Edit: Kidoisme
Tạ Tắc Nghiêu đánh giá Mục Nhiên từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài, thấy cậu bình thường không có chuyện gì thì mới nhẹ nhàng thở ra.
Mục Nhiên nhìn hắn, từ từ hỏi: "Anh cảm thấy em đang nói ai?"
Não Tạ Tắc Nghiêu nhanh chóng nhảy số, đoàn làm phim của Mục Nhiên thực sự không có ai xứng đáng với danh hiệu một gương mặt đẹp theo thẩm mỹ của cậu.
Hắn rũ mắt thấy Mục Nhiên cứ nhìn mình chằm chằm, bừng tỉnh hỏi: "Em khen anh à?"
Tịch Đồng âm thầm chuẩn bị bản nháp: "..........."
Mục Nhiên: "..............."
Tịch Đồng thở phào nhẹ nhõm vội vàng báo cáo với Tạ Tắc Nghiêu: "Bác sĩ nói không cần nằm viện, về nhà nghỉ ngơi cho khỏe."
Lưu ý đến gương mặt nhăn nhó của cậu ta, Tạ Tắc Nghiêu nhíu mày hỏi Mục Nhiên: "Em ăn cơm chưa?"
Mục Nhiên gật đầu đáp: "Ăn bánh quy rồi."
Tạ Tắc Nghiêu: "Em có muốn ăn gì nữa không, anh bảo dì Trương chuẩn bị."
Dì Trương trong miệng Tạ Tắc Nghiêu là giúp việc anh thuê về nấu cơm, Mục Nhiên không thèm nghĩ ngợi gọi món: "Gà rán, đồ nướng BBQ."
Tạ Tắc Nghiêu gật đầu: "Được, vậy anh sẽ nói dì nấu cháo thịt nạc với trứng gà Bắc Thảo." ()
()Trứng gà Bắc Thảo:
"Khoảng thời gian này đừng ăn dầu mỡ, ăn cái gì thanh đạm thôi."
Mục Nhiên tháng trước ăn phải cơm hộp với trái cây không hợp vệ sinh, Tạ Tắc Nghiêu xót cậu, từ đó bắt đầu quản nghiêm chế độ ăn uống chỉ cho ăn mấy thứ nhạt nhẽo bảo vệ đường tiêu hóa.
Ở nhà không được ăn ngon, vừa vào đoàn đã bắt đầu đòi hỏi.
Tạ Tắc Nghiêu nhìn Tịch Đồng nhàn nhạt nói: "Tịch Đồng, đồ ăn tôi sẽ đưa qua hàng ngày, cậu phải chăm em ấy thật kỹ."
Tịch Đồng gật đầu như con gõ kiến: "Vâng vâng, tôi biết rồi."
"Thế tôi đi lấy xe." Dứt lời Tạ Tắc Nghiêu ra khỏi phòng bệnh.
Nhìn Mục Nhiên thẫn thờ, lòng Tịch Đồng rơi lộp bộp vội vàng nói chuyện hộ hắn: "Bảo bối, cậu nhìn xem Tạ tổng đối tốt với cậu thế còn gì, quan tâm từng bữa ăn giấc ngủ."
"Chắc hắn nghĩ ăn đồ nướng sẽ hại thận." Mục Nhiên à một tiếng: "Chẳng qua, chồng tôi chỉ yêu quả thận của tôi mà thôi..."
Tịch Đồng: "............"
"Không, không phải đâu! Đang yên đang lành hắn muốn thận của cậu làm gì, cậu nghĩ mà xem, hắn là tổng tài, thận tròn thận méo gì chả có."
Mục Nhiên: "Em trai hắn là nhóm máu AB – RH cực kỳ hiếm thấy, hắn đã tìm hơn hai mươi năm mới tìm được tôi, tôi là người thích hợp nhất."
Tịch Đồng không ngờ Mục Nhiên kính nghiệp đến thế, khô khốc hỏi: "Cậu nghĩ nhiều rồi."
Mục Nhiên: "Không, đây là số phận an bài, là thiết lập của tác giả."
Tịch Đồng: "..............."
"Ý cậu là..." Tịch Đồng vắt hết mấy nếp nhăn trên não mới rặn ra được một câu: "Chuyện này không phải chủ ý của Tạ tổng mà do thằng tác giả ngu xuẩn nào đó mà cậu không hề hay biết?"
Mục Nhiên chống tay thở dài: "Đúng vậy, tôi nghĩ thế."
Tịch Đồng nhẹ nhàng thở ra, đang định nói chuyện tiếp thì thấy Mục Nhiên đổi tay chống má, thẫn thờ bảo: "Cậu xem, tôi còn tìm lý do cho chồng mình nữa."
"Tôi là một tiện thụ có tâm với nghề."
"............"
Tạ tổng, xin lỗi anh, Tịch Đồng tôi đã cố gắng rất nhiều rồi, anh tự cầu phúc đi.
Mục Nhiên chậm rì rì đi đến cánh cửa, váy áo thướt tha trong gió.
Cậu nhẹ nhàng nhìn Tịch Đồng: "Chẳng nhẽ cậu đã tin tưởng tôi, tin rằng đây chỉ là thế giới tiểu thuyết?"
Tịch Đồng mặt gỗ trả lời: "Ờ, đại loại thế."
Bảo vệ bệnh viện đứng ngoài nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, hoài nghi hai thằng này liệu có phải đi nhầm khoa, chỗ bọn họ nên đến là bệnh viện tâm thần mới đúng.
"Xin hỏi hai vị có giấy xuất viện chưa?"
"Không cần đâu."
"Không cần nằm viện?"
"Đúng vậy."
"À tôi hiểu rồi, chắc các cậu đi khám nhầm khoa hả?"
"............."
Nhà của Mục Nhiên và Tạ Tắc Nghiêu nằm trong Vạn Hân Hoa Phủ ở trung tâm thành phố cách bệnh viện không xa, đại khái khoảng nửa tiếng chạy xe.
Căn nhà này được Mục Nhiên tự tay chọn, có hai tầng đầy đủ các phòng từ phòng quần áo, phòng game đến phòng thiết kế.
Tuy nhiên thì nhóc con ngoại trừ phòng ngủ với phòng chơi game ra thì chưa từng đi đến phòng khác, xây lên rồi lại bỏ đấy.
Sau khi về đến nhà Mục Nhiên không hề quay đầu lại nói: "Em đi tắm."
Tạ Tắc Nghiêu ừ một tiếng, chờ Mục Nhiên đóng cửa phòng thì tùy tiện ngồi xuống ghế sopha nhìn Tịch Đồng: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Tịch Đồng khịt mũi kể lể: "Hôm nay đoàn phim khai máy, cảnh đầu tiên là ở trên giường....."
Tạ Tắc Nghiêu cắt ngang: "Tôi biết rồi, nói chuyện khác đi."
Tịch Đồng nhất thời chả biết mở miệng từ đâu, đứng đờ một lúc mới chậm rãi giải thích: "Bác sĩ nói não cậu ấy có máu bầm vì vậy nên ảnh hưởng đến ký ức."
Tạ Tắc Nghiêu nhíu mày: "Em ấy mất trí nhớ?"
Hốc mắt Tịch Đồng đỏ bừng: "Không, nghiêm trọng hơn!"
Tạ Tắc Nghiêu biến sắc: "Ung thư não?"
Tịch Đồng: ".............."
Đúng là vợ chồng, nồi nào úp vung nấy.
Tịch Đồng kể vắn tắt chuyện Mục Nhiên ngủ trưa dậy thì điên điên khùng khùng cùng với chẩn đoán của bác sĩ.
Tạ Tắc Nghiêu híp mắt: "Cho nên giờ Mục Nhiên nghĩ mình là thụ chính trong phim máu chó?"
Tịch Đồng gật đầu.
Tạ Tắc Nghiêu: "Thế còn tôi?"
Giọng hắn rất thong thả hệt như đang chờ Tịch Đồng bổ sung.
Tịch Đồng méo miệng, hít hơi thật sâu mới dám đáp: "Ngài là công chính."
Tạ Tắc Nghiêu vừa lòng gật đầu.
Tịch Đồng hết hồn nhắc nhở hắn: "Tạ tổng, kịch bản phim đó là phim máu chó, ngược."
Tạ Tổng nào biết máu chó là gì, hắn hỏi: "Ngược?"
Thứ lỗi cho Tịch Đồng không thể xổ ra cái kịch bản đó trước mặt Tạ Tắc Nghiêu, cậu ta rút điện thoại thì thầm: "Kịch bản đó chuyển thể từ tiểu thuyết, đợi tí tôi bắn qua cho ngài."
Tạ Tắc Nghiêu gật đầu, mở Wechat lên click vào đường link dẫn thẳng tới trang Web xanh lá cây mơn mởn.
[Tình yêu ngang ngược của tổng tài bạo chúa] – Tác giả: Đúng lúc viết đến đoạn H.
Tạ Tắc Nghiêu hãi hùng hỏi: "Tôi có ngang không?"
Tịch Đồng lắc đầu.
Tạ Tắc Nghiêu hỏi tiếp: "Tôi có bạo không?"
Tịch Đồng lại lắc đầu.
Tạ Tắc Nghiêu khó hiểu nhìn cậu ta: "Nhưng tại sao tôi lại trở thành người vừa ngang vừa bạo?"
Tịch Đồng: "................"
Cậu ta nghĩ thầm sao ngài không hỏi ngài có phải tổng tài không cho đủ bộ.
Cạn lời một lúc Tịch Đồng mới dám kêu hắn đừng tổ lái: "Trọng điểm, ngài là công chính."
Tạ Tắc Nghiêu miễn cưỡng chấp nhận lý do sứt sẹo của cậu ta, hắn bỏ điện thoại xuống bàn nhìn Tịch Đồng: "Đoàn phim bên kia thế nào? Ổn chưa?"
Tịch Đồng: "Chưa ạ."
Tạ Tắc Nghiêu: "Chưa mà cậu còn đứng đây?"
Đuổi cái bóng đèn đi, Tạ Tắc Nghiêu đứng dậy bước vào phòng ngủ.
Mục Nhiên vừa tắm xong, bọc khăn tắm thẫn thờ ngồi trên thảm.
Tóc cậu khá dài, rối bùng ướt át chảy cả xuống sàn.
Mục Nhiên lười, lúc nào tắm xong cũng ngồi đánh game, đánh đến khi nào tóc khô thì lên giường đánh tiếp.
Mấy năm hai người ở chung, Tạ Tắc Nghiêu đã hình thành thói quen sấy tóc cho cậu.
Tạ Tắc Nghiêu cầm máy sấy vòng qua sau lưng Mục Nhiên, đột nhiên dừng bước.
Trong tay cậu không phải là máy chơi game mà là album ảnh của Tạ gia.
Mục Nhiên vừa lật album vừa ngắm ảnh, cậu dừng lại trước trang ảnh chụp gia đình hắn, xung quanh còn có mấy anh em họ.
Tạ gia là danh gia vọng tộc, cực kỳ đông con cháu.
Bảy, tám thanh thiếu niên đứng cùng nhau đều là em họ Tạ Tắc Nghiêu, thậm chí có người còn cùng trường đại học với Mục Nhiên.
Chẳng qua Mục Nhiên học chuyên ngành quản lý còn người kia học y.
Mục Nhiên không biết mình là thế thân của ai, cậu nghĩ ngợi một lúc mới ngẩng mặt lên hỏi Tạ Tắc Nghiêu: "Anh đau lòng cho người em nào nhất?"
Đau nhất?
Tạ Tắc Nghiêu nhìn nhóm anh em họ, tìm đến một người đen kính dày trông có vẻ ốm yếu bệnh tật: "Bỉnh Ương."
Hồi nhỏ Bỉnh Ương bé tí, bị hắn đánh nhiều nhất.
Mục Nhiên sờ cằm, khó trách hồi đó Tạ Tắc Nghiêu hay đến trường bọn họ ăn cơm, hóa ra là để tán tỉnh Bỉnh Ương.
Bụng dạ khó lường.
Máy sấy khá nóng, Mục Nhiên không nhịn được híp mắt thoải mái tựa vào ngực Tạ Tắc Nghiêu.
Không thể không nói kỹ năng mát xa của Tạ Tắc Nghiêu thuộc hàng top, vừa dễ chịu vừa nhẹ nhàng.
Mục Nhiên lười biếng hỏi: "Trước đây anh từng sấy tóc giúp Bỉnh Ương chưa?"
Tạ Tắc Nghiêu nghĩ một lúc mới nhớ ra hồi bé anh từng ấn đầu y vào bồn rửa mặt: "Anh từng giúp em ấy gội đầu."
"Em ấy vui lắm, khóc rớt nước mắt."
Tạ Tắc Nghiêu chạm vào ót Mục Nhiên, phát hiện không có vết thương xong mới nhẹ nhàng thở ra.
Mục Nhiên mơ màng mở mắt: "Chịch không?"
Tạ Tắc Nghiêu cứng đờ: "Bác sĩ bảo em nghỉ ngơi."
Mục Nhiên: "Em có cần làm gì đâu?"
Có cái dùi cui điện nóng mát xa, cơn buồn ngủ của Mục Nhiên nháy mắt bay sạch.
Tạ Tắc Nghiêu vẫn hơi lo cho thân thể cậu, sau khi hỏi bác sĩ tư nhân mới dám làm, trước khi làm còn do dự lên tiếng: "Anh sẽ nhẹ nhàng."
Mục Nhiên: "Nhẹ thì không sướng."
"............."
Cuối cùng Tạ Tắc Nghiêu vẫn không dám làm liều, vừa làm vừa che chở cho Mục Nhiên.
Mục Nhiên không được gãi đúng chỗ ngứa, vừa lái xe lên được con dốc thì đã tụt xuống đèo, chơi vơi chới với nửa đực nửa cái.
Ngoài mặt cậu tươi cười bảo Tạ Tắc Nghiêu mình không sao, không cần coi cậu thành con búp bê thủy tinh cần bê lên bàn thờ, ai ngờ Tạ Tắc Nghiêu không những không nghe mà còn đứng thẳng dậy chui vào trong phòng tắm.
"Anh đi tiểu à?"
Tạ Tắc Nghiêu: "Đi tắm."
Tắm – hành động kết thúc một cuộc tình.
Mục Nhiên khó hiểu hỏi: "Anh không chịch nữa à?"
Tạ Tắc Nghiêu dừng bước, quay lại bảo: "Chịch nhiều hại thân."
Mục Nhiên sợ hãi không thôi: "Anh thực sự là nam chính Tấn Giang hả?"
Một đêm bảy lần của anh đâu, hay lúc xuất xưởng anh bị hỏng???.