Chương : Siêu sao Tuấn Hi
Trong quán bar vô cùng yên tĩnh.
Đột nhiên, sân khấu có một chùm sáng tráng chiếu lên bóng người tuấn nhã khiến đám đông vốn yên tĩnh lại sôi trào!
– Tuấn Hi…
– Là Tuấn Hi!
– Tuấn Hi… em yêu anh
Nhất thời, fan nữ la hét chói tai
Mà Chu Thiến ngây ngốc nhìn người trên sân khấu, dụi mắt mấy lần vẫn không thể tin vào mắt mình
Trên sân khấu là thanh niên tuấn nhã mặc áo trắng, thiết kế bó sát lộ rõ cơ bắp, cúc áo ngực hơi mở lộ ra da dẻ trắng nõn. Quần jean xanh đậm khiến đôi chân dài lộ rõ. Trang phục đơn giản nhưng vô cùng gợi cảm.
Anh chậm rãi ngẩng đầu lên, tóc dài như mực thả trên vai (móa ơi, vẫn còn thời trang tóc kiểu F đó hả) khiến da dẻ càng trắng nõn, mắt phượng dài hơi nhíu, ánh mắt rất có thần.
Đây… đây chẳng phải là em chồng cô, Triệu Hi Tuấn sao?
Ngón tay Chu Thiến chỉ lên sân khấu run run, đường đường là nhị công tử của Triệu gia sao lại chạy đến quán bar đến ca hát? Chu Thiến kinh ngạc há hốc mồm.
Lúc này, Triệu Hi Tuấn nhìn xuống dười cười nhẹ, mắt phượng cong cong, đôi mắt vốn tinh thuần lại có cảm giác rất đẹp, đôi mắt lưu chuyển mang theo sự quyến rũ, thành công cướp lấy trái tim của các thiếu nữ. Tiếng thét chói tai lại vang lên.
Triệu Hi Tuấn vươn tay, ý bảo mọi người yên lặng, động tác đó vô cùng thoải mái tao nhã, tiêu sái thong dong. Fan girl nghe lời, lập tức an tĩnh lại
Anh cầm lấy mic trước mặt nói:
– Buổi tối vui vẻ! Giọng nói qua mic có sức hút đặc biệt.
Fan nữ hưởng ứng:
– Buổi tối vui vẻ! Tuấn Hi!
Triệu Hi Tuấn lại cười khẽ, người như chiếu ra hào quang muôn trượng:
– Cảm ơn mọi người ủng hộ, hi vọng mọi người cùng tôi trải qua đêm phấn khích này
Tiếng nhạc lại vang lên, tiết tấu điên cuồng châm ngòi cảm xúc, ánh mắt ai nấy như si như say nhìn về dáng người với hào quang chói lọi kia.
Triệu Hi Tuấn nhanh chóng hòa mình theo âm nhạc mà nhảy múa, mỗi động tác đều hoàn mỹ, đều gợi cảm (Tác giả này viết miêu tả đàn ông lúc nào cũng rất khoa trương)
Fan girl nhiệt tình hò hét
Đây là một ca khúc tiết tấu nhanh, Triệu Hi Tuấn vừa hát vừa nhảy, giọng hát có nội lực, mạnh mẽ, vũ đạo dứt khoát, tóc dài bay bay, vài giọt mồ hôi lấm tấm lại càng thêm gợi cảm.
Chu Thiến kinh ngạc nhìn con người vừa quen vừa lạ kia, Triệu Hi Tuấn này không ôn nhu như nước giống như Triệu Hi Tuấn cô từng biết. Tuấn Hi trên sân khấu đầy sức sống và cuốn hút giống như một nguồn sáng với ánh hào quang chói sáng.
Lúc này, trong lòng Chu Thiến đột nhiên xúc động, vì Triệu Hi Tuấn đang hết sức mình sống với tuổi thanh xuân.
Bên cạnh, Lâm Tiểu Mạt hét khàn cả giọng, chuẩn bị ngồi xuống uống ngụm rượu cho đỡ khô (Má ơi) thoáng nhìn thấy cô đang ngây người thì đắc ý nói:
– Thế nào, mình nói không sai chứ, Tuấn Hi đẹp trai chứ! Tuấn Hi hát hay không! Nếu anh ấy mà làm ngôi sao nhất định sẽ nổi tiếng khắp Trung Quốc, không đúng, có khi nổi tiếng khắp Châu Á, cho mấy thiên vương gì gì đó xếp xó.
Vẻ mặt Tiểu Mạt kích động, mắt lấp lánh
Lúc này Chu Thiến lại cảm thấy cô không hề nói quá, cô nhìn con người trên sân khấu kia, gật đầu.
Cô đột nhiên có cơn xúc động, cô gọi bồi bàn, thì thầm đôi câu, chỉ chốc lát sau, bồi bàn đưa đến một bó hoa tươi.
=======
Chương : Sự phiền não của Hi Tuấn
Hát xong một bài, trán Triệu Hi Tuấn lấm tấm mồ hôi, khẽ thở dốc, ngực hơi phập phồng. Chỉ như vậy thôi cũng đủ mê hoặc các fan nữ.
Nhưng vào lúc này, dưới ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Mạt, Chu Thiến cầm đóa hoa tươi, mỉm cười đi lên sân khấu, đến trước mặt Triệu Hi Tuấn.
Triệu Hi Tuấn vừa thấy Chu Thiến, đầu tiên là sửng sốt, sau đó vội nhìn xuống dưới, thấy không có anh cả thì mới nhìn Chu Thiến cười ngượng ngùng.
– Bị chị phát hiện!
Một khắc này, hào quang trên người anh biến mất, cô lại thấy một thanh niên dịu dàng dễ gần như ánh mặt trời.
Chu Thiến đưa hoa cho anh, thoải mái mà chân thành nói:
– Ít nhiều chị phát hiện được, nếu không sao được thưởng thức màn trình diễn tuyệt vời thế này. Từ nay trở đi, em lại có thêm fan rồi
Sau đó, cô xoay người xuống dưới, lớn tiếng nói:
– Mọi người nói xem, Tuấn Hi có phải là người biểu diễn hay nhất không!
Fan bên dưới lập tức điên cuồng đáp:
– Đúng vậy!
– Tuấn Hi tuyệt nhất!
– Tuấn Hi đẹp trai nhất!
Tiếng hò hét liên tiếp. Chu Thiến quay đầu, nháy mắt với anh:
– Xem đi, em được hoan nghênh quá thôi!
Triệu Hi Tuấn lẳng lặng nhìn cô, trong mắt vô cùng cảm động. Chu Thiến nói:
– Chị xuống trước, không làm phiền em biểu diễn nữa, fan của em không tha cho chị mất
– Được, đợi kết thúc em đến tìm chị
Sau đó, Triệu Hi Tuấn lại hát thêm mấy bài, không khí vẫn rất nóng bỏng. Mãi đến cuối khi hát một bài tình ca thì quán mới an tĩnh lại
Lúc anh hát tình ca, giọng hát như có sức xuyên thấu, dường như có thể chạm vào tim mỗi người. Khi ánh mắt anh tiếp xúc với ai thì dù là ý chí sắt đá cũng tim đập loạn. Vì thế, ai nấy đều say mê, thần hồn điên đảo. Cho đến khi bài hát chấm dứt còn vẫn chìm đắm trong đó.
Không khí im lặng, không biết ai vỗ tay đầu tiên thì mọi người mới như tỉnh mộng, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.
Triệu Hi Tuấn đi vào hậu trường cùng với hoa tươi và tiếng vỗ tay của mọi người
Một lát sau, anh thay bộ quần áo bình thường, tóc buộc sau đầu, đội mũ lưỡi trai đen. Dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar, không nhìn kĩ tuyệt đối không nhận ra anh chính là người đã khiến mọi người điên cuồng.
Anh đi đến bên bàn Chu Thiến, ngồi xuống đối diện cười nói với cô”
– Mời em uống một chén đi!
Chu Thiến còn chưa kịp phản ứng thì Tiểu Mạt đã nã pháo:
– Chúng tôi không thích thân cận như thế, không thích đùa giỡn, càng không mời đàn ông uống rượu! Tạm biệt, không tiễn!
Trong nhận thức của cô, đàn ông trong quán bar cơ bản không ai tốt cả, để tránh phiền toái không cần thiết nên cần có thái độ cứng rắn ngay từ đầu. (sau này, Tiểu Mạt lén giải thích với Chu Thiến, chủ yếu là tại đèn trong quán bar quá mờ, không thấy rõ người đến là mỹ nam, bằng không thế nào cũng phải cho người ta cơ hội)
Triệu Hi Tuấn bị cô oanh tạc mà trợn mắt há hốc mồm, lớn như vậy nhưng chưa từng bị phụ nữ từ chối bao giờ, nhất thời không khỏi xấu hổ.
Chu Thiến ngồi đó bưng miệng cười, sau thoáng nhìn khuôn mặt tuấn tú của Triệu Hi Tuấn thì mới nói với Tiểu Mạt:
– Tiểu Mạt, cậu nhìn kĩ xem đó là ai?
Tiểu Mạt nhìn rõ rồi thì thiếu chút nữa té ngã xuống đất. Cô chỉ vào Triệu Hi Tuấn, ngón tay run run, kích động nói không nên lời.
Chu Thiến cười:
– Để mình giới thiệu hai người!
Cô chỉ vào Triệu Hi Tuấn:
– Đây là em chồng mình, tên thật là Triệu Hi Tuấn, đây là… bạn mới quen của chị, Lâm Tiểu Mạt.
Triệu Hi Tuấn vươn tay:
– Xin chào, tôi là Triệu Hi Tuấn, Tuấn Hi là tên giả của tôi
Tiểu Mạt còn chưa hoàn hồn, cô run run cầm tay anh:
– Tuấn… Tuấn… Tuấn Tuấn Hi?
Triệu Hi Tuấn nháy mắt với cô rồi đưa ngón trỏ lên miệng, nhẹ giọng nói:
– Suỵt! Nói khẽ thôi, đừng để người khác phát hiện.
Tiểu Mạt bị luồng điện của anh làm cho ngất tại trận.
Chu Thiến nói ra sự nghi hoặc trong lòng:
– Hi Tuấn, sao em lại hát ở quán bar, trong nhà biết không?
Triệu Hi Tuấn thở dài, lắc đầu:
– Để lão gia tử biết thì chắc chắn sẽ đoạn tình cha con với em mất!
Anh hơi ngừng lại rồi nói:
– Chỗ này là quán bar bạn em mở, về nước rồi em vẫn hát ở đây
Chu Thiến ngạc nhiên nói:
– Lâu như vậy cũng chưa bị trong nhà phát hiện?
– Em sống ở nước ngoài lâu, về nước rồi cũng ít khi xuất hiện cho nên cũng không mấy người biết em là nhị công tử nhà họ Triệu. Nhưng em sắp phải đến công ty đi làm rồi, không thể tới đây hát nữa.
Trong giọng nói tràn ngập sự tiếc nuối. Tiểu Mạt ở bên chỉ dùng ánh mắt sùng bái chăm chú nhìn anh, không quấy nhiễu câu chuyện.
Chu Thiến còn nói:
– Em bỏ được sân khấu sao? Trên sân khấu em vô cùng tỏa sáng, chị cảm thấy đó mới là nơi dành cho em.
Triệu Hi Tuấn cảm động nói:
– Cảm ơn chị, chị dâu, cảm ơn chị đã công nhận em. Chị không biết, điều này rất quan trọng với em. Nếu đổi lại làm anh cả hay cha thì chắc chắn bọn họ sẽ nghĩ em làm mất mặt họ.
Vẻ mặt anh cô đơn, ánh mắt liếc nhìn Tiểu Mạt, muốn nói lại thôi. Chu Thiến biết anh ngại Tiểu Mạt nên không hỏi tiếp
Ba người ngồi một hồi, Chu Thiến và Triệu Hi Tuấn thoải mái trò chuyện còn Tiểu Mạt chỉ ở một bên si ngốc nhìn anh.
Sau đó, Chu Thiến nói:
– Không còn sớm nữa, chị phải về rồi
Triệu Hi Tuấn nói:
– Em cũng đi được rồi, về cùng đi, đi xe em luôn cho tiện
Chu Thiến nhìn Tiểu Mạt, trưng cầu ý kiến. Tiểu Mạt sao lại không muốn, vội gật đầu. Không ngờ Tuấn Hi lại đưa cô về nhà, là Tuấn Hi đó, Tiểu Mạt cảm thấy máu trong người như sôi trào.