Edit: Kidoisme
Mười giờ sáng, thời điểm đã gần tới bữa trưa vì vậy cho nên quán ăn sáng không một bóng người.
Tạ Tắc Nghiêu nhìn miếng bánh quẩy còn sót lại trong bát Mục Nhiên, im lặng một lúc rồi ngước mắt hỏi: "Em ăn no chưa?"
Mục Nhiên: Em no rồi, nhưng em còn ăn tiếp được.
Cậu gật đầu rồi lại lắc lắc: "Để bụng ăn bánh bao nhỏ nhân gạch cua."
Cậu vừa dứt lời, đằng sau đã vang lên tiếng gọi nội lực của người đàn ông trung niên: "Bánh bao nhỏ nhân gạch cua đến đây!!!"
Chủ quán ăn sáng đặt cái lồng lên bàn, sau đó kèm theo hai chén canh nóng.
Mục Nhiên hít hà vài hơi, thơm thật.
"Ông chủ, bọn cháu không gọi canh."
"Nào nào." Ông chủ quán ăn sáng cười ha hả nhìn Mục Nhiên, sau đó quay sang từ ái ngó Tạ Tắc Nghiêu: "Đều là khách quen cả, tặng hai đứa đấy."
"Đây-" Ông đặt một bát xuống trước mặt Mục Nhiên: "Canh gà đen có tác dụng bổ sung dưỡng nhan cho một làn da căng mịn xinh đẹp."
Mục Nhiên nói cảm ơn rồi nâng bát canh chậm rãi uống.
Cậu thấy ông đẩy bát còn lại về phía Tạ Tắc Nghiêu, ghé tai hắn hạ giọng, thầm kín nhắc nhở: "Uống đi, cái này là đồ tốt."
"Canh pín dê, bổ thận." ()
Tạ Tắc Nghiêu: "........."
() Pín dê: bp của con dê.
Ông chủ quán ăn sáng đưa canh xong thì không bỏ đi luôn mà ngược lại kiếm cái ghế ngồi xuống cạnh Tạ Tắc Nghiêu, thấy hắn ngồi bất động thì vuốt tóc, thở dài ngao ngán: "Chàng trai, bác thấy cháu giống thằng con trai nhà bác nên bác mới thương."
Mí mắt Tạ Tắc Nghiêu giật như con tép nhảy, sao hắn cứ thấy mấy lời này quen quen.
"Bác mở quán ở đây nhiều năm rồi, bác sĩ xung quanh tới ăn nhiều lắm.
Không gạt hai đứa, khoa não ở bệnh viện Lang Phong tuy thuộc hàng top nhưng không chữa được vô sinh đâu.
Qua bên bệnh viện chuyên khoa tìm anh bác sĩ Thiệu đi."
Tạ Tắc Nghiêu giương mắt nhìn qua cái biển hiệu, à thì ra đây là cái quán đưa canh bổ thận cho hắn lần trước.
"Không gạt cháu, cháu dâu bác khám mấy bệnh viện rồi, đều không có tin gì cả.
Sau đó nhà bác mới đi tra, tra rồi mới té ngửa vấn đề lại ở thằng cháu trai."
"Cháu trai bác làm trong quân đội, mọi người ai ngờ vấn đề nằm trên người nó đâu..."
Mục Nhiên vừa ăn bánh bao vừa dựng tai lên hóng chuyện.
Tạ Tắc Nghiêu cố gắng chịu đựng đến khi Mục Nhiên ăn xong, lập tức đứng dậy trả tiền: "Bao nhiêu ạ?"
Thấy hắn vội vã bỏ đi, ông chủ quán mừng lắm, xua tay: "Đi đi."
"Chỉ cần cháu vào đúng bệnh viện thì chắc chắn người lên sẽ là cháu!"
Tạ Tắc Nghiêu: ".............."
Mãi sau khi hai người đi vào bệnh viện Lang Phong, Mục Nhiên à một tiếng quay đầu hỏi Tạ Tắc Nghiêu: "Hay anh đến nam khoa của bệnh viện ông chủ quán ăn mới đề cử đi."
Tạ Tắc Nghiêu giương mắt, mặt lạnh trả lời cậu: "Ừ, để anh đưa Bỉnh Ương đi khám thử."
Bỉnh - vừa mới chạy đến đón hai người - Ương:???
Được lắm, để ông đây bắt được anh cho ông đây đội nồi rồi nhá!
Y lập tức cười trừ: "Anh, anh nói xem em vừa nhìn thấy gì?"
Mục Nhiên thấy y tá bên cạnh Bỉnh Ương, tri kỷ bảo cậu ta: "Để y tá đưa tôi đi trị liệu vật lý."
"Hai anh em ở lại tâm sự vui vẻ."
Nhớ đến Tạ Tắc Nghiêu gần đây từ một đêm hai lần tiến hóa lên tốc độ bình quân tiêu chuẩn của các tổng tài, Mục Nhiên lại bổ sung thêm: "Bỉnh Ương cứ yên tâm, anh trai cậu có kinh nghiệm lắm."
Tạ Tắc Nghiêu: ".............."
Mục Nhiên quyết tâm không quấy rầy thế giới lãng mạn của hai người, đi theo y tá vào phòng trị liệu vật lý.
Hôm nay người tiếp đón cậu không phải là vị nữ bác sĩ có tuổi như lúc trước nữa mà là người khác lớn tuổi hơn.
Mục Nhiên nhìn thẻ công tác trước ngực ông, hỏi: "Chào Bác sĩ Trần, hôm nay ngài phụ trách tôi sao?"
Bác sĩ Trần gật đầu giải thích: "Tôi cảm thấy trị liệu vật lý thông thường không có tác dụng với máu bầm trong đầu cậu cho nên hôm nay tôi muốn đổi sang phương pháp châm cứu."
Mục Nhiên đáp lại rồi ngoan ngoãn chui lên giường nằm.
"Có khả năng sẽ đau đớn, nếu cậu khó chịu thì phải báo lại ngay cho tôi."
Mục Nhiên chớp mắt nhìn bác sĩ Trần nâng cây kim lên.
Cậu không hề cảm thấy đau đớn thậm chí còn mơ màng muốn ngủ.
Một lúc sau Mục Nhiên ngủ thật.
Có lẽ là bởi vì trước lúc đi khám Tạ Tắc Nghiêu có nhắc đến chuyện con cái cho nên giấc mơ của Mục Nhiên nhớ lại cảnh cậu phải chăm mấy đứa nhóc con cô chú bên nội của mình.
Con của cô chú là mấy đứa nhóc cực kỳ ham chơi, nhìn thấy người lạ sẽ ngọt ngào chào hỏi, thân thiết rồi là rủ nhau quậy.
Mục Nhiên khiếm khuyết tế bào vận động, từ trước đến nay đến được thì cậu sẽ tránh, thậm chí còn cố tình dùng đồ ăn để cho bọn nhóc đó ngồi yên.
"Bạn nhỏ ơi, trà sữa này gọi là gì?"
"Anh trai uống cơ ~"
"Anh trai không uống đâu, nói cho anh đi."
"Anh trai uống ~"
Mục Nhiên không có sức chống cự với trà sữa, cúi đầu hút một ngụm nho nhỏ.
Một ngụm nho nhỏ thôi nhưng mà ngon, đến lúc bỏ miệng ra thì đã hết nửa cốc trà sữa.
Nhóc con thấy thế chẹp miệng, oa oa khóc rống.
Mục Nhiên hãi hùng vội vàng dỗ: "Bạn nhỏ đừng khóc, anh trai mua cho em ly trà sữa nhé?"
"Oa oa oa-"
"Vậy đi, anh trai mua cho em hai ly được không?"
"Oa oa oa-"
Dùng ba ly mới dỗ xong thằng bé, đang định đi mua thì bị đứa bé gái khác từ đâu chạy tới: "Anh ơi, em cũng muốn uống trà sữa..."
Vì một ngụm trà sữa mà Mục Nhiên mất thêm ba ly, đã thế còn bị bắt chơi trò đồ hàng với bọn chúng.
Bốn năm đại học, chỉ cần gặp cậu ở đâu là đám nhóc sẽ bắt cậu chơi ở đó.
Cho nên với Mục Nhiên mà nói, cậu hãi mấy đứa trẻ con nhiều hơn quý chúng.
Một tiếng sau Mục Nhiên tỉnh dậy.
Bác sĩ Trần chậm rãi thu hồi mắt: "Thấy thế nào?"
Ngủ cũng nằm mơ thấy ác mộng, Mục Nhiên than thở: "Thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi."
"Cậu..." Bác sĩ Trần sờ râu, duỗi tay bắt mạch cho Mục Nhiên: "Mạch tượng này của cậu..."
" Âm dương không cân đối, lục phủ ngũ tạng đều suy yếu cho nên thường xuyên cảm thấy mệt nhọc."
Tuy bảo Mục Nhiên từng học khoa y thật đấy nhưng cậu không hiểu mấy từ chuyên ngành châm cứu.
Mà không biết cái gì thì khổ cái đó.
"Tôi....!Tôi bị bệnh nan y hả bác sĩ?"
Bác sĩ Trần im lặng một lát rồi vỗ vai cậu: "Không, tại cậu lười vận động thôi, tập thể thao nhiều là ổn."
Mục Nhiên ngạc nhiên: "Tập thể thao?"
Bác sĩ Trần gật đầu.
Mục Nhiên khó khăn hỏi: "Tôi chơi game được không?"
Bác sĩ Trần vô tình lắc đầu: "Không."
"Thế bác sĩ ơi, tôi có thể uống thuốc nào chứa chất vận động không?"
"Tôi không sợ đắng."
"............."
Mục Nhiên bị bác sĩ Trần đá ra khỏi phòng trị liệu vật lý.
Bên kia, Tạ Tắc Nghiêu cũng nhận được lời khuyên của ông.
Vừa về đến nhà hắn đã hỏi Mục Nhiên: "Em muốn tập môn thể thao nào?"
Mục Nhiên nhíu mày: "Anh không cảm thấy tập thể thao chính là dùng tiền mua nỗi khổ à?"
Nói xong cực kỳ phối hợp nghiêng đầu đáng thương nói làu bàu: "Kể cả em có là tiện thụ em cũng chả tiện đến mức đấy!"
Tạ Tắc Nghiêu: "............."
"Em không tiện." Hắn bình tĩnh uốn nắn: "Em bị bệnh."
Mục Nhiên gật đầu đồng ý: "Đúng rồi, bệnh tiện."
Tạ Tắc Nghiêu trầm mặc một lúc rồi phán: "Chàng trai, anh ra lệnh cho em thu hồi hết những câu nói vừa rồi."
Mục Nhiên: "Lời nói như bát nước đổ đi."
Tạ Tắc Nghiêu: "Thế anh lệnh cho em không được dùng những câu như thế để ám chỉ bản thân mình."
Mục Nhiên: "Ờ, cũng đúng, chỉ có anh mới có tư cách nói mấy lời đó."
Tạ Tắc Nghiêu: "............"
Hôm nay triển khai được hình tượng tiện thụ xong xuôi, Mục Nhiên tự thưởng cho mình thêm hai bát cơm lớn.
Vừa mới để cái bát xuống thì chuông cửa reo lên, mấy anh shipper đến đưa cho một đống thùng hàng.
Dạo này Mục Nhiên không mua gì hết, tò mò hò Tạ Tắc Nghiêu: "Anh mua gì thế?"
Tạ Tắc Nghiêu suy nghĩ một lát rồi đáp: "Thư ký Dương nói đó là búp bê DJB trẻ con, có thể chuyển động."
Mục Nhiên mờ mịt, DJB là cái gì?
Lại còn trẻ con?
Có thể chuyển động?
Ủa, nhân loại đã tiến hóa đến trình độ này rồi sao?
Tạ Tắc Nghiêu: "Mở ra xem không?"
Mục Nhiên lắc đầu: "Không, em thực sự không muốn liên quan đến nó."
Tạ Tắc Nghiêu kiên nhẫn đợi hơn hai tiếng, Mục Nhiên vẫn nằm ườn trên ghế sô pha không nhúc nhích, càng không có ý định mở đống đồ chuyển phát nhanh.
Hắn đành phải tự mình kiếm cái dao rọc giấy tự làm tự ăn, rạch đống đồ ra ngắm.
Mục Nhiên liếc mắt, thấy Tạ Tắc Nghiêu lôi ra mô hình búp bê có dạng trẻ con.
Là búp bê BJD chứ không phải DJB.
() Búp bê BJD: Búp bê khớp cầu
Búp bê này khá nổi tiếng, đủ loại kích cỡ trải dài từ trai lẫn gái từ người già lẫn trẻ con, từ vài cm đến hơn mét.
Tạ Tắc Nghiêu mua khá nhiều, xếp đầy một phòng.
Mục Nhiên nhìn đám búp bê vô hồn đột nhiên cảm thấy rợn cả tóc gáy.
Cậu uống miếng nước cho đỡ sợ, chậm rì rì hỏi Tạ Tắc Nghiêu: "Anh chuẩn bị nuôi con à?"
Tạ tổng dường như khá đam mê việc bóc hàng online, động tác càng ngày càng nhanh: "Không, thủ tục nhận nuôi rất nhiều nên chắc lâu mới tới.
Mình có thể tập chăm đám búp bê dần để lấy kinh nghiệm."
Mục Nhiên à một tiếng: "Thế em đi ngủ đây."
Nói xong, cậu chạy vào phòng ngủ, đá cái dép lê rồi lên giường chùm chăn kín mít.
Cửa phòng ngủ vừa đóng lại, Tạ Tắc Nghiêu cúi đầu đối diện với con búp bê trẻ con có đôi mắt sâu không thấy đáy, lẳng lặng đứng đó nhìn hắn.
Tạ Tắc Nghiêu giơ tay ấn vào tròng mắt nó, ý đồ cho nó nhắm mắt lại.
Sau đó hắn phát hiện tất cả các khớp cử động được còn mỗi con mắt thì không, xung quanh cả lũ búp bê BJD đang chiếu thẳng vào mặt hắn.
Tạ tổng nhanh tay bóc nốt đống hàng rồi sắp chúng nó theo trật tự, thậm chí còn khéo tay hay làm bọc cả quần áo đồ trang sức vào cho búp bê.
Cuối cùng hắn miễn cưỡng chọn ra con nào dễ thương, cute lại còn biết nhắm mắt trong đám đặt bên gối Mục Nhiên.
- Ngày hôm sau -
Mục Nhiên mơ màng tỉnh dậy đã nghe thấy Tạ Tắc Nghiêu đang nói chuyện với dì Trương.
"Suýt thì ngài hù chết tôi luôn đấy, tôi cả bó tuổi rồi ăn không tiêu mấy con mô hình đó."
"Thế cháu sẽ chuyển hết chúng nó vào phòng ngủ."
Mục Nhiên tỉnh cả người.
Đập vào mắt cậu là gương mặt tinh xảo quỷ dị của con búp bê to đùng.
!!!
Mục Nhiên sợ đến mức tí thì gào lên.
"Sao em dậy sớm thế?" Giọng nói Tạ Tắc Nghiêu dừng trên đỉnh đầu.
Mục Nhiên đơ một lúc sau đó ngẩng đầu lên thầm kín hỏi hắn: "Anh muốn có con đến thế à?"
Không.
Anh không muốn.
Hoàn toàn không hề muốn.
Môi Tạ Tắc Nghiêu giật giật nhưng mãi không nói ra được.
"Anh...."
Mục Nhiên không thấy vẻ mặt hắn mà chỉ nghe được ngữ khí do dự, cậu tưởng Tạ Tắc Nghiêu muốn có con, thậm chí còn mua cả đống búp bê về bày khắp nhà.
Mục Nhiên bĩu môi kéo tay áo hắn, chậm rì rì khuyên nhủ: "Nếu anh không ngại...."
"Em có thể giới thiệu cho anh thằng con trai nuôi ngoan ngoãn, lễ phép còn tốt nghiệp đại học nổi tiếng."
Tạ Tắc Nghiêu cứng đờ, nghe Mục Nhiên đột nhiên hít một hơi thật sâu rồi hô lên thành tiếng: "Bố ơi!".