Phó giáo chủ hiển nhiên đối với biểu hiện của Hoắc Vũ Hạo cũng rất hài lòng, đây tuyệt đối là một phần đại kinh hỉ, nếu có thể thu hoạch được thắng lợi của trận này, Thánh Linh Giáo tự nhiên cũng không cần phải trở mặt với quý tộc và quân đội, mọi thứ sẽ dựa theo kế hoạch lúc trước mà tiến hành. Huống chi còn có được siêu cấp tà hồn sư thiên tài Hoắc Vũ Hạo, Thánh Tử buông xuống, Thánh Giáo tất nhiên cực kỳ hưng thịnh. - Hiện tại ngươi có thể tin tưởng ta chưa? Âm thanh của Hoắc Vũ Hạo lại một lần nữa vang lên trong đầu Diệp Cốt Y. Diệp Cốt Y cắn chặt hàm răng - Tin tưởng cái gì? Tin tưởng ngươi là tà hồn sư tà ác sao? Hoắc Vũ Hạo than nhẹ một tiếng - Chẳng lẽ ngươi vẫn không rõ sao? Nếu như ta thật sự tà ác, vì sao của sinh vật triệu hồi của ta không sợ thuộc tính thần thánh của ngươi? Nếu như ta muốn hại ngươi, còn cần cùng ngươi nói nhảm nhiều như vậy sao? Ngươi xem đây. Dứt lời, Vong Linh Chi Môn đột nhiên lớn hơn vài phần, từng tiếng vó ngựa trầm thấp vang lên, nương theo đó là ba tên kỵ sĩ to cao lần lượt xuất hiện trên sàn đấu. Tất cả kỵ sĩ đều mặc áo giáp màu tro tàn, trên đầu mang theo mũ giáp, mơ hồ có Linh Hồn Hỏa màu vàng nhảy lên trong mũ giáp. Cốt mã của mỗi tên cũng cường đại vô cùng, dưới chân có từng ngọn lửa màu vàng nhạt cháy bập bùng. Tuy chỉ có ba tên kỵ sĩ xuất hiện, nhưng trên người mỗi tên lại phát ra khí thế cường đại hơn những sinh vật Vong Linh lúc trước không biết bao nhiêu lần. Sau khi ba tên kỵ sĩ xuất hiện lập tức tách ra ba phương hướng, những sinh vật Vong Linh hạ đẳng giống như tìm được chủ nhân, lập tức hội tụ về ba hướng đó. Dưới sự chỉ huy của ba tên kỵ sĩ, thế công lập tức trở nên trật tự ngay ngắn. Diệp Cốt Y cũng cảm giác được áp lực tăng lên cực lớn. Thân là người sở hữu vũ hồn Thần Thánh Thiên Sứ, trình độ nghiên cứu về vũ hồn tà ác của nàng hơn hẳn những người khác, nên tự nhiên nhận ra được loại sinh vật Vong Linh này là gì. Tử Vong Kỵ Sĩ, một loại Vong Linh trời sinh đã có cấp bậc Hồn Đế. Nếu như chỉ là một tên Tử Vong Kỵ Sĩ thì Diệp Cốt Y cũng không e ngại, với tu vi Hồn Đế của nàng, nàng có lòng tin sử dụng vũ hồn Thiên Sứ tịnh hóa nó. Thế nhưng có đến ba tên Tử Vong Kỵ Sĩ xuất hiện a! Không chỉ cá nhân bọn chúng có tu vi Hồn Đế, hơn nữa còn có thể thống ngự các sinh vật Vong Linh khác, khiến đám gia hỏa đang chui ra từ Vong Linh Chi Môn chân chính tạo thành một chi quân đội. Trên thực tế, Y Lai Khắc Tư lưu cho hắn vũ hồn đặc thù Vong Linh Ma Pháp có chỉnh thể thực lực thậm chí không yếu hơn hai vũ hồn khác của hắn hợp lại. Nguyên nhân rất đơn giản, đầu tiên là Y Lai Khắc Tư để lại cho hắn Bán Vị Diện có thể dễ dàng cho triệu hoán Vong Linh, còn nguyên nhân trọng yếu hơn là độ cường đại của tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo. Ở thế giới của Y Lai Khắc Tư, tinh thần lực là nhân tố trọng yếu quyết định uy lực của ma pháp, cũng là phép đo thời gian duy trì ma pháp. Lúc Hoắc Vũ Hạo thi triển vũ hồn Vong Linh Pháp Sư đặc thù của mình thì trên thực tế hắn đang có năng lực tương đương Hồn Thánh. Hơn nữa, còn tương đương với cấp bậc Hồn Thánh của tà hồn sư. Năng lực mọi khi không thể thi triển, nay có thể dùng thân phận Đường Ngũ mà thi triển ra. Lúc này, đừng nói những khán giả đang quan chiến, ngay cả Huyền Lão ở đằng xa đều đang trợn mắt hốc mồm. Lão cũng không cách nào lý giải được tại sao Hoắc Vũ Hạo lại thi triển ra năng lực tà hồn sư, nhưng lại tràn đầy thuộc tính quang minh. Sắc mặt của Diệp Cốt Y càng ngày càng khó coi. Nàng có thể rõ ràng cảm nhận được, hồn lực của mình đang không ngừng hạ thấp trong quá trình đánh giết sinh vật Vong Linh. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn cũng bị sinh vật Vong Linh của đối phương mài chết. Hơn nữa, ở trong đầu nàng vẫn luôn có một vấn đề, vì cái gì sinh vật Vong Linh không lại không sợ vũ hồn Thần Thánh của bản thân? Bên trong Vong Linh Chi Môn đã không còn sinh vật nào đã tuôn ra, nhưng đám sinh vật Vong Linh trên đài đã đủ làm cho nàng khó ứng đối. Ba tên Tử Vong Kỵ Sĩ đang cách đó không xa, chỉ huy đàn em của mình lạnh lùng nhìn nàng chăm chú. Hơn nữa còn thỉnh thoảng phát ra từng đạo Tử Vong Chi Quang, đem đám sinh vật Vong Linh bị nàng đánh chết phục sinh. Chuyện này dường như đã biến thành một vòng lặp vô hạn. Cũng ngay lúc này, chú ngữ dài dòng trầm thấp tràn ngập khí tức kỳ dị lại một lần vang lên. Lần này, chú ngữ trực tiếp vang lên từ trong Vong Linh Chi Môn. Đại môn khổng lồ kịch liệt run rẩy, xung quanh bắt đầu có lượng lớn ánh sáng phun trào, những ánh sáng này hiện lên kim lục sắc quỷ dị, hơn nữa Vong Linh Chi Môn vậy mà lại dần dần mở rộng. Không tốt! Diệp Cốt Y hoảng sợ biến sắc, chẳng lẽ hắn còn có thủ đoạn mạnh hơn sao? Nàng biết bản thân không thể đợi thêm nữa. Rốt cục nàng cũng lần đầu tiên cảm thấy hối hận khi mạo muội lộ ra vũ hồn Thần Thánh Thiên Sứ của bản thân. Nhưng suy nghĩ hối hận chỉ thoáng lóe lên một cái rồi biến mất, nếu như không phải ý chí cực kỳ kiên định thì nàng cũng không có khả năng khống chế vũ hồn Thần Thánh của bản thân . Diệp Cốt Y đột nhiên thét dài một tiếng, kiêu ngạo giơ lên trường kiếm trong tay. Lập tức, chuôi Thất Tinh Trường Kiếm bỗng nhiên bắt đầu cháy rừng rực, có thể nhìn thấy thân kiếm hoàn toàn dùng kim loại hiếm chế tạo thành đang bị hồn lực Thần Thánh hòa tan, mà kim quang thần thánh tản ra trên người nàng cũng dần dần biến thành kim hồng sắc ánh sáng, sau lưng nàng sáng lên một quang đoàn to lớn nóng bỏng, biến thành một đôi cánh chim trắng tinh, giãn ra sau lưng nàng. Nhưng cũng có thể nhìn ra đôi cánh này cũng không phải là thực chất, mà là do ánh sáng ngưng tụ mà thành. Nhưng mặc dù như thế cũng khiến đám sinh vật Vong Linh có thuộc tính quang minh cũng tràn ngập dè chừng sợ hãi, giậm chân tại chỗ. Cho dù Tử Vong Kỵ Sĩ liều mạng thúc giục cũng vô dụng. Hồn hoàn thứ sáu đen như mực chậm rãi bay lên từ thân mình của Diệp Cốt Y. Trong quá trình bay lên, màu đen thâm trầm dần dần biến thành kim hồng sắc, sau đó lặng yên dung nhập vào bản thân. Trường kiếm trong tay nàng đã hoàn toàn hòa tan, được ánh sáng từ bản thân nàng phát ra đồng hóa thành một thanh cự kiếm ánh sáng, kim hồng sắc kiếm quang phảng phất như muốn đâm thủng bầu trời. Đột nhiên, Diệp Cốt Y di chuyển. Nàng sải bước trên không trung, thân thể mềm mại xoay tròn, quang kiếm to lớn trong tay lập tức múa, ánh sáng từ Thiên Sứ Chi Dực sau lưng lấp lóe, nhìn qua thật quá mỹ lệ. Hồn kỹ thứ sáu, Thiên Sứ Chi Vũ. Nương theo vũ hồn cường đại của bản thân, tạm thời khiến nàng tăng lên tới trạng thái Vũ Hồn Chân Thân của Hồn Thánh, Thánh Kiếm trong tay hóa thành Thái Dương Thánh Kiếm, những nơi nó quét qua, sinh vật Vong Linh đều hóa thành bột mịn. Ba Tử Vong Kỵ Sĩ nhanh chóng hội tụ vào một chỗ, hung hãn không sợ chết công kích về phía nàng. Nhưng trước mặt Thái Dương Thánh Kiếm đang thiêu đốt lên ngọn lửa thần thánh, mỗi tên cũng chỉ trụ được không đến ba giây đồng hồ, liền bị ánh sáng khủng bố hóa thành không khí. Dưới đài, trên mặt của các vị trưởng lão cấp bậc Phong Hào Đấu La của Thánh Linh Giáo đều hiện lên vẻ sợ hãi. Tà vũ hồn của bọn hắn vậy mà thoáng có chút run rẩy vì thiếu nữ chỉ có tu vi Hồn Đế kia. Vũ hồn Thần Thánh Thiên Sứ không hổ là khắc tinh lớn nhất của bọn hắn! Quả thật là quá cường hãn. Sau khi Diệp Cốt Y một kiếm chém chết tên Tử Vong Kỵ Sĩ sau cùng, bốn cánh sau lưng đột nhiên vỗ mạnh, mảng lớn Thánh Quang tuôn ra như thủy triều, hai tay cầm chắc quang kiếm rồi nhảy lên thật cao, mang theo kim hồng sắc quang ảnh đầy trời, vô cùng cường hãn chém về phía Vong Linh Chi Môn. Trên khuôn mặt kiều diễm của nàng tràn đầy vẻ kiên quyết chưa từng có. Cũng ngay lúc này, lấy Diệp Cốt Y và Vong Linh Chi Môn làm trung tâm, ánh sáng trong phạm vi đường kính năm mươi mét đột nhiên đều kịch liệt vặn vẹo. Hết thảy đều trở nên không rõ ràng. Ở ngoại giới đã không cách nào thấy rõ chuyện gì đang xảy ra trên sàn đấu. Chỉ có Diệp Cốt Y khiếp sợ nhìn thấy, trong Vong Linh Chi Môn to lớn xuất hiện một con mắt, một con mắt tràn đầy kim quang rực rỡ. Ngay sau đó, nàng chỉ cảm thấy thế giới tinh thần cứng cỏi của bản thân bị một cỗ lực lượng cực kỳ cường đại đột nhiên đụng trúng. Thân thể mềm mại bị chấn động mạnh khiến sức mạnh của Thiên Sứ Chi Vũ bỗng nhiên tán loạn gần phân nửa. Ngay sau đó, một bóng người màu vàng liền tiến lên đón chào. Nàng không chỉ thanh lệ tuyệt trần, lại tràn đầy vô tận quang minh. Đâu có nửa điểm khí tức Vong Linh, mái tóc dài tung bay sau lưng nàng, thân thể màu vàng tinh khiết phảng phất mang theo vô tận sinh mệnh lực. Hơn nữa, từ trên người nàng, Diệp Cốt Y vậy mà cảm nhận được một phần thần thánh, thậm chí có chút tương đương với bản thân, nhưng lại là một kiểu thần thánh dịu dàng. Lập tức, bóng người màu vàng liền đánh nhau cùng nàng. Khí thế của Diệp Cốt Y bỗng nhiên giảm xuống. Tại thời khắc này, nàng rốt cục tin. Không kể đến trước đó Hoắc Vũ Hạo nói qua cái gì cũng đều đã làm nàng cảm nhận được khí tức thần thánh sâu sắc, tuyệt đối không có cách nào làm giả, càng không phải là thứ mà tà hồn sư có thể mô phỏng ra. Dù là chỉ là một tia thần thánh cũng cần người có nội tâm cực kỳ trong sáng mới có thể sinh ra. Lúc này, âm thanh của Hoắc Vũ Hạo lại vang lên trong đầu nàng. - Cảm thấy sao? - Ừm. - Tốt. Hai người nói chuyện với nhau vô cùng ngắn gọn, ngay sau đó, cục diện giữa sân đấu đã có biến chuyển. Quang ảnh vặn vẹo đột nhiên trở nên rõ ràng. Tất cả mọi người đều thấy, bên trong Vong Linh Chi Môn đang chấn động kịch liệt bắn ra vô số liêm đao mang theo xiềng xích thô to. Diệp Cốt Y trước đó còn vô cùng cường thế, vậy mà lúc này lơ lửng giữa không trung, toàn thân đều bao trùm lấy một tầng ánh sáng màu tro tàn, đôi mắt cũng đã mất đi ánh sáng, bốn cánh sau lưng lại một lần nữa biến thành hai cánh. Từng đạo liêm đao mang xiềng xích thô to nhao nhao đâm rách thân thể của nàn, khóa chặt thân thể của nàng lại. Mà giờ khắc này nàng lại giống như hoàn toàn mất đi linh hồn, chỉ có máu tươi từ trên không trung rơi xuống, nhưng chưa kịp chạm đất thì lại bốc hơi thành vô số khí lưu màu xám đen. Tất cả xiềng xích thô to đột nhiên kéo về, dưới ánh mắt của mọi người kéo vào trong Vong Linh Chi Môn cực kì khủng bố. Vong Linh Chi Môn cũng rốt cục đóng lại, nhưng trước khi đóng lại cũng đã biến thành một cái miệng to lớn đầy răng nhọn, dùng sức nhai nuốt. Mọi người hoàn toàn yên tĩnh. Tuyệt đại đa số khán giả đều có cảm giác rợn cả tóc gáy, trên sống lưng đều toát ra vô số mồ hôi lạnh. Một vết nứt xuất hiện từ trong hư không, Vong Linh Chi Môn lặng yên biến mất, trong quang mang lóe ra một thân thể kim loại cao tới hai mét năm xuất hiện trên sàn đấu. Lúc này, trên đài đã hoàn toàn yên lặng, thân thể sắt thép kiêu ngạo mà đứng, nhưng ở trong mắt mọi người, hắn đã tràn đầy vẻ âm trầm. Mỗi người đều không tự chủ mà đè thấp ánh mắt nhìn về hắn, không dám nhìn lên khuôn mặt của hắn. Mà vị trí đôi mắt trên mặt nạ nguyên bản lóe ra nhàn nhạt kim quang, lúc này đã biến thành màu đỏ như máu. - Còn ai nữa không? Âm thanh lạnh lùng từ bên trong mặt nạ truyền ra, sâm nhiên, băng lãnh, còn có một loại uy nghiêm cường thế chấn nhiếp linh hồn. Mọi người hoàn toàn yên tĩnh. Vị trọng tài trưởng Diệp Vũ Lâm đang lơ lửng ở giữa không trung, lúc này cơ bắp trên mặt cũng run rẩy. Hắn đột nhiên phát hiện, với thực lực của hắn vậy sinh ra mấy phần sợ hãi đối với người thanh niên thâm bất khả trắc này. Tà hồn sư, hắn lại là một tà hồn sư cường đại như thế. Vì cái gì mà một thiên tài hồn đạo sư có thiên phú như vậy lại là một tà hồn sư a! Tâm tình của Diệp Vũ Lâm giãy dụa thống khổ, nhưng hắn cũng biết rằng, Thánh Linh Giáo tuyệt đối không có khả năng thả ra một vị tà hồn sư như thế. Hơn nữa, hắn cũng tuyệt đối không nguyện ý thu tà hồn sư làm đồ đệ. Ba, ba, ba. . . Đột nhiên một tiếng vỗ tay vang lên. Hoắc Vũ Hạo nhìn theo phương hướng âm thanh truyền tới, hắn nhìn thấy một đôi mắt mỹ lệ màu lam xám tràn ngập tà dị . Mà chủ nhân của đôi mắt này chính là vị phó giáo chủ của Thánh Linh Giáo . Theo sát nàng là tiếng vỗ tay cuồng nhiệt của bốn vị trưởng lão Thánh Linh Giáo. Trong nhiều người như vậy mà chỉ có mấy người bọn hắn đang vỗ tay, quả thật lộ ra một tình huống thật quái dị. Thế nhưng, tràng vỗ tay này cũng làm nhiều người hồi tỉnh lại. Đường Ngũ thắng, Đường Ngũ đại biểu cho Tịch Thủy Minh xuất chiến đã giành thắng lợi cuối cùng của giải đấu Hồn Đạo Sư Tinh Anh Đại Tái. Diệp Vũ Lâm đáp xuống sàn đấu, ánh mắt phức tạp nhìn vào Hoắc Vũ Hạo đứng trước mặt. Hắn đột nhiên có một loại kích động muốn đem Nhật Nguyệt Thần Châm trên trời hủy diệt người thanh niên này. Thiên tài hồn đạo sư, thiên tài tà hồn sư chỉ với chừng ấy tuổi. Đế quốc thật sự có khả năng khống chế hắn sao? Mà Thánh Linh Giáo có thiên tài cỡ này thì tương lai sẽ hưng thịnh đến chừng nào? Nhưng mà Diệp Vũ Lâm cuối cùng không dám. Trước mặt năm vị tà hồn sư cấp bậc Phong Hào Đấu La đang nhìn chằm chằm, hắn cuối cùng vẫn không dám làm như vậy! Đối với đông đảo cường giả nơi này mà nói thì Hoắc Vũ Hạo vừa biểu diễn ra thiên phú của bản thân. Nhưng luận thực lực, hắn còn cách một trời một vực so với nhóm người Phong Hào Đấu La, hồn đạo sư cấp chín. Vậy mà, hắn chỉ bằng bản thân hiểu rõ tâm tính của mọi người, đối biến hóa tâm trang của tà hồn sư, tam đại thế lực ngầm mà đưa ra phán đoán chính xác, dùng sức một người mà nắm trong tay toàn bộ cục diện. Khiến tà hồn sư ngược lại trở thành ô dù cho hắn. Bên dưới mặt nạ kim loại, một vẻ mỉm cười thản nhiên đã hiện lên khuôn mặt của hắn. Hôm nay hắn đã đạt được rất nhiều niềm vui ngoài ý muốn. Hoắc Vũ Hạo hết sức hài lòng đối với biểu hiện của bản thân. Hắn rốt cục cảm giác được mình đã thông hiểu phần lớn năng lực của chính mình. Hắn dù sao vẫn là một thanh niên, ở sâu trong nội tâm đang lặng lẽ gào thét: Xin gọi ta là Bách Biến Hoắc Vũ Hạo! - Tịch Thủy Minh, Đường Ngũ, thắng. Ánh mắt phức tạp của Diệp Vũ Lâm rốt cục cũng khôi phục bình thường, có chút chật vật tuyên bố kết quả cuối cùng. Mà ở thời điểm tuyên bố kết quả này, thương hội Áo Đô và Bình Phàm Minh vốn nên tỏ vẻ vô cùng khó chịu, lúc này lại câm như hến. Vậy mà không có người nào dám nhảy ra phản đối.