Edit: Peiria
Triển lãm cá nhân kết thúc cũng là cuối tháng sáu, Bùi Thần và đồng nghiệp của anh sắp rời Thượng Hải, còn Tần Khai Hân và Tiết Mạn cũng kết thúc thực tập tại "", chuẩn bị về Hàng Châu.
Trước khi trở về, Tần Khai Hân và Tiết Mạn mời Trình Hạ ăn cơm, muốn cảm ơn cô ấy đã hết lòng giúp đỡ.
Trình Hạ sảng khoái đồng ý, nhưng đưa ra yêu cầu được gặp bạn trai Tần Khai Hân một lần, muốn nhìn xem rốt cuộc học trưởng trong truyền thuyết trông thế nào, cô có thể yên tâm giao sư muội cho anh hay không.
Đến ngày đó, Tần Khai Hân mang Bùi Thần đến, kết quả tất nhiên vô cùng thuận lợi, Trình Hạ đối với Bùi Thần rất là vừa lòng, thừa dịp anh ra ngoài tính tiền, lôi kéo Tần Khai Hân lặng lẽ nói.
"Khai Hân, người đàn ông em tìm không tệ, thật tinh mắt!"
Tần Khai Hân ngại ngùng cười, trong lòng ngây ngất, đang muốn mở miệng, Trình Hạ bỗng nhiên thở dài: "Haizz, thời gian trôi qua thật nhanh, mới chớp mắt, Mạn Mạn đã làm vợ người ta, em cũng chuẩn bị kết hôn, chỉ có mình chị cô độc lẻ loi."
"Chị Trình Hạ, chị đừng nói như vậy, chị chính là nữ cường nhân, thần tượng trong cảm nhận của em." Tần Khai Hân vội vàng an ủi cô ấy.
Tiết Mạn gật đầu theo: "Chúng em hâm mộ chị còn không kịp nữa là."
"Nữ cường nhân gì chứ, chị đây gọi là gả cho sự nghiệp." Trình Hạ cười cười xua tay, bỗng chân thành nói, "Chẳng qua, lấy của kinh nghiệm của chị, phụ nữ muốn gây dựng sự nghiệp, quả thật thời điểm độc thân vẫn là thích hợp nhất, lúc trước những người theo chị gây dựng sự nghiệp, đến khi kết hôn, tất cả đều về nhà giúp chồng dạy con, đâu còn tinh lực gây dựng sự nghiệp?"
"Vậy cũng không nhất định!" Tiết Mạn không phục, "Ai nói khi kết hôn nhất định phải giúp chồng dạy con, quan trọng nhất vẫn phải xem thái độ của mình thế nào thôi!"
Trình Hạ mỉm cười, chắc canh nói: "Người trong nhà thúc giục em sinh em bé chưa?"
Tiết Mạn bị nói đến chỗ đau, lập tức im lặng.
Hiện tại cô buồn rầu nhất chính là chuyện này, cô và Triển Lệnh Kiêu vốn đã bàn bạc, trong năm năm nữa không có ý định sinh con, hơn nữa hai người còn thẳng thắn nói với người lớn hai nhà, hi vọng cha mẹ có thể tôn trọng quyết định của họ.
Cha mẹ hai bên đều đã đáp ứng, không công khai thúc giục bọn họ nữa, nhưng các loại ám chỉ lại làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Hôm nay cô ăn bị đau bụng, ói ra một phen, mẹ chồng bèn hỏi cô: "Có phải con có rồi không?"
Ngày mai chu kỳ của cô muộn một ngày, mẹ liền hỏi: "Có phải con có rồi không?"
Hôm sau bà nội đến chơi, mắt lão nhìn chằm chằm vào gương mặt cô hồi lâu, hỏi: "Cháu dâu à, sắc mặt cháu hồng hào thế này, có phải cháu có rồi không?"
Có cái gì mà có, đây là má hồng mà bà nội!
Thấy Tiết Mạn không nói lời nào, Trình Hạ tiếp tục nói: "Để chị nói trúng rồi? Có một số việc, vấn đề không phải là em có nguyện ý hay không, mà là hoàn cảnh như thế, không phải do các em quyết định. Ví dụ như, trường học của chị có một cô giáo, trước khi kết hôn, thề son sắt nói với chị, sau khi kết hôn cô ấy tuyệt đối sẽ không thay đổi cách sống, kết quả thì sao? Mới kiên trì nửa năm thì mang thai, mang thai mười tháng, sinh con, sinh xong cho con bú một năm, không dễ dàng gì mới cai sữa được, tháng trước, cô ấy nói với chị muốn tới trường đi làm lại, tháng này các em đoán thế nào? Mang thai lần hai rồi!"
Trình Hạ nói thật nhẹ nhàng, Tần Khai Hân và Tiết Mạn đều đã chảy mồ hôi lạnh, giống như nhìn thấy chính mình trong tương lai.
"Cho nên, không phải chị muốn giội cho các em một chậu nước lạnh, hai người các em muốn mở lớp học, thực sự không dễ như trong tưởng tượng đâu, phải cố gắng nhiều!" Trình Hạ nói một câu thấm thía.
Lời nói thật lòng thường khó nghe, lời khuyên của Trình Hạ khiến trong lòng Tần Khai Hân và Tiết Mạn phủ thêm một tầng bụi.
Buổi tối trở lại khách sạn, Tần Khai Hân bỗng cảm thấy cực kỳ uể oải, cô vốn định gửi tin nhắn cho Tiết Mạn, nhưng nghĩ đến tình huống của cô ấy còn gấp gấp hơn mình, đành bỏ di động xuống, thở dài nặng nề.
"Làm sao vậy?" Bùi Thần bên cạnh hỏi cô.
"Học trưởng, em có thể hỏi anh một chuyện không?"
"Em hỏi đi."
"Anh... Vẫn là thôi đi." Cô bỗng thay đổi chủ ý, lại thở dài.
"Là Trình Hạ nói gì với các em sao?" Bùi Thần hỏi.
"Làm sao anh biết?" Vẻ mặt Tần Khai Hân kinh ngạc.
Còn phải hỏi sao? Bùi Thần bật cười, vừa rồi anh đi tính tiền, mới tránh mặt một lúc, quay lại thì thấy cô và Tiết Mạn mặt xám mày tro, hiển nhiên là Trình Hạ đã nói gì đó.
"Cô ấy nói cái gì vậy?" Anh hỏi.
Tần Khai Hân cũng không tính giấu diếm, thuật lại lời của Trình Hạ từ đầu đến cuối cho Bùi Thần nghe.
Nói xong, cô vẫn không yên lòng, nhỏ giọng hỏi anh: "Học trưởng, tạm thời chúng ta không kết hôn được không, em rất muốn mở lớp học, đây chính là giấc mộng của em."
Cô cho rằng Bùi Thần sẽ tức giận, ai ngờ anh gần như không hề nghĩ ngợi đã nói: "Anh đồng ý với em, chuyện kết hôn, do em quyết định."
Cô thực sự không thể tin anh rộng lượng như vậy: "Thật ư?"
"Anh đã gạt em bao giờ chưa?" Bùi Thần cười cười, "Nếu em nguyện ý, ngày mai chúng ta có thể đi đăng ký, nếu anh không muốn, anh có thể đợi em cả đời."
Anh nói một câu, nội tâm vốn buồn phiền của cô, bỗng nhiên trở nên ấm áp.
"Đối với anh mà nói, hôn nhân chẳng qua chỉ là một tờ giấy, hai người ở cùng một chỗ, mới hoàn toàn trọn vẹn."
Không hổ là Bùi Thần, chuyện cô suy nghĩ cả đêm không ra, anh câu nói đầu tiên đã giải quyết rồi.
Tần Khai Hân cảm thấy anh nói có lý, liên tục gật đầu: "Anh nói không sai, kết hôn hay không kết hôn đều giống như, quan trọng là, lòng hai người phải cùng một chỗ, cho nên chúng ta thống nhất, tạm thời không kết hôn nhé?"
"Không kết hôn." Anh lên tiếng.
Cô đang vui vẻ, bỗng nhiên anh lại bổ sung một câu: "Ở chung trước."
Cô: "???"
Sự thật đã chứng minh, không thể cùng Bùi Thần thương lượng, bởi vì anh luôn có biện pháp dẫn đường bạn, khiến bạn cảm giác đích đến phía trước vô cùng chính xác, sau đó giữa đường bỗng nhiên đào cái hố, để bạn cắm đầu ngã vào, bò cũng không bò được.
Tần Khai Hân chính một ví dụ đẫm nước mắt, sau khi từ Thượng Hải trở về, cô rời khỏi tiểu khu sinh sống hai năm, cùng Bùi Thần chuyển vào vườn hoa Thánh Khải La.
Không thể không nói, căn nhà này tốt hơn tiểu khu cũ kĩ họ từng ở rất nhiều: Vị trí tốt, hoàn cảnh tốt, phương tiện đầy đủ, giao thông tiện lợi...
Hơn nữa, giường rất lớn, hiệu quả cách âm cực kỳ tuyệt vời.
Tần Khai Hân lật bàn: Cái sau có ưu điểm gì?
Tháng bảy, dân cư khu vực hạ lưu sông Trường Giang ghét nhất chính là mùa mưa dầm.
Tần Khai Hân sau khi trở về từ Thượng Hải, Hàng Châu gần như ngày nào cũng mưa, nhiệt độ không khí ngày càng... cao, chạy bộ một vòng trở về, trên người đều có cảm giác dinh dính ươn ướt, khiến người ta không thở nổi.
Dẫu vậy, tiến độ lớp dạy làm bánh vẫn không thể ngừng.
Tần Khai Hân và Tiết Mạn nghe theo đề nghị của Trình Hạ, bắt đầu tìm kiếm nhân lực.
Viên Lưu Lưu là do một tay Tần Khai Hân bồi dưỡng, đương nhiên tính một phần.
Tiểu Lưu và Andy tuy không có quá nhiều kinh nghiệm làm đồ ngọt, nhưng năng lực xã giao của hai người đều đã rất tốt, Tần Khai Hân dự định để cho họ trong coi cửa tiệm, đồng thời giúp đỡ tuyên truyền mở rộng.
Nói cho cùng bên "Ivory Tower" vẫn cần người quản lý, cho nên, trải qua suy xét kĩ càng, Tần Khai Hân và Tiết Mạn quyết định chiêu mộ một trợ thủ cho lớp dạy làm bánh, chủ yếu phụ trách hỗ trợ Tần Khai Hân, cũng là đối tượng bồi dưỡng sau này.
Thông báo tuyển dụng được đăng lên, người tới hỏi rất nhiều, nhưng người thích hợp rất ít.
Ý của Tiết Mạn là, đối tượng lớp dạy làm bánh của họ phục vụ, chủ yếu là các cô gái trẻ, tuổi tác của trợ thủ nhất định không được quá lớn, tốt nhất là vừa tròn hai mươi, hình tượng tươi mát khiến người ta thoải mái, tính cách hào phòng có thể hòa hợp với khách hàng, đương nhiên còn phải thông minh, khả năng học hỏi tốt, nhiệt tình với lớp học.
Nói tóm, nhân tài phù hợp với yêu cầu cao như vậy, thật sự khó tìm.
Hai người tìm nửa tháng vẫn không có đầu mối, mắt thấy lớp dạy làm bánh ngọt sắp khai trương, một ngày kia, Hà Vân Hi bỗng đến tiệm bọn họ, mở miệng đã nói muốn làm trợ thủ.
Điều kiện của Hà Vân Hi trăm phần trăm phù hợp với yêu cầu của thông báo tuyển dụng, nhưng vấn đề là, cậu là sinh viên trường y, tới lớp dạy làm bánh đảm nhận vai trò trợ thủ, cũng không tránh khỏi quá lãng phí đi?
Tần Khai Hân rất buồn bực, không nhịn được hỏi: "Năm nay em tốt nghiệp đúng không? Không phải nên đến bệnh viện thực tập sao?"
"Chị họ em không nói với mọi người sao? Em không định làm bác sĩ!" Hà Vân Hi thản nhiên nói.
Học y năm năm, nói bỏ là không bỏ? Tần Khai Hân và Tiết Mạn đưa mắt nhìn về phía Tiểu Lưu.
Tiểu Lưu: "Cậu ây mới đi bệnh viện thực tập nửa tháng, bỏ chạy tới nói với tôi muốn rửa tay gác kiếm, về sau không đặt chân vào giới ý học nữa, tôi khuyên cũng vô dụng, mợ tôi cũng không quản cậu ấy, tôi chỉ có thể hiểu là: Có tiền tùy hứng."
Thật đúng là tùy hứng! Tần Khai Hân đen mặt.
"Tiểu soái ca, nói cho bọn chị biết vì sao không học y rồi chị sẽ suy xét cho em làm trợ thủ." Ngược lại, Tiết Mạn rất thưởng thức Phú Nhị Đại tùy ý giống như cô, hứng thú hỏi thăm.
"Các chị không biết em thảm thế nào đâu." Hà Vân Hi vô cùng đau đớn nói, "Em vất vả học y năm năm, thực tập tốt nghiệp, bọn họ phân em đến khoa hậu môn."
"Phì!" Tất cả mọi người đều phun.
Chỉ có Tiểu Lưu kiên trì: "Khoa hậu môn thì sao, lương y như từ mẫu, bệnh trĩ cũng là bệnh!"
Tần Khai Hân cười đến chảy nước mắt: "Tiểu Lưu, chú ý một chút, nơi này là tiệm cà phê."
Tiểu Lưu lè lưỡi, cũng không nói gì thêm.
Hà Vân Hi tiếp tục nói: "Khoa hậu môn còn chưa tính, vấn đề là, em mới đi ngày đầu tiên đã gặp một người đàn ông, không phải em kỳ thị đồng tính luyến ái, nhưng anh..."
"Anh ta làm sao vậy?" Tiết Mạn chống cằm truy hỏi.
Hà Vân Hi nghiến răng nghiến lợi, gằn từng tiếng: "Anh ta tìm em mát xa tuyến tiền liệt."
"Ha ha ha ha..." Ivory Tower ngập tràn tiếng cười, mọi người đập bàn, vỗ đùi, ngay cả những vị khách xung quanh đều tập trung, nghe Hà Vân Hi thuật lại kinh nghiệm cay đắng của cậu.
"Em thực tập nửa tháng, mỗi lần đến lượt em trực ban, anh ta đều ghé thăm, nếu không phải trước cửa phòng còn treo biển, suýt nữa em còn tưởng em đang thực tập tại bệnh viện mát xa." Hà Vân Hi đau khổ nhắm hai mắt lại.
Lần này, đừng nói người chung quanh, đến Tiểu Lưu cũng cười không ra hơi nữa rồi.
Thảm, quá thảm!
Cậu tiếp tục nói: "Về sau, cũng không biết là ai nói chuyện này ra ngoài khiến cho tất cả mọi người trong bệnh viện đều biết, có sư muội lúc trước từng bị em từ chối, cố ý chạy tới giải thích, nói rằng cô ấy đã hiểu lầm em, cổ vũ cố lên, cô ấy sẽ coi em như chị em tốt..."
"Ha ha ha ha!"
"Trời đất chứng giám, em là trai thẳng, em thích nữ giới!" Hà Vân Hi hò hét.
Đã không còn ai để ý đến cậu ta, tất cả mọi người cười nghiêng ngả.
"Vì vậy, ai khuyên cũng không còn tác dụng, lòng em đã quyết, sau này không làm bác sĩ nữa! Chị Khai Hân, chị Mạn Mạn, xem em rất tội nghiệp, các chị hãy nhận em đi, em đảm bảo làm việc thật tốt, em cũng không thiếu tiền, em thích làm đồ ngọt." Cậu mặc kệ mọi người cười, tội nghiệp nhìn Tần Khai Hân và Tiết Mạn.
Xét thấy Hà Vân Hi đã thảm đến mức này, Tần Khai Hân và Tiết Mạn trao đổi ánh mắt, quyết định: Chọn cậu ta.
Đến khi tìm xong người, lớp dạy làm bánh ngọt cũng sắp khai trương rồi.
Căn cứ vào kế hoạch trước đó, thời gian chính thức khai trương là mồng tháng Tám, trong khoảng thời gian này, đã có người lục tục đến báo danh, số lượng cũng không ít.
Tần Khai Hân sắp xếp một phen, dựa theo bốn người tính toán, ít nhất một tháng khai trương một tháng này, lợi nhuận coi như không tệ.
Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu, muốn bảo đảm một lớp dạy làm bánh rộng một trăm hai mươi mét vuông vận hành bình thường, tất cả mọi người vẫn phải cố gắng, chuyện cần làm vẫn còn rất nhiều.
Mùa mưa dầm qua đi, mùa hè ở Hàng Châu Hạ Thiên chính thức đến rồi.
Nhiệt độ cao hơn độ C, ngoại trừ làm cho người ta cảm thấy thân thể không khỏe, tâm tình cũng trở nên vô cùng nóng nảy.
Buổi chiều, Tần Khai Hân tiếp đãi bốn vị khách nữ muốn báo danh, dẫn họ đi thăm lớp học, giới thiệu khoá trình.
Không ngờ đối phương cực kỳ soi mói, tên chưa báo, trước đã bới ra một đống khuyết điểm: Cái gì mà lớp học không thoáng, không ấm áp lò nướng không đủ hiện đại, có mùi thiết bị mới lắp đặt, thậm chí cả sàn nhà cũng bới móc, nói màu sắc quá tối, nhìn rất bẩn.
Cuối cùng, bốn người phụ nữ này vây quanh Tần Khai Hân cò kè mặc cả, yêu cầu mua ba tặng một, chi phí mua tài liệu miễn phí hoàn toàn, thời gian dạy kéo dài một giờ, còn nói muốn dẫn theo trẻ con lên lớp.
Trong đó thậm chí có người nói: "Đứa bé nhà tôi mới ba tuổi, đi xe bus công cộng đều không phải mua vé, tại sao đến chỗ cô học còn phải mất tiền?"
Tần Khai Hân chỉ có thể kiên nhẫn giải thích: "Ngại quá..., nếu muốn dẫn trẻ nhỏ đi học, bên chúng tôi mở lớp học gia đình..."
Người nọ cắt ngang cô: "Lớp học gia đình, nói đi nói lại chính là muốn thêm tiền chứ gì."
"Thôi đi, trẻ con chỉ tới chơi đùa, không phải thật sự muốn làm bánh ngọt."
"Con gái chúng tôi, bánh ngọt thế này nó cũng không muốn ăn, chê chất lượng không tốt!"
"Phía Đông thành phố có nhà mở lớp học giống cô, mang trẻ nhỏ tới đó, không mất tiền, lại còn được tặng bánh ngọt đấy!"
...
Mấy người vây quanh cô mồm năm miệng mười??? Dây dưa hơn một giờ đồng hồ, đầu Tần Khai Hân sắp nổ tung mà vẫn chưa kết thúc.
Khi Bùi Thần đến, nhìn thấy gương mặt Tần Khai Hân trầm xuống, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.
"Tiểu Hân." Anh đi tới, gọi cô một tiếng.
Mấy người phụ nữ dừng lại, nhìn về phía Bùi Thần, nét mặt vốn cay nghiệt lập tức dịu đi.
"A, đây có phải là giáo viên của các cô không?" Một người hỏi.
"Không phải, tôi là bạn trai của Tiểu Hân, chào mọi người." Bùi Thần bình tĩnh lên tiếng chào hỏi, lập tức lại đưa mắt nhìn Tần Khai Hân, ánh mắt trở nên mềm mại rất nhiều.
Tần Khai Hân bất đắc dĩ cười với anh.
"Cô Tần, bạn trai cô không tệ!" Có người nói.
Còn có người chăm chú nhìn đồng hồ của Bùi Thần, nói với Tần Khai Hân: "Tôi đã nói rồi, khó trách cô tuổi còn trẻ sự nghiệp đã thành công."
"Cô có tiền như vậy, còn để ý chút học phí sao, giảm giá cho chúng tôi đi?"
"Đúng rồi, rẻ một chút, đừng tính toán chi li."
...
Một vòng bao vây mới lại bắt đầu, lúc này còn nhắc đến Bùi Thần.
"Anh đẹp trai, bảo bạn gái anh giảm học phí cho chúng tôi đi?"
"Đúng vậy, chút học phí mà thôi, cũng không phải chuyện gì to tát."
Bùi Thần không nói gì, ánh mắt lướt qua mấy thứ trên tay mấy người phụ nữ, cuối cùng dừng lại ở một chùm chìa khóa xe.
"Đúng rồi, xe của các cô, đậu dưới lầu phải không?" Anh bỗng thay đổi đề tài, "Ở ven đường?"
"Đúng, làm sao vậy?"
"Lúc tôi mới đi lên, nhìn như nhìn thấy cảnh sát giao thông, không biết các cô..."
Còn chưa nói xong, bốn người lập tức giải tán, vừa đi vừa chửi mắng trách móc:
"Đã bảo nơi này không tốt, dừng xe cũng bất tiện!"
"Không giảm giá thì thôi, chúng ta đổi chỗ khác!"
"Sớm biết vậy thì chẳng đến xem, lãng phí thời gian!"
...
Thế giới rốt cuộc yên tĩnh, Tần Khai Hân thở phào nhẹ nhỏ, không nhịn được hỏi: "Sao mà anh biết bọn họ đậu xe ở ven đường?"
"Em cảm thấy bọn họ cam lòng gửi xe sao?"
Tần Khai Hân bừng tỉnh: Đúng rồi..., gửi xe phải trả tiền!
"Vậy cảnh sát giao thông..."
Bùi Thần khẽ nhún vai: "Có thể chỉ là đi ngang qua."
"Anh thật xấu!" Tần Khai Hân cảm thán từ đáy lòng.
Bùi Thần cúi đầu, hôn cô một cái, chăm chú nhìn vào đôi mắt cô: "Anh chỉ tốt với một người, em đoán là ai?"
Không cần trả lời, ai đỏ mặt thì chính là người đó.