Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

chương 669: ngươi có người yêu không (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kim ngân sắc quang mạc bay lên, ngăn cách ánh mắt của các nàng. Đạo kim quang lúc trước lại nhanh xoay tròn, sau đó kim quang dừng lại, rơi vào một phương hướng. Lần này, phương hướng đó là vị trí của Bối Bối. Bọt khí mở ra, Bối Bối lơ lửng. Thanh âm bình thản hỏi: - Ngươi có người yêu không? Bối Bối lúc trước chỉ có thể cảm nhận được quang ảnh bên ngoài lấp lóe, nhưng lại không biết xảy ra chuyện gì. Nhưng hắn tuyệt đối tín nhiệm Hoắc Vũ Hạo, lại thêm bản thân tự suy đoán, lập tức liền bình tĩnh lại. - Có. Bối Bối bình tĩnh nói. - Nàng là ai? - Đường Nhã. Bối Bối không chút do dự trả lời. - Nàng không ở nơi này. Đúng không? - Đúng thế. Bối Bối trả lời rất nhanh. Thanh âm bình thản hơi dừng lại một chút, hỏi: - Sự tình mà ngươi nguyện ý nhất làm cho người yêu của mình là gì? Bối Bối vẫn như cũ nhanh chóng hồi đáp: - Giúp nàng khôi phục bình thường, để cho nàng trở lại bên cạnh ta. Thanh âm bình thản hỏi: - Để cho nàng trở lại bên cạnh ngươi, ngươi cho rằng như thế có thể khiến nàng hạnh phúc sao? Bối Bối lên tiếng: - Ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào làm cho nàng hạnh phúc. Thanh âm bình thản hỏi: - Nói miệng không bằng chứng. Nếu như bây giờ để ngươi dùng một phần thân thể của mình, đổi lấy nàng khôi phục, ngươi nguyện ý không? Bối Bối kiên định lên tiếng: - Nguyện ý. Một lưỡi dao màu vàng sắc bén trống rỗng xuất hiện trước mặt Bối Bối, thanh âm bình thản lạnh nhạt nói: - Ngươi tự cung đi. Bối Bối ngẩn ngơ, hắn tuyệt đối không nghĩ tới, âm thanh không biết đến từ phương nào vậy mà để cho mình làm chuyện này. - Ngươi khẳng định có thể để cho nàng khôi phục? Bối Bối theo bản năng hỏi. - Ngươi có lựa chọn nào khác sao? Thanh âm bình thản dứt lời, đột nhiên, một đạo quang ảnh hình tròn hiện lên trước mặt Bối Bối. Trong quang ảnh hiện lên một khuôn mặt mà hắn quen thuộc nhất. Đường Nhã lẳng lặng ngồi ở trên giường, ánh mắt đờ đẫn nhìn ngoài cửa sổ, khuôn mặt vô cùng tái nhợt. Trên hai gò má còn thỉnh thoảng hiện ra quang văn Lam Ngân Thảo ám lam sắc. - Ngươi mới vừa nói qua, ngươi nguyện ý vì nàng mà dâng hiến một phần thân thể. Hiện tại hối hận sao? Hối hận cũng được, có thể không làm. Thanh âm bình thản từ tốn nói. Thân thể của Bối Bối có chút run rẩy, nhưng hắn lại chậm rãi giơ tay lên, sờ lên lưỡi dao sắc bén trước mặt. - Ta nguyện ý vì nàng tự cung. Nhưng ta hi vọng có thể đưa ra một yêu cầu. Bối Bối dùng sức nắm chặt chuôi đao. - Nói. - Nếu như ngươi thật sự có thể chữa cho tốt nàng, vậy ngươi cũng nhất định có biện pháp xóa đi trí nhớ của nàng. Để cho nàng quên ta, quên tất cả mọi thứ về ta. Được không? - Có thể cân nhắc. Thanh âm bình thản từ tốn nói. - Cảm ơn. Bối Bối hai mắt phiếm hồng, hai tròng mắt nhìn chăm chú vào Đường Nhã bên trong quang ảnh. Đột nhiên, hắn quát to một tiếng: - Tiểu Nhã, ta yêu nàng. Kim quang hiện lên, lưỡi dao sắc bén chém thẳng vào hạ thể của hắn. Phốc! Đau nhức kịch liệt truyền đến, Bối Bối chỉ cảm thấy trước mắt trống rỗng. - Vì yêu dâng hiến. Lại không nguyện ý để người yêu vì ngươi mà thương tâm thống khổ. Vòng thứ nhất, chân tâm, qua ải. Màn sáng dâng lên, Bối Bối ngơ ngác nhìn vào kim ngân sắc quang mạc một lần nữa che lại tầm mắt của mình, bản thân cũng một lần nữa bị bao bọc bởi bọt khí, nhịn không được hô lớn: - Ta cũng đã cắt đi rồi, ngươi phải chữa trị Tiểu Nhã cho tốt a! Không có âm thanh đáp lại, hơn nữa, Bối Bối cũng cảm thấy có chút không đúng. Hắn cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới cảm giác được cảm giác đau nhức phát ra từ bắp đùi của mình. Vừa rồi cũng không có lưỡi dao sắc bén nào cả, tất cả là do hắn nắm chặt chuôi đao đập vào bắp đùi của mình, không đau mới là lạ... Bối Bối chỉ cảm thấy tất cả lực lượng của bản thân giống như bị rút sạch, ngồi bệt xuống đất, toàn thân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Đối với một nam nhân mà nói thì một số chỗ thậm chí so với sinh mệnh còn trọng yếu hơn. Hắn mặc dù nguyện ý vì Tiểu Nhã dâng hiến, những nếu không cần phải đem "nó" cắt bỏ, tự nhiên là chuyện tốt a! Chết tiệt, nếu về sau ta gặp bóng ma thì sao? Trong lòng Bối Bối rên lên một tiếng bi thương, không còn có vẻ thong dong như ngày xưa. Kim quang tiếp tục xoay tròn, lần này còn chưa xoay được một vòng đã lập tức dừng lại. Mục tiêu lần này lại là đại sư tỷ Trương Nhạc Huyên. Bọt khí vỡ ra, Trương Nhạc Huyên lơ lửng. Nhìn vào biến hóa xung quanh, biểu hiện của Trương Nhạc Huyên thậm chí còn bình tĩnh hơn Bối Bối. Nàng vẫn luôn đang cố gắng thử phóng ra vũ hồn của bản thân. Mặc dù không thành công, nhưng nàng quyết không nhụt chí. Không có tính cách cứng cỏi thì sao có thể trở thành người mạnh nhất nội viện? Coi như Mục lão trước khi chết có ý tứ cho nàng tham dự Hải Thần Các để bồi dưỡng, nhưng trên thực tế, cũng do thực lực của Trương Nhạc Huyên quá nổi trội. - Ngươi có người yêu không? Thanh âm bình thản đột nhiên xuất hiện, khiến ánh mắt của Trương Nhạc Huyên co lại. - Có một người. Nàng không chút do dự hồi đáp. - Ngươi yêu người đó sao? Bình thản âm thanh vang lên lần nữa. - Yêu. Đối với lời căn dặn của Hoắc Vũ Hạo, Trương Nhạc Huyên nhớ vô cùng rõ ràng. - Hắn là ai? Thanh âm bình thản lần nữa hỏi. Trương Nhạc Huyên hít sâu một hơi, lên tiếng: - Bối Bối. Trương Nhạc Huyên cũng không biết, ngay lúc này, mặc dù bọt khí xung quanh thân thể của Bối Bối vẫn đang ngăn cách ánh mắt của hắn, nhưng lại đem âm thanh của nàng truyền qua. Vừa rồi kinh hãi còn chưa hết, lúc này đột nhiên lại truyền đến âm thanh của Trương Nhạc Huyên, dọa Bối Bối trực tiếp từ dưới đất nhảy lên. - Hắn yêu ngươi sao? Thanh âm bình thản tiếp tục đặt câu hỏi cho Trương Nhạc Huyên - Không! Đối với vấn đề này, Trương Nhạc Huyên trả lời vô cùng khẳng định. - Tại sao ngươi lại yêu hắn? Thanh âm bình thản yên tĩnh hỏi. Trương Nhạc Huyên ngây ngốc một chút, trên gương mặt xinh đẹp hiện ra một vòng đỏ ửng nhàn nhạt, nhưng sâu trong ánh mắt lại hiện lên từng tia thống khổ. - Tại sao ngươi lại yêu hắn? Ba lần không trả lời, hình phạt là tử vong. Khóe miệng Trương Nhạc Huyên toát ra một tia gượng cười. Vấn đề này không thể nghi ngờ là làm lộ ra vết sẹo sâu nhất trong lòng nàng: - Thời điểm ta đến học viện Sử Lai Khắc, hắn vẫn rất nhỏ. Khi đó, Mục lão bắt ta thề sau này phải trở thành thê tử của hắn, phải chiếu cố, bảo vệ hắn. Trở thành con dâu nuôi từ bé. Mà lúc ấy Mục lão cứu mạng ta, hơn nữa ta cũng không nhà để về, nên đã đáp ứng. - Mục lão đối với ta rất tốt, dốc lòng dạy bảo ta tu luyện. Để cho ta rất nhanh liền trở thành hồn sư ưu tú nhất trong những người đồng lứa. Lão nhân gia cũng không yêu cầu ta làm gì nữa. Nhưng trong nội tâm ta vẫn thủy chung nhớ kỹ lời thề của mình. Ta là vị hôn thê của Bối Bối, là con dâu nuôi từ bé dành cho hắn. - Ta nhìn hắn từng ngày lớn lên, thời điểm ban đầu, ta chỉ vì phần trách nhiệm của mình mà mỗi ngày bồi bạn hắn, thủ hộ lấy hắn, bất luận hắn muốn làm gì, ta đều sẽ tận khả năng vì hắn thực hiện. Bởi vì khi đó ta đã sớm chuẩn bị tâm lý, chờ hắn lớn lên sẽ gả cho hắn. Từ lúc bắt đầu, trong lòng ta đã xem hắn là tiểu trượng phu của mình. Nhưng hắn thì khác, hắn một mực đối đãi với ta như tỷ tỷ, cũng một mực gọi ta là tỷ tỷ. Khi đó chúng ta cũng còn quá nhỏ, ta cũng không có để ý cái gì. - Theo số tuổi của Bối Bối càng tăng, thân hình của hắn cũng bắt đầu cao hơn. Cho đến khi dáng dấp của hắn vượt qua ta, ta mới ý thức tới, vị tiểu hôn phu của đã lớn lên, đã trở thành người trưởng thành. Dáng dấp của hắn vô cùng anh tuấn, nhất là trên khóe miệng thủy chung mang theo một nụ cười tràn ngập ánh nắng, lại có mấy phần ý tứ xấu xa, cuối cùng trong lúc lơ đãng lại hấp dẫn ta. Ta càng ngày càng cảm thấy, ước định lúc trước dường như không chỉ là trách nhiệm, mà còn có một thứ gì khác đã xuất hiện trong ta. Có lẽ bởi vì những lời này đã giấu trong lòng nàng quá lâu, nên khi lâm vào tình cảnh kỳ dị nơi đây, ngay cả tu vi của mấy người Huyền lão đều không thể chống lại, Trương Nhạc Huyên như mở máy hát, đem những lời ẩn giấu trong nội tâm đã lâu nói ra ra. Lúc này nàng đang đắm chìm trong hồi ức, khóe miệng toát ra một tia mỉm cười thản nhiên. Bối Bối đứng trong bọt khí lẳng lặng lắng nghe. Hết thảy mọi chuyện mà Trương Nhạc Huyên đang nói, đều là những chuyện hắn từng trải qua. Hắn cảm thấy như mình và Trương Nhạc Huyên đang cùng quay lợi thời điểm năm đó. Đại tỷ tỷ xinh đẹp, thủy chung ở bên cạnh mình, bảo vệ cho mình, vị đại tỷ tỷ lúc nào cũng chiều chuộng mình. Khi còn bé, bản thân hắn cực kỳ không muốn xa rời nàng! Vậy mà, về sau... - Về sau, năm hắn mười hai tuổi, bắt đầu chính thức tiến vào học viện học tập. Mà khi đó, ta cũng đã là một tên đệ tử nội viện. Bởi vì tu luyện căng thẳng, lại thêm việc nội viện và ngoại viện của Sử Lai Khắc khác biệt, nên chúng ta không thể không tạm thời tách ra. Khi đó ta chỉ nghĩ nhất định phải cố gắng tu luyện, trở nên càng thêm cường đại để bảo vệ hắn, che chở hắn trưởng thành tốt hơn trong tương lại. - Nhưng làm ta tuyệt đối không ngờ chính là khi hắn lần nữa xuất hiện trước mặt ta, bên cạnh lại mang theo một cái tiểu nữ hài. Một nữ hài thật xinh đẹp cùng tuổi với hắn. Tiểu nữ hài chẳng những rất đẹp, hơn nữa đối với hắn cũng rất tốt. Ta nhìn ra được, ánh mắt của hắn khi nhìn ta và nàng không giống nhau. Khi đó, ta lại đột nhiên phát hiện, bản thân tựa hồ sắp mất đi vị tiểu hôn phu này. - Ta đi tìm Mục lão, đem chuyện này nói cho lão. Hỏi lão nên làm cái gì? Mục lão trầm mặc thật lâu, mới nói với ta là quyết định của lão lúc trước thật quá ích kỷ, không nên để cho ta lập tức phát ra lời thề. Dù sao, tuổi tác của ta lớn hơn rất nhiều so với Bối Bối, mặc dù hồn sư không dễ dàng già yếu, nhưng vẫn có sự khác nhau rõ rệt. Mục lão nói từ khoảnh khác đấy ta có thể tự do lựa chọn, dù sao chuyện này Bối Bối cũng không biết, trong tương lai ta lựa chọn như thế nào cũng được. - Từ lúc ra khỏi gian phòng của Mục lão, ta lại giống như người mất hồn. Mười năm săn sóc, mười năm trả giá bằng tình cảm. Kết quả là không cần phải tuân theo ước định ban đầu. Vậy mà, ta lại phát hiện, tên nam tử tuổi không lớn lắm, thủy chung mang theo vẻ mỉm cười, đã thật sự khắc sâu vào lòng ta. - Ta có ý muốn quên hắn, dùng thời gian ngắn nhất quên hắn, thế là ta bắt đầu liều mạng tu luyện, mỗi ngày đều không ngừng cố gắng, muốn thông qua tu luyện để khiến bản thân mất đi cảm giác với hắn. Vậy mà, khi ta bế quan xong, trong lúc vô tình ta nhìn thấy hắn lần nữa. Khi đó, ta lại phát hiện, bản thân căn bản không cách nào quên hắn. Ta vậy mà thật sự thích tiểu gia hỏa nhỏ hơn mình đến mười tuổi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio