Ngoài tài xế và anh quay phim do nhóm chương trình bố trí, còn có một trợ lý đạo diễn tận tâm đồng hành cùng khách mời trên mỗi chuyến đi.
Mục Nhiên lên xe chào hỏi cả đoàn, chào xong thì cậu hơi mệt nên xin phép ngủ tiếp.
Từ khách sạn đến thôn Bình Khôn đa phần đi bằng đường núi, gập ghềnh sỏi đá làm cho bác tài xế phải giảm tốc độ lái xe rất chậm, gần bốn tiếng mới đến nơi.
Trợ lý đạo diễn ngồi ở ghế phụ, nhịn không được cứ ba phút lại quay qua ngó Mục Nhiên.
Lý do đầu tiên là vì cậu có gương mặt thật sự rất chú ý, đã đẹp lại còn sang phù hợp với giới giải trí, thứ hai đó là tổng đạo diễn đã từng nhắc nhở đứng sau cậu diễn viên này là nhà tài trợ, thậm chí bọn họ còn đặc biệt vì cậu ta mà thuê hẳn căn biệt thự cho mùa này, chứng tỏ đây chính là trọng điểm cần phải chăm sóc.
Không lâu sau, trợ lý đạo diễn nhận được tin nhắn của tổ ekip.
[Tiểu Triệu, khách quý sao rồi?]
Trợ lý đạo diễn Tiểu Triệu: [Ngủ ngon lắm.]
Tổng đạo diễn: [Để người ta ngủ.]
Tổng đạo diễn: [Giới thiệu cái gì đó cho đỡ trống.]
Tổng đạo diễn: [Mấy ngày sau vất vả rồi đây.]
Tiểu Triệu soạn thêm một tin nhắn nữa, nghe thấy người phía sau đã tỉnh, cô vội vã quay đầu thì bắt gặp Mục Nhiên mở mắt, mờ mịt nhìn mình: “Đến rồi à?”
“Sắp rồi.” Tiểu Triệu vội vàng gửi tin, cất điện thoại di động.
Mục Nhiên nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hai bên đường vào thôn có rất nhiều cây bông, trắng xóa đường đi lối lại.
Thấy cậu không định ngủ tiếp, Tiểu Triệu hỏi: “Ngài tỉnh rồi?”
Mục Nhiên gật đầu.
Tiểu Triệu: “Thế mình quay cảnh giới thiệu trước nhé.”
Mục Nhiên: “Được.”
Tiểu Triệu: “Ngài nhìn về phía máy quay đi ạ.”
Mục Nhiên nghe theo, chậm rì rì nói: “Tôi là Mục Nhiên, nam, hai mươi bốn tuổi.”
Tiểu Triệu đợi thêm một lát mà chả chờ được câu tiếp theo: “Hết rồi? Ngài có thể giới thiệu thêm phim mình đóng.”
Cô tư vấn thêm: “Hoặc là ngài có thể quảng cáo thứ gì đó.”
Phim?
Mục Nhiên nghĩ nghĩ, lại nói: “Tôi từng quay bộ [Người vợ nghịch ngợm đừng hòng chạy trốn] và [Cuồng phi gả đến].”
Hai bộ này Tiểu Triệu thậm chí còn chưa từng nghe tới chứ đừng nói là xem qua.
Trong xe vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng gió thổi vi vu mờ mịt.
Tiểu Triệu lộ ra một nụ cười xấu hổ lễ phép: “Những bộ ngài đóng quả thật rất hay.”
“Cảm ơn cô.”
Mục Nhiên ngạc nhiên nói tạ, những lời khen khách sáo như vậy cậu đã nghe nhiều rồi.
Suy nghĩ thêm một lát, Mục Nhiên cảm thấy mình cũng nên khen lại người ta vài câu cho lịch sự: “Khẩu vị của cô đỉnh lắm.”
Tiểu Triệu: “…………..”
Cô lục túi tìm kịch bản, tiếp tục hỏi: “Ngài đã từng xem ‘Happy life’ bao giờ chưa ạ?”
Mục Nhiên: “Tôi đã từng xem một đoạn ngắn.”
“Thế cơ duyên nào đã đưa thầy Mục đến với ‘Happy life ’ của chúng tôi?”
Mục Nhiên: “Đi du lịch.”
Tiểu Triệu trầm mặc.
Sau khi Mục Nhiên xuống xe, đi vào bên trong cậu mới hiểu được tại sao trợ lý đạo diễn lại làm ra cái vẻ mặt đấy.
Nơi ở quả nhiên đúng như lời Vương Hoắc nói là một căn biệt thự hai tầng, trang trí theo tông màu lạnh “mát mẻ”, cửa sổ từ trần đến sàn có thể nhìn thấy khắp mọi nơi, giống như một cái khách sạn năm sao ẩn mình trong núi.
Nhưng trong căn nhà trọ này không có thiết bị điện tử nào mà chỉ một chiếc bàn đổ nát khắc hình tám vị thần bất tử ở tầng một cùng với mấy chiếc ghế đẩu nhỏ.
“Mục, Mục Nhiên?” Giọng nói của Lục Liên Trà đột ngột vang lên.
Mục Nhiên quay lại nhìn thấy cậu ta đang cầm hộp mì ăn liền đứng đằng sau, ngạc nhiên chỉ cậu.
Cậu ta chạy hồng hộc với vận tốc bàn thờ, bỏ đằng sau sự xấu hổ mấy ngày trước của hai người ôm chặt lấy cái vali của Mục Nhiên: “Anh, anh có mang đồ ăn đến không?”
Mục Nhiên lắc đầu: “Không.”
“Ekip nói không cần mang.”
Vẻ mặt tươi cười của Lục Liên Trà dần dần biến mất, cậu ta thở dài ngao ngán: “Lại phải ăn mì rồi…”
Mục Nhiên khó hiểu: “Sao đấy?”
Lục Liên Trà ngó ánh mắt mờ mịt của cậu, bĩu môi giải thích: “Ở đây có làm thì mới có ăn, tất cả đều được đổi bằng điểm nhiệm vụ.”
Mục Nhiên lúc này mới hiểu tại sao họ lại thêm đề mục không mang đồ ăn vào những điều cần lưu ý, xem ra cậu hiểu lầm to rồi!
Thấy cậu đã hiểu ra vấn đề, Lục Liên Trà tiếp tục thở dài: “Không sao, coi như mình rèn luyện thêm cũng được.”
Mục Nhiên mặt gỗ: “Rèn luyện gì cơ?!”
“Rèn luyện năng lực chịu đói?”
Lục Liên Trà an ủi: “Không đói đâu, em nấu mì cho anh ăn.”
Mục Nhiên chẳng biết tay nghề cậu ta thế nào, cậu nhìn ra sau, mãi mà không thấy phòng bếp.
“Nấu ở đâu?”
“Bên ngoài.” Lục Liên Trà chỉ vào căn nhà tranh xa xa.
“Em không giỏi nấu cơm bằng bếp củi, cơm không cháy thì cũng sống nên mấy ngày nay em toàn phải ăn mì.”
“Chắc Lý ảnh đế sắp về rồi…” Lục Liên Trà đưa Mục Nhiên đi ra ngoài, vừa đi vừa giải thích quy tắc trò chơi: “Làm nhiệm vụ có thể được điểm tích lũy, từ đó dùng nó đến cửa hàng đổi đồ ăn, chơi giỏi thì ăn ngon, chơi kém thì ăn mì.”
Hai người vừa đi vào sân Mục Nhiên đã thấy ba người đàn ông đi tới, trong đó có hai người cầm hộp mì ăn liền.
“Tiểu Lục, hôm nay có khách mời mới à?”
“Đúng rồi!” Lục Liên Trà giới thiệu: “Anh ấy là Mục Nhiên, bạn cùng đoàn làm phim với em!”
Không đợi Mục Nhiên mở miệng, người đàn ông có khổ người lớn nhất đã hỏi cậu: “Tiểu Mục, cậu có mang đồ ăn không?”
Mục Nhiên lắc đầu bảo không.
Người đàn ông sâu kín thở dài, thất vọng tràn trề.
Lục Liên Trà vội vàng nói: “Mục Nhiên là sinh viên tài cao, anh ấy không làm chuyện trái luật đâu.”
Người đàn ông cười to nói đáp lại: “Tôi là Nguyên Binh, một vận động viên bóng bàn đã về hưu.”
Mục Nhiên gật đầu: “Tôi biết anh, trước đây tôi và gia đình đã từng xem anh chơi bóng.”
Sau đó cậu nhìn sang hai người còn lại.
Bọn họ là hai vị khách mời cố định nổi tiếng của show, Lý ảnh đế và ca sĩ Cách.
Mục Nhiên chào hỏi: “Lý ảnh đế, thầy Cách.”
Trao đổi cách xưng hô với nhau xong, Lý ảnh để đi về hướng nhà tranh: “Nào qua đây, tụi mình nấu mì liên hoan.”
Mục Nhiên đi cuối cùng, vừa đi vừa quan sát.
Nhìn qua nơi này có vẻ hoang vắng nhưng thực chất đồ dùng bên trong khá đầy đủ.
Rau xanh, cải trắng, thịt lợn, thịt gà, hành, tỏi, gừng,….
Mục Nhiên nhìn đống mì trên bàn, sáu gói, chắc là cậu có thể ăn hết một nửa.
Nhưng mà…
Ăn mì = đói.
Ăn cơm = no.
Suy nghĩ một lát, cậu hỏi: “Đồ ăn ở đây đều ăn được hả?”
Lý ảnh đế gật đầu: “Đúng thế, là đồ ekip phát cho….”
Anh ta dừng một lát, sáng ngời nhìn Mục Nhiên: “Cậu biết nấu cơm không?”
Hai chữ ‘nấu cơm’ vừa được phát ra từ miệng anh ta, ba thằng đàn ông còn lại đã quay sang nhìn chằm chằm.
Mục Nhiên chậm rì rì đáp: “Để tôi thử xem sao.”
Lý ảnh đế: “Tôi đi thái thịt.”
Nguyên Binh: “Tôi đi đốn củi.”
Cách Thu: “Tôi đi nhóm lửa.”
Thấy mấy vị tiền bối bắt đầu hỗ trợ, Lục Liên Trà vội vàng kéo Mục Nhiên vào góc khuất, nhỏ giọng nhắc nhở: “Cái bếp này mất dạy lắm, không giống bếp gas xào rau trong nhà đâu.”
“Mấy hôm nay bọn em toát mồ hôi hột mà không dùng nổi nó.”
Mục Nhiên cười cười: “Tôi dùng nó rồi, đừng lo.”
Lục Liên Trà vẫn chưa yên tâm lắm: “Thật không?”
Em tưởng anh là thiếu gia nhà giàu?
Chẳng nhẽ đại học dạy luôn hả?
Lục Liên Trà còn đang tự hỏi đã bị người ta lôi đi rửa rau.
Cậu ta vừa rửa rau vừa nhìn Mục Nhiên xắn tay áo, thành thạo nắm lấy cán chảo đưa đẩy.
Rau tươi xanh mơn mởn đảo qua đảo lại, dầu bắn tứ phương, bắn cả lên tay của Lục Liên Trà khiến cậu ta hãi hùng lùi về sau vài bước.
Nhưng Mục Nhiên cứ như không cảm thấy gì, lạnh lùng xào rau.
Lục Liên Trà không nhịn được òa một tiếng: “Đúng là sinh viên tài cao tốt nghiệp !”
Lý ảnh đế đứng bên cạnh, vừa thái thịt vừa hỏi: “Tiểu Mục học giỏi nhỉ, sao lại đi làm diễn viên thế?”
Mục Nhiên nghiêm túc trả lời: “Vì phải kiếm tiền.”
Ý cười trên mặt Lục Liên Trà cứng đờ, anh nói cái quỷ gì đấy!!!
Lý ảnh đế cũng ngẩn người, không ngờ lại nhận được câu trả lời thật thà đến thế.
Lục Liên Trà vội vàng quay đầu hò tổ quay phim: “Đạo diễn, cắt đoạn này đi nhá!”
Lý ảnh đế đành chuyển sang hỏi vấn đề khác: “Tiểu Mục, cậu có người yêu chưa?”
“…………..”
“Tình trạng hôn nhân thế nào?”
Mục Nhiên nghĩ nghĩ rồi bảo: “Quên đi.”
Lục Liên Trà có chút buồn bực, kết thì bảo kết, không kết thì bảo không kết, hỏi kết hôn chưa lại bảo người ta quên đi là làm sao?
Sáu giờ tối, Mục Nhiên bưng ra ba món mặn một tô canh khiến đám người bảy ngày chưa được ăn bữa cơm nào tử tế suýt thì rơi lệ, đũa lia điên cuồng không muốn bó sót miếng nào.
Mục Nhiên vừa mệt vừa đói, cúi đầu vào ăn.
Thẳng đến khi ngang bụng, bọn họ mới chú ý đến tổ đạo diễn sắp phát điên đằng xa.
Lý ảnh đế chậm rãi mở miệng: “No ghê….”
“Tài nghệ nấu ăn của Tiểu Mục tốt thật đấy!”
Mục Nhiên vẫn đang ăn dở, chưa nói chuyện được.
Lục Liên Trà nhiều lần ăn cơm cùng cậu, biết Mục Nhiên không có thói quen nói chuyện trong bữa nên vội vàng hùa theo Lý ảnh đế: “Mục Nhiên là sinh viên giỏi!”
“Kỹ thuật nấu ăn ‘điêu luyện sắc sảo’!”
Thấy cậu ta chuẩn bị dùng từ loạn lên, Mục Nhiên lùa nốt miếng cơm cuối cùng vào miệng rồi đặt cái bát không xuống bàn.
Cậu nhìn Lục Liên Trà, chậm rì rì đáp: “Tay nghề rửa rau của cậu… ‘khéo léo lành nghề’.”
Lý ảnh đế cười ha ha phụ họa: “Kỹ thuật đốn củi của Lão Nguyên ‘tài tình độc đáo’.”
Nguyên Binh quyết không chịu thua: “Vẫn không bằng skill ‘thái thịt kỳ diệu’ của ngài.”
Đoạn đối thoại của kịch bản, một câu cũng chẳng nói được.
Lý ảnh đế thấy cậu không có tâm trạng buôn chuyện với mọi người, cười cười hòa giải: “Tiểu Mục đã đi đường xa vào thôn lại còn phải nấu cả bàn đồ ăn như vậy, chắc là đã mệt mỏi.”
“Tiểu Lục, nhanh đưa siêu đầu bếp của chúng ta đi nghỉ ngơi!”
“Bát đũa để đấy bọn tôi rửa.”
Mục Nhiên gật đầu chào hỏi mọi người sau đó theo Lục Liên Trà lên tầng.
Tầng hai của biệt thự nhỏ hơn tầng một, chăn chiếu đều có đủ, thậm chí bồn rửa tay cũng không thiếu.
Mục Nhiên tắm xong ra ngoài đã thấy Lục Liên Trà đứng trải ga giường cho cậu.
“Mấy ngày tiếp theo anh ở chung phòng với em nhé!”
Lục Liên Trà vỗ gối đầu, vui vẻ ngó Mục Nhiên.
Cậu đứng cạnh cửa sổ, cúi đầu ngó di động.
Tuy nụ cười trên mặt vẫn như trước nhưng trong mắt Mục Nhiên đã không còn ánh sáng.
Trông có vẻ không vui.
Lục Liên Trà tháo mic, cầm khăn phủ lên camera xong thì nhỏ giọng hỏi han: “Anh sao thế á? Mệt hở?”
Mục Nhiên gật đầu.
Lục Liên Trà tiếp tục bảo: “Anh cố mấy ngày nữa là được, chờ sau khi rời khỏi đây, anh sẽ nổi tiếng hơn!”
“Sẽ kiếm được rất nhiều tiền.”
Mục Nhiên ừ một tiếng, nhìn chằm chằm cái điện thoại trống trơn không một thông báo liên lạc.
Lục Liên Trà nhìn qua, thử dò hỏi: “Anh cãi nhau với người yêu à?”
Mục Nhiên lắc đầu: “Không cãi.”
Nói xong cậu bò lên giường, tiếp tục nhìn điện thoại.
Tám giờ tối.
Mục Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời nông thôn rất thoáng, có thể nhìn thấy cả sao trời.
Cậu ngồi ngốc một lát, cuối cùng đã phát hiện mình thiếu thứ gì.
Cậu thiếu Tạ Tắc Nghiêu.
Từ lúc hai người yêu nhau, chưa bao giờ xa nhau quá một ngày.
Khi Tạ Tắc Nghiêu đi công tác sẽ đưa cậu đi cùng, còn khi Mục Nhiên đóng phim thì sẽ luôn về nhà ngủ…
Mục Nhiên nhìn điện thoại yên lặng, đáy lòng đột nhiên có chút tức giận.
Cậu ôm chăn trùm lên đầu, đi ngủ cho nhẹ người.
Ngủ kiểu gì mơ mơ hồ hồ thấy được bản thân bốn năm về trước.
Cũng vào một ngày đầy sao, Mục Nhiên mới mua xong một đống cánh gà trên đường trở lại ký túc xá thì gặp được Tạ Tắc Nghiêu.
Hắn mặc cái áo gió màu đen, đứng dưới tán cây nghiêng đầu hút thuốc.
Thấy Mục Nhiên, hắn tắt điều thuốc, nâng mắt nhìn: “Bạn học nhỏ, trùng hợp quá.”
“Đàn anh già, công nhận là trùng hợp.”
Tạ Tắc Nghiêu quét mắt nhìn đống đồ ăn ven đường trên tay cậu, hỏi: “Em muốn ăn chung với anh không?”
Mục Nhiên nắm chặt cánh gà, chậm rì rì đáp: “Em thích ăn một mình hơn.”
Tạ Tắc Nghiêu ném mẩu thuốc lá vào trong thùng rác, đi đến trước mặt Mục Nhiên: “Đi nào.”
Anh không hiểu em vừa từ chối anh xong à?
Tạ Tắc Nghiêu lười biếng bảo: “Anh nhìn em ăn.”
“Không.” Mục Nhiên lắc đầu, nghiêm trang nói: “Tấm lòng em bao la rộng lớn, đừng nhìn em ăn kẻo đói.”
Tạ Tắc Nghiêu nao nao, vội vàng tiếp lời: “Thế em có thể mở rộng lòng mình hơn một chút không?”
Hắn híp mắt, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Giúp đàn anh đáng thương độc thân hai mươi bốn năm của em một chút?”
Cảnh trong mơ kết thúc, Mục Nhiên bị tiếng chuông điện thoại vang eo éo bên tai đánh thức.
Cậu nhìn trần nhà, tưởng mình vẫn còn đang nằm mơ.
Túi cánh gà năm đó cuối cùng cũng vào bụng Tạ Tắc Nghiêu.
Muốn ăn cánh gà ghê luôn…
“Reng….”
Âm báo tin nhắn Wechat lại vang lên.
Mục Nhiên xoa mắt, cầm di động lên ngó.
Thì ra là bị Tạ Tắc Nghiêu spam.
Tạ Tắc Nghiêu: [Em quay xong chưa?]
Tạ Tắc Nghiêu: [Chưa xong à?]
Tạ Tắc Nghiêu: [Quay xong chưa?]
Tạ Tắc Nghiêu: [Em đi đâu rồi?]
Tạ Tắc Nghiêu: [.]
Tạ Tắc Nghiêu: [Nhìn thấy tin nhắn nhớ trả lời anh.]
Mục Nhiên chậm rì rì ngồi dậy: [Em quay xong rồi.]
Tin nhắn vừa được gửi đi, Tạ Tắc Nghiêu đã ngay lập tức gửi tới vài tin khác.
Tạ Tắc Nghiêu: [Buổi tối em ăn gì?]
Tạ Tắc Nghiêu: [Em chơi có vui không?]
Tạ Tắc Nghiêu: [Xuống tầng.]
Thấy hai chữ cuối cùng, Mục Nhiên ngạc nhiên không hề do dự chạy thẳng xuống lầu.
Cậu lật đật lăn ra ngoài sân ngó, nhìn thấy có bóng người đứng dưới cột đèn đường quen thuộc.
Tạ Tắc Nghiêu mặc chiếc áo gió dày, lẳng lặng đứng đó nhìn cậu.
Mục Nhiên vừa mới tiến lên một bước chợt nghe thấy có người gọi cậu lại.
“Mục Nhiên, anh đi đâu đấy?” – Là giọng nói của Lục Liên Trà.
Bước chân Mục Nhiên dừng lại, cậu quay đầu nhìn Lục Liên Trà rồi lại nhìn Tạ Tắc Nghiêu đứng đằng trước.
Lục Liên Trà nhìn theo ánh mắt cậu, khiếp sợ không thôi.
“Tạ, Tạ tổng?”
—Kidoisme: Nhắc lại lần nữa về cách nói chuyện của Lục Liên Trà, vì bé Trà thường thêm mấy kiểu ‘a, lạp, nha….’ vào cuối câu cho nên tui edit bằng cái giọng đó nhé chứ không phải tự nhiên thế dâu:v.