những tư liệu ta mang về đem cho lão. Đại sư huynh, Đường môn chúng ta hiện tại có tiền không? Bối Bối khẽ mỉm cười:

- Cũng có kha khá, học viện rất ưu ái chúng ta, mua Gia Cát Thần Nỏ Pháo luôn ứng tiền trước, mà trả cũng rất hậu hĩnh. Hoắc Vũ Hạo không do dự nói:

- Vậy thì mau tìm cách đổi tiền thành kim loại hiếm đi. Tối nay ta đến gặp Hiên lão sư, xem lão cái gì cần cái gì không cần, liệt kê ra rồi tìm cách đem về. - Được! Vương Đông Nhi cười nói:

- Sao ta cảm thấy những bằng hữu của ngươi thật sơ ý, rõ ràng ngươi muốn vắt sạch lợi ích của người ta mà. Hoắc Vũ Hạo ra vẻ oan uổng:

- Nào có? Ta chỉ thuận nước đẩy thuyền mà thôi. Hòa Thái Đầu đứng dậy:

- Ta qua chỗ Hiên lão sư một chút, trước giờ nghe Vũ Hạo nói về năng lực Hiên lão sư ở các phương diện, mà chưa có cơ hội thỉnh giáo. Bây giờ đã là người một nhà, ta sẽ không khách sáo. Nói xong hắn quay đầu đi mất. Cũng không phải sao? Cùng là Hồn Đạo Sư cấp 8, nhưng Phàm Vũ so với Hiên Tử Văn, bất luận kinh nghiệm hay lý luận đều có chênh lệch không nhỏ. Có sẵn lão sư như Hiên Tử Văn ở đây, tự nhiên Hòa Thái Đầu sẽ thích thú. Bản thân hắn cũng đã là Hồn Đạo Sư cấp 7, quen thuộc Đường môn, có hắn giúp đỡ, việc nghiên cứu của Hiên Tử Văn cũng nhanh hơn một chút. Hoắc Vũ Hạo nói:

- Đại sư huynh, tối nay chúng ta ở lại Đường môn đi, ngày mai rồi trở về. Aida không được, ta còn phải về trước một chuyến, ta cũng muốn tặng một lễ vật cho Đường môn chúng ta. Vương Đông Nhi cũng đứng lên:

- Ta cùng đi với ngươi. Bối Bối nhìn mọi người, nụ cười trên môi càng tỏa sáng, sâu lắng nhìn trời, trong lòng tự nhủ:

"Tiểu Nhã, nếu nàng còn ở đây, thấy Đường môn không ngừng phát triển, nhất định sẽ rất vui." - Này! Lại thương cảm nữa à? Cứ như đứa con gái.

Từ Tam Thạch lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của Bối Bối. - Con gái thì sao?

Giang Nam Nam và Tiêu Tiêu tỏ ra bất mãn nhìn hắn. - Óe óe! Con gái thì tốt! Con gái dịu dàng đa tình, đa sầu đa cảm, cái này nên có một chút, nhưng nếu như một tên con trai mà như thế thì phải coi lại rồi. Giang Nam Nam đứng dậy lập tức:

- Vậy ta đi ra ngoài tìm con trai dịu dàng đa tình đây! - Đừng đừng! Vợ ơi, ta sai rồi.

Từ Tam Thạch tuyệt đối không hổ có võ hồn Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn, rất giống con rùa, thò ra thụt vào. - Ai là vợ ngươi? Quản cái mồm thối của ngươi đi.

Giang Nam Nam kể từ khi xác lập quan hệ với Từ Tam Thạch, địa vị tuyệt đối chỉ cao hơn. Đối với Từ Tam Thạch, cứ ba ngày cho hắn một khảo nghiệm nhỏ, năm ngày một khảo nghiệm lớn, hành hạ hắn thật thống khoái, mà có vẻ hắn cũng thích bị hành hạ, đánh mỏi tay thì thôi. Bối Bối cũng đứng lên, nói:

- Tam Thạch, đi, chúng ta cũng đi ra ngoài tập thể dục một chút, lâu rồi không đánh ngươi, tay chân ngứa ngáy. Từ Tam Thạch không nịnh nọt Giang Nam Nam nữa, cười khẩy:

- Ai thắng ai thua còn chưa biết. Nam Nam, chúng ta cùng nhau đập hắn. Bối Bối cũng chẳng kém:

- 2vs2, ai sợ ai? Tiêu Tiêu, cùng đại sư huynh một tổ. - Dạ.

Tiêu Tiêu ngoan ngoãn đáp ứng. Lát sau, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi dẫn theo hai nhóc Ám Kim Khủng Trảo Hùng trở lại, nhìn thấy ai nấy mặt xám mày tro. Giang Nam Nam và Tiêu Tiêu thì bình thường, Bối Bối với Từ Tam Thạch thì bộ dạng rất tức cười. Trên trán Bối Bối đang chườm bằng một cái trứng to. Từ Tam Thạch thảm hại hơn, nửa bên mặt sưng lên. - Bối Bối, ngươi có nhân tính không? Đã nói là đánh nhau không đánh vào mặt, ngươi lại cứ nhè gương mặt anh tuấn của ta, nhất định là cố ý.

Từ Tam Thạch ra vẻ oán hận. Bối Bối nổi cáu quát lại:

- Ta cố ý? Ngươi chẳng lẽ không như vậy? Ngươi nhìn cái đầu của ta, bị ngươi đánh thành cái dạng gì rồi? Sưng to như vậy, ngươi có nhân tính sao? Ngươi bảo ta làm sao đi gặp người khác? - Thôi thôi! Hai vị sư huynh, chúng ta đã trở lại.

Hoắc Vũ Hạo vừa vào cửa đã thấy hai sư huynh cãi nhau ỏm tỏi, mỉm cười chạy đến hòa giải. - Gì, Vũ Hạo, ngươi hai con cún này về làm gì?

Từ Tam Thạch lập tức phát hiện ra hai chú nhóc Ám Kim Khủng Trảo Hùng đang ôm ghì lấy ngực Hoắc Vũ Hạo, mắt sáng rỡ: - Lẩu thịt chó đúng không? Tối nay ngon rồi, Vũ Hạo nấu ăn tuyệt đối không thể chê! Ca không so đo với tên vô sỉ này. Vũ Hạo, Tam sư huynh giúp ngươi. Sao, giết nó thế nào, phanh ngực xé bụng hay một đao cắt yết hầu? Vừa nói Từ Tam Thạch vừa hùng hổ xông tới, bộ dạng thèm thuồng. Hoắc Vũ Hạo méo mặt:

- Tam sư huynh, chúng không thể ăn được! Là bảo bối ta tặng cho Đường môn. Có lẽ cũng cảm nhận được sự "thèm khát" của Từ Tam Thạch đối với mình, hai con gấu con gầm gừ đe dọa. Từ Tam Thạch ngạc nhiên:

- Ố, hai con quái này còn nhỏ nhưng mà coi bộ lớn lên giống gấu lắm nha! Hoắc Vũ Hạo nói:

- Cái gì mà giống như gấu? Tụi nó vốn là gấu mà, chính là Ám Kim Khủng Trảo Hùng. Đây chính là thu hoạch lớn nhất khi chúng ta vào Tinh Đấu đại sâm lâm. Lập tức mọi người vây kín lại, hai chú gấu con bộ lông nhung mượt mà đáng yêu, Tiêu Tiêu và Giang Nam Nam lập tức đưa tay muốn bồng. Hai chú nhóc này dù còn bé, nhưng đã rất hung hăng, há mồm muốn cắn. Từ Tam Thạch lập tức động thủ, một tay một con, thộp cổ chúng xách lên. - Bé nhỏ mà lợi hại quá ha! Ta còn chưa ăn thịt Ám Kim Khủng Trảo Hùng bao giờ, lát nữa cho các ngươi vào nồi lẩu gấu. Chẳng biết chúng có hiểu được lời Từ Tam Thạch uy hiếp hay không, bị hắn bắt lại, trở nên hiền lành sợ hãi, tru lên ư ứ không ngừng. "Bốp" Giang Nam Nam lập tức giáng cho Từ Tam Thạch một tát nổ đom đóm. - Ngươi dám làm đau chúng nó!

Dứt lời nàng đã bế ngay một bé gấu. Nói cũng kỳ quái, con gấu nhỏ này đúng là có linh trí, Từ Tam Thạch làm kẻ ác, Giang Nam Nam làm người tốt giải cứu, nó liền thuần phục, không dám cắn nàng, ánh mắt nhìn Từ Tam Thạch lại có vẻ gian xảo. Tiêu Tiêu cũng nhân đó bế chú gấu còn lại. Bối Bối nhìn mà ngẩn người, thì thào hỏi Hoắc Vũ Hạo:

- Tình hình là sao? Chẳng phải các ngươi đi cả một tổ đến Tinh Đấu đại sâm lâm sao? Có thu hoạch cũng phải thuộc về học viện chứ? Hoắc Vũ Hạo nói:

- Huyền lão đặc biệt chiếu cố chúng ta, giao hai cậu nhóc này cho chúng ta nuôi dưỡng và quản lý. Chúng nó còn nhỏ, nếu thuần dưỡng tốt, thì sau này lớn lên sẽ là vũ khí bí mật của Đường môn. Bối Bối liếc nhìn hai chú gấu con, khổ não:

- Tiểu sư đệ, đệ thấy Ám Kim Khủng Trảo Hùng dễ nuôi sao? Hoắc Vũ Hạo đành thở dài:

- Đệ cũng không biết, ít nhất hiện tại chúng không tỏ ra quá hung hăng, có lẽ hôm nào ta phải đến Đấu Thú khu hỏi lão sư trong học viện mới được. Bối Bối tán thành:

- Nên như vậy, bây giờ thì phải sắp xếp cho chúng đã, để ta gọi người ra ngoài mua đồ ăn tối. Tối nay chúng ta mở tiệc mừng Hiên lão sư và Quý Tuyệt Trần, Kinh Tử Yên gia nhập môn phái. - Được, vậy để ta gọi họ đến. Chỉ có điều không biết Quý Tuyệt Trần kia bế quan đến mức độ nào. Đúng như Hoắc Vũ Hạo lo lắng, Quý Tuyệt Trần đóng chặt cửa hoàn toàn, chẳng màng dạ tiệc. Dạ tiệc cũng khá thịnh soạn, để khoản đãi Hiên Tử Văn và Kinh Tử Yên, Hoắc Vũ Hạo thân chinh xuống bếp làm vài con cá nướng. Bữa cơm này không chỉ mời khách, thất quái Sử Lai Khắc cũng đã lâu mới tụ họp, mọi người ăn uống no nê, tất cả đều định ở lại Đường môn. Sau khi ăn cơm xong, Hiên Tử Văn gọi Hoắc Vũ Hạo về phòng của mình...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio