Editor: Peiria
Bùi Thần rửa chén trong nhà bếp, Tần Khai Hân ở bên ngoài đứng ngồi không yên, tiếng nước ào ào truyền vào lỗ tai, làm rung màng nhĩ, đồng thời khuấy đảo trái tim cô.
Cho dù cô đã rất cố gắng coi Bùi Thần như bạn bè bình thường nhưng có bạn bè nào vào đêm mồng Tết, uống rượu một mình rồi chạy tới gặp mặt bạn khác giới không? Dùng ngón chân để nghĩ cũng biết quan hệ trong đó không đơn giản như vậy.
Giống như Tiết Mạn từng nói, giữa đàn ông và phụ nữ không tồn tại quan hệ bạn bè thuần khiết, trừ phi dáng vẻ của một người quá xấu.
Mà sự thật là, Bùi Thần rất tuấn tú, cô cũng không xấu, huống chi vào bảy năm trước cô đã từng thổ lộ với anh, có thêm tầng quan hệ này, bây giờ hai người ở chung một chỗ lại càng có vẻ ái muội.
Tần Khai Hân ngồi ở góc khuất của bàn, đầu dựa vào tường, cô thật sự muốn đập đầu một cái. Cô cảm thấy lấy chỉ số thông minh của mình không thể nào đoán được ý đồ của anh.
Nếu không thích, hà cớ gì lại muốn trêu chọc cô? Nếu thích, nói ra thì sẽ chết sao?
Không không không, nếu nói ra, cô chắc chắn sẽ chết – kinh hãi mà chết.
Lúc này, tiếng nước chảy đã ngừng lại, Bùi Thần rửa chén bát xong đi ra ngoài.
Tần Khai Hân đang nhắm mắt suy nghĩ, bỗng nhiên bị anh làm cho giật nảy mình, còn đụng vào tường.
Cộp...
Một tiếng trầm đục, cô đau đến nhe răng.
“Cẩn thận!” Bùi Thần vội vàng chạy qua.
Rốt cuộc là ‘cẩn thận’ hay là ‘Tiểu Hân’? Người này nói cái gì cũng không rõ ràng, ai đoán được trong lòng anh nghĩ gì?
Tần Khai Hân ôm đầu, không biết là đau đến mức nào, cái mũi ê ẩm, thậm chí còn có chút muốn khóc.
Bùi Thần bước tới, muốn kiểm tra vết thương của cô.
“Tôi không sao.” Tần Khai Hân không ngừng co người vào trong góc khuất.
“Để anh nhìn xem.” Tay anh giữ chặt vai cô, xoay người cô lại, cẩn thận quan sát.
Chẳng qua chỉ là đụng đầu vào tường, mặc dù không có gì nhưng vẻ mặt giống như muốn khóc của cô quả thật đã hù dọa Bùi Thần, anh dùng ngón tay mềm mại nhẹ nhàng chạm vào đầu cô, hỏi: “Chỗ này đau không?”
Đầu gần như tựa trong ngực anh, Tần Khai Hân nhất thời không phản ứng kịp, nghe thấy anh hỏi, chỉ lúng ta lúng túng lắc đầu.
Anh lại thay đổi vị trí, hỏi: “Chỗ này?”
Tần Khai Hân lại lắc đầu.
“Hay là chỗ này?”
...
Bị hỏi như vậy nhiều lần, ngay cả Tần Khai Hân cũng đã quên mất mình đau ở đâu, cô ngẩng đầu lên nói: “Thật ra tôi không còn đau nữa...”
“Không đau nữa sao?” Bùi Thần dừng động tác, tầm mắt rơi vào trên mặt cô, một bàn tay vẫn đặt trên đầu cô, ngón tay luồn qua mái tóc có chút lộn xộn.
Quá xấu hổ rồi!
“Cái kia... Anh có thể cách xa tôi một chút được không? Quá... quá gần rồi!” Cô đỏ mặt nói, mông cố gắng xê dịch sang nơi sáng sủa, cơ thể cô gắng thoát khỏi ôm ấp của anh.
Tay Bùi Thần dừng lại giữa không trung, sau đó chậm rãi thu tay về, anh cũng lùi lại phía sau, lúc này mới mở miệng nói: “Tiểu Hân, nếu anh có làm chuyện gì khiến em không thoải mái thì anh nhận lỗi với em.”
Anh bỗng nhiên trịnh trọng như vậy, ngược lại Tần Khai Hân cảm thấy hơi xấu hổ: “Tôi không có ý đó, tôi chỉ thấy...” Cô dừng một chút, cắn cắn môi, “Dù sao thì chúng ta đã rất nhiều năm không có gặp mặt, tôi không biết tình huống của anh ra sao, anh cũng không biết tôi đang làm cái gì, cho nên... Ý tôi là...”
Thực ra cô rất muốn nói rằng, chúng ta không quen thân như thế, anh đừng đứng gần tôi quá, nhưng khi nói ra miệng lại có vẻ lộn xộn, ngón tay dưới bàn quả thật đã xoắn vào nhau như bánh quai chèo rồi.
“Tôi muốn nói, chúng ta không có quan hệ đó, vạn nhất để người khác hiểu lầm, chẳng hạn như là bạn gái gì gì đó của anh, đương nhiên tôi không biết anh có bạn gái hay chưa...” Cô muốn biểu đạt một cách thật uyển chuyển, cuối cùng càng lúc càng lúng túng, giọng nói cũng càng ngày càng nhẹ.
“Mấy năm nay anh luôn ở Anh quốc, đọc sách mấy năm, sau khi tốt nghiệp thì mở một sudio của riêng mình, hiện giờ vẫn đang làm công việc này, hơn nữa...” Anh tạm dừng một chút, “Anh vẫn còn độc thân.”
Tần Khai Hân trợn trừng mắt, anh hai, không phải là tôi muốn hỏi anh những thứ này!
“Em muốn hỏi gì nữa à?” Bùi Thần hỏi.
“Thật ra tôi...” Tần Khai Hân ấp úng, “Không, không có...”
“Vậy đến lượt anh hỏi em.”
Khoan đã, kịch bản vốn không phải viết như vậy!
“Còn em, tình hình của em thế nào?”
Haizz, giờ đã biến thành vấn đáp rồi, Tần Khai Hân cam chịu số phận, cúi đầu nói: “Không tệ.”
“Là sao?” Anh giống như nghi ngờ, lại giống như đang lẩm bẩm.
Phải không? Một chút cũng không!
Mặc dù mấy năm gần đây Tần Khai Hân có phòng làm việc của mình, cũng mở một tiệm cafe, trong xã hội hỗn tạp dần dần có chút danh tiếng nhưng vào năm đầu tiên anh rời đi, cô thật sự không tốt chút nào.
Hướng Dương là trường trung học trọng điểm, phong cách giáo dục nhất định rất tốt, nhưng điều này không ngăn cản được bạn bè xa lánh cô, so với bị ức hiếp về thể xác, lạnh nhạt tẩy chay còn đáng sợ hơn.
Có một khoảng thời gian, mọi người trong trường đồn nhau rằng Bùi Thần bị lời tỏ tình của cô dọa sợ nên mới rời đi, ngay từ đầu cô không hề tin những tin đồn này, nhưng có nhiều người nói như vậy, ngay đến chính cô cũng bắt đầu hoài nghi.
Chẳng lẽ, Bùi Thần rời đi thật sự là vì cô?
Có một khoảng thời gian, cảm xúc của cô xuống rất thấp, tính tình nóng nảy, không muốn giao lưu với người khác, thành tích tụt dốc không phanh, lại thường xuyên ăn uống không kiểm soát, lập tức béo lên cân ( cân TQ = , kg), đối với dáng người cao m như cô mà nói, thể trọng như vậy quả thật không có cách nào nhìn thẳng vào được.
Ban đầu, đồng học nghe xong tin đồn, trong lòng đã có khúc mắc với cô, mà cô lại cam chịu, cuối dẫn đến việc cô trở thành người ngoại tộc trong lớp, không ai sẵn lòng trao đổi với cô, thậm chí có mấy học sinh hư hỏng cả ngày cười nhạo hình thể của cô, coi cô như đối tượng tùy ý bắt nạt.
Có một lần, nam sinh xấu nhất trong lớp gọi cô là ‘Heo mập’, cô thật sự rất tức giận, cùng nam sinh kia đánh nhau, kinh động tới cả thầy cô.
Sức chiến đấu của cô rất mạnh, đánh nam sinh kia tới mức biến dạng, giáo viên gọi cả hai người vào văn phòng phê bình một trận, còn nói tính tình cô quá kém, càn phải thay đổi.
Sau đó không biết thế nào, trong lớp bắt đầu có người nói tính cô không tốt, còn nói cô có khuynh hướng bạo lực, rất nhiều người không dám nói chuyện với cô, mà cô cũng không muốn tiếp xúc với họ.
Lại có một lần, trường học tổ chức đi tham quan Tô Châu, xe dừng lại ở khu vui chơi một lúc, sau khi ra khỏi WC cô phát hiện xe đã đi mất, balo và di động của cô đều ở trên xe, chỉ có thể trơ trọi một mình đợi ở trạm nghỉ cho đến khi trời tối.
Cô còn nhớ rõ hôm ấy mưa to gió lớn, cô sợ không nhìn thấy người đến tìm mình nên không dám vào trong cửa hàng tiện lợi trú mưa, đành phải co người lạnh run trước cửa. Về sau vẫn là nhân viên cửa hàng giúp cô báo cảnh sát đưa cô về nhà.
Ngày đó ngồi trong xe cảnh sát, cô đã khóc lớn một trận, hai tay ôm mặt, nước mắt theo kẽ tay chảy ra ngoài, từ khi Bùi Thần rời khỏi, cô chưa từng nhỏ một giọt lệ, nhưng trong một khắc kia, uất ức tới cực hạn làm cô không nhịn được nữa rồi.
Cô hận anh, lại thích anh, hai loại cảm xúc lẫn lộn hòa trong trời mưa tầm tã, cuối cùng tất cả đều hóa thành nước mắt, làm cảnh sát trẻ bên cạnh sợ tới mức chân tay luống cuống.
Về sau, vì chuyện này mà mẹ cô đã tới trường ầm ĩ một hồi, nhưng giáo viên lại từ chối giải thích để cho đồng học của cô thừa nhận trước, khi tất cả mọi người nói giống hệt nhau mới cho qua.
Tuy rằng giáo viên đã nói lời xin lỗi, nhưng từ sau ngày ấy, không chỉ là đồng học, ngay cả giáo viên cũng thờ ơ với cô.
Kỳ thực Tần Khai Hân vô cùng cảm ơn mẹ mình, sau sự kiện đi Tô Châu kia, mẹ Tần càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp liền đi hỏi thăm khắp nơi, khi biết được tình huống của con gái mình, bà nhận ra mọi việc đã rất nghiêm trọng.
Mặc dù cách thời gian thi đại học chỉ còn nửa học kỳ nhưng mẹ Tần vẫn dứt khoát cho con gái chuyển trường.
Tuy trường mới không phải là trường trọng điểm nhưng không khí trong trường không có áp lực, các học sinh cũng rất nhiệt tình thân thiện, Tần Khai Hân được mẹ mình khuyên giải nhiều lần, bắt đầu nghĩ lại chính mình.
Rốt cuộc, cô không còn cam chịu, từ từ bước ra khỏi bóng tối.
Trường học mới rất tốt, có điều kiến thức căn bản của Tần Khai Hân rất kém, năm ấy thi đại học không có bất ngờ gì xảy ra, cô đã trượt.
Mẹ Tần không trách cô, lại kiên trì xin cho cô đi học lại.
Mới đầu cô rất bài xích việc học lại, nhưng vào mùa hè năm đó, cô quen biết ‘Hắc Sắc U Mặc’, không khoa trương khi nói rằng nếu không có ‘Hắc Sắc U Mặc’ cổ vũ, chỉ sợ học lại một năm nữa thì cô cũng không đậu đại học, lại càng không có thành tựu như bây giờ.
Ai rồi cũng sẽ gặp phải những thất bại, nhưng Tần Khai Hân cảm thấy mình vẫn còn may mắn, ít nhất trong những ngày tháng khó khăn nhất, có người đứng trên vách núi kéo cô lên, để cô không sa ngã rơi vào vực sâu vô tận, trọn đời không thể xoay người.
“Tôi thật sự rất tốt.” Tần Khai Hân thoát ra từ trong hồi ức, “Con người không thể lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, có lẽ tôi không tốt hơn anh, nhưng được như bây giờ, tôi đã rất vừa lòng rồi.”
“Thật ra anh...” Ánh mắt Bùi Thần buồn bã, cuối cùng chỉ nói khẽ: “Chỉ cần em tốt là anh an tâm rồi.”
A, tại sao bỗng nhiên lại xấu hổ vậy?
Tần Khai Hân lấy lại bình tĩnh, đứng lên: “Chắc là đến giờ rồi, tôi vào trong xem thử.”
Sữa và bánh Mousse đã đông lại, cô lấy chúng từ trong tủ lạnh ra, đặt vào trên đế bánh đã làm sẵn, rồi đổ thêm lớp sốt kem, sau khi bánh đã định hình lại dùng bơ viết một chữ ‘Cát’(), một chiếc bánh Mousse lê ngập tràn không khí vui mừng đã hoàn thánh.
() Trong tiếng Trung, ‘cát’ (吉/jí) mang nghĩa là may mắn.
Cô làm tổng cộng bốn cái bánh, hợp thành ‘Như ý cát tường’, sau đó dùng một cái hộp đỏ đựng cẩn thận, ra khỏi nhà bếp.
Lúc này, ngoài tiệm có người đốt pháo hoa, trong cơn mưa pháo hoa đầy trời, Bùi Thần nhận lấy cái hộp trong tay cô.
“Cảm ơn.” Anh nói.
Đúng lúc đó, một đợt pháo hoa nổ tung trên bầu trời đêm, ánh sáng của khói và lửa chiếu xuyên qua cửa kính sát đất, ánh lên khuôn mặt đẹp trai của Bùi Thần, so với pháo hoa lại càng rung động lòng người.
Tần Khai Hân bất giác nuốt khan, lấy lại tinh thần, nói: “Không cần khách khí, tổng cộng là đồng.”
+++++
Lời tác giả: [Sợ mọi người bảo tác giả không nói gì nên tôi nói ở đây vậy, khi tôi viết văn, nghĩ xong những ý chính rồi mới bắt đầu viết chữ, thỉnh thoảng sẽ quay lại nhìn một chút, trên thực tế, tôi rất muốn xem lại phần đầu bởi vì cần sửa rất nhiều. Ngoài ra, mười năm sửa lại thành bảy năm, chủ yếu là do tôi cảm thấy mười năm quá dài, quá gian nan.]