Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

chương 86: màu xám thức tỉnh!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Không ngờ cuối cùng Hoắc Vũ Hạo vẫn có thể đứng dậy, hơn nữa, hắn còn dùng giọng nói đã khàn khàn của mình nói rằng hắn không có thua.

Giờ khắc này, các học viên khác vốn cứ tưởng thắng bại đã định, không ngờ cục diện lại thay đổi như thế, nhất thời tất cả đồng loạt dại ra, im lặng, trợn mắt nhìn Hoắc Vũ Hạo, bọn họ không thể tưởng tượng nổi cái sức mạnh nào đã giúp hắn kiên trì bò dậy được sau đòn công kích kinh khủng kia của Vu Phong. Chỉ mỗi cái tư cách ứng cử chức lớp trưởng thôi mà, nó quan trọng vậy sao?

Đối với Hoắc Vũ Hạo, có thể làm lớp trưởng hay không chả là cái gì hết. Nhưng, điều quan trọng là... danh dự, hắn không thể mặc kệ người ta vũ nhục tôn nghiêm của mình. Cho nên, dù hắn biết chắc mình sẽ thua nhưng vẫn ứng chiến, và sau cùng, cả người đã bị thương nặng vẫn có thể miễn cưỡng đứng lên.

Ở bên này, Vu Phong đang phát điên, nhìn thấy hai mắt của Hoắc Vũ Hạo đã đỏ như máu cũng bình tĩnh lại một chút, mà sau khi tròng mắt của hắn hóa thành màu xám thì đột nhiên Vu Phong có cảm giác dường như có một bàn tay vô hình đang bóp chặt cổ họng của mình, khiến cô bé hít thở không thông.

Lần đầu tiên cô bé thật sự cảm thấy không ngờ Hoắc Vũ Hạo lại đáng sợ đến thế, khiến trong lòng cô bé sinh ra chút cảm giác sợ hãi. Bất luận cô bé có mạnh đến thế nào cũng vẫn là một đứa con nít mười hai tuổi thôi a!

Vương Ngôn thấy bộ dạng hiện giờ của Hoắc Vũ Hạo cũng ngây người ra, hắn nhanh chóng lui lại vài bước, trái tim không tự chủ lại nhảy loạn xạ, bởi vì hắn chợt nghĩ đến một khả năng khác, chuyện này rất có thể liên quan tới Vũ Hồn Bản Thể. Cho nên, hắn cũng không cho dừng trận đấu này lại mà từ từ đến gần Hoắc Vũ Hạo, chăm chú quan sát từng biến hóa trên người hắn.

Khi hai mắt Hoắc Vũ Hạo hóa đỏ như máu thì trong lòng hắn cũng đã tràn ngập chiến ý, oán hận theo đó mà dâng lên, đột nhiên trong Tinh Thần Hải của hắn xuất hiện một dòng khí tươi mát, dòng khí ấy nhanh chóng bao trùm khắp mọi ngõ ngách, và giọng nói đầy kinh ngạc của Thiên Mộng Băng Tằm cũng cùng lúc đó vang lên.

Màu xám, đúng vậy, lúc này trong thế giới tinh thần của Hoắc Vũ Hạo đã biến thành một vùng xám xịt, còn khối cầu màu xám to thật to ngày trước cũng đã biến mất không chút dấu vết.

Được cảm giác mát lạnh thức tỉnh nên oán hận trong lòng hắn lúc này đã được xoa dịu đi vài phần, thần trí của hắn cũng nhanh chóng khôi phục, hai tròng mắt vì biến hóa của Tinh Thần Hải mà hóa thành màu xám.

- Cừu hận sẽ làm ngươi mờ mắt.

Một giọng nói già nua vang lên bên trong thế giới tinh thần của Hoắc Vũ Hạo, lần này cả Thiên Mộng Băng Tằm cũng nghe thấy một cách rõ ràng.

Mười quang cầu màu trắng ánh kim đồng thời sáng lên, dường như muốn khu trừ dòng khí màu xám ấy, nhưng, dòng khí màu xám kia lại có vẻ như vô hình vô dạng, khiến lực lượng căn nguyên cường đại của Thiên Mộng Băng Tằm có đập vào cũng vô phương có tác dụng, căn bản một chút dấu hiệu suy yếu cũng không có.

- A, thì ra tinh thần lực là sử dụng như thế.

Hoắc Vũ Hạo phát hiện hắn đã hoàn toàn mất đi khả năng khống chế thân thể của mình, nhưng tất cả mọi chuyện đang xảy ra đều hiện rõ trong não bộ của hắn. Ngay sau đó, hắn có cảm giác hồn lực của mình bắt đầu sôi trào, so với trước kia hình như nhiều hơn một chút, có điều cường độ của hồn lực Huyền Thiên Công cũng không có thay đổi. Tiếp đó, Linh Mâu đã biến thành màu xám cũng sáng lên.

Linh Hồn Trùng Kích lại một lần nữa được sử dụng, Hoắc Vũ Hạo kinh hãi phát hiện, lần này Linh Hồn Trùng Kích của mình tốc độ có chút chậm lại, dường như nó đã hóa thành một con độc xà đang từ từ thông thả tiếp cận con mồi. Nó từng bước từng bước tiến về phía Vu Phong, tấn công, rồi lập tức trở về.

Trong mắt các học viên đứng xem bên ngoài chỉ thấy hai mắt của Hoắc Vũ Hạo từ máu xám đột nhiên phát sáng lên hóa thành trong suốt, sau đó phóng ra một tia sáng rất nhỏ, đồng thời tiếng thét chói tai của Vu Phong cũng vang lên.

Trong lòng Vu Phong đã cực kỳ sợ hãi nên cô bé cũng có chuẩn bị trước, cô bé dùng hồn lực bao bọc não bộ của mình lại. Nhưng, lúc đó cô bé cảm thấy hình như có một cây kim bằng kim loại màu xám từ từ đâm thẳng vào đầu mình, thậm chí cô bé còn cảm nhận được cảm giác lúc kim đâm vào phá vỡ lớp phòng ngự ấy.

Vu Phong ngã đầu về sau hét lên đau đớn, hai mắt cũng trở thành màu xám, sau đó bịch một cái ngã xuống đất lâm vào hôn mê.

Chiến đấu đã kết thúc nhưng tất cả những học viên còn lại lúc này như bị cái gì đó bóp chặt cổ, không thể phát ra chút âm thanh nào.

Cả người Hoắc Vũ Hạo thoáng lảo đảo, tròng mắt màu xám từ từ biến mất, nhưng hắn vẫn như trước, cố gắng đứng thẳng, quét mắt nhìn tất cả bạn học ngồi trên khán đài bằng đôi mắt đen láy. Sau đó mới chậm rãi bước ra khỏi sàn đấu, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn Vu Phong một cái.

Vương Ngôn nhanh chóng chạy đến kiểm tra thương thế của Vu Phong, cô bé chỉ hôn mê, và không có vết thương nào khác. Tuy vậy Vương Ngôn vẫn vội vàng bế cô bé chạy thẳng đến phòng y tế.

Vương Ngôn vừa chạy, trong lòng vừa suy nghĩ miên man với biết bao cảm xúc, đúng rồi, nhất định đây là lần thứ hai Vũ Hồn Bản Thể thức tỉnh, nếu không làm sao tròng mắt nó đổi màu được chứ? Làm sao nó chiến thắng được Vu Phong? Hoắc Vũ Hạo, nó... nó đã thắng. Không được, mình phải đi báo chuyện này cho Huyền lão, phải bảo Huyền lão chọn hắn.

Hoắc Vũ Hạo cấp tốc bước vào phòng nghỉ, sau khi trận đấu chấm dứt, Vương Đông và Tiêu Tiêu cũng chạy xuống, cả ba đụng mặt nhau ở ngay phòng nghỉ.

- Vũ Hạo, bạn tuyệt quá.

Tiêu Tiêu hưng phấn nhảy nhót hoan hô. Còn Vương Đông thì dường như cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức bước nhanh đến bên cạnh Hoắc Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo trông thấy hắn liền lập tức ngã xuống, hôn mê. Cả người hắn nóng như lửa đốt.

Thật ra thương thế của Hoắc Vũ Hạo còn nặng hơn Vu Phong nữa, lúc nãy Song Hồn Kỹ Phụ Thể của Vu Phong đã làm hắn bị thương nặng, nhưng hắn vẫn cố gắng chịu đựng, hắn không muốn ngã xuống trước mặt những đệ tử khác, miễn cưỡng lắm hắn mới về được đến phòng nghỉ.

Vương Đông ôm chặc lấy hắn, Tiêu Tiêu ở bên cạnh đỡ lấy Hoắc Vũ Hạo, giúp Vương Đông vác hắn lên lưng, sau đó Vương Đông dùng tốc độ nhanh như tên lửa đi về ký túc xá.

"Vũ Hạo không muốn người khác thấy dáng vẻ này của hắn, vậy thì ta sẽ giúp hắn hoàn thành ý nguyện này", đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Vương Đông hiện giờ.

Lúc này Tiêu Tiêu mới giật mình phản ứng rồi lập tức chạy theo, cô bé đi theo cả hai đến tận cửa phòng mới dừng lại.

Hoắc Vũ Hạo tuy đã hôn mê, nhưng ý thức của hắn bên trong Tinh Thần Hải lại đặc biệt thanh tỉnh.

- Lão già chết tiệt, ngươi chui ở đâu ra? Tại sao cướp đồ của ta hả?

Thiên Mộng Băng Tằm tức giận nói.

Không ngờ lúc này cái luồng sáng màu xám kia vẫn chưa biến mất, một giọng nói già nua bình thản vang lên.

- Lão phu cướp cái gì của ngươi? Ngươi là cái quái gì chứ? Cùng lắm chỉ là một con sâu ú. Nếu không phải lão phu chỉ còn là một tia thần thức, ngươi nghĩ ngươi còn ngồi đây la làng được sao? Có khi bị ta hấp thu từ đời nào rồi ấy chứ.

Thiên Mộng Băng Tằm nổi điên lên nói:

- Ngươi im đi. Có bản lĩnh thì tới đây? Xem ta với ngươi ai hơn ai. Đừng tưởng ta không nhìn ra cái luồng thần thức chết tiệt kia của ngươi chả có chút xíu năng lượng nào. Hừ, ngươi dựa vào gì mà đấu với ta đây?

Giọng nói già nua lại vang lên đầy vẻ khinh thường.

- Ừ, lão phu chỉ là một tia thần thức không có sức mạnh gì, thì sao? Xét ra lão phu vẫn hơn ngươi không biết bao nhiêu lần. Ngươi có thể làm gì ta sao? Thần trí ta đã vỡ nát rồi, thế mà ngươi đối phó ta còn không nổi, nếu cho lão phu thời gian từ từ khôi phục, đến lúc đó, ta sẽ tóm lấy cái thân hình béo ú của ngươi, rồi kéo kéo kéo... Bóp nát cả người ngươi.

- Ngươi...

Thiên Mộng Băng Tằm rõ ràng không cãi lại ông lão này, mười quả cầu ánh sáng lập tức chớp động.

- Này này, có chuyện gì thế kia?

Hoắc Vũ Hạo trợn mắt há hốc mồm nhìn, hỏi. Thoáng cái mà Tinh Thần Hải của mình tự dưng náo nhiệt thế này.

Giọng nói già nua vang lên một lần nữa, nhưng lần này có phần nhẹ nhàng hơn:

- Bé con, lão phu không phải thuộc về thế giới này. Ta chỉ nhớ vì linh hồn ta quá mạnh mẽ, khi ta sắp chết, một luồng thần thức mới phá vỡ không gian chạy sang đây. Đó cũng là lúc con trùng kia chuẩn bị dung hợp với ngươi, khi ấy năng lượng của các ngươi dao động kịch liệt nên mới hấp dẫn ta đến. Vì thế một tia thần thức này của ta mới tiến vào bên trong Tinh Thần Hải của ngươi. Ngươi yên tâm, ta không có ác ý. Sau này chỉ sợ ta cũng không thể rời khỏi đây.

- Tia thần thức này của ta hết sức yếu ớt, chỉ sợ phải từng bước chữa trị mới từ từ khôi phục được trí nhớ. Vừa rồi trong lòng người tràn ngập oán hận, cái cảm giác ấy cực kỳ quen thuộc với ta nên ta mới giật mình tỉnh dậy. Tuy rằng ta không nhớ những chuyện trước kia, nhưng có một chuyện chắc chắn ta phải nói với ngươi. Không được để cừu hận làm mờ mắt. Nếu không sẽ gây ra những chuyện không thể bù đắp nổi, có khi còn khiến ngươi hối hận cả đời. Dường như trước đây, ta đã từng để xảy ra một chuyện tương tự. Cũng may bây giờ ngươi còn nhỏ, thực lực chưa cao, chỉ cần từ từ hóa giải nó là được, mọi chuyện vẫn còn cứu vãn kịp.

Giọng nói của Hoắc Vũ Hạo có chút biến đổi:

- Ý lão là không cho ta báo thù?

Giọng nói già nua lại bình thản vang lên:

- Dĩ nhiên là không. Ý của ta là không nên giận cá chém thớt. Báo thù tất nhiên phải báo rồi, nhưng không nên làm tổn thương ngươi vô tội. Ví dụ như, trưởng thôn xúc phạm ngươi, đến thời điểm thực lực của ngươi trở nên cường đại lại quay về giết sạch cả thôn. Thôn dân là vô tội mà?

- Ê, Vũ Hạo là túc chủ của ta, không cần ngươi dạy. Ngươi coi ta là không khí à?

(Túc chủ: dạng như kí chủ, ý như HVH là người cho nó ở nhờ)

Thiên Mộng Băng Tằm bực bội cắt ngang.

Giọng nói già nua cười vang, kinh thường nói:

- Ngươi làm sao là không khí được, nhưng cũng chỉ là một con sâu mập ú thôi. Lão phu mặc xác ngươi. Ta đi chữa trị thần thức đã. Hoắc Vũ Hạo, ta mới xem xét một chút trong cơ thể ngươi, cừu hận của ngươi tích quá sâu rồi. Ngươi có thể từ từ trả thù nhưng tuyệt đối đừng để nó phát triển. Đợi ta khôi phục được một chút ta sẽ giúp ngươi. Hiện giờ ta chẳng còn nhớ cái gì nữa hết... à không, còn một câu, chỉ mỗi câu này mãi ta cũng không quên.

- "Tay cầm thần cung Nhật Nguyệt Trích Tinh, thế gian không đối thủ"... ha ha ha ha

Trong tiếng cười lớn, luồng ánh sáng màu xám nhanh chóng rút xuống như thủy triều, lát sau, cảnh vật bên trong Tinh Thần Hải của Hoắc Vũ Hạo lại khôi phục bình thường. Và viên cầu ánh sáng màu xám cũng trở về vị trí cũ.

- Tay cầm thần cung Nhật Nguyệt Trích Tinh, thế gian không đối thủ...

Hoắc Vũ Hạo lẩm nhẩm lại câu nói cuối cùng của ông lão, một câu nói quá bá đạo khiến hắn ngẩn ngơ cả người.

Thiên Mộng Băng Tằm tức giận thở hổn hển mắng:

- Chết tiệt, khốn kiếp. Cái lão già chết bằm này dám coi thường ca, còn dám mắng ca. Ca muốn giết hắn, muốn giếtttttt hắn.

Hoắc Vũ Hạo bị giọng nói của nó đánh thức, bất đắc dĩ nói:

- Thiên Mộng ca, ca bình tĩnh một chút nào. Lão tiên sinh kia dường như không có ác ý mà.

Thiên Mộng Băng Tằm tức giận nói:

- Cái gì không có ác ý? Đệ không nghe lão già đó nói muốn bóp chết ca sao? Không được, Vũ Hạo, đệ nhất định phải tăng tốc tu luyện lên. Lão ấy ký sinh bên trong Tinh Thần Hải của đệ, vậy thì chỉ có thể sử dụng tinh thần lực để tống cổ lão ấy ra ngoài. Mà khoan, thần thức của hắn rất mạnh, chỉ vì đang ký sinh vào đệ nên không thể làm hại đệ thôi. Giờ chỉ cần thần thức của đệ cũng mạnh đến độ ấy là có thể giải quyết dứt điểm lão.

Hoắc Vũ Hạo có chút bất đắc dĩ nói:

- Thiên Mộng ca à, ca cũng nói thần thức của ông lão kia rất mạnh. Vậy ca tính thử xem đệ cần tu luyện bao lâu mới đạt được cấp độ đó?

- Cái này... để ta tính.

Thiên Mộng Băng Tằm nói xong liền im lặng lẩm nhẩm.

Lúc này Hoắc Vũ Hạo cảm thấy hết sức tò mò, trong người hắn có một Hồn Hoàn trí tuệ là Thiên Mộng Băng Tằm đã hết sức khác người rồi, ấy mà không ngờ ngày trước hắn và Thiên Mộng Băng Tằm dung hợp còn nhân tiện hấp thu cả một luồng thần thức. Vậy là hiện giờ trong thế giới tinh thần của hắn có đến hai vị khách, một là Thiên Mộng Băng Tằm và hai là ông lão kia. Hắn rõ ràng cảm thấy, những lời ban nãy ông lão ấy nói đầy vẻ tang thương và chân thành, hoàn toàn không có chút ý làm hại hắn. Hơn nữa, tia thần thức kia có vẻ mỏng manh hơn tinh thần lực của hắn nhiều.

Có điều, ông lão này thật sự yếu sao? Hắn nhớ rõ ràng ban nãy khi tia thần thức màu xám ấy giúp hắn thao tác khống chế tinh thần lực công kích vào Vu Phong. Đồng dạng vẫn là Hồn Kỹ Linh Hồn Trùng Kích nhưng dưới sự khống chế của lão, tinh thần lực của hắn có thể ngưng tụ lại thành một sợi chỉ mỏng thật mỏng, còn độ linh hoạt lại như một con rắn thật sự, dễ dàng xuyên qua tầng tầng phòng ngự của Vu Phong, nhưng lại không thật sự gây thương tổn cho cô bé. Khả năng khống chế này làm sao hắn có thể bì kịp?

Nếu hắn có được khả năng không chế này, thì uy lực Vũ Hồn dung hợp kỹ của hắn và Vương Đông sẽ còn mạnh hơn trước nữa a!

Đấy mới thật sự là khống chế? Nhưng, làm sao để đạt được, làm thế nào đây?

- Haizzzz

Thiên Mộng băng tằm thở dài một tiếng.

- Dựa theo tốc độ tu luyện của đệ, cho dù được ta toàn lực trợ giúp, đại khái cũng phải cần ba ngàn năm a!

- Cái gì?

Mặc dù Hoắc Vũ Hạo đã đánh giá ông lão kia rất cao rồi nhưng không ngờ hắn lại thua kém lão đến mức độ ấy, dĩ nhiên hắn không nghi ngờ tính toán của Thiên Mộng Băng Tằm rồi. Nó ghét ông lão kia đến thế làm sao nói phét giúp lão được chứ.

Thiên Mộng Băng Tằm miễn cưỡng nói tiếp:

- Nếu không, đệ nghĩ lão ta chỉ với một tia thần thức bé nhỏ ấy mà ta cũng không thể khu trừ được sao? Thần thức của lão hơn ta rất nhiều lần, tuy hiện giờ nó còn nhỏ yếu nhưng đã đạt đến trình độ ta không thể lý giải nói. Có lẽ nó đã vượt qua phạm trụ tưởng tượng của chúng ta rồi a. Con mẹ nó, nếu giờ không tống khứ được nó đi thì sao này nó khôi phục lại, chẳng may có được năng lực chiến đấu thì làm sao đây? À mà quên, thần thức của lão đã suy yếu đến thế, cho dù có chữa trị được cũng chỉ là một luồng thần thức mà thôi.

Hoắc Vũ Hạo lẩm bẩm:

- Thần thức của lão tiên sinh kia nếu không bị phá vỡ thì còn cường đại đến độ nào nhỉ?

Thiên Mộng Băng Tằm tức giận nói:

- Ít nhất là đạt đến trình độ ngươi không thể tưởng tượng ra nổi.

Hoắc Vũ Hạo nói:

- Thiên Mộng ca, nếu lão tiên sinh này đã không có ác ý thì thôi mặc kệ lão đi, từ giờ mọi người chung sống hòa bình với nhau nha.

- Grừ...

Thiên Mộng Băng Tằm tức giận hừ một tiếng, bộ dạng rõ ràng là không cam lòng.

***

- Ngươi nhìn lầm rồi, Vũ Hồn Bản Thể của hắn không có tình trạng thức tỉnh lần thứ hai.

Huyền lão rút tay khỏi người Hoắc Vũ Hạo rồi nói.

Vương Ngôn vẫn nghi ngờ hỏi tiếp.

- Không thể nào, nếu không phải vũ hồn của hắn thức tỉnh lần thứ hai thì tại sao Linh Mâu của hắn đột nhiên trở thành màu xám? Khi đó rõ ràng đệ tử cảm giác được khí thế của hắn hoàn toàn thay đổi, không còn giống bình thường chút nào! Hơn nữa, hắn còn có thể chiến thắng một Đại Hồn Sư hệ Cường Công. Huyền lão, hay ngài đợi hắn tỉnh lại rồi hỏi thử một chút đi!

Sau khi đưa Vu Phong xuống phòng y tế chữa trị và xác định cô bé không có chuyện gì, Vương Ngôn liền thông báo tan học rồi lập tức đến nội viện tìm Huyền lão, báo cáo cho lão nghe tình huống vừa rồi.

Lúc Huyền lão nghe Vương Ngôn nói cũng hết sức khiếp sợ, ưu thế của Vũ Hồn Bản Thể so với các Vũ Hồn khác chính là có thể thức tỉnh lần thứ hai, và những Vũ Hồn xuất hiện tình trạng này đều là những loại Vũ Hồn Bản Thể cao cấp nhất, khi đó, nó sẽ lập tức bước lên một bậc thang mới, không ai có thể so bì được. Cho nên, sau khi lão nhận được tin tức liền tức tốc đi theo Vương Ngôn đến ký túc xá của Vương Đông và Hoắc Vũ Hạo để tự mình kiểm tra mọi chuyện.

Huyền lão đã có chút không kiên nhẫn nói:

- Không cần thử nữa. Tiểu Vương à, ta biết ngươi nghiên cứu Vũ Hồn Bản Thể đã lâu, giờ ta không cần giải thích nhiều, ta hỏi ngươi một câu, nếu Vũ Hồn Bản Thể thức tỉnh lần thứ hai sẽ xuất hiện tình huống gì? Một cái dễ nhận biết nhất chính là hồn lực, nhưng hiện giờ hồn lực của hắn vẫn cấp mười bảy, không có bất kỳ biến hóa nào. Nếu quả thật có chuyện thức tỉnh lần thứ hai, thì hồn lực của hắn đã một mạch đến cấp hai mươi rồi. Đứa nhỏ này đúng là có chút thiên phú, nhưng đã qua cái tuổi tốt nhất rồi, chắc chắn nó trước mười hai tuổi không thể nào đạt cấp ba mươi. Sau này đừng vì hắn mà lãng phí thời giờ của ta nữa.

Lão nói xong liền cấm hồ lô uống một ngụm rồi xoay người đi.

Vẻ mặt Vương Ngôn tràn đầy sự thất vọng, hắn dặn dò Vương Đông chăm sóc Hoắc Vũ Hạo rồi cũng đi luôn.

Khi Hoắc Vũ Hạo tỉnh dậy cũng đã là nửa điểm. Những vết thương trên người còn không đến một nữa, lúc Vương Ngôn dẫn Huyền lão đến cũng mang theo một ít đan dược chữa thương tốt nhất. Thương thế của hắn tuy không nhẹ nhưng cũng không có ảnh hưởng đến xương và nội tạng. Có đan dược chữa tương tốt nhất của học viện Sử Lai Khắc, vấn đề lại càng đơn giản.

Mềm mại quá... ấm áp quá. Hoắc Vũ Hạo giật mình phát hiện mình đang nằm trên giường của Vương Đông, còn Vương Đông thì ngồi bên giường gục đầu xuống ngủ mê say. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Tuy không phải lần đầu tiên Hoắc Vũ Hạo ở trên giường Vương Đông nhưng đây thật sự là lần đầu hắn "nằm ngủ" trên này một mình.

Nhất thời trong lòng Hoắc Vũ Hạo dâng trào một cơn cảm động, hắn biết Vương Đông thích sạch sẽ, bình thường mình muốn đụng một chút vô cũng không được. Thế mà hôm nay hắn cho mình nằm trên giường, cả người vẫn còn dơ bẩn dính đầy bùn đất nữa chứ.

Hoắc Vũ Hạo nhẹ nhàng xoay người ngồi dậy, cẩn thận đỡ Vương Đông lên, hắn nhìn thoáng qua cái giường không có chăn đệm cứng ngắc của mình rồi lắc đầu đẩy Vương Đông lên chiếc giường trải đệm da cừu của hắn rồi bản thân mình cũng nằm xuống bên cạnh.

Hai người ngủ chung giường có chút chật chội, nhưng dù sao bọn chúng cũng còn bé, đâu phải béo ú như tên Tà Huyễn Nguyệt kia, miễn cưỡng nằm ngủ cũng không sao.

Hoắc Vũ Hạo kéo mền lên đắp cho mình và Vương Đông rồi ngủ tiếp. Hắn đã rất lâu rất lâu rồi không có một giấc ngủ thoải mái như thế này. Bao nhiêu cảm xúc ức chế ban sáng cũng trôi theo đó mà tan biến. (DG: xạo thấy sợ, mới bửa trước dung hợp hồn lực cũng ngủ phè phỡn như zầy nè chứ đâu :220: )

Sáng sớm, bầu trời u tối đang dần dần sáng lên. Vương Đông từ trong giấc ngủ tỉnh dậy, hắn hé mở mắt nhìn xung quanh, ý thức cũng chưa khôi phục, trong đầu chỉ có mỗi một cảm giác hết sức thoải mái! Ngủ ngon quá.

Mỗi ngày hắn đều bị Hoắc Vũ Hạo lôi kéo tu luyện, có còn giấc ngủ ngon bao giờ đâu. Ấm quá, cái gối ôm cũng ấm nữa, thích quá, thoải mái quá.

Trong lòng Vương Đông vẫn còn đang hết sức thỏa mãn, đột nhiên hắn giật mình cảm thấy có gì đó không ổn. Không, rõ ràng hôm qua Hoắc Vũ Hạo bị thương, mình lẽ ra phải đang trông chừng hắn chứ? Sao lại được ngủ thoải mái thế này?

Vừa nhớ đến chuyện Hoắc Vũ Hạo bị thương, Vương Đông lập tức bừng tỉnh, mở to hai mắt.

Hắn vừa mở mắt liền thấy bên cạnh mình, còn một người khác nữa, càng kinh khủng hơn, hắn phát hiện đầu của mình đang tựa vào vai người này, cánh tay thì đặt trên lồng ngực của hắn, còn chân lại khoát lên ôm lấy chân người kia...

Cái này... là gối ôm hình người sao?

Ngẩn - ngơ... ba, hai, một...

- Aaaaaaaaaaaaaaa

Một tiếng hét chói tai vang ra từ ký túc xá năm nhất. Tiếng hét này thật sự quá lớn, đến độ mỗi phòng ký túc xá đã cách âm rất tốt rồi mà nó vẫn có thể đánh thức được đa số học viên năm nhất đang ngủ hoặc tu luyện.

- Ai ui, ngã chết ta.

Khi con người ta đang mơ màng ngủ cũng là lúc ít phòng bị nhất, Hoắc Vũ Hạo cũng thế. Hắn đang ngủ một giấc ngon lành, bên cạnh có gối ôm ấm áp, lại còn chăn êm đệm ấm nên làm sao hắn nỡ lòng dứt ra được, nếu không bình thường giờ này hắn đã dậy chuẩn bị tu luyện Tử Cực Ma Đồng rồi.

Cũng ngay lúc này, đột nhiên hắn cảm thấy cả người mình bay lên cao, cảm giác ấm áp cũng biến mất, một luồng không khí lạnh bao trùm lấy người...

Sau đó...

...

Rầm rầm rầm...

Chăn êm đệm ấm biến thành mặt đất lạnh cứng, hắn đang nằm trên giường đột nhiên bị bay lên văng xuống đất. Hoắc Vũ Hạo trong cơn say ngủ chỉ cảm thấy đột nhiên trời đất quay cuồng, hắn giật mình hét lên một tiếng.

Bất quá, tiếng gào của hắn không ăn thua gì với tiếng thét chói tai kia, đến khi hắn rùng mình tỉnh lại thì đã nhìn thấy Vương Đông đang ngồi trên giường ôm chặt tấm chăn, vẻ mặt giận dữ nhìn mình. Đôi mắt dường như muốn phun ra lửa kia rất giống với đôi mắt của Vu Phong ngày hôm qua.

- Ngươi làm sao thế?

Hoắc Vũ Hạo xoa xoa vết thương trên ngực rồi đứng lên hỏi.

Vương Đông lạnh lùng gằn từng chữ nói:

- Ngươi - làm - gì - ngủ - trên - giường - của - ta?

Hoắc Vũ Hạo ngẩn ngơ, lập tức hiểu vấn đề của mọi chuyện, chắc là hắn không muốn ngủ chung với mình. Bất quá, hôm nay hắn ngủ ngon nên đầu óc cũng đặc biệt rõ ràng. (M2: rõ ràng để giả ngây giả dại đây mà )

- A? Làm sao ta biết? Hôm qua ta không phải đấu với Vu Phong sao? Sau đó ta bất tỉnh... ta...

- A...

Lần này đến lượt Vương Đông ngẩn ngơ. Đúng rồi! Hôm qua sau khi hắn chiến thắng Vu Phong cũng hôn mê luôn. Có điều, tại sao mình ngủ chung với hắn? Đêm qua mình ngủ lúc nào?

- Làm sao ta lại ngủ trên giường ngươi?

Hoắc Vũ Hạo hỏi.

Vương Đông đỏ mặt, tức giận nói:

- Thì ta có ý tốt giúp ngươi, sợ ngươi bị thương sẽ cảm lạnh nên mới cho ngươi lên giường ta ngủ.

Hoắc Vũ Hảo trợn mắt nói:

- Vậy còn đá ta xuống giường làm gì?

- Ta....

Vương Đông không ngờ Hoắc Vũ Hạo hỏi ngược lại mình thế này. Có điều mọi chuyện hắn nói cũng chưa rõ ràng. Hắn nhớ rõ ràng đêm qua mình thức chăm sóc cho Hoắc Vũ Hạo, sau đó hình như mệt mỏi mới ngủ quên. Cũng không nhớ mình nó leo lên giường không nữa. Ây a, ngủ chung đã đành, còn ôm hắn, cái này... quá mất mặt mà...

Hoắc Vũ Hạo quay đầu nhìn sắc trời, cũng không để ý tới Vương Đông nữa, hắn đẩy cửa sổ ra, vừa đúng lúc có thể bắt đầu tu luyện Tử Cực Ma Đồng.

Vương Đông nằm trên giường càng nghĩ càng bực bội, chẳng lẽ mình mệt quá leo lên giường rồi lăn ra ngủ sao?

Chỉ có giải thích này là hợp lý. Có điều, hình như hồi nãy mình đá mạnh quá, không biết hắn có sao không nữa?

Nghĩ thế, hắn liền xuống giường, ngượng ngùng nói:

- Vũ Hạo, ta xin lỗi! Ta quên mất hôm qua là ta đưa ngươi lên giường. Ngươi cũng biết tật xấu của ta mà. Nên sáng ra thấy trên giường có thêm một người nữa, liền... ngươi đừng giận ta! Thương thế của ngươi sao rồi, còn đau không?

Hoắc Vũ Hạo im lặng không trả lời hắn, chỉ mở to mắt nhìn về phía đông nơi mặt trời đang từ từ ló dạng.

Vương Đông cứ ngỡ là hắn đang giận mình nên thành thành thật thật đứng im một bên, đợi hắn tu luyện xong Tử Cực Ma Đồng. Tuy nói hắn cũng đã gia nhập Đường Môn, nhưng vẫn chưa tu luyện tuyệt học Đường Môn giống Hoắc Vũ Hạo .

Lát sau, Hoắc Vũ Hạo thu công đứng dậy, trong đôi mắt vẫn còn ẩn hiện ánh tím. Trong các công pháp hắn đang tu luyện, tiến bộ nhanh nhất đúng là Tử Cực Ma Đồng, có thể nói một ngày đi ngàn dặm. Vũ Hồn Linh Mâu vô cùng hợp với Tử Cực Ma Đồng, nhất là sau khi bước vào cảnh giới thứ hai, bốn kỹ năng của hắn cũng theo đó mà gia tăng. Đây là một trong những nguyên nhân quan trọng nhất khiến tinh thần dò xét của hắn tăng lên cả về khoảng cách, độ liên kết, phán đoán.

- Đứng đó làm gì, còn không đi rửa mặt đi.

Hoắc Vũ Hạo nói với giọng tức giận, sau đó liền đi ra ngoài.

Vương Đông vẻ mặt tội nghiệp nói:

- Vũ Hạo, ngươi đừng giận! Ta không cố ý mà...

Hoắc Vũ Hạo cười thầm trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ rộng lượng nói:

- Thôi bỏ đi, cũng không phải lần đầu ta biết cái tính xấu của ngươi. Mà ngươi cũng là con trai, để ý mấy chuyện đó làm gì? Thương thế của ta không sao nữa, nhanh đi rửa mặt rồi ăn sáng, tranh thủ một chút vẫn còn thời gian tu luyện, đêm qua đã lãng phí rồi.

Hoắc Vũ Hạo chỉ với một câu nói đã hóa giải hoàn toàn rắc rối, cả hai rửa mặt thay một bộ đồng phục khác rồi đi xuống nhà ăn.

Những đệ tử hạch tâm đều có một huy chương đại diện cho thân phận của mình, huy chương này màu xanh biếc, viền vàng. Hoắc Vũ Hạo tuy rằng chỉ được hưởng đãi ngộ như một đệ tử hạch tâm, nhưng hắn cũng được phát một cái, có điều cuối năm nhất phải mang trả lại.

Có món đồ chơi này, tất cả mọi thứ đều thay đổi, đồ ăn cũng được ăn thứ tốt nhất, bổ sung và cung cấp dinh dưỡng đó là chuyện hiển nhiên, hơn nữa nó còn giúp ích rất nhiều trong việc tu luyện nữa. Hai người ăn xong liền về ký túc xá tu luyện một chút rồi mới đến Giáo Học Lâu năm nhất.

Lúc bọn hắn đến, phòng học đã có không ít người. Khi bọn họ thấy Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông bước vào liền lập tức im lặng. Tất cả sự chú ý lại dồn vào Hoắc Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo liếc mắt nhìn về chỗ Vu Phong ngồi, Vu Phong vẫn chưa tới. Hắn và Vương Đông nhanh chóng ngồi xuống chỗ của mình, lúc này hắn phát hiện không ít bạn học đã thay đổi cách nhìn về hắn, ánh mắt còn có chút kính sợ.

Sự thật đúng là thế, trận đánh hôm qua gần như khiến tất cả đệ tử giật mình hoảng hốt, cả Đái Hoa Bân cũng không ngoại lệ. Ban Một đúng là mạnh nhất trong bốn ban, những đệ tử ở lớp này có biểu hiện xuất sắc thì xác suất trở thành đệ tử hạch tâm sẽ cao hơn.

Người Hoắc Vũ Hạo đánh bại là ai? Chính là một trong những đệ tử hạch tâm đấy. Nói cách khác, ít nhất thực lực của hắn không thua kém bất cứ ai trong lớp này. Hơn nữa hắn chỉ mới có một Hồn Hoàn thôi. Nếu hắn có hai Hồn Hoàn thì sao?

Các học viên vốn xem thường hắn chỉ có một Hồn Hoàn thì hôm nay hoàn toàn thay đổi thái độ, ít nhất không còn ai nhìn hắn với ánh mắt khinh miệt nữa.

Kết quả này hoàn toàn đúng với điều Hoắc Vũ Hạo muốn, cho dù hôm qua hắn có thua nhưng sau khi hắn đả thương Vu Phong cũng đã khiến tất cả mọi người kinh hãi rồi. Bọn hắn phải cùng nhau học tập ít nhất sáu năm, thậm chí có thể còn lâu hơn. Nếu ai ai cũng nhìn hắn với ánh mắt khinh miệt thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tâm cảnh của hắn, làm sao hắn có thể thoải mái học tập được?

Tiếng chuông vang lên, giờ học đã đến. Hai vị chủ nhiệm ban Một là Vương Ngôn và Chu Y cùng bước vào lớp.

Khuôn mặt già nua của Chu Y nhìn qua như không có cảm xúc gì, nhưng đôi mắt sắc bén như dao lạnh lùng quét đến từng học viên trong lớp. Trước tình huống này, những học viên lớp khác còn đỡ, chứ những học viên lớp Một ban Tân Sinh cũ của bà vừa trông thấy liền lập tức run rẩy. Bởi vì bọn chúng biết, chắc chắn lão thái bà này đang giận dữ cần phát tiết lập uy rồi.

Thực tế cũng gần đúng như vậy, hôm qua sau khi Chu Y nghe Vương Ngôn nói lại mọi chuyện, lập tức mắng hắn một trận xối xả, đừng nghĩ địa vị của Vương Ngôn ở học viện này cao hơn Chu Y mà lầm, với tính cách của Chu Y, không có chuyện gì mà bà không dám làm. Sau khi mắng Vương Ngôn xong, bà còn đến tận phòng Hoắc Vũ Hạo, xác định được hắn không có chuyện gì mới ra về. Khi đó Hoắc Vũ Hạo vẫn còn đang hôn mê.

Vương Ngôn cũng không đi lên bục giảng mà đứng yên ở cửa, chỉ có mỗi Chu Y bước vào. Bà lạnh lùng nhìn từng học viên trong lớp, những học viên này cho dù chưa từng gặp bà những cũng vì ánh mắt khủng bố này mà giật thót mình, bầu không khí yên tĩnh đến kì lạ.

Vương Ngôn chưa từng thấy Chu Y dạy học như thế nào, chỉ mới nghe loáng thoáng một vài lời đồn mà thôi. Hôm qua bị bà mắng một trận, trong lòng cũng có chút không vui, hắn thầm nghĩ: "Bà nghĩ ta muốn vậy chắc, đám đệ tử nổi bật này kiêu ngạo như thế, để xem bà quản chúng thế nào."

- Tất cả đứng dậy.

Chu Y lạnh lùng quát.

Những học viên từng theo học bà lập tức đứng dậy như kiểu trên ghế bọn chúng vừa có người đặt một lò than hồng lên vậy. Những đệ tử khác thì có nhanh có chậm nhưng cũng lần lượt đứng lên. Trong mắt bọn chúng, Vương Ngôn còn chả tính là gì huống chi lão thái bà chức vị so với Vương Ngôn còn thấp hơn. Hôm qua Vương Ngôn đã mất mặt trước Vu Phong, để xem hôm nay bà lão này có thể làm gì.

Chu Y lạnh lùng nói.

- Tốt lắm, cả lớp tổng cộng sáu mươi bảy học viên, có một người không đến. Trong đó có ba mươi sáu người sau khi nghe mệnh lệnh của ta lập tức chấp hành, còn lại ba mươi người khác thì không. Những người ta đọc tên sau đây lập tức ra hành lang đứng chịu phạt.

- Hoàng Sở Thiên.

Người đầu tiên bà gọi tên lại là người cũng đang có được đãi ngộ như đệ tử hạch tâm giống Hoắc Vũ Hạo, Hoàng Sở Thiên.

Hoàng Sở Thiên ngẩn người, sau đó cười nói.

- Chu lão sư, không cần phải vậy chứ? Đệ tử chỉ chậm một chút thôi mà.

Chu Y căn bản không thèm để ý đến lời của hắn, vụt một cái đi đến trước mặt Hoàng Sở Thiên rồi đưa tay nắm vạt áo, vèo một cái ném hắn ra ngoài cửa sổ. Hoàng Sở Thiên chỉ kịp hét lên một tiếng thảm thiết rồi im bặt. Tất cả các đệ tử còn lại, bao gồm luôn cả Vương Ngôn cũng giật mình lắp bắp kinh hãi trước một màn màn.

- Diệp Vũ Lâm, Ngự Linh, Đường Tiểu Tiểu, Âu Dương Hải Nhai...

Bà lạnh lùng đọc tên từng người, giây lát sau, ba mươi cái tên lần lượt vang lên.

Có vết xe đổ của Hoàng Sở Thiên, làm sao còn có ai dám phản kháng nữa, nhìn sáu Hồn Hoàn trên người Chu Y, cả đám đệ tử thành thành thật thật đi ra hành lang.

Chu Y bình thản nói.

- Ta muốn tuyên bố hai chuyện. Thứ nhất là chỉ định lớp trưởng. Lớp trưởng bên hệ Cường Công là Vương Đông, còn hệ Khống Chế là Hoắc Vũ Hạo. Chuyện thứ hai, sau này bất cứ học viên nào dám nghi ngờ quyết định của lão sư, lập tức khai trừ.

- Chu lão sư, lớp trưởng không phải là bầu cử sao?

Đái Hoa Bân đột nhiên nói.

Chu Y lạnh lùng nhìn hắn một cái.

- Ta vừa mới nói, những học viên dám nghi ngờ quyết định của lão sư, lập tức khai trừ. Ngươi là đệ tử hạch tâm, ta không có quyền khai trừ ngươi. Nhưng ta sẽ kiến nghị học viện gạch tên ngươi khỏi ban Một này. Đái Hoa Bân, đứng dậy, đi ra ngoài.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio