Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

chương 884: thần giới kêu gọi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Hoàng Kim Đại Mạo nhất tộc chúng ta sinh mệnh lực cực kỳ tràn đầy, nhất là tồn tại cấp bậc mười vạn năm như ta, sinh mệnh lực tự nhiên cường thịnh vô cùng. Nhưng mà, thứ đồ chơi này hoàn toàn không giảng đạo lý, mỗi ngày đều liên tục hấp thu sinh mệnh lực của ta. Ta muốn đem nó từ trong thân thể lấy ra, nhưng nó lại giống như sinh trưởng ở trong đó, mặc cho ta làm sao cũng không có cách nào lấy nó ra. Chỉ có thể trơ mắt nhìn nó mỗi ngày hấp thu sinh mệnh lực của ta, thẳng đến sinh mệnh lực sắp khô kiệt. - Trạng thái hiện tại của ta đương nhiên không dám hướng hồn thú khác cầu viện. Bằng không mà nói, một khi bị Đế Thiên biết được, hắn tuyệt sẽ không bỏ qua cho ta. Cho nên chỉ có thể tiện nghi nhân loại các ngươi. Chí ít ta còn có cơ hội lấy một loại tình thế khác sống lâu thêm mấy năm. Cho nên mới nói, thật sự là không thể tham lam a! Tham lam hại người a! A a a! Nghe Hoàng Kim Đại Mạo hậm hực kêu to, trong lòng mọi người đều có cảm thụ khác biệt, nhưng nhiều nhất lại là cảnh giác. Đúng a! Tham lam hại người, Sinh Linh Kim cố nhiên là thứ tốt, nhưng mà bị Hoàng Kim Đại Mạo nuốt vào trong bụng, lại dẫn đến mười vạn năm sinh mệnh lực dần dần bị hấp thu, từ đó đi hướng diệt vong. Đây quả thật là một lần giáo huấn đẫm máu. Trong lúc Hoàng Kim Đại Mạo đang nói, dung hợp giữa nó cùng Từ Tam Thạch cũng đã gần hoàn thành. Nhưng mà, thân thể của nó vẫn không biến mất. Thân thể khổng lồ chầm chậm lơ lửng giữa không trung, bắt đầu thu nhỏ. Trong quá trình thu nhỏ lại, mai rùa kim sắc của Hoàng Kim Đại Mạo ngược lại càng sáng lên, giống như dùng thuần kim chế tạo, quang mang bắn ra bốn phía. Mà cỗ sinh mệnh lực khổng lồ đang phóng thích cũng dường như đi đến cuối con đường, tuyệt đại bộ phận cũng bị Sinh Linh Thủ Vọng thôn phệ. Khi thân thể Hoàng Kim Đại Mạo thu nhỏ đến chỉ có đường kính một mét, nó đột nhiên "Sưu" một tiếng, bay đến trước mặt Từ Tam Thạch, sau đó trực tiếp lạc ấn lên Huyền Vũ Thuẫn phía sau Từ Tam Thạch. Lập tức, tấm thuẫn cùng mai rùa nháy mắt hợp nhất, thân thể Từ Tam Thạch chấn động mạnh, ngay sau đó một vòng hồn hoàn màu đỏ liền bay lên từ dưới chân hắn. Đúng vậy, đệ thất hồn hoàn cấp bậc mười vạn năm! Mai rùa đang xoay tròn phía trên Huyền Vũ Thuẫn dần nhô lên từng đạo lăng tuyến, toàn bộ Huyền Vũ Thuẫn cũng bịt kín một tầng ám kim sắc hào quang lóa mắt. Vẻn vẹn dùng mắt nhìn cũng có thể rõ ràng cảm giác được mặt trên tấm thuẫn ẩn chứa khí tức dày đặc, cảm giác cứng không thể gãy, dường như thật sự có được vị đạo vĩnh hằng chi ngự. Từ Tam Thạch vui mừng quá đỗi, tay phải vẫy một cái, Huyền Vũ Thuẫn liền đến trong lòng bàn tay của hắn. Trong chốc lát, cả người hắn cũng bịt kín một tầng ám kim sắc hào quang lóa mắt. Đệ thất hồn hoàn trên người không ngừng phun trào hào quang màu đỏ. Đây không chỉ là hồn hoàn mười vạn năm, mà là hồn linh mười vạn năm a! Trừ Hoắc Vũ Hạo ra, hắn chính là người thứ nhất có được hồn linh mười vạn năm. Hoàng Kim Đại Mạo cũng không chỉ mang cho hắn hai cái hồn kĩ, mà là toàn diện tăng phúc. Huyền Vũ Thuẫn của hắn đã chân chính tiến hóa thành Huyền Vũ, hơn nữa còn nhiều thêm khí tức của Hoàng Kim Đại Mạo, nói cho đúng hẳn phải gọi là Hoàng Kim Huyền Vũ. Đồng thời, sinh mệnh lực mà Hoàng Kim Đại Mạo mang cho hắn, cho dù là một mạch tu luyện tới Phong Hào Đấu La cũng không có bất cứ vấn đề gì. Chỉnh thể tăng lên đặt căn cơ kiên cố cho hắn tương lai xung kích Siêu Cấp Đấu La. Hơn nữa, Từ Tam Thạch lúc này tay cầm Hoàng Kim Huyền Vũ Thuẫn có thể rõ ràng cảm giác được lực phòng ngự bạo tăng, loại cảm giác đứng sau tấm thuẫn không cần lo âu trước kia tuyệt đối chưa từng có. Cho dù không thôi động hồn lực, Hoàng Kim Huyền Vũ Thuẫn cũng có được lực phòng ngự cực kỳ kinh người. Từ Tam Thạch hưng phấn khoa tay múa chân, còn có sự tình gì càng tuyệt vời hơn chứ? Ngay lúc này, đột nhiên bích quang lóe lên, một khối kim loại từ trên Hoàng Kim Huyền Vũ Thuẫn tách ra, rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh "đinh đương". Khối kim loại nhìn qua không coi là quá lớn, hình dạng cũng bất quy tắc, phía trên dường như còn có dấu răng mơ hồ. Thanh âm Hoàng Kim Đại Mạo vang lên, nhưng lại tràn ngập cảm thán: - Gia hỏa khốn nhiễu ta mấy ngàn năm cuối cùng cũng ra, các ngươi ai muốn thì nhanh thu lại, tuyệt đối không được cho Bích Cơ nhìn thấy, nếu không, Thần Thú sợ rằng sẽ gây phiền phức cho các ngươi. Từ Tam Thạch cũng không có đi cầm lấy, mà nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo, nói: - Tiểu sư đệ, nhanh! Hoắc Vũ Hạo sửng sốt một chút: - Tam sư huynh, Sinh Linh Kim là bảo vật vô giá. Nó hẳn nên thuộc về huynh a! Từ Tam Thạch cười ha ha một tiếng, nói:: - Thôi đi, đồ chơi này đối với ta không tác dụng. Hơn nữa, Đại Mạo huynh đối với nó quả thực chán ghét vô cùng. Ta xem, cũng chỉ có đệ biết cách sử dụng, đệ thu lại trước, sau này hãy nói. Hoắc Vũ Hạo cũng không có tính cách dây dưa dài dòng, nhẹ gật đầu, nói: - Tốt, vậy đệ trước hết thu lại, xem như đồ vật của Đường Môn chúng ta. Sinh Linh Thủ Vọng trên không bỗng lập tức trầm xuống dưới, dán thật chặt lên Sinh Linh Kim. Lập tức, một màn kỳ dị xuất hiện, từng đạo bích quang từ Sinh Linh Thủ Vọng tản ra, Sinh Linh Kim vậy mà giống như đang bị thôn phệ, dần dần hòa tan, dung nhập vào Sinh Linh Thủ Vọng, biến thành một bộ phận của nó. Nguyên bản Sinh Linh Thủ Vọng chỉ là một thanh tiểu đao khắc, nương theo Sinh Linh Kim dung nhập, lại dần dần biến thành một thanh dao găm. Một màn này ngay cả bản thân Hoắc Vũ Hạo cũng nhìn trợn mắt hốc mồm. Sinh Linh Thủ Vọng như thế nào lại đem Sinh Linh Kim thôn phệ. Hắn vừa mới nói về sau làm đồ vật của Đường Môn, nhưng bây giờ. . . Hoắc Vũ Hạo không biết là, Sinh Linh Thủ Vọng được hắn ôn dưỡng thời gian dài, dưới tác dụng tinh thần lực cường đại của hắn cùng vận mệnh chi lực của Vương Thu Nhi dung hợp, đã dần biến thành bản mệnh thần binh của hắn. Đương nhiên so với Sinh Linh Kim bình thường mạnh hơn nhiều, khối Sinh Linh Kim kia mặc dù thôn phệ sinh mệnh lực của Hoàng Kim Đại Mạo, nhưng vừa rồi dưới tác dụng của khế ước, sinh mệnh lực bị phóng thích quá nhiều, lại còn bị Sinh Linh Thủ Vọng hấp thu, giờ này khắc này chính là lúc suy yếu nhất, tự nhiên liền bị Sinh Linh Thủ Vọng ngang nhiên thôn phệ. Hơn nữa trong quá trình Sinh Linh Thủ Vọng được hắn ôn dưỡng đã nhiều hơn một phần linh tính, mặc dù còn không thể nói là trí tuệ, nhưng trong quá trình thôn phệ tăng cường tự thân kia tuyệt đối có thể làm được. Ý niệm khẽ động, Sinh Linh Thủ Vọng đã bay trở về trước mặt Hoắc Vũ Hạo. Bích lục đoản nhận dài ước chừng bảy tấc, càng giống như một thanh phi đao. Cùng hình thái nguyên bản so sánh, nó nhìn qua phải dày thêm một chút, lưỡi đao lóng lánh, tiên thúy ướt át mang theo khí tức sinh mệnh nồng đậm cuồn cuộn không dứt phản hồi đến thân mình Hoắc Vũ Hạo. Hoắc Vũ Hạo rất may mắn, may mắn chính mình lúc trước không có khả năng ăn hết một thanh đao khắc. Càng thêm may mắn mình có lão sư tốt như Y lão. Hắn trên thực tế cũng dung hợp Sinh Linh Kim, chỉ là cùng Hoàng Kim Đại Mạo khác biệt chính là nó trực tiếp nuốt ăn, còn hắn dùng tinh thần lực của mình dung hợp. Sau khi thôn phệ sinh mệnh lực khổng lồ của khối Sinh Linh Kim đó, Hoắc Vũ Hạo mơ hồ nhìn thấy bên trong Sinh Linh Thủ Vọng dường như có một ít đường tơ mảnh khảnh xuất hiện. Những đường tơ này giống như mạch máu con người, bên trong có thứ gì đó chảy xuôi, chẳng lẽ là sinh mệnh lực thể lỏng sao? Lúc này Sinh Linh Thủ Vọng thậm chí đã có điểm giống một cái sinh mạng thể. Hoắc Vũ Hạo dùng ngón trỏ cùng ngón giữa tay phải nhẹ nhàng kẹp lấy Sinh Linh Thủ Vọng, ý niệm khẽ động, Sinh Linh Thủ Vọng đã hóa thành một đạo bích quang, một lần nữa chui vào Vận Mệnh Nhãn. Sinh mệnh lực bàng bạc kích thích khiến thân thể hắn run rẩy mấy lần. Năng lượng sinh mệnh gần như thực chất vậy mà kích thích tinh thần lực cùng hồn lực của hắn dung hợp thêm một bước, loại cảm giác hòa hợp này để Hoắc Vũ Hạo trong mơ hồ cảm thấy gì đó. Hắn vô thức ngẩng đầu nhìn trời, mặc dù phía trên chỉ có mái vòm của Truyền Linh Tháp. Nhưng trong một cái chớp mắt đó, cặp mắt của hắn phảng phất hoàn toàn trở nên thông thấu, ánh mắt nhìn như nhu hòa dường như có thể xuyên thấu hết thảy. Tất cả mọi người bị ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo hấp dẫn, không có người nói chuyện, hoặc phải nói là, không người nào dám nói chuyện. Lúc này Hoắc Vũ Hạo dường như tiến vào một trạng thái cực kì kỳ dị, mà trạng thái này phảng phất ngay cả thời không đều có thể đứng im. Người kinh hãi nhất vậy mà là Đường Vũ Đồng, nàng ngơ ngác nhìn hai tròng mắt của Hoắc Vũ Hạo, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ khó tin, không có khả năng, sao có thể, vì cái gì từ trong ánh mắt của hắn, ta giống như nhìn thấy hai tròng mắt của phụ thân? Hắn mới chỉ có thất hoàn a! Sao có thể? Loại trạng thái này cũng không duy trì quá lâu, Hoắc Vũ Hạo liền một lần nữa cúi đầu, ánh mắt cũng bình thản lại. Nhưng mà, chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi, cả người hắn lại phảng phất thoát thai hoán cốt, hồn lực cùng tinh thần lực rõ ràng cũng không tăng cường, nhưng mỗi người lại tựa hồ cũng cảm giác được hắn không giống lúc trước. Trong tứ đại hồn linh, Tuyết Đế trong hình dáng tiểu cô nương mười mấy tuổi, ánh mắt dường như trở nên linh động, nàng xoay người, ôm Băng Đế bên cạnh một cái, từ đáy lòng mà nói: - Băng nhi, cảm ơn ngươi. Nói xong, nàng hóa thành một đạo bạch quang, chui vào trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo biến mất không thấy gì nữa. Băng Đế ngẩn ngơ, vô thức xoay người, nhìn Thiên Mộng Băng Tằm một bên khác, hơi do dự một chút, nhưng sau đó vẫn tung bay đến trước mặt hắn, nhẹ nhàng ôm lấy hắn. - Thiên Mộng, cám ơn ngươi. Nói xong, nàng cũng bay về phía Hoắc Vũ Hạo, dung nhập vào trong cơ thể hắn. Thiên Mộng Băng Tằm lệ rơi đầy mặt. Không biết là cảm nhận được cái gì, hay là bởi vì được Băng Đế ôm mà cảm động. Thiên Mộng Băng Tằm tung bay đến trước mặt Hoắc Vũ Hạo, *hắn không lập tức dung nhập vào cơ thể Hoắc Vũ Hạo, mà là giang hai cánh tay, ôm lấy Hoắc Vũ Hạo. (*Thay đổi cách gọi Thiên Mộng) - Vũ Hạo, cám ơn đệ. Đệ rốt cục để chúng ta nhìn thấy hi vọng. Nói xong, hắn cũng hóa thành một đạo lưu quang, dung nhập trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo, biến mất không thấy gì nữa. Bát Giác Huyền Băng Thảo nhẹ nhàng lung lay, cái gì cũng không nói, nhưng quang đoàn màu băng lam trên người rõ ràng cường thịnh mấy phần, hướng mặt Hoắc Vũ Hạo nhích lại gần, sau đó liền dung nhập trong cơ thể hắn. Những người khác nhìn một màn này không hiểu thấu, chỉ có bản thân Hoắc Vũ Hạo minh bạch tứ đại hồn linh vì cái gì sẽ như thế. Đúng vậy, bọn hắn nhìn thấy hi vọng. Nhìn thấy hi vọng Hoắc Vũ Hạo tiến bước siêu thoát cảnh giới nhân loại. Mặc dù hắn hiện tại vẫn chỉ là Hồn Thánh. Nhưng trong khoảnh khắc vừa rồi, bọn hắn vốn cùng Hoắc Vũ Hạo quan hệ mật thiết cũng cảm nhận được. Trong đó Hoắc Vũ Hạo cảm thụ rõ ràng nhất, khi hắn cùng Sinh Linh Thủ Vọng một lần nữa dung hợp, tự thân thế giới tinh thần cùng hồn lực càng thêm một bước hoàn mỹ dung hợp, hắn phảng phất nghe được lời kêu gọi không biết đến từ nơi nào, chẳng qua là kêu gọi dẫn dắt hắn nhìn về phía không trung. Hắn mơ hồ nhìn thấy một cái thế giới khác, thanh âm kêu gọi hư vô mờ mịt, nhưng lại mang cho hắn một loại cảm giác kỳ dị khó nói lên lời. Ngay lúc này, đột nhiên, một cỗ khí tức khủng bố khó mà hình dung nổi nháy mắt từ trên thân mình Hoắc Vũ Hạo toát ra. Tất cả mọi người xung quanh không khỏi hoảng sợ biến sắc, khí tức khủng bố tràn đầy lực lượng hắc ám giống như quân lâm thiên hạ nháy mắt tràn ngập, mỗi người đều bị cỗ khí tức này áp chế không thể động đậy. Hoắc Vũ Hạo cũng giống như vậy, một tầng khí lưu đen như mực lặng yên lan tràn khắp mỗi nơi trên thân thể hắn, bề mặt da của hắn bắt đầu có hắc sắc lân phiến mọc ra, khí tức hắc ám dày đặc trong giây lát bao trùm toàn thân. Hết thảy ngoại giới tựa hồ cũng bị che đậy, đôi mắt thông thấu của Hoắc Vũ Hạo lập tức liền trở nên ảm đạm. Trạng thái vừa rồi đến rất đột nhiên, hơn nữa lại cường thế như vậy. Tia liên hệ trong minh minh kia bị ngang nhiên chặt đứt, trạng thái của Hoắc Vũ Hạo dường như lại rơi xuống trước khi cùng Sinh Linh Thủ Vọng một lần nữa dung hợp, dường như hết thảy vừa rồi phát sinh cũng chưa từng xảy ra. Lực lượng hắc ám dần dần trôi qua, biến mất. Lân phiến cũng theo đó một lần nữa co về trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo. Khí tức kinh khủng cũng biến mất theo. Hết thảy tựa hồ cũng khôi phục bình thường. Hoắc Vũ Hạo dường như sớm liền đoán được một màn này sẽ xuất hiện, sắc mặt của hắn rất bình tĩnh. Nhìn xem mọi người xung quanh hoảng sợ biến sắc, hắn mỉm cười lắc đầu, nói: - Ta không sao. Mà cũng ngay một khắc này, trong Tinh Thần Hải của hắn lại nhấc lên gợn sóng ngập trời. Thiên Mộng Băng Tằm, Băng Đế, Tuyết Đế, thậm chí Bát Giác Huyền Băng Thảo đều phát ra tiếng gào thét điên cuồng. Trong tứ đại hồn linh, Bát Giác Huyền Băng Thảo có tu vi yếu nhất, trên thực tế nó trên thế giới này chẳng qua chỉ mới tồn tại một vạn năm, được Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn thai nghén mới tăng lên tới tu vi mười vạn năm. Nhưng cho dù là nó cũng rõ ràng cảm thấy lúc trước Hoắc Vũ Hạo biến hóa là cơ duyên bực nào. Ngay vừa rồi, Hoắc Vũ Hạo hẳn là cảm ứng được Thần Giới a! Thế nhưng phần cảm ứng này lại bị một cỗ lực lượng bất thường ngạnh sinh chặt đứt. Nếu có phần cảm ứng đó tồn tại, khả năng Hoắc Vũ Hạo tìm kiếm Thần Cách trong tương lai liền phải lớn hơn nhiều. Loại cơ hội này, cho dù đối với Cực Hạn Đấu La mà nói, cũng trân quý như sinh mệnh. Bọn chúng vừa rồi vì cái gì cảm động, cũng bởi vì bọn chúng thật sự rõ ràng nhìn thấy hi vọng đi theo Hoắc Vũ Hạo siêu thoát thế giới, không vào luân hồi a! Thế nhưng, phần hi vọng này lại bị cường ngạnh chặt đứt. Thú Thần, Đế Thiên!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio