Editor: Peiria
“Chuyện cậu yêu đương, mình vậy mà phải thông qua người khác mới biết, thật sự làm cho người ta thương tâm, chúng ta còn là bạn bè sao?” Tiết Mạn mắng Tần Khai Hân xối xả, vô cùng trực tiếp biểu đạt bất mãn của mình.
Tần Khai Hân cũng biết cô xử lý không tốt, vội vàng nói rõ với cô ấy, vừa là giải thích, vừa là tự thuật, tán gẫu thật lâu, mới không dễ dàng làm dịu đi bất mãn của Tiết Mạn.
“Sự tình chính là như vậy, cậu đừng giận mình có được hay không?” Cô làm nũng.
“Mình không có giận, chỉ là trái tim bị tổn thương, rốt cuộc cũng được ở chung một chỗ với học trưởng, chuyện đáng cao hứng như vậy, sao cậu có thể không nói cho mình biết chứ?”
Tần Khai Hân vội vàng nhận sai: “Mình sai rồi, mình đảm bảo, lần tới nếu lại yêu đương, nhất định sẽ nói với cậu trước tiên!”
Cạch - -
Bùi Thần đặt cái ly xuống bàn, nước trà đều đã sóng ra ngoài, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Tần Khai Hân lẽ lưỡi, mông dịch sang bên cạnh, tiếp tục nói chuyện cùng Tiết Mạn.
“Đúng rồi, núi băng thế nào, chừng nào thì cậu về?”
“Cũng sắp, đúng rồi, mình nói cậu biết, hôm nay núi băng đã làm một chuyện cực kỳ ngu xuẩn...” Tiết Mạn bắt đầu thao thao bất tuyệt.
Hai cô gái rất lâu không gặp mặt, dù ở trong điện thoại cũng giống như không nói hết chuyện, gạt tất cả đàn ông sang một bên.
Bùi thần uống xong một ly trà, cảm thấy buồn ngủ, quay đầu nhìn Tần Khai Hân líu ríu gọi điện thoại, trong lòng có chút bất đắc dĩ.
Kỳ thực anh vốn không tính toán trở về hôm nay, phòng triển lãm bên Thượng Hải xảy ra chút vấn đề, lúc đầu đã bàn bạc sử dụng hai tầng cho triển lãm, sau đó bỗng nhiên nhận được thông báo chỉ có thể dùng một tầng, như vậy, tất cả tác phẩm trưng bày đều phải chọn lọc một lần nữa.
Vì chuyện này, anh cùng tổ nhân viên công tác đã hai ngày không ngủ, muốn nói không mệt mỏi là không có khả năng.
Nhưng giữa trưa hôm nay, lúc anh gọi điện thoại cho Tần Khai Hân, lại biết được buổi chiều cô hẹn Trâu Dật gặp mặt.
Đối với Trâu dật, Bùi Thần không có ấn tượng tốt, bảy năm trước anh đã từng thấy người này đúng ở hành lang cười nhạo Tần Khai, đặt biệt danh sỉ nhục cô.
Tuy rằng bề ngoài Tần Khai Hân giống như chẳng buồn để ý, nhưng từ trong ánh mắt cô, Bùi Thần có thể nhìn ra cô mất hứng vì bị gọi như vậy, có cô gái nào đang trong thời kỳ trưởng thành, sẽ vui vẻ khi bị người ta tùy ý đùa cợt đây?
Khi đó, anh đi theo sau Tần Khai Hân, đã từng quay đầu cảnh cáo Trâu Dật: “Nói đùa cũng phải có chừng mực.”
Nhưng mà, Trâu Dật lại tỏ ra chẳng hề để ý, bộ dạng không biết hối cải.
Mấy ngày hôm trước, anh lại nhìn thấy Trâu Dật, dường như thời gian đã thay đổi một cậu nhóc hư hỏng, để cho cậu ta trở nên chững chạc cẩn trọng, cũng trở nên thông minh lanh lợi khéo đưa đẩy, biến thành một thương nhân chỉ biết theo đuổi lợi ích.
Bùi Thần không quá thích giao thiệp cùng thương nhân, cụ của anh Bùi Nguyên Mưu từng là một thương nhân, thời niên thiếu bắt đầu gây dựng sự nghiệp, từ một công nhân làm việc ở bến tàu, đã sáng lập ra một tập đoàn hải vận khổng lồ.
Ông từng cưới bốn người vợ, sinh ra sáu đứa bé, sau khi lớn lên những người con này vì quyền thừa kế di sản đánh nhau đầu rơi máu chảy, thậm chí mất hết tính người.
Về sau Bùi Nguyên Mưu tỉnh ngộ, để lại toàn bộ tài sản của mình cho con trai út, cũng chính là ông nội của Bùi Thần, bởi vì chỉ có ông bình thản, có tri thức, chưa bao giờ mơ ước đến tài sản của cha.
Sau khi Bùi Nguyên Mưu qua đời, ông nội Bùi Thần thừa kế công ty, dần dần rút khỏi vòng buôn bán, một lòng theo đuổi sự nghiệp bảo vệ môi trường biển, cha anh cũng cực kỳ ủng hộ công việc này, thường xuyên làm tình nguyện, hiến thân cho sự nghiệp bảo vệ môi trường, lúc trước cha mẹ anh chính là quen nhau khi cùng làm việc công ích.
Gia đình như vậy, đã tạo nên một Bùi thần không thích giao thiệp cùng thương nhân, anh vẫn luôn nhớ kỹ lời ông nội dạy bảo: “Lòng mang khát vọng, không được để lợi ích làm mờ đôi mắt.”
Tần Khai Hân còn đang gọi điện thoại, tán gẫu xong một đề tài, lại hưng trí bừng bừng bắt đầu đề tài kế tiếp, giờ này phút này, cô dường như lại trở về làm cô gái nhỏ bảy năm trước, vĩnh viễn không biết mệt mỏi, vĩnh viễn nhảy nhót tung tăng.
Bùi Thần yên lặng nhìn cô, tuy thân thể cảm thấy mệt mỏi, nhưng tinh thần lại giống như được hưởng thụ.
Thời gian thay đổi, thế giới cũng đổi thay, nhưng anh xin thề, sẽ dùng hết sức mình bảo vệ thế giới của cô, để nàng vĩnh viễn không cần vì thế giới bên ngoài mà thay đổi.
Lúc Tần Khai Hân nói chuyện điện thoại xong, Bùi thần đã dựa vào ghế sofa ngủ thiếp đi, cô rón ra rón rén đi qua, thấy anh ngủ thật sự an tĩnh, không muốn đánh thức anh, tiện tay cầm tấm chăn đắp lên cho anh.
Đã qua mười hai giờ, cô một chút cũng không ngủ được, đành ngồi trên ghế sofa ngắm Bùi Thần, vốn định đếm lông mi, nhưng không biết vì cái gì, lực chú ý lại vẫn tập trung trên môi anh.
Bờ môi của anh thật sự rất đẹp, không mỏng cũng không dày, hơi hơi nhếch lên, có vẻ cực kỳ cương nghị chững chạc, hệt như con người anh, toàn thân tản ra một loại cảm giác cực kỳ nghiêm túc, giống như tổng giám đốc bá đạo trong tiểu thuyết viết vậy.
Đến bây giờ Tần Khai Hân vẫn khó có thể tin, đôi môi này vừa mới hôn cô, mềm mại như thế, ấm áp như thế, khiến đáy lòng người ta sôi sục, không cách nào bình tĩnh được.
Cảm giác này, thật sự là kỳ diệu khó nói lên lời.
Tần Khai Hân ngồi xuống bên cạnh Bùi Thần, nhẹ nhàng gối đầu lên chân anh, trong một một mảnh an tĩnh nhắm mắt lại, từ từ lại nghĩ đến nụ hôn kia...
Nửa tiếng sau.
Mẹ nó, càng nghĩ càng ngủ không được, hay là nghịch điện thoại đi!
Tần Khai Hân mở mắt ra, cầm di động, lướt Weibo một lát, lại lướt qua vòng bạn bè một lát, một chút tin tức mới đều không có.
Cũng khó trách, hơn nửa đêm, ngoại trừ lệch múi giờ, ai còn nhàm chán lướt web như cô, tất cả mọi người hẳn đang ngủ đi?
Đúng rồi, lệch múi giờ!
Tần Khai Hân tự nhiên nghĩ tới “Hắc Sắc U Mặc”, lại nghĩ tới nguyên nhân Tiết Mạn tức giận lúc nãy, cảm thấy chính mình có nên báo cho Hắc ca tiến độ tình cảm hiện tại của mình và Bùi Thần một phen.
Cô mở □□ (raw nó vậy nên mình để nguyên), tìm tên Hắc Sắc U Mặc, các ngón tay ấn chữ như bay.
Bánh kem dâu tây: Hắc ca, nói cho anh biết một chuyện, vừa rồi học trưởng đã hôn tôi!
Ấn nút gửi, di động Bùi Thần đặt trên bàn trà bỗng rung một hồi.
Tần Khai Hân không để ý, tiếp tục gửi tin nhắn cho Hắc Sắc U Mặc.
Bánh kem dâu tây: Tôi nói anh nghe, hiện giờ tôi rất kích động, rất hưng phấn, căn bản không ngủ được!
Ấn nút gửi, di động của Bùi Thần lại rung.
Ồ? Đã trế thế này rồi ai con gửi tin nhắn cho Bùi Thần vậy?
Tần Khai Hân ngây ngẩn cả người, rất muốn xem cái di động kia một chút, nhưng cảm thấy như vậy là không có đạo đức, xoắn xuýt thật lâu, cuối cùng vẫn nhịn xuống, lại tiếp tục gửi tin nhắn cho Hắc Sắc U Mặc.
Bánh kem dâu tây: Anh đừng cười tôi nha..., tôi thật sự quá kích động, mới nói với anh.
Ấn nút gửi, di động của Bùi Thần lại rung lên.
Lần này, rốt cuộc Tần Khai Hân nghi ngờ rồi.
Bánh kem dâu tây: Hắc ca, có ở đó không?
Rung một phen.
Bánh kem dâu tây:???
Lại rung nữa.
Bánh kem dâu tây:!!!
Lại lại rung nữa.
Bánh kem dâu tây: A a a a a a.
Lại lại lại rung nữa.
Fck, cuối cùng Tần Khai Hân không nhịn được, bổ nhào tới cầm lấy di động của Bùi Thần.
Dòng chữ chói lọi trên màn hình, suýt nữa làm cho cô hộc máu!
Bánh kem dâu tây đã gửi cho bạn tin nhắn.