Đau Lòng Vợ Trước

chương 5

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kỳ nghỉ tuần trăng mật bước vào ngày thứ , hàng ngày bọn họ đều ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại, hưởng thụ bữa ăn sáng cao cấp do đầu bếp nấu nướng tại hiện trường rồi mới lên đường, buổi tối đương nhiên cũng là thích mấy giờ nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi.

Hiểu Vũ yêu nơi này vì khắp nơi đều có thể thấy được hoa mào gà, ngày ngày gài một đóa ở bên tai, ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng này, cảm giác như mình đang ở trên Thiên đường.

Diêm Đằng nhìn rõ sự vui vẻ của cô ở trong mắt, anh bình tĩnh lợi dụng lúc cô ở SPA hoặc thời gian ngủ để xử lý công việc qua chat webcam, mục đích chỉ có một - kéo dài kỳ nghỉ trăng mật của bọn họ.

Anh đang chiều cô, mặc dù anh cho là mình không cố ý, nhưng đúng là anh đang làm như vậy.

Giữa bọn họ, sau cái đêm vuốt ve cùng lần hôn cô đó, liền trở nên có chút biến hóa vi diệu.

Có một đêm, anh tắm xong đi ra khỏi biệt thự, nhìn thấy cô mặc một chiếc váy liền thân đang ngâm nga một bài hát, khiêu vũ dưới ánh trăng, thật ra thì chỉ đang xoay vòng vòng mà thôi, sau đó cô còn bị giẫm lên váy dài của mình mà ngã, thế nhưng anh lại hi vọng cô có thể tiếp tục nhày múa, mà anh vẫn có thể tiếp tục nhìn cô.

Trên thực tế, anh thường không chú ý bắt gặp hình ảnh cô đang nhìn lén anh, cô cho là anh không phát hiện, nhưng anh đều biết, bởi vì đó là một gương mặt tràn đầy tình yêu.

Biết tình cảm của anh đối với anh lại sâu đậm như vậy, anh không phải là không có cảm giác, tim của anh yên lặng đáp lại cô, cũng không tự giác chú ý tới cô, huống chi đêm hôm đó. . . . . .

Ngay cả khi bọn họ đều không nhắc đến, nhưng anh biết đêm hôm đó có tồn tại, đương nhiên cô cũng biết, anh không kiềm chế được, vượt qua ranh giới vuốt ve cô, nhiễu loạn lòng của chính anh, chắc chắn cũng làm rối loạn lòng của cô.

Cô run rẩy trong tay anh, phản ứng này làm cho lúc đó anh rất hưng phấn, sau đó rất hối hận, một phần trong lòng anh bởi vì cô mà có sự biến hóa, cho là kiếp này chỉ có một người phụ nữ là Bạch Nhã Hân, Hiểu Vũ không hề báo động trước đã xâm nhập vào thế giới tình cảm của anh.

Nếu như biết tình cảm của cô đối với anh sớm một chút, anh sẽ không đồng ý làm khế ước hôn nhân với cô, như vậy thì quá tàn nhẫn đối với cô, anh thà rằng hôn nhân của hai người chỉ là giao dịch tiền bạc đơn thuần, hiện tại anh cảm thấy rất có lỗi với cô.

Buổi tối anh đi men theo nhà kính trồng hoa trở về biệt thự, không muốn làm cho Hiểu Vũ phát hiện anh đang âm thầm xử lý công việc, anh đều rời khỏi biệt thự Hoa lan mà bọn họ đang ở đến phòng chuyên dụng riêng cho khách quý của khu du lịch để liên lạc với các nhân viên quản lý của công ty.

Anh vốn nghĩ Hiểu Vũ vẫn còn đang ở Spa chưa trở lại, lại thấy cô đang trong bể bơi.

Nửa người trên của cô lơ lửng trên mặt nước, lười biếng khẽ dựa lên thành của hồ bơi, trên người mặc một bộ bikini màu lửa đỏ in hoa, càng làm nổi bật làn da như tuyết của cô, cả người tản ra ánh hoàng quang khiến mọi người mờ mắt.

Vậy mà, bên hồ bơi có một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn làn da ngăm đen đang nửa ngồi nửa nằm cười nói với cô, không chỉ như thế, đối phương còn đang thu tay từ mép tóc của cô, hành động thân mật này khiến nụ cười đáy mắt của anh hoàn toàn biến mất rồi.

Đáng chết! Bộ đồ bơi gợi cảm trên người cô ở đâu ra vậy? Cô đang quyến rũ đàn ông sao?

Trên mặt cô lúm đồng tiền như hoa, người thanh niên kia nhìn cô không chớp mắt, anh tin tưởng cảnh xuân trên ngực cô cũng bị người thanh niên kia thấy hết, trong nháy mắt anh cảm thấy cực kỳ giận dữ.

Bọn họ ở trong khu biệt thự cao cấp của tập đoàn khách sạn nổi tiếng quốc tế, mà biệt thự Hoa Lan lại là biệt thự cao cấp nhất trong khu du lịch, bình thường chỉ có thời gian quy định thì có quản gia, đầu bếp và nhân viên phục vụ đến, không nên xuất hiện người ngoài mới đúng chứ.

Cho nên, người đàn ông kia là do cô tìm đến sao? Thừa dịp lúc anh không có ở đây tìm đàn ông đến sao?

Anh bước nhanh đi tới.

"Anh ta là ai?" Diêm Đằng lần lượt nhìn chăm chú vào hai người bọn họ, trong tròng mắt tóe ra lửa giận giống như bắt quả tang được vợ yêu đường vụng trộm vậy, bộ ngực đầy đặn của cô khiến anh rất tức giận.

"A, anh đã về rồi." Hiểu Vũ ngước mắt nhìn anh, giải thích: "Anh ta hình như bị lạc đường, không tìm được phòng của anh ta. . . . . ."

Không đợi Hiểu Vũ nói xong, Diêm Đằng đã cắt lời cô, "Vậy tại sao vừa rồi anh ta lại cuốt tóc em?"

"Hình như anh ta nói có con muỗi đậu lên tóc em. . . . . ."

Hiểu Vũ còn chưa giải thích xong, Diêm Đằng đã không khách khí kéo ngay người thanh niên trẻ tuổi lên, dùng tiếng Anh nói lời mời anh ta rời đi đầy uy hiếp, đối phương thấy vẻ mặt anh xanh mét, hơi sợ hãi, rất thức thời nhanh chóng đi mất.

"Anh. . . . . . Anh đuổi anh ta đi sao?" Hiểu Vũ mở lớn hai mắt, kinh ngạc hỏi anh.

Anh không phải người không thông tính đạt lý như vậy mới đúng, có thể nói chuyện bình thường với đối phương, nhưng anh lại giống như xua đuổi người kia đi vậy.

"Đúng." Diêm Đằng vẻ mặt lạnh lùng, nhướn hai hàng lông mày gọn gàng như đao lên."Anh đuổi anh ta đi, có vấn đề sao?"

Hiểu Vũ ngây người nhìn anh.

Anh đang tức giận, gân xanh trên trán mơ hồ nhảy lên.

Cô thật sự không hiểu lửa giận của anh từ đâu mà đến, nếu như là vì có người đi nhầm vào đây, thì cũng không khỏi chuyện bé xé ra to quá rồi.

Nhưng, giờ phút này anh giống như một bức tượng đá lạnh lẽo, lại vừa giống như một ngọn núi lửa sắp phun trào, đồng thời dung hợp giữa băng và lửa, cô vẫn cảm thấy không nên trêu chọc anh thì tốt hơn.

Cô vội nói."Không có, không có vấn đề."

Nghe xong câu trả lời của cô, Diêm Đằng xoay người rời đi, thân thể cứng ngắc giống như một tảng đá di động vậy.

Hiểu Vũ vội vàng đi lên khỏi bể bơi, bọn họ còn phải đi ăn tối nữa!

Hiểu Vũ đuổi theo vào phòng khách của biệt thự, Diêm Đằng đã đi vào phòng rồi.

Cô đuổi theo vào phòng, còn chưa nghĩ ra phải giải quyết cơn giận của anh thế nào, anh bỗng nhiên xoay người, cô sợ hết hồn, thiếu chút nữa đụng vào anh.

Thân mình cô đến gần khiến anh cả người căng thẳng, đồ tắm ướt đẫm dán sát lên người cô, những giọt nước chạy dọc theo cơ thể xuống, bởi vì khẩn trương mà hô hấp dồn dập, bộ ngực của cô phập phòng, giống như đang biểu diễn sự kiêu ngạo nữ tính của cô.

"Cái đó, chúng ta phải đi ăn tối sao?" Hiểu Vũ lắp ba lắp bắp hỏi.

Hai người đứng rất gần nhau, cô cảm thấy hơi thở của Diêm Đằng thổi lất phất ở môi cô, nhiệt độ cơ thể của anh vây quanh cô, làm hại trái tim cô nhảy lên kịch liệt.

Mặt khác, anh lại không nói lời nào, nguy hiểm nheo mắt lại, biểu hiện trên mặt giống như bầu trời sắp có bão táp, làm cô nhìn cũng thấy kinh hãi.

"Ách. . . . . . Tại sao nhìn em như vậy?" Cô bị anh nhìn đến mức tay chân luống cuống.

Diêm Đằng nhíu mi tâm thật sâu.

Trong đôi mắt trong sáng mơ màng của cô không hề có chút cảm thấy lỗi lầm vì mình trêu chọc người đàn ông phạm tội, xem ra cô còn chưa ý thức được cơn giận của anh từ đâu mà đến.

Anh nhướn cặp mày sắc bén, nhìn cô mấy giây."Làm sao em lại có loại đồ bơi này?"

Mấy ngày nay cô đều mặc loại áo tắm một mảnh rất bảo thủ, chẳng lẽ cô vẫn chuẩn bị hai bộ đồ bơi, chẳng qua là không mặc thôi?

"A ——" Mặt Hiểu Vũ đỏ lên."Em mặc rất khó coi sao? Là quản gia lấy ra tặng cho em, nói là quà tặng dành cho khách hưởng tuần trăng mật VIP, anh cũng có một cái quần bơi cùng bộ, bởi vì ông ấy cứ một mực yêu cầu em thử xem có vừa người không, cho nên. . . . . ."

"Ý của em là, quản gia cũng đã nhìn em mặc bộ đồ bơi này rồi?" Lông mày của Diêm Đằng lại tụ cùng một chỗ, ánh mắt rất âm u, nhìn chằm chằm cô.

Hiểu Vũ khẩn trương liếm liếm môi, "Bởi vì nếu không vừa người thì sẽ phải đổi. . . . . ."

Bỗng nhiên trong lúc đó, động tác liếm môi của cô thúc đẩy mở chốt dục vọng của anh, hơi thở của anh tiến đến gần, chợt lôi cô vào trong ngực, sét đánh không kịp bưng tai hôn lên đôi môi mềm mại của cô.

Nụ hôn bất ngờ khiến Hiểu Vũ ngẩn ngơ, đôi môi nóng bỏng của anh, trằn trọc mút lấy càng khiến cô không thể suy nghĩ gì được.

Trái tim của cô giống như đánh trống, mặc cho cơ thể nóng như lửa của Diêm Đằng ôm chặt lấy cô, mặc cho anh chiếm cứ môi lưỡi của cô giống như một cơn cuồng phong, ngay cả lưỡi của cô anh cũng không hề thả, dùng cách thức cô không thể nào tưởng tượng lần nữa dây dưa lưỡi của cô, cô vụng về nhưng nhiệt tình đáp lại anh, học theo cách thức của anh, mút lấy đôi môi ướt mềm của anh.

Diêm Đằng đưa tay bóp chặt lấy mông của cô, thở hổn hển áp sát vào cô cắn răng chịu đựng, da thịt trơn nhẵn của cô ma sát anh, cách một lớp quần áo bơi ướt đẫm cùng phần da thịt trần trụi vùng bụng, bộ ngực đầy đặn của cô đè ép trước ngực anh, kích thích anh cuối cùng cũng bộc phát ra.

Anh hô hấp dồn dập ôm lấy cô, bước chân không ngừng xuyên qua hành lang, đi vào phòng ngủ mờ tối, dùng chân đóng cửa phòng lại.

Trong bóng tối lờ mờ, tim Hiểu Vũ đập lỡ nhịp nhìn anh, đôi tay cô nới lỏng ôm cổ anh, gương mặt dán sát vào lồng ngực của anh, nghe rõ ràng tiếng tim đập kịch liệt của anh.

Diêm Đằng đặt cô ở trên giường, mới chỉ là như vậy, thân thể của cô đã mềm nhũn theo rồi.

Bỗng nhiên cô nghĩ đến những lời chị Lâm lén lút nói với cô.

Chị Lâm nói, trong nhà rất vắng vẻ, Diêm Đằng là con duy nhất của nhà họ Diêm, hi vọng cô nhanh chóng sinh một cậu bé trắng trẻo cho nhà họ Diêm, làm cho trong nhà náo nhiệt một chút, cũng kéo dài hương khói cho nhà họ Diêm.

Lúc ấy cô còn rất bất đắc dĩ nghĩ, bọn họ sẽ không có quan hệ thân mật, làm sao sinh con trai được chứ . . . . . .

Mà bây giờ. . . . . .

Bốn bề yên tĩnh như vậy, trái tim của cô giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Diêm Đằng đè lên thân thể của cô, lần nữa chiếm lấy môi của cô bằng tư thế của một cơn cuồng phong, anh ngỗ ngược xâm chiếm môi lưỡi của cô, như muốn dung nhập cô vào trong cơ thể của mình.

D-I-I-E-N-D-A-A-N-L-E-Q-U-Y-D-O-O-N

Hiểu Vũ cảm giác vật cứng rắn của anh đang chống đỡ bên dưới cơ thể của cô, thân thể của anh ma sát trên người cô, trọng lượng cơ thể của anh khiến cô tâm đãng thần trì, mặt hồng tim đập, thân thể nóng lên, dục vọng thúc giục cô từ từ tách hai chân ra, để cho anh có thể ma sát phần mềm mại quan trọng của cô chính xác hơn nữa.

Anh treo ở phía trên cô, cơ thể cao lớn rắn rỏi đè ép ở giữa hai chân cô, hôn cô, đôi tay như có ý thức dao động ở bên hông cô, cách lớp vài của bộ đồ bơi mỏng manh vỗ về chơi đùa bộ ngực đầy đặn mềm mại cùng nụ hoa đã thẳng đứng lên của cô, không biết bao nhiêu lần, cuối cùng không thể tiếp tục chịu sự hành hạ ngọt ngào này, anh lột đồ bơi của cô ra.

Hiểu Vũ run lên một cái, lúc này hô hấp của cô dừng lại, mạch đập cùng trở lên cuồng loạn không theo quy luật.

Ánh mắt sáng quắc của anh đang nhìn cô, cô lo lắng mình không đủ hoàn mỹ, không đủ đầy đặn, không thể làm anh hài lòng, không thể để cho anh điên cuồng.

Nếu như sớm biết sẽ có giờ khắc này, cô sẽ giảm cân một chút. A, không, cô nên mua mấy loại nước tinh chất cây đu đủ để uống thì tốt hơn?

A, ông trời, anh đang làm cái gì?

Cô cúi đầu, đỏ mặt nhìn đôi môi đỏ như lửa lướt qua bộ ngực sữa của cô, vận dụng đôi môi cùng đầu lưỡi mút khẽ nụ hoa của cô, liếm nhẹ, không ngừng vòng quanh, vuốt ve một bên, đổi lại bên kia, môi lưỡi ẩm ướt không ngừng dao động ở trước ngực cô.

Cô thở gấp không ngừng, ánh mắt cũng trở nên mông lung.

Chỉ là như vậy cô đã không chịu nổi rồi, vậy chờ xuống. . . . . .

Cô cảm thấy môi của anh rời đi bộ ngực của cô, mất đi trọng lượng cơ thể của anh, cô bỗng cảm thấy trống rỗng không thôi, cô hé mở mắt, nhìn thấy anh đang nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người.

Anh hoàn mỹ giống như trong tưởng tượng của cô, bắp thịt của anh vô cùng rắn chắc, tứ chi thon dài to lớn đầy hương vị đàn ông, bụng bằng phẳng không có một chút thịt dư thừa nào.

Nhìn thấy vật nam tính của anh đứng thẳng, cô hít vào một hơi, trong nháy mắt nói không ra lời, chỉ còn lại tiếng tim đập mãnh liệt.

Anh lại leo lên giường một lần nữa, đè lên cô, cô ngượng ngùng đón nhận ánh mắt của anh.

Anh không hề che đậy để vật nam tính ở bụng của cô, anh rat ay cởi bỏ đồ bơi của cô, cô rung mình một cái, vì khẩn trương, hai tay của cô nắm chặt lấy ga giường, hoang mang lo sợ nhìn anh.

Anh ôm chặt eo của cô, giam giữ cô dưới cơ thể mình, cô khẩn trương đến toàn thân cứng ngắc, trơ mắt nhìn anh.

Anh khéo léo tách hai chân cô ra, lại đặt mình vào giữa hai chân cô một lần nữa.

Cái mông của anh bắt đầu di động.

Cô cảm thấy anh đang tiến vào, cô càng cứng ngắc hơn.

Anh nhìn cô, khẽ hôn môi của cô, đẩy vào một lần nữa.

Cô đau đến sắp phát khóc rồi.

"Diêm Đằng!" Cô run rẩy rên rỉ.

Anh di động chậm rãi, muốn giảm bớt sự đau đớn của cô, cuối cùng lại khắc chế không được cảm xúc quá mạnh mẽ mà lao thẳng vào.

Anh gắng gượng bị nơi thanh xuân của cô chặt chẽ bao lấy, anh đã chiếm lấy cô rồi.

"Đau quá." Cô nắm chặt một góc gối đầu, nước mắt lã chã nơi khóe mắt sắp khóc, cố chịu đựng, hỏi anh, "Có thể đi ra ngoài trước một lát hay không?"

"Ôm lấy eo của anh, chờ lát nữa sẽ không đau đớn nữa." Anh dịu dàng trấn an cô, đồng thời tạo ra tiết tấu, từ từ di chuyển ở trong cơ thể cô, để cho cô thích ứng sự hiện hữu của anh.

Hiểu Vũ thuận theo vững vàng ôm eo của anh, cảm giác anh khi mờ khi tỏ, va chạm từ chậm đến nhanh.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, anh hoạt động thật nhanh trong cơ thể cô.

Khoái cảm chiếm lấy cô, cô thở gấp uốn éo cơ thể, thân thể hai người càng thêm dán sát vào nhau, cô cảm thấy anh lại đẩy mạnh vào bên trong một lần nữa, cái mông của anh không ngừng chạy nước rút, điên cuồng va chạm với cô, càng lúc càng nhanh.

Cô bị mê mẩn dưới cơ thể của anh, một trận co rút xa lạ làm cho cô kêu ra tiếng.

Cô đã chết rồi sao? Giống như trôi lơ lửng trên không trung, cô kêu rất lớn tiếng, nhất định là cô điên mất rồi. . . . . .

Sau khi thấy cô đã đạt được cao trào, Diêm Đằng mới cuồng dã buông thả dục vọng của mình.

Cả người anh run rẩy đè ép Hiểu Vũ, nhận được rất lớn sự vui vẻ cùng thỏa mãn ở trên người cô, đó là sự đáp lại mà từ rất lâu rồi anh chưa từng nhận được từ trên người Bạch Nhã Hân.

Hiểu Vũ nhiệt tình hiến tặng bản thân cho anh mà không giữ lại chút nào, mà hai năm qua ở trên giường Bạch Nhã Hân chỉ đáp lại một cách giả tạo, có lúc thậm chí anh còn hoài nghi lúc cô ấy ân ái với anh, còn đang nghĩ đến một chiếc túi xách hàng hiệu mà cô ấy xem trọng đâu.

Bắt đầu từ bây giờ, Bạch Nhã Hân sống như thế nào đều không liên quan gì đến anh nữa, cuộc sống của anh sẽ quay quanh một cô gái khác. . . . . .

Anh rút lui khỏi cơ thể của Hiểu Vũ, ôm cô đang đổ mồ hôi đầm đìa giống mình, khẽ vuốt ve mái tóc dài của cô, nội tâm cảm thấy một trận thỏa mãn và bình tĩnh kỳ lạ.

Cuối cùng anh cũng đã đối mặt với tình cảm của mình rồi, ngay từ lúc anh bỏ qua muôn vàn khó khăn tạo ra thời gian nghỉ phép nhiều hơn vì cô thì anh nên thừa nhận cô đã chiếm cứ một vị trí trong lòng anh rồi.

"Anh có một nguyện vọng." Anh rụi vào tóc cô, giọng nói từ kẽ hở truyền tới.

Hiểu Vũ đưa tay ôm eo của anh, đầu tựa vào trong ngực của anh, lẳng lặng nghe anh nói.

Trời ơi, giờ phút này giọng nói của anh dịu dàng cùng mơn trớn, giống như anh cũng yêu cô vậy, cảm giác như thế quá tốt đẹp, nếu cô muốn có được cả đời như vậy thì có phải quá tham lam hay không?

Cô vẫn không thể tin được, vừa rồi bọn họ ân ái nóng bỏng như vậy là thật sao?

Cô thật sự không dám động, sợ vừa động, thì sẽ tỉnh mộng, cũng giống như giấc mộng mưa tiền vậy, đều là do cô ngày suy nghĩ nhiều nên mới có thể có giấc mộng đẹp.

"Nếu như chúng ta có con gái, anh muốn đặt tên là Giai Giai, Giai trong tác phẩm xuất xắc." Diêm Đằng nói.

... ...... ...... .....DIENNDANNLLEQUYYDONN.... ...... ....

Nhịp tim của Hiểu Vũ bỗng ngừng đập.

Anh nói, nếu như bọn họ có con gái . . . . . . Ý tứ của anh là, anh muốn sinh con với cô sao?

"Vì, vì sao?" Cô lắp ba lắp bắp hỏi, gò má nóng lên.

Bọn họ không có tránh thai, cô có thể đã --- đã có hay không?

Đáng chết, cô đang nghĩ gì chứ? Mới một lần mà thôi, làm sao có thể một lần liền mang thai chứ, cũng không phải là trong phim. . . . . .

"Đó là tên của em gái anh." Anh nói nhỏ.

Hiểu Vũ hơi sững sờ.

Cô muốn hỏi là tại sao anh lại muốn sinh con với người vợ khế ước, nhưng rõ ràng là anh đã hiểu nhầm rồi, chẳng qua, câu trả lời của anh cũng làm cô rất kinh ngạc.

"Anh có em gái?" Cô giương mắt nhìn anh."Cô ấy ở đâu? Tại sao không thấy đến tham gia hôn lễ cuả chúng ta?"

Diêm Đằng dừng một chút."Em ấy. . . . . . Đã qua đời rồi, đã qua đời vào năm sáu tuổi."

Cô thấy được sự buồn bã rất sâu trong mắt của anh."Chắc chắn anh rất khổ sở."

Cô không thể tưởng tượng nếu mất đi Hiểu Khải, em trai là quà tặng tốt nhất ông trời ban tặng cho cô, tình cảm chị em bọn họ thân thiết lớn lên bên nhau, nếu như mất đi Hiểu Khải, đó nhất định là Ngày Tận Thế.

"Không phải chỉ có khổ sở mà thôi." Diêm Đằng khàn khàn nói: "Anh lớn hơn Giai Giai sáu tuổi, năm đó em ấy sáu tuổi, anh đã mười hai tuổi rồi, anh đưa em ấy đến công viên chơi, bản thân đi toilet, không dẫn em ấy theo, khi anh từ toilet ra ngoài, thì em ấy đã xảy ra tai nạn xe."

Lòng Hiểu Vũ thít chặt lại.

"Anh không biết em ấy làm sao lại đi ra được ngoài đường, người chứng kiến nói, em ấy khóc gọi anh trai, có con chó hoang đuổi theo em ấy, có thể vì vậy nên em ấy mới chạy khỏi công viên, chạy xuống đường."

Anh hít sâu một hơi.

"Vụ tai nạn xe đó đã cướp đi sinh mạng nhỏ bé của em ấy, anh còn nhớ lần cuối cùng trước khi em ấy chết, em ấy khẽ mở mắt nhìn anh, an tâm gọi một tiếng anh trai sau đó thì tim liền ngừng đập."

Hiểu Vũ phát hiện trên mặt mình tràn đầy nước mắt, cái mũi của cô chua sót quá, nhất định anh sẽ tự trách mình cả đời.

"Cứ quyết định như vậy." Cô hít mũi một cái."Con gái của chúng ta. . . . . . Con gái của chúng ta sẽ gọi là Giai Giai, Diêm Giai Giai."

"Em khóc?"

Diêm Đằng cảm nhận được nước mắt của cô, anh nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng hôn lên giọt nước mắt đọng ở khóe mắt của cô lại hôn lên môi cô, ôm cô vào trong ngực một lần nữa.

Thì ra còn có loại tình yêu này nữa, lúc ở bên nhau thì rất bình tĩnh, cảm thấy tâm hồn rất bình thản, không cần lúc nào cũng trải qua sóng to gió lớn trong một tình yêu không xác định, đây mới thích hợp với anh.

Anh. . . . . . Yêu cô.

Một hồi chuông điện thoại di động phá vỡ không gian yên tĩnh thân mật.

Hiểu Vũ thấy anh cũng không nhúc nhích, khẽ đẩy đẩy anh."Điện thoại di động của anh đang vang lên."

"Anh biết." Anh hôn lên tóc cùng vành tai của cô một cái, lười biếng nói: "Không muốn nhận."

Cô nhắc nhở: "Có thể có việc gấp."

"Anh biết."

Người gọi điện thoại rất kiên nhẫn, vẫn cứ vang lên, cúp hai lần, lại vang lên.

Cuối cùng Diêm Đằng cũng đứng lên nhận.

"Tôi là Diêm Đằng."

"Là anh!" Hàn Kính Triết vội vàng nói: "Diêm Đằng, em nên trở lại ngay đi, Nhã Hân bị tai nạn xe, xe bị hỏng hoàn toàn, thương thế của cô ấy rất nghiêm trọng, hơn nữa. . . . . ."

Lòng Diêm Đằng run lên, "Hơn nữa cái gì?"

Hiểu Vũ nhìn thấy sắc mặt anh thay đổi, hai mắt nhanh chóng nhìn về phía cô, ngón tay của anh siết chặt điện thoại di động, gần như sắp bóp nát di động vậy.

Hiểu Vũ hoang mang nhìn anh, đã xảy ra chuyện gì sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio