- Tỷ tỷ cái này cho người
- Tỷ tỷ cái này ngon lắm mau ăn đi
- Tỷ tỷ người lớn lên nhất định sẽ rất giống nương
- Tỷ tỷ người mau lên mau lên chúng ta đến kịp nhất định sẽ đuổi kịp mặt trời
Khôi Nhất dường như rất yêu thích Tô Doanh nên có thứ gì hay thứ gì ngon đều mang đến, còn cầm lấy bàn tay của Tô Doanh dẫn đi khắp tiểu bộ lạc nữa, mấy tiểu hài nhi thấy người lạ liền tìm cách chọc phá nhưng tất thảy đều thất bại, đều bị Không hệ phản lại đôi mắt của Khôi Vĩ từ xa nhìn đến có chút khó chịu
- Vĩ chàng lại nhíu mày nữa rồi, thiếp nói rồi nha đầu ấy không phải bọn chúng đâu!
- Làm sao nàng biết được, rõ ràng chữ TÔ nơi cánh tay đã nói cho chúng ta biết chúng ta nên làm gì, nàng nên nhớ chúng ta bị bọn họ cướp mất nữ nhi chưa đầy tháng tuổi, ta luôn cảm thấy nha đầu đó nhất định có liên quan, Tô gia trước giờ chưa từng có Không hệ
- Ý chàng là nha đầu chính là nàng, lại còn cử đến đây tiêu diệt chúng ta
- Mỗi chữ Tô ấy đều không phải là để không đâu, nếu như người Tô gia gần đây chúng ta nhất định phải để nàng rời khỏi bộ lạc này càng sớm càng tốt
- Chàng không thấy Nhất nhi quấn lấy chặt như vậy, chàng nỡ sao?
- Ta không muốn mình lại phạm sai lầm, mất nữ nhi không thể mất thêm nhi tử nữa
- Thôi nào Vĩ chàng đừng suy nghĩ nhiều quá dẫu nàng có là người Tô gia thì nàng vô hại, nếu như đúng là nữ nhi của chúng ta thì phải chăng chúng ta nên vui mừng tiếp đón nàng quay về, lúc thiếp ôm lấy nàng cũng cảm giấc rất thân thuộc, chàng có nhận thấy ánh mắt ấy rất giống chàng không?
- Nàng đừng nói giúp nữa, ta chưa dám tin vào điều gì nên ta đã để một lối thoát trên người hai đứa nhỏ, nếu có chuyện gì xảy ra nhất định có thể thoát khỏi nơi này, nhất định sẽ bình yên, ta tin Nhất nhi không phải tiểu tử không hiểu chuyện
- Nhưng Ám hệ bên trong Nhất nhi cũng không phải chuyện nhỏ, chúng ta thực sự sinh ra toàn quái vật
- Haha ý nàng chúng ta nên sinh thêm vài tiểu quái vật nữa sao?
Khôi Vĩ ôm lấy phu nhân của mình, quả thực hắn chịu thua nữ nhân của mình, không thể không phục tùng nàng, chả bao lâu sau Thiên Hương quả thực mang thai thêm một đứa trẻ nữa, thời gian trôi nhanh đã hơn năm cái ngày mà Thiên Hương sinh ra thêm một tiểu nữ nhi cùng lúc người của Tô gia tấn công tàn sát không chừa một ai, đa số đã nhanh chóng rời đi
Khôi Vĩ tức giận muốn liều chết thế nhưng nhiệm vụ của hắn bây giờ là bảo vệ cho tất cả, Thiên Hương trong nơi ẩn nấp khó sinh hơi thở loạn vô cùng, Tô Doanh nhìn nữ nhân đau đớn hạ sinh trong tâm đau nhói vô cùng ấy vậy mà đứa trẻ vừa sinh ra đã phải tiễn đưa nương của mình, Khôi Nhất khóc thật to đánh động bọn chúng
Lần Lý Điền chết không có giọt lệ thế nhưng lần này Thiên Hương qua đời Tô Doanh không kìm được lệ tuông nhưng không khóc lớn như Khôi Nhất, Khôi Vĩ mất đi người hắn yêu thích nhất liền bùng hổ Hỏa hệ bất cứ thứ gì chạm vào lửa đều bị thiêu rụi ánh mắt nhìn về phía Tô Doanh mà xã giận
- Tất cả chỉ vì ngươi, chính vì người là người của Tô gia, gia huy trên cánh tay ngươi bọn chúng cảm nhận được nên bọn chúng mới tìm đến đây nhanh như vậy, tất cả đều là lỗi của của ngươi
- Khôi thúc ...
- IM NGAY, bây giờ ta muốn ngươi hứa nhất định phải bảo vệ hai đứa nhỏ, nhất định phải chăm sóc hai đứa nhỏ, chạy nhanh không được quay lại, nếu ngươi dám quay lại tất thảy những gì nàng làm chính là vô ích
- Cha
Chính miệng Tô Doanh không kiềm hãm được mà thốt lên, đến cả Khôi Vĩ cũng khựng ngươi lại, tại sao nha đầu này lại có thể khiến cho bản thân hắn động tâm đến vậy, không thể để bọn trẻ xảy ra chuyện gì, hắn cắn răng mở ra không gian lớn đem bọn trẻ rời đi, bản thân đốt chảy cả tiểu bộ lạc mà hắn đã dựng lên, nhìn đến tiểu nương tử xinh đẹp hiền hậu mà cười cay đắng hắn là nam nhân nhưng trước thời khắc sinh tử hắn đã khóc, hắn đã khóc cho những lỗi lầm hắn đã tạo ra, vốn dĩ hắn có thể để nàng sống một cuộc sống tốt đẹp hơn, chính hắn ích kỷ chính hắn muốn thể hiện, hắn yêu nàng nhưng hắn quá ngây thơ trong cái bể lòng ngươi tốt xấu lẫn lộn này
- Nàng đừng trách ta, chỉ có là kẻ mạnh mới sống tốt ở thế giới này mà thôi, Thiên Hương ta rất nhanh sẽ đến tìm nàng, ta tin bọn trẻ sẽ sống tốt
Từ dưới chân núi Tô Doanh ôm lấy Khôi Yên còn nóng hổi cũng chưa kịp uống no bụng, tay nắm lấy tay Khôi Nhất, chỉ mới một năm mà một lần nữa nỗi đau lớn gây nên, kí ức tạm thời kia nhanh chóng được trả lại, nước mắt không cần lau mà tự khô Tô Doanh lên tiếng
- Nhất nhi từ ngày hôm nay tỷ sẽ thay thế cha nương nuôi dưỡng đệ cùng Yên nhi, đệ cùng ta đi đến Đấu Thần học viện, nhớ kĩ không để ai biết đệ nắm giữ Ám hệ, đặc biệt không được cho ai biết đệ có Không hệ, cho dù bị trêu chọc là phế vật đệ cũng không được cho bọn họ biết điều đó
- Đệ hứa
Ngước đầu nhìn lên thì thấy Lôi hệ của tỷ tỷ đang thi triển đem gia huy Tô gia rời đi khỏi cơ thể, ấy vậy mà tỷ tỷ không kêu la hay có chút tỏ ra đau đớn nhìn cảnh đó Khôi Nhất nảy sinh ý định khi lớn lên nhất định phải bảo vệ tỷ tỷ cùng với muội muội, bảo vệ những người quan trọng nhất của bản thân hắn
Tô Doanh dắt tiểu đệ đệ qua không gian bị bóp méo của mình, Khôi Nhất kinh ngạc đây là lần đầu nhìn thấy tỷ tỷ sử dụng năng lực thuận lợi như vậy mà còn là một khoảng cách khá xa, lại còn là Không hệ giống như cha, đến khi bước ra chính là cổng của học viện Đấu Thần, đưa ra giấy trúng tuyển
- Xin nhờ tỷ tỷ
- Khôi Vân, chào mừng đến học viện, bọn trẻ là ...
- Thân đệ cùng thân muội, cha nương vì bạo bệnh qua đời cho nên xin phép tỷ tỷ đừng đánh động đến mọi người, bọn đệ sẽ tìm một ngôi nhà trú lại
Người tiếp nhận bị say mê dưới đối mắt trắng xanh rất nhanh muốn đưa tay giúp đỡ
- Nếu như các đệ không chê tỷ sẽ giúp giới thiệu chỗ ở, với lại nơi đó cũng đang cần người giúp việc có thể giúp được
- Cảm ơn tỷ, quả thực tỷ vừa xinh đẹp vừa tốt bụng nhất định sau này đệ sẽ nhớ kĩ, Vân Hà tỷ tỷ
- Được được
Theo chân Vân Hà cả ba đi đến căn nhà lớn của Lực Quân, từ xa vừa nhìn thấy Lý Uyển Vân có chút nghẹn ngào nhìn đến nụ cười kia quả thực có chút đau lòng, lại nhìn thấy Tô Khang đang đứng bên cạnh hai người rất ngọt ngào, vì luyện Không hệ nên vài tháng qua Tô Doanh đã không còn giống như trước, bước theo Vân Hà tỷ
- Lực tiểu thư người yêu cầu người giúp việc nay vừa hay có tân học viên có thân nhân có chút không tiện, tôi đã thương lượng đồng ý chỉ cần tiểu thư cấp cho người đó chỗ ở là được
- Làm phiền Vân Hà tỷ rồi, Tô công tử không tiếp được, ba người theo ta
Tô Khang có chút không vừa ý, bản thân hắn dùng nhiều thời gian nhất để theo đổi nữ thiên tài tôn nữ của hiệu trưởng mua biết bao nhiêu là thứ nhất phẩm nhưng tại sao vẫn không lung lay được ý chí của nàng, nhìn đến vẻ bần cùng của ba người theo chân nàng hắn lại nghĩ ra gì đó mà cười đắc ý rời đi, trước khi rời đi còn nói
- Uyển nhi đừng nghĩ nàng có thể thoát khỏi tay ta
Tô Doanh bước vào nhìn thấy Lực Quân cũng vừa về, chiếc nhẫn chữ Doanh dường như có động tĩnh nhìn đến ba đứa nhỏ lấm lem khói bụi, Lực Quân chú ý đến niêm giới nhẫn chỉ trên Doanh Doanh đã thay đổi bằng một chiếc niêm giới của Khôi Vĩ
- Uyên nhi họ là ai?
- Là người giúp việc thưa ông
- Đứa quá nhỏ này làm sao mà giúp, còn khát sữa nữa chứ? Với lại đừng có qua lại với tên Tô Khang ấy nữa, ta không thích hắn
- Là hắn tự tìm đến, tôn nữ không có dính đến hắn
- Được rồi lần sau viện cớ đuổi đi
- Lần sau có cớ rồi không cần phải mất công nữa
Lý Uyển Vân nhìn đến ba người, đặc biệt Tô Doanh có cảm giác vô cùng thân quen đôi nét đáng yêu không thể tự chủ mà hay nhìn lén, dự định hỏi thì Khôi Yên khóc toáng lên, nàng khó chịu nhíu mày chú ý đến cái thứ đang nằm trong tay người còn cánh tay kia vẫn không buông đứa trẻ còn lại
- Là Khôi Vân học viên của học viện đến, ông cứ việc sắp xếp, đau đầu quá con nít ồn ào quá
Lực Quân không tin vào tai mình, từ khi nào Uyển nhi lại ghét hài nhi nhỉ nhưng đứa nhỏ quả thực quá lợi hại khóc lớn quá, Tô Doanh vẫn đứng đó chờ đợi Lực Quân cười cười
- Được rồi cứ đi thẳng là được
Tô Doanh gật đầu bước đi, tuy nhìn vẻ mặt không lo lắng nhưng bước đi lại nhanh vô cùng, Lực Quân cười cười thế nhưng khi cánh cửa phòng đóng lại chưa bao lâu thì cảm nhận được năng lực bóp méo không gian liền xông vào nhưng không kịp rồi, chỉ nhìn thấy đứa trẻ đang ngoan ngoãn bú ngon tay Tô Doanh không nháo, Khôi Nhất đương nhiên biết ngón tay kia không phải ngón tay nên thay mặt chặn cửa
- Lão gia người cần gì sao?
- Không ...
Nói rồi bước đi, sau đó không cảm nhận lại được tự nhũ bản thân đã căng thẳng quá độ nhưng đứa nhỏ cũng không thể không có sữa được, ai lại nghĩ đích thân hiệu trưởng lại đi xin sữa cho một đứa trẻ chứ, sau đó rất biết ý đặt ở trước cửa, Tô Doanh thông qua không gian nhìn thấy tất cả có thêm sữa của con người quả thực Khôi Yên không nháo nữa rất ngoan ngoãn ngủ, hỏa hệ của Khôi Nhất làm nhiệm vụ giữ ấm cho Khôi Yên, tuy rằng nàng cũng có Hỏa hệ nhưng lại là một hỏa hệ biến dị không làm gì được
- Nhất nhi sau khi Yên nhi được ăn no, đệ duy trì sức nóng của Hỏa hệ để giữ ấm cho muội ấy cũng như căn phòng này, ta không có Hỏa hệ bình thường, Hảo hệ của ta có thể khiến muội ấy bị thương
- Tỷ yên tâm đi, nhất định đệ sẽ làm tốt