Chương : Kiều Tranh
Đã hàng vạn lần Chu Thiến nghĩ đến cảnh gặp lại Tần Tranh sẽ là tình huống như thế nào. Nhưng dù nghĩ nát óc cô cũng không thể ngờ được lại có tình cảnh như bây giờ. Cô có một thân phận khác, bị một người đàn ông khác giới thiệu với anh rằng mình là vợ của anh ta. Giờ trong đầu cô hỗn độn, đủ các loại cảm xúc, vui mừng, ngọt ngào, chua xót. Cuối cùng tất cả hóa thành trống rỗng, chỉ có tiếng gào thét trong lòng cô: Anh Tần Tranh, anh Tần Tranh… Cô muốn gọi nhưng lại chẳng có cách nào nói nên lời
Cô si ngốc nhìn anh, Tần Tranh đã không còn vẻ ngây ngô của một thiếu niên ngày nào, thay vào đó là mị lực thành thục của đàn ông. Cả người mặc âu phục xám đắt tiền khiến dáng người càng thêm cao lớn, vừa cao nhã lại vừa tự phụ. Ngũ quan tuấn tú, anh khí ngời ngời như trước kia nhưng lại thêm nét tang thương
Anh Tần Tranh, nhiều năm qua anh ở đâu? Vì sao anh không xuất hiện sớm một chút? Giờ, gặp lại anh, cô cũng chỉ là một người xa lạ…
Nước mắt Chu Thiến thiếu chút nữa tràn mi, tim đau đớn
Cùng lúc đó, vẻ mặt đối phương cũng tràn ngập khiếp sợ, anh nhìn cô, hai mắt ẩn chứa cảm xúc mãnh liệt, thật lâu sau mới khống chế được cảm xúc của mình. Anh vươn tay về phía cô, cố gắng áp chế sự chấn động trong lòng nói:
– Tôi là Kiều Tranh
Kiều Tranh? Chu Thiến đầu tiên là nghi hoặc, sau đó lập tức hiểu ra. Nhất định là cha mẹ li hôn, anh theo mẹ chuyển đến thành phố này rồi sửa theo họ mẹ. Nhưng cái tên này hình như quen quen. Nhưng lúc này cô cũng chẳng có tâm tình mà nghĩ.
Cô nhìn bàn tay anh vươn ra, bàn tay thon dài, khớp xương cân xứng. Bàn tay đó đã vô số lần nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, mang đến sự ấm áp vô cùng cho cô. Khoảng thời gian xa cách, cô đã vô số lần mơ được nắm bàn tay ấm áp của anh. Nhưng hôm nay, bàn tay chờ đợi đã lâu vươn tới trước mặt nhưng cô lại không có dũng khí để nắm lấy nó. Cô sợ, cô sợ mình sẽ mất khống chế, sẽ khóc lớn trong vòng tay anh. Giống như trước đây, mỗi lần bị tủi thân, cô sẽ vùi mặt trong bàn tay anh, lặng lẽ khóc…
Vì thế, không khí trở nên có chút gượng gạo
Triệu Hi Thành thấy cô vừa gặp Kiều Tranh mặt trắng bệch thì đã thấy lạ lại thấy Kiều Tranh cũng thất thố thì càng ngạc nhiên. Sau đó nghe anh ta tự giới thiệu là Kiều Trạnh, hai chữ này như ánh sáng lóe ra trong đêm đen, nhất thời anh hiểu ra…
Tim anh chìm xuống, vẻ mặt vẫn bình tĩnh nhưng ánh sáng lóe ra khi nhìn bọn họ lại khiến người khác hoảng sợ.
Thì ra là người yêu cũ gặp nhau. Sớm đã nghe Văn Phương nói trong lòng cô có người đàn ông khác là Kiều Tranh. Trước kia anh cũng không để ý, cũng mặc kệ, nhưng người con gái này là vợ anh, sao anh để cô ấy lộ vẻ si mê với người đàn ông khác được
Không đúng! Thiệu Lâm không phải đã mất trí nhớ sao? Cô sao còn có thể nhớ được Kiều Tranh? Chẳng lẽ cô vốn không mất trí nhớ, từ đầu đến cuối chỉ là diễn kịch?
Trong lòng anh càng lúc càng sinh nghi nhưng lúc này không phải là lúc chất vấn cô. Hơn nữa Kiều Tranh trước mặt cũng có giá trị lợi dụng, không thể trở mặt ngay được
Lập tức anh bình tĩnh, thậm chí còn khẽ cười nói:
– Sếp Kiều, vị bên cạnh này là vợ anh?
Lúc này Chu Thiến mới để ý bên cạnh anh còn có một cô gái xinh đẹp, thời thượng.
Cô gái này khoảng hơn tuổi, mặc lễ phục màu đỏ như lửa, lộ ra đường cong duyên dáng và lưng trần gợi cảm cùng vùng ngực như ẩn như hiện. Mi cong thanh tú, mắt to long lanh, khóe mắt hơi nhướng lộ ra vẻ cao ngạo, môi đỏ mọng, khóe miệng cười vừa xa cách lại vừa cao nhã
Tim Chu Thiến đột nhiên thắt lại. Cô gái này thật sự là vợ của Tần Tranh sao? Tần Tranh đã kết hôn? Môi cô tái nhợt, vẻ mặt thê lương
Triệu Hi Thành thấy cô như vậy thì trong lòng giận dữ, vẻ mặc cứng ngắc lại
Lại nghe Kiều Tranh nhẹ giọng nói:
– Vị này là Thượng Quan Nhược Tuyết – Thượng Quan tiểu thư.
Những lời này là nhìn Chu Thiến mà nói. Ngay cả Thượng Quan Nhược Tuyết cũng mất tự nhiên
Thượng Quan tiểu thư?
Chu Thiến âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, vẫn may, chỉ là Thượng Quan tiểu thư. Nhưng cho dù anh chưa kết hôn thì với thân phận này của cô có thể làm gì?
Cô đau khổ nhìn về phía Kiều Tranh, nhưng lại chạm ngay ánh mắt của anh. Ánh mắt anh sâu như đầm nước không thấy đáy, bên trong dường như có những đợt sóng ngầm dữ dội. trong lòng Chu Thiến bỗng nhiên dâng lên cảm giác khác thường, cô cảm thấy dường như anh biết mình nhưng anh sao biết linh hồn cô trú ngụ trong cơ thể này. Chẳng lẽ là anh biết Tống Thiệu Lâm?
Triệu Hi Thành lại trầm trầm nói:
– Thì ra là thiên kim tiểu thư của ông chủ Thượng Quan, rất vui được quen biết
Thượng Quan Nhược Tuyết dường như cũng bị nụ cười của Triệu Hi Thành mê hoặc, cô hơi sửng sốt rồi vươn tay ra bắt tay anh
Còn Chu Thiến và Kiều Tranh lẳng lặng nhìn nhau, mỗi người có tâm sự riêng
Không lâu sau, lại có một đám người đến chào hỏi Kiều Tranh. Triệu Hi Thành nhân cơ hội kéo Chu Thiến đang tâm thần hoảng hốt ra ngoài
Tay anh như kìm sắt gắt gao nắm lấy tay cô, kéo cô đến một góc sáng không người rồi vung tay cô ra
Chu Thiến bị anh làm cho lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống. Cánh tay đau đớn vô cùng, nhìn lại thấy bàn tay bị anh nắm đến tím bầm thì tức giận nói:
– Anh làm cái gì?
Triệu Hi Thành nhìn cô cười lạnh:
– Sao, hoàn hồn rồi? Nhìn thấy người yêu cũ đã kích động thế sao? Đừng quên, giờ cô là vợ tôi
– Người yêu cũ?
Chu Thiến ngây người. Cô nhìn Triệu Hi Thành không chớp mắt, nhất thời không thể tiêu hóa những lời này.
Trong mắt Triệu Hi Thành là sự khinh miệt, trào phúng:
– Sao, cô còn định giả bộ? Cô còn định giả vờ đến lúc nào? Khả năng diễn xuất của cô thật sự không tệ, ai cũng tin cô. Nhưng cuối cùng, tình cảm của cô đã bán đứng cô…
Anh nói đến đây, trong lòng đột nhiên dâng lên sự đau đớn. Cảm giác đau đớn xa lại này lại khiến anh vốn luôn bình tĩnh, âm ngoan trở nên kích động
Từ nhỏ, cha anh đã dạy, muốn lăn lộn trên thương trường thì phải có trái tim sắt đá, lạnh lùng. Ngoài lợi ích thì chẳng có gì có thể tồn tại, nếu không sẽ có nhược điểm, bị người khác nắm bắt.
Cho nên, anh rất thành công khi trở thành người máu lạnh, vô tình.
Cô gái này chẳng qua là người vợ anh lấy vì lợi ích, lấy về cũng chỉ để trang trí, từ bao giờ lòng anh đã bị ảnh hưởng vì cô?
Không. Không thể nào. Cái này chẳng qua là anh có chút hứng thú với cô mà thôi, giống như hứng thú với những người đàn bà khác, loại hứng thú này chẳng được bao lâu. Anh vẫn sẽ mãi là Triệu Hi Thành không có nhược điểm
Anh thở sâu, nhìn Chu Thiến vẫn đang ngây ngốc, ánh mắt sắc như dao:
– Cô giả mất trí nhớ là vì mục đích gì!
Anh chậm rãi tới gần cô, trên người tản ra hơi thở lạnh thấu xương khiến cả người cô lạnh run
Chu Thiến không biết nên giải thích chuyện này thế nào, hoảng đến độ trên lưng đầm đìa mồ hôi lạnh. Cô rất sợ anh, trước khi rời khỏi cơ thể này, cô thật sự không muốn chọc giận anh. Nhưng giờ nên giải thích thế nào?
Đang lúc mấu chốt, đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến
=======
Chương : Kiều Tranh
Triệu Hi Thành nghe tiếng thì dừng bước, xanh mặt quay đầu đi, nhìn về phía người đi tới, trong mắt lóe ra ánh sáng lạnh
Người tới là một người đàn ông xa lạ, vừa đi vừa lấy trong túi ra một bao thuốc lá, xem ra là kẻ nghiện thuốc lá, định ra đây hút. Vừa quay đầu thấy Triệu Hi Thành đã bị ánh mắt của anh làm cho ngây người, sống lưng lạnh toát, anh ta sượng sùng nói:
– Sếp Triệu, xin lỗi quấy rầy rồi, hai người tiếp tục đi, tôi đi chỗ khác
Rồi anh ta khoát tay, xoay người bước đi. Anh ta đi rồi, Triệu Hi Thành ý thức được hiện tại thật sự không phải là lúc ép hỏi. Anh áp chế lửa giận trong lòng, lạnh lùng nhìn Chu Thiến nói:
– Chuyện này đợi về nhà rồi nói, tôi muốn xem xem lần này cô diễn thế nào cho hết vở kịch.
Triệu Hi Thành sửa lại quần áo rồi xoay người bước đi, đi được vài bước lại quay đầu, vẻ mặt mất kiên nhẫn:
– Còn đứng đó làm gì, không mau đi ra ngoài
Chu Thiến thầm thở phào một hơi, cuối cùng cũng tránh được một kiếp. Nhưng lúc về nhà nên ứng phó thế nào? Ai, binh đến thì tướng chặn, nước đến thì đất ngăn, cùng lắm thì liều mạng với anh! Huống chi cô đã có vũ khí bí mật
Sau khi đi vào, vẻ âm trầm tàn nhẫn của Triệu Hi Thành biến mất không còn tăm hơi, khôi phục lại vẻ bình tĩnh thường nhật. Sự biến hóa sắc mặt cực nhanh khiến Chu Thiến không khỏi bái phục
Chu Thiến thầm oán:
– Trong con người này không biết giấu bao nhiêu cái mặt nạ. Đúng là gian thương
Lúc này, gian thương cầm chén rượu qua kẽ tay, thần sắc tự nhiên đi đến trước mặt Kiều Tranh, khẽ nói gì đó với anh, không khí vô cùng hài hòa dường như người đàn ông trước mặt này chính là tri kỉ của Triệu Hi Thành chứ không phải là tình địch mà anh hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Chu Thiến lại cười ngất một phen. Bội phục Triệu Hi Thành sát đất
Chu Thiến không đi đến cùng, cô đi đến một góc tối mà khó người phát hiện, sau đó chăm chú nhìn Kiều Tranh.
Nhìn anh, trong lòng Chu Thiến có cảm giác chua xót vô cùng
Tần Tranh, không, giờ hẳn là phải gọi anh ấy là Kiều Tranh. Anh ấy thật sự là người yêu của Tống Thiệu Lâm sao? Anh ấy và Tống Thiệu Lâm đã có kỉ niệm gì? Vì sao bọn họ chia tay? Vì sao Tống Thiệu Lâm lại lấy Triệu Hi Thành?
Anh ấy yêu Tống Thiệu Lâm ư? Rất yêu, rất yêu sao?
Anh đã quên Chu Thiến rồi sao? Người em gái nhỏ từng coi anh ấy là tất cả. Những lời cô từng nói với anh anh đã quên rồi sao?
Trong lòng Chu Thiến chua chát vô cùng
Cô nhớ rõ đoạn thời gian mẹ mới qua đời, cha thường xuyên uống say, sau đó cãi lộn, đập phá. Cô không dám bước đến cản cha, chỉ có thể cuộn mình trong góc, mở to mắt sợ hãi nhìn mọi thứ, tay nhỏ gắt gao bịt miệng, không dám khóc.
Anh Kiều Tranh nghe tiếng chạy đến, bế cô đang run rẩy ra khỏi nhà, bế cô về nhà mình
Anh cầm tay cô, nhẹ giọng nói:
– Rất sợ hãi à?
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mày dài của anh giản ra, ánh mắt anh thâm thúy mà sáng ngời, khi đó, cô đã coi anh ấy là người đàn ông đẹp trai nhất thế giới này
Cô gật đầu, sau đó, nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Anh rất dịu dàng lau khô nước mắt cho cô rồi nói:
– Đói chưa? Ăn cơm chưa?
Cô chưa ăn cơm, cha thường xuyên quên nấu cơm nên cô lắc đầu.
Anh thở dài:
– Em có đói không, anh chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon, em ăn đi cho đỡ đói
Cô nóng nảy, lắc rồi lại gật đầu
Anh nhìn cô, trong mắt là sự dịu dàng và thương tiếc:
– Em gật rồi lắc, bảo anh nên hiểu thế nào? Thiến Thiến, nói chuyện đi. Nếu không nói chuyện thì sẽ quên mất nói như thế nào đấy
Đúng thế, từ sau khi mẹ mất, suốt một tháng cô cũng không nói chuyện. Cha cô chỉ lo cho bản thân đau lòng mà không có thời gian để ý đến cô. Không có ai phát hiện chuyện này, cũng không có ai quan tâm cô có đau lòng hay không
Ngoại trừ anh
Cô vừa nín thì nước mắt lại rơi xuống, thì ra vẫn còn có người quan tâm đến cô
Dưới ánh mắt mong chờ của anh, cuối cùng cô lắp bắp nói:
– Em đói… em sợ… mẹ đã mất… Thiến Thiến không có mẹ nữa…
Cô vùi mặt vào lòng bàn tay ấm áp của anh rồi khóc òa.
Sau đó, cô chợt nghe thấy anh nhẹ nhàng nói:
– Đừng sợ, sau này Thiến Thiến còn có anh
Anh mãi mãi không biết, chỉ câu nói nhẹ nhàng đó của anh đã mang đến cho cuộc sống sau này của cô sự hi vọng và an ủi vô cùng. Khi cô vất vả, đau lòng nhất, cô tự nhủ với bản thân:
– Không có chuyện gì cả, mình còn có anh
Như vậy, mọi thứ đều trở nên nhẹ nhàng
– Nghĩ cái gì mà thất thần như vậy?
Một giọng nói lạnh nhạt vang lên bên cạnh Chu Thiến, cắt ngang hồi ức của cô.
Chu Thiến nhìn lại, váy đỏ da trắng, mắt phượng đang nhíu, chẳng phải chính là Thượng Quan Nhược Tuyết lạnh lùng xinh đẹp đi cùng Kiều Tranh sao?
Chu Thiến lễ phép cười với cô:
– Không có gì, chỉ là nhàm chám thôi
Thượng Quan Nhược Tuyết gật gật:
– Không sai, tiệc rượu này thật sự rất nhàm chán, tôi cũng ngấy nhưng đám đàn ông đều thích, bọn họ có thể có được thứ mình muốn nhờ nó.
Cô nhìn về phía Triệu Hi Thành và Kiều Tranh rồi nói:
– Bọn họ là hai người đàn ông xuất sắc nhất ở đây, trong đó một người là chồng cô. Thật sự chúc mừng!
Cô quay đầu nhìn Chu Thiến, khóe miệng khẽ cười, ý cười không đến mắt bởi mắt cô luôn lạnh lùng, giọng nói cũng như băng tuyết.
– Cho nên sau này xin cô đừng đến gần Kiều Tranh nữa
Chu Thiến ngừng cười, tim như bị kim đâm:
– Lời này của Thượng Quan tiểu thư là có ý gì?
Thượng Quan Nhược Tuyết nghe được bốn chữ “Thượng Quan tiểu thư” thì mặt cứng đờ, sau đó trầm giọng nói:
– Tống Thiệu Lâm. Tôi biết cô. Cô chiếm trái tim Kiều Tranh suốt sáu năm, cô không thể tưởng tượng lúc mới sang Mỹ anh ấy đau khổ thế nào đâu. Giờ vất vả lắm anh ấy mới quyết định dứt bỏ quá khứ, bắt đầu lại từ đầu, cô đừng làm nhiễu loạn anh ấy nữa
Chu Thiến càng nghe càng không hiểu, chỉ khẽ nói:
– Anh ấy đi Mỹ?
Khó trách không thể tìm được anh. Khó trách chẳng có tin gì của anh
– Tống Thiệu Lâm, cô giả hồ đồ cái gì. Trước chẳng phải vì cô đá anh ấy nên anh mới đi Mỹ sao? Cũng khó trách, Kiều Tranh không có tiền, có quyền như thái tử của tập đoàn Triệu thị, cô đã chọn thì đừng có như mất hồn trước mặt anh ấy như thế. Làm người thì đừng quá ti tiện
Ánh mắt Thượng Quan Nhược Tuyết nhìn cô tràn ngập sự chán ghét và khinh thường. Nhìn sắc mặt cô càng lúc càng trắng thì mới vênh mặt bỏ đi.
Trong lòng Chu Thiến đau đớn không thôi. Tuy rằng cô không rõ những gì Kiều Tranh và Tống Thiệu Lâm đã trải qua nhưng có một số việc cô có thể hiểu được
Kiều Tranh rất yêu Tống Thiệu Lâm.
Hơn nữa đến giờ cũng chưa hề quên
Chuyện này như cơn sóng nhấn chìm Chu Thiến, sắc mặt cô trắng bệch, cảm giác không thể thở nổi.