Sở Vĩnh Ninh lắc đầu không nói, có lẽ cũng đã bị cái danh là nam sủng làm chấn kinh rồi, y dựa lưng vào thành giường, ngồi rũ mi mắt xuống.
"Hoàng.
.
Vĩnh Ninh đói sao? Trẫm đi lấy cháo cho ngươi ăn"Mấy ngày nay cứ cách một canh giờ là hắn lại cho người đi làm cháo cho y, như vậy thì sau khi y tỉnh lại sẽ không bị đói nữa.
Cháo nóng hổi cầm tới bên tay, mùi thơm nhẹ nhè toả ra khắp phòng, hơi nước từ trong bát bốc lên khiến mặt Sở Mạc Nhiên nhu hoà đi không ít, Sở Mạc Nhiên nâng cái thìa lên nhẹ nhàng thổi qua vài cái, sau đó đưa tới trước miệng y, nói: "Vĩnh Ninh, há miệng ra""Ngoan.
.
""Ta, ta không đói"Ọt ọt.
.
âm thanh từ trong bụng phát ra bán đứng khuôn mặt của Sở Vĩnh Ninh, thính tai y không biết từ bao giờ đã đỏ ửng, y hốt hoảng vội nhìn đi nơi khác.
"!.
"Thật đáng yêu.
Sở Mạc Nhiên nhìn y, ánh mắt tràn đầy ý cười, nói: "ái phi thật sự không đói sao?""Ta tự ăn là được rồi""Tới giường cũng đã ngủ chung, ái phi còn ngại cái gì? Ái phi từ bao giờ da mặt lại mỏng như vậy? Hửm, há miệng ra"Người này thật sự vô sỉ, Sở Vĩnh Ninh nghe hắn nói tới mặt đỏ tai hồng, y im lặng ngồi đấy một câu cũng không nói.
"Ha ha, được rồi, ái phi nhà ta dễ ngại ta không làm khó ái phi nữa" Nói xong hắn liền đưa bát cháo cho Sở Vĩnh Ninh, ngồi đấy nhìn chằm chằm y ăn.
Có lẽ do ánh mắt hắn quá nóng bỏng, Sở Vĩnh Ninh ngừng lại một chút, ngẩng mặt lên nói: "mặt ta dính gì sao?""Không có""Vậy ngươi nhìn ta làm gì?""Ái phi thật đẹp.
.
""! "Rất lâu rồi Sở Mạc Nhiên không có ngồi hoà thuận nói chuyện với Sở Vĩnh Ninh như thế này, khiến hắn có cảm giác không chân thật.
Hắn không nhịn được vươn tay sờ mặt y một cái, lập tức Sở Vĩnh Ninh giật bắn mình, xít chút nữa là quăng luôn cả bát cháo đi.
"Ngươi lại làm gì?!!"Ánh mắt của Sở Mạc Nhiên nhu hoà, nụ cười trêи môi lại tăng thêm vài phần, hắn nói: "ngươi là ái phi của trẫm, trẫm sờ không được sao?""Ái phi, ngươi thay đổi.
.
""Nhưng ta không có nhớ rằng mình đã lấy ngươi đâu, ta, ta chẳng nhớ gì hết""Hửm? Vậy ngươi muốn lấy ta sao?""Tất nhiên là không! Ta thích nữ nhân" Sở Vĩnh Ninh nhìn hắn mà nói, tuy người trước mặt hắn anh tuấn bất phàm, nhưng y cũng không vì thế mà thích hắn nha.
Sở Vĩnh Ninh là trai thẳng, chắc chắn sẽ không thích nam nhân!Nhìn tới người kia ngồi bên cạnh, một thân mặc hắc y, tóc trắng xoá hơi loạn rũ xuống bên hông, Sở Vĩnh Ninh do dự hỏi: "tóc ngươi.
.
"Nhắc đến đây ánh mắt Sở Mạc Nhiên ảm đạm đi một ít, lắc đầu nói: "không có gì, chỉ là bên ngoài thôi.
.
" quả nhiên đây cũng không phải đề tài thú vị gì, Sở Mạc Nhiên liền nói sang việc khác, hắn nhìn Sở Vĩnh Ninh, nói: "ngươi vừa mới tỉnh dậy, nên nghỉ ngơi cho khoẻ đi"Nói rồi hắn đứng dậy đi tới bên giá đỡ, nhẹ nhàng thổi vài ngọn nến vẫn đang sáng, sau đó nhanh chóng quay trở lại bên giường cạnh Sở Vĩnh Ninh.
Sở Vĩnh Ninh hơi sửng sốt, cả người bỗng căng thẳng, hắn ngập ngừng một lúc sau đó nói: "sao ngươi vẫn không đi?""Hửm? Đây là tẩm cung của trẫm, trẫm còn đi đâu được?""Vậy.
.
vậy ta đi"Thấy y định đứng dậy Sở Mạc Nhiên liền tới cạnh giữ lấy vai hắn, đè lại xuống giường nói: "ở lại đây đi, đêm rồi ngươi còn muốn đi đâu? Ái phi còn nhớ đường sao?"Không nhớ, cái gì cũng không nhớ.
Sở Vĩnh Ninh hoang mang nhìn khuôn mặt tuấn lãng gần sát bên mặt mình, cả người đều căng thẳng.
"Ngươi sao vậy? Ở lại đây đi, trẫm sẽ không làm gì ngươi" giọng nói trầm thấp vang bên tai, nhiệt khí từ miệng Sở Mạc Nhiên cứ phả vào bên tai Sở Vĩnh Ninh khiến mặt y nóng bừng, Sở Vĩnh Ninh chỉ có thể hành động cứng ngắc mà nằm lại xuống giường, cử động nhỏ cũng không dám.
Nhìn thấy y ngoan ngoãn như vậy Sở Mạc Nhiên rất hài lòng, hắn rất tự nhiên mà nằm xuống bên y, tay vươn tới mà ôm chặt lấy người bên cạnh.
Vĩnh Ninh! Lần này ta sẽ không để ngươi đi nữa.
Sẽ không để thân thể của ngươi phải dính đầy máu tươi nữa.
Ta, ta rốt cuộc cũng không thể sống thiếu ngươi.
.
Sở Mạc Nhiên ôm lấy chặt lấy người Sở Vĩnh Ninh, tham lam mà bám lấy từng hơi ấm trêи người y, đầu hắn chôn sâu vào hõm cổ của y, cả người không chịu nổi mà run nhè nhẹ.
Ươn ướt, Sở Vĩnh Ninh sửng sốt một chút, tay vốn định đưa lên đẩy người đang nằm trêи người mình ra bỗng ngừng lại, hắn nói nhỏ: "bệ hạ?""Bệ hạ?""Đừng cử động, để trẫm ôm ngươi một lúc" giọng nói của hắn hơi khàn khàn.
Sở Mạc Nhiên có cảm giác không chân thật, hắn sợ đây cũng chỉ là một giấc mơ, sợ khi tỉnh dậy thấy bên cạnh mình vẫn chỉ là một thân thể lãnh lẽo không có chút nhiệt độ nào.
Nếu cứ như vậy mãi thì tốt, nếu lúc này thời gian cứ ngừng lại thì tốt, Sở Vĩnh Ninh tỉnh lại, nhu thuận mà ở bên cạnh hắn như vậy là đủ rồi.
Như vậy, cho dù chỉ là một giấc mơ, Sở Mạc Nhiên cũng nguyện ý mãi mãi không tỉnh lạiSở Vĩnh Ninh, nhân gian có ngươi, như vậy là đủ rồi.
.