Ngày hôm sau, Từ Bỉnh Nhiên rời giường rất sớm, trước khi đi còn vỗ mặt Hạ Thính Nam, muốn dặn dò cô vài chuyện.
Vỗ một lúc lâu mà cô không tỉnh lại nên anh đành phải luồn tay vào chăn.
Trong chăn vô cùng ấm áp, đó là nhiệt độ cơ thể của Hạ Thính Nam, khác hẳn so với bên ngoài. Cô thích kẹp chặt đồ này đồ nọ đi ngủ, chăn bị cô quấn lấy, ngủ một cách yên tĩnh ngọt ngào.
Xuyên qua bộ đồ ngủ ngắn tay, Từ Bỉnh Nhiên tự nhiên chạm vào Hạ Thính Nam, đầu tiên anh bóp nhéo mà cô không có bất kì phản ứng gì, vì thế lại bắt đầu sờ soạng thắt lưng.
Cô gầy đi rất nhiều, thịt ở phần eo trước kia đều đã biến mất, sờ qua không còn quá mềm mại.
Bàn tay ấm áp vuốt từ trái sang phải, móng tay di thành một vòng tròn ở ngay cột sống, quả nhiên Hạ Thính Nam thức dậy vì ngứa, vẻ mặt mơ màng khó chịu nhịn cười, đẩy bàn tay trên eo ra.
Từ Bỉnh Nhiên rút tay lại, nhìn cô nói: “Hôm nay là thứ sáu, anh về trường trước, buổi chiều sau giờ học lại tới tìm em. Nếu có chuyện gì thì phải gọi cho anh ngay, biết chưa?”
Hạ Thính Nam mê muội trợn mắt gật đầu, một giây sau lại nhắm mắt lại, mơ hồ cảm thấy mặt mình quệt vào thứ gì đó, nhưng cô không quan tâm, trực tiếp ngã vào vòng xoáy giấc mơ.
Từ Bỉnh Nhiên nhìn cô chằm chằm, kìm chế khoé miệng, xoay người rời đi, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tuy nhiên chỉ trong nháy mắt, mở mắt ra đã thấy khuôn mặt phức tạp của Từ Bỉnh Nhiên
Hạ Thính Nam dụi mắt đứng dậy: “Sao anh lại quay về?”
Từ Bỉnh Nhiên nghiêng đầu không nhìn cô.
Hạ Thính Nam cúi đầu đảo mắt liếc nhìn, vội vàng kéo quần áo đang cuốn lên ngực mình xuống, ho khan hai tiếng.
Từ Bỉnh Nhiên nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, “Nếu như anh không nhầm, bây giờ đã gần năm giờ chiều. ”
Chính xác hơn, bây giờ là bốn giờ bốn mươi bảy phút chiều, sau khi tan học, anh mất hơn mười phút để tới khách sạn, không ngờ Hạ Thính Nam vẫn đang say giấc. Mãi đến khi anh vào trong phát ra tiếng động, cô mới xoay người từ từ tỉnh dậy.
Tuổi thọ trung bình của con người là bảy tám mươi tuổi, nhưng chằng có mấy người có được giấc ngủ dài như vậy. Song Hạ Thính Nam dường như đi ngược lại tất cả, chỉ ước ngày nào cũng được nằm trên giường sống qua ngày, lúc nào cũng là trời tối để ngủ. Từ Bỉnh Nhiên cảm thấy % thời gian cả đời Hạ Thính Nam đều ngủ, còn lại % chia đều cho game và tiểu thuyết.
“Hạ Thính Nam, tại sao em lại ngủ được như vậy?” Anh thực sự thắc mắc.
“Tối qua chùm chăn đọc tiểu thuyết đến muộn.” Trời sắp sáng cô mới ngủ.
Từ Bỉnh Nhiên: …
“Thật sự rất hay, rất cảm động.” Hạ Thính Nam giải thích, cô đọc cảm động đến phát khóc, sợ sẽ đánh thức Từ Bỉnh Nhiên nên đành trốn trong chăn buồn bực lau nước mắt, thỉnh thoảng mới chui ra ngoài hít thở không khí.
Từ Bỉnh Nhiên trăm triệu lần không thề ngờ được, tối qua sau khi tắt đèn, Hạ Thính Nam nằm bất động, thì ra không phải là ngủ thiếp đi, mà là đang đọc tiểu thuyết.
Kể cả lúc ôn thi đại học, anh cũng chưa từng chăm chỉ như cô đọc tiều thuyết.
Hạ Thính Nam nhanh chóng đánh răng rửa mặt, cảm thấy dạ dày trống rỗng.
“Có gì ăn không?”
Từ Bỉnh Nhiên: “Thay quần áo đi, anh dẫn em đi ăn.”
Lần này tới đây Hạ Thính Nam mang theo rất nhiều váy, đa phần đều là váy dài, bởi vì cô luôn cảm thấy chân mình hơi to, lúc mới thức dậy nhìn qua vẫn ổn, song đi chơi luôn có cảm giác to lên một vòng.
Thay xong, cô đứng trước mặt Từ Bỉnh Nhiên làm bộ xoay một vòng, “Thế nào, đẹp không? ”
Từ Bỉnh Nhiên nói: “Cũng ổn. ”
“Ơ.” Cô kêu lên, “Chỉ ổn thôi à? Vậy đợi em chút, em đi thay nó. ”
Cô lại chạy vào phòng tắm thay một chiếc váy khác, sau đó hỏi ý kiến Từ Bỉnh Nhiên.
Từ Bỉnh Nhiên: “Cũng được ”
“Ơ, cái này chỉ được thôi à?”
Cô định đi thay quần áo, nhưng lại bị Từ Bỉnh Nhiên kéo lại.
Anh kéo dây áo lót màu đen vô tình trượt xuống vai cô lên. Dây áo chạm vào da tạo ra tiếng sột soạt, làn da lập tức ửng đỏ, sau đó chậm rãi biến mất.
Từ Bỉnh Nhiên: “Ý anh, cũng được chính là rất đẹp.”
Hạ Thính Nam: “À… Vậy thì anh cứ nói thẳng ra chứ…”
Từ Bỉnh Nhiên: …
Cô chạm vào bờ vai đang ngứa, quyết định không thay quần áo nữa.
Dù sao nơi đây cũng được mệnh danh là Làng Đại Học, ngoại trừ trường Đại học Từ Bỉnh Nhiên đang theo học, còn có rất nhiều trường nổi tiếng khác. Đa phần mấy trường này cả đời Hạ Thính Nam đều không thi vào được. Lúc này, trong lòng cô không khỏi chua xót về sự chênh lệch giữa người với người, đây chính là sự khác biệt giữa mây và bùn trong truyền thuyết ư?
Từ Bỉnh Nhiên dẫn cô đi dạo, tiếp đó vào một cửa hàng nhỏ.
Hạ Thính Nam: “Ăn cái này ấy hả? “Cô vẫn muốn ăn hết bảng xếp hạng ẩm thực.
Từ Bỉnh Nhiên gọi hai bát mì chay, “Em còn muốn ăn gì nữa, tôm hùm đất cay? ”
Cô rất ngạc nhiên: “Được không? ”
“Không thể.” Ăn tôm hùm đất cay khi đói sẽ dẫn đến một chuyến du lịch dài ngày trong bệnh viện.
Hạ Thính Nam trợn tròn mắt.
Có điều Hạ Thính Nam không phải là người kén ăn, kể cả mì chay cô cũng ăn một cách ngon lành.
“Này, anh có thấy hình như em giống người gốc Bắc không? Không hiểu tại sao em lại thấy mì này ngon hơn kì ở miền Nam bọn mình.” Cô uống nốt ngụm canh cuối cùng, không nhịn được hét một hơi dài, không hề giữ hình tượng chút nào.
Mấy bàn kế bên đều nhìn qua, tò mò không biết con sư tử hoang dã này đến từ thảo nguyên nào ở Châu Phi, ai dè lại xuất phát từ miệng của hai người bọn họ.
Từ Bỉnh Nhiên nghiêng đầu giả vờ không biết Hạ Thính Nam: “Đó là do em đói quá nên vậy. ”
Hạ Thính Nam lúng túng quay đầu, đè nén tiếng tiếp theo trong miệng.
Ăn xong, họ đi dạo ở khu phố đồ ăn vặt. Phố ăn vặt vô cùng đông đúc, Hạ Thính Nam thấy rất nhiều ngườu nước ngoài, ai cũng cao to đẹp trai. Từ Bỉnh Nhiên nói với cô có thể họ là sinh viên trao đổi tại các trường học.
Hạ Thính Nam gật đầu với vẻ mặt kính nể.
Thời tiết hơi nóng, Từ Bỉnh Nhiên mua cho Hạ Thính Nam một cốc soda.
Tay trái Hạ Thính Nam cầm soda, tay phải nghịch điện thoại di động, ngón cái liên tục lật trang. Tiểu thuyết tối qua cô đọc quá ngược, vậy nên cô muốn tìm một cuốn tiểu thuyết mất não để chữa lành vết thương của mình.
Từ Bỉnh Nhiên liếc mắt, với tay rút điện thoại di động của cô.
“Hạ Thính Nam.”
“Gì vậy? Trả điện thoại cho em. ”
Từ Bỉnh Nhiên nhìn thoáng qua nội dung trong điện thoại di động, “Hai mắt anh đỏ ngàu, chặn cô vào góc tường…”
Da đầu Hạ Thính Nam tê dại: “Đừng, anh trả lại cho em đi! Đừng đọc nó! Đừng đọc nó!”
Từ Bỉnh Nhiên xoay một vòng né tay cô, đọc tiếp: “Anh nói, đừng khóc, chỉ cần em khóc, trái tim anh sẽ tan vỡ. ”
“ A a a a a a!!!”. Mặt Hạ Thính Nam đỏ bừng, cảm giác cả đầu bốc khói, cô nhảy dựng lên ôm lấy cổ Từ Bỉnh Nhiên,leo lên người anh dùng sức bóp, “Đã bảo là đừng đọc mà!”
Từ Bỉnh Nhiên vừa tức vừa buồn cười, sợ Hạ Thính Nam ngã xuống, vội ôm eo cô.
Anh nói, “Hóa ra em thích thể loại này. ”
“Anh thì biết cái gì chứ”
“Quả thật là không biết nhiều, anh không hiểu trái tim vỡ tan có phải người chết rồi hay không?”
Hạ Thính Nam suy sụp: “Anh chẳng lãng mạn gì cả! ”
Từ Bỉnh Nhiên buông cô xuống, ánh mắt dừng trên đôi vai trơn bóng của cô.
Không phải là anh không lãng mạn, nhưng sự lãng mạn của anh sẽ không bao giờ được phơi bày ra.
Anh có thể vì Hạ Thính Nam dời trời lấp đất, có thể vì Hạ Thính Nam trở nên mạnh mẽ, mặc áo giáp sắt không có tiền đồ, nhưng điều kiện tiên quyết là Hạ Thính Nam phải cần anh.
Từ Bỉnh Nhiên biết anh vẫn chưa phải là thứ cần thiết của Hạ Thính Nam. Thiếu một người như anh, cô còn có Trần Xuyến, còn có Thang Thành, còn có rất nhiều bạn bè bị tính cách nhiệt tình của cô hấp dẫn. Hạ Thính Nam vĩnh viễn sẽ không cô độc, bởi vì cô có thể mang lại sự ấm áp cho người khác.
Tuy nhiên Từ Bỉnh Nhiên lại khác, anh tựa như cây khô trong rừng rậm, bị không khí sinh trưởng vây quanh, nhưng lại mất đi khả năng tự sinh trưởng, anh khát vọng chạy về phía ánh mặt trời, nhưng lại bị giam cầm tại chỗ.
Bởi vì mặt trời yêu thương không chỉ chiếu sáng cho một mình anh.