Vô Song đang nhắm mắt dưỡng thần thì một âm thanh pháo nổ rung trời vang lên làm Vô Song chợt tỉnh lại, lúc này toàn bộ không khí trong Thăng Long thành lập tức trở nên ồn ào hơn gấp bội, tiếng hò hét vang trời.
Vô Song lúc này mới cười khổ, hắn cầm tấm thẻ thí sinh của mình khẽ thở dài một hơi, căn bản là Vô Song hắn 'ngủ quên'. Đã lâu lắm rồi Vô Song mới lại có giấc ngủ thoải mái đến vậy, không bị Hắc Nguyệt lão đầu làm phiền.
Thân hình khẽ nhún một cái, Vô Song lập tức bay qua cửa sổ sau đó tiến vào dòng người đang nô nức tụ hội, nơi bọn họ tiến đến là phía Bắc Thành, nơi đặt Mộc Nhân Trận.
Mộc Nhân Trận tên như ý nghĩa, một trận pháp đơn giản nhưng lại cực kỳ thực dụng, trận pháp này chính là để khảo thí số lượng thí sinh tham dự Tiền Long Bảng năm nay.
Vô Song đứng trong đoàn người khẽ nắm chặt thẻ thí sinh của mình, Vô Song biết thẻ thí sinh này vẫn chưa đủ tư cách giúp hắn tham gia cuộc thi mà còn cần đột phả Mộc Nhân Trận. Thẻ thí sinh đương nhiên không có số thứ tự, toàn bộ hàng ngàn thiên tài đăng kí dự thi lần này chính là phải vượt qua Mộc Nhân Trận một lượt, một Mộc Nhân Trận phi thường khổng lồ.
Không khí xung quanh lúc này phi thường ngột ngạt, mọi người đều có khí thế của riêng mình, địa vị ngang nhau, ai cũng không muốn thua ai. Đơn giản mà nói bọn họ đều là thiên tài, đều là người trẻ tuổi bản thân đều có ngạo khí riêng biệt, những người này căn bản không ai phục ai.
Đương nhiên loại không khí này cũng chỉ kéo dài một lúc mà thôi, đám thí sinh tập trung ở trong quảng trường cùng lắm chỉ có thể coi là 'tiểu xà', mà tiểu xà thì chắc chắn sợ hãi đại xà, một nam tử đi đến quảng trường, mỗi bước chân của hắn cho người khác cảm giác trầm trọng vô cùng, khí thế của hắn mạnh đến mức đi đến đâu người khác cũng tự giác tránh đường, thân cao hơn m , bắp tay bắp chân to như cây cột đình vậy , hắn không cần nói nhưng uy thế trên người cũng làm kẻ khác sợ mất mật.
“Thạch Phá Thiên”. Trên quảng trường có người không nhịn được thấp giọng kinh hô.
Thạch Phá Thiên – Việt Quốc ngũ đại công tử, chỉ bàn riêng về khí thế hắn thực sự đứng đầu toàn bộ ngũ công tử, Thạch Phá Thiên xuất thân từ Bảo Bình Tông, tông phái này chuyên luyện pháp bảo nhập thể, ngoại thân cứng rắn vô cùng, tuyệt đối là một tiểu bạo long.
Tương truyền Thạch Phá Thiên năm tuổi một quyền đánh vỡ đầu một con đại hùng trên núi, từ bé đã lớn lên trong thực chiến, chiến lực kẻ này mạnh hơn cảnh giới vốn có rất nhiều.
Kẻ này xuất hiện đương nhiên cũng làm Vô Song chú ý, trong ánh mắt Vô Song thì Thạch Phá Thiên thực sự rất mạnh nếu xét trên bình diện những người ở đây, tuổi thực lực khai cung tam trọng.
Ngay sau khi Thạch Phá Thiên xuất hiện trên bầu trời lại có một tiếng huýt gió, một thân ảnh như đang đạp không mà đi, thân pháp nhanh một cánh khủng khiếp, người này căn bản như không có trọng lực vậy.
Thân ảnh rất nhanh lộn một vòng trên không trung sau đó một chân đạp thẳng vào đầu Thạch Phá Thiên, đáp lại một cước cực nhanh đó Thạch Phá Thiên chỉ đơn giản tung một đấm, hai người mới va chạm với nhau chiêu đầu tiên cũng làm toàn bộ những người xung quanh bị hất tung ra.
Thạch Phá Thiên vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ, mắt hổ mở rộng trừng lớn nhìn thân ảnh đối diện, ngược lại kẻ kia bị rung chấn đánh lùi lại bất quá hắn có khinh công tuyệt đỉnh, khẽ đạp một bước vào không khí sau đó nhẹ nhàng đáp xuống.
Lại một âm thanh sợ hãi vang lên, nam tử cao gầy toàn thân bạch y này cũng cực kỳ nổi tiếng :” Trời ạ, lại thêm một vị công tử nữa xuất hiện, Ưng công tử, Ưng Vạn Lý”.
Ưng Vạn Lý đương nhiên không quan tâm gì đến mấy lời bàn tán sau lưng, hắn bật cười nhìn Thạch Phá Thiện :”Hắc hắc Thạch đại ca vẫn mạnh mẽ như vậy, một quyền thực sự làm cho Vạn Lý đau đến tím tái nha”.
Thạch Phá Thiên mặt trầm như nước, hắn chính là không thích Ưng Vạn Lý, điểm yếu nhất của Thạch Phá Thiên là tốc độ trong khi điểm mạnh nhất của đối phương lại là tốc độ, hai người từ trước cuộc thi này đã có vô số lần giao thủ nhưng không ai làm gì được ai. Thạch Phá Thiên trong miệng khó khăn bật ra một câu :”Như nhau” sau đó quay đầu rời đi lựa chọn một góc đứng im không thèm quen tâm đến Ưng Vạn Lý.
Ưng Vạn Lý là cao thủ khai cung cảnh tứ trọng, hắn không phải xuất thân từ tông môn nổi tiếng nhưng hắn lại có một vị sư phụ nổi tiếng, Ưng tôn giả. Ưng tôn giả bản thân thực lực đã đạt tới nửa bước Hóa Anh chưa kể người này còn là tán tu thân phận vô lo vô nghĩ căn bản không hề cố kỵ, người mạnh hơn ông ta trong Việt Quốc đương nhiên vẫn phải có nhưng người dám đắc tội ông ta không nhiều, Ưng tôn giả ngoại trừ thực lực bản thân còn có khinh công đệ nhất Việt Quốc, cho dù cao thủ Hóa Anh kì truy sát cũng không thể giữ nổi. Nhờ sư phụ của mình mà Ưng Vạn Lý tuyệt đối không phải khép nép với bất cứ thiên tài nào của Việt Quốc, hắn cũng là nhân vật cấp thái tử.
Hai trong số ngũ công tử xuất hiện đương nhiên sẽ gây náo động cho mọi người bất quá rất nhanh cũng bình tĩnh xuống, Thạch Phá Thiên cùng Ưng Vạn Lý mỗi người đứng một nơi tạo thành hai thái cực riêng biệt trong quảng trường, không khí lại một lần nữa rơi vào trầm lặng.
Tất nhiên cái thời gian trầm lặng đó cũng không kéo dài bao lâu, một tiếng 'keng keng' đặc thù vang lên một lần nữa thu hút ánh mắt của mọi người, một nam tử đầu tróc lóc, ánh mắt sắc lạnh xuất hiện, ngực để trần để lộ từng đường cơ bắp hoàn mỹ, đồng thời trên hai cánh tay mỗi bên đặt chiếc vòng bằng sắt, không cần nói bất cứ ai cũng biết người này là ai Trầm Công Tử -Trầm Ngạo Thiên.
Nếu Thạch Phá Thiên là người có thân thể mạnh mẽ nhất, Ưng Vạn Lý là người có tốc độ nhanh nhất thì Trầm Ngạo Thiên chính là có một đôi cánh tay vô địch, hắn là người có nắm đấm mạnh nhất trong thế hệ trẻ Việt Quốc, cao thủ khai cung ngũ trọng.
Trầm Ngạo Thiên xuất hiện thậm chí còn ép khí thế của hai người Ưng Vạn Lý cùng Thạch Phá Thiên xuống, Thăng Long Thành chính là địa bàn của Trầm Ngạo Thiên hắn, đơn giản mà nói bố của hắn là hoàng đế Việt Quốc, chỉ bằng người cha này thì Việt Quốc không có mấy người có thể hơn hắn.
Đương nhiên Trầm Ngạo Thiên nếu nói về 'nhị thế tổ' hay 'ngậm chìa khóa vàng' thì Trầm Ngạo Thiên vẫn chưa phải vô địch tại Việt Quốc, vẫn còn hai người khác có thể thoải mái cùng hắn bình khởi bình tọa.
Âu Dương Tiệt cuối cùng đã xuất hiện, tóc dài tung bay, khuôn mặt tiêu sái cùng với cái cằm thường xuyên hất lên cho người khác một cảm giác ngạo mạn vô cùng, đặc biệt là đôi mắt của Âu Dương Tiệt, đôi mắt của hắn rất nhỏ.
Âu Dương Tiệt năm nay vừa tròn tuổi, cao thủ khai cung cảnh ngũ trọng, đáng nói nhất hắn ta là người thừa kế Âm Dương Ma Tông trong tương lai, trước khi Cửu U Vô Song 'chết' thì Âu Dương Tiệt đứng trước mặt Trầm Ngạo Thiên còn phải luôn cúi đầu nhưng kể từ khi Vô Song 'chết' thì Âu Dương Tiệt chính là thường xuyên hất cằm khinh thường thiên hạ, hắn đã léo lên vị trí đầu tiên trong ngũ đại công tử Việt Quốc, căn bản không người dám tranh phong.
Về thực lực Âu Dương Tiệt cùng Trầm Ngạo Thiên đều là khai cung cảnh ngũ trọng tuy nhiên Trầm Ngạo Thiên mới là sơ kỳ cảnh giới còn Âu Dương Tiệt đã là trung kỳ cao thủ, về chỗ dựa sau lưng thì hoàng thất Việt Quốc về cơ bản cũng chẳng hơn Âm Dương Ma Tông là bao, Âu Dương Tiệt ở Việt Quốc chính là muốn gió được gió muốn mưa được mưa.
Đương nhiên còn một người khác làm Âu Dương Tiệt phải cẩn thận, ngôi vị 'đệ nhất' công tử của Âu Dương Tiệt có thể dễ dàng được chấp nhận cũng vì nhân vật này không phải là nam tử, nàng chính là Thiên Thu Tông, Cơ Tuyết Nhạn.
Nếu Âu Dương Tiệt một thân hắc y thì Cơ Tuyết Nhạn một thân bạch y như tuyết, thực lực của nàng dĩ nhiên cũng là khai cung cảnh ngũ trọng trung kỳ, Cơ Tuyết Nhạn có mái tóc ngắn màu đen buộc gọn lại sau lưng thành một cái 'đuôi gà' xinh đẹp, ánh mắt của nàng rất to rất sáng nhưng khuôn mặt lại bị che bởi một chiếc lụa trắng.
Cơ Tuyết Nhạn có làn da trắng nõn kết hợp với cặp đùi dài miên man, đặc biệt nàng ta chưa bao giờ có ý che đi cặp đùi của mình, Cơ Tuyết Nhạn chỉ mặc một chiếc quần ngắn như khoe hết vẻ đẹp của đôi chân nàng ra vậy, Cơ Tuyết Nhạn cũng có một truyền kỳ tương đối thú vị, nàng không bao giờ mặc váy.
Năm vị 'đệ nhất nhân' trong thế hệ trẻ xuất hiện thoáng cái đè ép toàn bộ quảng trường, ở nơi này căn bản không có ai dám nhìn thẳng vào bọn họ, đương nhiên ngoại trừ Vô Song, Vô Song chẳng nể nang gì ánh mắt nhìn chằm chằm vào cặp đùi Cơ Tuyết Nhạn như đang thưởng thức ảnh đẹp vậy, khuôn mặt thậm chí còn bình thản cực độ.
Cơ Tuyết Nhạn vừa đặt chân xuống đất đột nhiên cảm thấy một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn mình, nàng lập tức quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Vô Song, khuôn mặt của Vô Song làm sao Cơ Tuyết Nhạn có thể quên được.
“Khốn kiếp không ngờ là tên vô sỉ tranh chỗ của bản cô nương, không ngờ lại còn là một tên háo sắc”.
Ánh mắt của Cơ Tuyết Nhạn xuất hiện một vẻ chán ghét, hai bàn tay ngọc khẽ nắm lại, tại Việt Quốc này còn chưa có kẻ nào dám vô lễ với nàng như vậy, Cơ Tuyết Nhạn đương nhiên là muốn 'đập' cho Vô Song một trận.
Vô Song dường như cũng phát hiện ra ánh mắt bất thiện của nàng, đột nhiên đôi mắt của Vô Song biến thành màu tím, đôi mắt xuyên thủng vào đại não của Cơ Tuyết Nhạn, trong thức hải của Cơ Tuyết Nhạn như xuất hiện một giọng nói thần bí :”Quên đi”.
Cơ Tuyết Nhạn nhắm mắt lại sau đó mở mắt ra, nàng mạnh mẽ lắc đầu một chút tuy nhiên Cơ Tuyết Nhạn không ngờ lại quên mất mình định làm gì, ánh mắt lơ đãng nhìn bốn phương nhưng cuối cùng cũng từ bỏ.
Vô Song thu hồi ánh mắt với Cơ Tuyết Nhạn, khóe miệng bất đắc dĩ cười khổ, một năm trước hắn chính là 'vô tình' nhìn thấy bà chằn Hàn Nguyệt Lãnh Lãnh tắm sau đó bị cô ta phát hiện, nếu không có một thức thần thông này thì không khéo Vô Song bị lột mất một lớp da cũng không biết chừng.
Cũng không bắt mọi người phải đợi lâu nữa, trên đài cao một lão nhân từ từ xuất hiện, trên người mặc cẩm bào râu tóc bạc phơ tuy nhiên khí thế lại mạnh mẽ vô cùng không hề có dấu hiệu ảnh hưởng bởi tuổi tác.
Lão nhân này chính là đỉnh đỉnh đại danh Bắc Bình Vương Trầm Khánh, một siêu cấp cao thủ của Việt Quốc, nửa bước Hóa Anh cảnh giới, đệ đệ của hoang đế Việt Quốc.
Thầm Khánh đã già nhưng chiến ý cùng nhuệ khí thì chưa bao giờ thiếu, chỉ một ánh mắt đã khóa chặt toàn bộ quảng trường, giọng nói của ông ta cực kỳ bình thản :”Năm nay lại một lần vòng sơ tuyển Việt Quốc diễn ra, trên quảng trường này có tổng cộng thí sinh tham dự tuy nhiên Việt Quốc chỉ lấy người mạnh nhất, đây chính là quy định bao năm nay chắc các ngươi cũng hiểu”
“Quy tắc vẫn như mọi năm, toàn bộ các ngươi là vào Mộc Nhân Trận này, không quan trọng thủ đoạn gì, chỉ cần là trong người đầu tiên đi ra ở đầu bên kia là được, đương nhiên không được phép giết người, mọi hành động của các ngươi chính là được các khách quý quan sát”.
Vừa nói Trầm Khánh vừa chỉ tay lên đài khách quý, trên đó chính là những siêu cấp nhân vật của Việt Quốt, dễ dàng chó thể nhận ra rất nhiều nhân vật ở đây : Cơ Không Tung Hoành – Thiên Thu Tông. Cửu U Huyết Nhận – Âm Dương Ma Tông . Trầm Phá Quân – Hoàng Đế Việt Quốc . Bảo Bình Tông – Thạch Thất …...
Đây đều là những nhân vật có thể dậm chân một cái làm Việt Quốc rung chuyển nhưng không ngờ lúc này cũng đều tập trung ở đây, đủ để biết vòng sơ loại này mang ý nghĩa lớn thế nào với Việt Quốc.
Trầm Khánh rất nhanh vỗ mạnh hai tay của mình, giọng ông ta trở nên lớn vô cùng :”Xuất phát”.
Trầm Khách vừa dứt lời thì cả ngàn bóng người cùng lao vào Mộc Nhân Trận tuy nhiên trên quảng trường vẫn có sáu người không hề cử động, ánh mắt thản nhiên như không nghe được âm thanh xuất phát kia.
Vô Song- Trầm Ngạo Thiên- Thạch Phá Thiên- Âu Dương Tiệt – Ưng Vạn Lý cùng Cở Tuyết Nhạn rõ ràng không di chuyển, bọn họ đương nhiên biết càng đi đầu, càng vào sớm bao nhiêu thì càng là cái đích cho mọi người nhắm đến, thực lực bọn họ có thể không quan tâm quần công nhưng nên nhớ sau cuộc thi này còn là cuộc chiến của top ngừoi mạnh nhất.
Năm vị công tử kia có thể không di chuyển nhưng Vô Song cũng thế thì tương đối kỳ lạ, cả năm người đều dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Vô Song, muốn đứng lại đây chờ đợi tuyệt đối phải cực độ tự tin vào bản thân mình.
Vô Song cũng không ngờ mình lại là người bị chú ý đến bất quá hắn rất nhanh mỉm cười đầy ngạo mạn :”Nhìn con khỉ còn không mau chạy đi, ta chính là đang chấp các ngươi đó ”.
Một câu nói của Vô Song làm toàn trường lặng im như tờ, đây chính là không để bất cứ ai trong ngũ đại công tử của Việt Quốc, cuộc thi này diễn ra trong sự quan sát của hàng vạn vạn dân chúng, chỉ một câu nói này Vô Song cũng tuyệt đối nổi danh.
Vô Song đang nhắm mắt dưỡng thần thì một âm thanh pháo nổ rung trời vang lên làm Vô Song chợt tỉnh lại, lúc này toàn bộ không khí trong Thăng Long thành lập tức trở nên ồn ào hơn gấp bội, tiếng hò hét vang trời.
Vô Song lúc này mới cười khổ, hắn cầm tấm thẻ thí sinh của mình khẽ thở dài một hơi, căn bản là Vô Song hắn 'ngủ quên'. Đã lâu lắm rồi Vô Song mới lại có giấc ngủ thoải mái đến vậy, không bị Hắc Nguyệt lão đầu làm phiền.
Thân hình khẽ nhún một cái, Vô Song lập tức bay qua cửa sổ sau đó tiến vào dòng người đang nô nức tụ hội, nơi bọn họ tiến đến là phía Bắc Thành, nơi đặt Mộc Nhân Trận.
Mộc Nhân Trận tên như ý nghĩa, một trận pháp đơn giản nhưng lại cực kỳ thực dụng, trận pháp này chính là để khảo thí số lượng thí sinh tham dự Tiền Long Bảng năm nay.
Vô Song đứng trong đoàn người khẽ nắm chặt thẻ thí sinh của mình, Vô Song biết thẻ thí sinh này vẫn chưa đủ tư cách giúp hắn tham gia cuộc thi mà còn cần đột phả Mộc Nhân Trận. Thẻ thí sinh đương nhiên không có số thứ tự, toàn bộ hàng ngàn thiên tài đăng kí dự thi lần này chính là phải vượt qua Mộc Nhân Trận một lượt, một Mộc Nhân Trận phi thường khổng lồ.
Không khí xung quanh lúc này phi thường ngột ngạt, mọi người đều có khí thế của riêng mình, địa vị ngang nhau, ai cũng không muốn thua ai. Đơn giản mà nói bọn họ đều là thiên tài, đều là người trẻ tuổi bản thân đều có ngạo khí riêng biệt, những người này căn bản không ai phục ai.
Đương nhiên loại không khí này cũng chỉ kéo dài một lúc mà thôi, đám thí sinh tập trung ở trong quảng trường cùng lắm chỉ có thể coi là 'tiểu xà', mà tiểu xà thì chắc chắn sợ hãi đại xà, một nam tử đi đến quảng trường, mỗi bước chân của hắn cho người khác cảm giác trầm trọng vô cùng, khí thế của hắn mạnh đến mức đi đến đâu người khác cũng tự giác tránh đường, thân cao hơn m , bắp tay bắp chân to như cây cột đình vậy , hắn không cần nói nhưng uy thế trên người cũng làm kẻ khác sợ mất mật.
“Thạch Phá Thiên”. Trên quảng trường có người không nhịn được thấp giọng kinh hô.
Thạch Phá Thiên – Việt Quốc ngũ đại công tử, chỉ bàn riêng về khí thế hắn thực sự đứng đầu toàn bộ ngũ công tử, Thạch Phá Thiên xuất thân từ Bảo Bình Tông, tông phái này chuyên luyện pháp bảo nhập thể, ngoại thân cứng rắn vô cùng, tuyệt đối là một tiểu bạo long.
Tương truyền Thạch Phá Thiên năm tuổi một quyền đánh vỡ đầu một con đại hùng trên núi, từ bé đã lớn lên trong thực chiến, chiến lực kẻ này mạnh hơn cảnh giới vốn có rất nhiều.
Kẻ này xuất hiện đương nhiên cũng làm Vô Song chú ý, trong ánh mắt Vô Song thì Thạch Phá Thiên thực sự rất mạnh nếu xét trên bình diện những người ở đây, tuổi thực lực khai cung tam trọng.
Ngay sau khi Thạch Phá Thiên xuất hiện trên bầu trời lại có một tiếng huýt gió, một thân ảnh như đang đạp không mà đi, thân pháp nhanh một cánh khủng khiếp, người này căn bản như không có trọng lực vậy.
Thân ảnh rất nhanh lộn một vòng trên không trung sau đó một chân đạp thẳng vào đầu Thạch Phá Thiên, đáp lại một cước cực nhanh đó Thạch Phá Thiên chỉ đơn giản tung một đấm, hai người mới va chạm với nhau chiêu đầu tiên cũng làm toàn bộ những người xung quanh bị hất tung ra.
Thạch Phá Thiên vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ, mắt hổ mở rộng trừng lớn nhìn thân ảnh đối diện, ngược lại kẻ kia bị rung chấn đánh lùi lại bất quá hắn có khinh công tuyệt đỉnh, khẽ đạp một bước vào không khí sau đó nhẹ nhàng đáp xuống.
Lại một âm thanh sợ hãi vang lên, nam tử cao gầy toàn thân bạch y này cũng cực kỳ nổi tiếng :” Trời ạ, lại thêm một vị công tử nữa xuất hiện, Ưng công tử, Ưng Vạn Lý”.
Ưng Vạn Lý đương nhiên không quan tâm gì đến mấy lời bàn tán sau lưng, hắn bật cười nhìn Thạch Phá Thiện :”Hắc hắc Thạch đại ca vẫn mạnh mẽ như vậy, một quyền thực sự làm cho Vạn Lý đau đến tím tái nha”.
Thạch Phá Thiên mặt trầm như nước, hắn chính là không thích Ưng Vạn Lý, điểm yếu nhất của Thạch Phá Thiên là tốc độ trong khi điểm mạnh nhất của đối phương lại là tốc độ, hai người từ trước cuộc thi này đã có vô số lần giao thủ nhưng không ai làm gì được ai. Thạch Phá Thiên trong miệng khó khăn bật ra một câu :”Như nhau” sau đó quay đầu rời đi lựa chọn một góc đứng im không thèm quen tâm đến Ưng Vạn Lý.
Ưng Vạn Lý là cao thủ khai cung cảnh tứ trọng, hắn không phải xuất thân từ tông môn nổi tiếng nhưng hắn lại có một vị sư phụ nổi tiếng, Ưng tôn giả. Ưng tôn giả bản thân thực lực đã đạt tới nửa bước Hóa Anh chưa kể người này còn là tán tu thân phận vô lo vô nghĩ căn bản không hề cố kỵ, người mạnh hơn ông ta trong Việt Quốc đương nhiên vẫn phải có nhưng người dám đắc tội ông ta không nhiều, Ưng tôn giả ngoại trừ thực lực bản thân còn có khinh công đệ nhất Việt Quốc, cho dù cao thủ Hóa Anh kì truy sát cũng không thể giữ nổi. Nhờ sư phụ của mình mà Ưng Vạn Lý tuyệt đối không phải khép nép với bất cứ thiên tài nào của Việt Quốc, hắn cũng là nhân vật cấp thái tử.
Hai trong số ngũ công tử xuất hiện đương nhiên sẽ gây náo động cho mọi người bất quá rất nhanh cũng bình tĩnh xuống, Thạch Phá Thiên cùng Ưng Vạn Lý mỗi người đứng một nơi tạo thành hai thái cực riêng biệt trong quảng trường, không khí lại một lần nữa rơi vào trầm lặng.
Tất nhiên cái thời gian trầm lặng đó cũng không kéo dài bao lâu, một tiếng 'keng keng' đặc thù vang lên một lần nữa thu hút ánh mắt của mọi người, một nam tử đầu tróc lóc, ánh mắt sắc lạnh xuất hiện, ngực để trần để lộ từng đường cơ bắp hoàn mỹ, đồng thời trên hai cánh tay mỗi bên đặt chiếc vòng bằng sắt, không cần nói bất cứ ai cũng biết người này là ai Trầm Công Tử -Trầm Ngạo Thiên.
Nếu Thạch Phá Thiên là người có thân thể mạnh mẽ nhất, Ưng Vạn Lý là người có tốc độ nhanh nhất thì Trầm Ngạo Thiên chính là có một đôi cánh tay vô địch, hắn là người có nắm đấm mạnh nhất trong thế hệ trẻ Việt Quốc, cao thủ khai cung ngũ trọng.
Trầm Ngạo Thiên xuất hiện thậm chí còn ép khí thế của hai người Ưng Vạn Lý cùng Thạch Phá Thiên xuống, Thăng Long Thành chính là địa bàn của Trầm Ngạo Thiên hắn, đơn giản mà nói bố của hắn là hoàng đế Việt Quốc, chỉ bằng người cha này thì Việt Quốc không có mấy người có thể hơn hắn.
Đương nhiên Trầm Ngạo Thiên nếu nói về 'nhị thế tổ' hay 'ngậm chìa khóa vàng' thì Trầm Ngạo Thiên vẫn chưa phải vô địch tại Việt Quốc, vẫn còn hai người khác có thể thoải mái cùng hắn bình khởi bình tọa.
Âu Dương Tiệt cuối cùng đã xuất hiện, tóc dài tung bay, khuôn mặt tiêu sái cùng với cái cằm thường xuyên hất lên cho người khác một cảm giác ngạo mạn vô cùng, đặc biệt là đôi mắt của Âu Dương Tiệt, đôi mắt của hắn rất nhỏ.
Âu Dương Tiệt năm nay vừa tròn tuổi, cao thủ khai cung cảnh ngũ trọng, đáng nói nhất hắn ta là người thừa kế Âm Dương Ma Tông trong tương lai, trước khi Cửu U Vô Song 'chết' thì Âu Dương Tiệt đứng trước mặt Trầm Ngạo Thiên còn phải luôn cúi đầu nhưng kể từ khi Vô Song 'chết' thì Âu Dương Tiệt chính là thường xuyên hất cằm khinh thường thiên hạ, hắn đã léo lên vị trí đầu tiên trong ngũ đại công tử Việt Quốc, căn bản không người dám tranh phong.
Về thực lực Âu Dương Tiệt cùng Trầm Ngạo Thiên đều là khai cung cảnh ngũ trọng tuy nhiên Trầm Ngạo Thiên mới là sơ kỳ cảnh giới còn Âu Dương Tiệt đã là trung kỳ cao thủ, về chỗ dựa sau lưng thì hoàng thất Việt Quốc về cơ bản cũng chẳng hơn Âm Dương Ma Tông là bao, Âu Dương Tiệt ở Việt Quốc chính là muốn gió được gió muốn mưa được mưa.
Đương nhiên còn một người khác làm Âu Dương Tiệt phải cẩn thận, ngôi vị 'đệ nhất' công tử của Âu Dương Tiệt có thể dễ dàng được chấp nhận cũng vì nhân vật này không phải là nam tử, nàng chính là Thiên Thu Tông, Cơ Tuyết Nhạn.
Nếu Âu Dương Tiệt một thân hắc y thì Cơ Tuyết Nhạn một thân bạch y như tuyết, thực lực của nàng dĩ nhiên cũng là khai cung cảnh ngũ trọng trung kỳ, Cơ Tuyết Nhạn có mái tóc ngắn màu đen buộc gọn lại sau lưng thành một cái 'đuôi gà' xinh đẹp, ánh mắt của nàng rất to rất sáng nhưng khuôn mặt lại bị che bởi một chiếc lụa trắng.
Cơ Tuyết Nhạn có làn da trắng nõn kết hợp với cặp đùi dài miên man, đặc biệt nàng ta chưa bao giờ có ý che đi cặp đùi của mình, Cơ Tuyết Nhạn chỉ mặc một chiếc quần ngắn như khoe hết vẻ đẹp của đôi chân nàng ra vậy, Cơ Tuyết Nhạn cũng có một truyền kỳ tương đối thú vị, nàng không bao giờ mặc váy.
Năm vị 'đệ nhất nhân' trong thế hệ trẻ xuất hiện thoáng cái đè ép toàn bộ quảng trường, ở nơi này căn bản không có ai dám nhìn thẳng vào bọn họ, đương nhiên ngoại trừ Vô Song, Vô Song chẳng nể nang gì ánh mắt nhìn chằm chằm vào cặp đùi Cơ Tuyết Nhạn như đang thưởng thức ảnh đẹp vậy, khuôn mặt thậm chí còn bình thản cực độ.
Cơ Tuyết Nhạn vừa đặt chân xuống đất đột nhiên cảm thấy một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn mình, nàng lập tức quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Vô Song, khuôn mặt của Vô Song làm sao Cơ Tuyết Nhạn có thể quên được.
“Khốn kiếp không ngờ là tên vô sỉ tranh chỗ của bản cô nương, không ngờ lại còn là một tên háo sắc”.
Ánh mắt của Cơ Tuyết Nhạn xuất hiện một vẻ chán ghét, hai bàn tay ngọc khẽ nắm lại, tại Việt Quốc này còn chưa có kẻ nào dám vô lễ với nàng như vậy, Cơ Tuyết Nhạn đương nhiên là muốn 'đập' cho Vô Song một trận.
Vô Song dường như cũng phát hiện ra ánh mắt bất thiện của nàng, đột nhiên đôi mắt của Vô Song biến thành màu tím, đôi mắt xuyên thủng vào đại não của Cơ Tuyết Nhạn, trong thức hải của Cơ Tuyết Nhạn như xuất hiện một giọng nói thần bí :”Quên đi”.
Cơ Tuyết Nhạn nhắm mắt lại sau đó mở mắt ra, nàng mạnh mẽ lắc đầu một chút tuy nhiên Cơ Tuyết Nhạn không ngờ lại quên mất mình định làm gì, ánh mắt lơ đãng nhìn bốn phương nhưng cuối cùng cũng từ bỏ.
Vô Song thu hồi ánh mắt với Cơ Tuyết Nhạn, khóe miệng bất đắc dĩ cười khổ, một năm trước hắn chính là 'vô tình' nhìn thấy bà chằn Hàn Nguyệt Lãnh Lãnh tắm sau đó bị cô ta phát hiện, nếu không có một thức thần thông này thì không khéo Vô Song bị lột mất một lớp da cũng không biết chừng.
Cũng không bắt mọi người phải đợi lâu nữa, trên đài cao một lão nhân từ từ xuất hiện, trên người mặc cẩm bào râu tóc bạc phơ tuy nhiên khí thế lại mạnh mẽ vô cùng không hề có dấu hiệu ảnh hưởng bởi tuổi tác.
Lão nhân này chính là đỉnh đỉnh đại danh Bắc Bình Vương Trầm Khánh, một siêu cấp cao thủ của Việt Quốc, nửa bước Hóa Anh cảnh giới, đệ đệ của hoang đế Việt Quốc.
Thầm Khánh đã già nhưng chiến ý cùng nhuệ khí thì chưa bao giờ thiếu, chỉ một ánh mắt đã khóa chặt toàn bộ quảng trường, giọng nói của ông ta cực kỳ bình thản :”Năm nay lại một lần vòng sơ tuyển Việt Quốc diễn ra, trên quảng trường này có tổng cộng thí sinh tham dự tuy nhiên Việt Quốc chỉ lấy người mạnh nhất, đây chính là quy định bao năm nay chắc các ngươi cũng hiểu”
“Quy tắc vẫn như mọi năm, toàn bộ các ngươi là vào Mộc Nhân Trận này, không quan trọng thủ đoạn gì, chỉ cần là trong người đầu tiên đi ra ở đầu bên kia là được, đương nhiên không được phép giết người, mọi hành động của các ngươi chính là được các khách quý quan sát”.
Vừa nói Trầm Khánh vừa chỉ tay lên đài khách quý, trên đó chính là những siêu cấp nhân vật của Việt Quốt, dễ dàng chó thể nhận ra rất nhiều nhân vật ở đây : Cơ Không Tung Hoành – Thiên Thu Tông. Cửu U Huyết Nhận – Âm Dương Ma Tông . Trầm Phá Quân – Hoàng Đế Việt Quốc . Bảo Bình Tông – Thạch Thất …...
Đây đều là những nhân vật có thể dậm chân một cái làm Việt Quốc rung chuyển nhưng không ngờ lúc này cũng đều tập trung ở đây, đủ để biết vòng sơ loại này mang ý nghĩa lớn thế nào với Việt Quốc.
Trầm Khánh rất nhanh vỗ mạnh hai tay của mình, giọng ông ta trở nên lớn vô cùng :”Xuất phát”.
Trầm Khách vừa dứt lời thì cả ngàn bóng người cùng lao vào Mộc Nhân Trận tuy nhiên trên quảng trường vẫn có sáu người không hề cử động, ánh mắt thản nhiên như không nghe được âm thanh xuất phát kia.
Vô Song- Trầm Ngạo Thiên- Thạch Phá Thiên- Âu Dương Tiệt – Ưng Vạn Lý cùng Cở Tuyết Nhạn rõ ràng không di chuyển, bọn họ đương nhiên biết càng đi đầu, càng vào sớm bao nhiêu thì càng là cái đích cho mọi người nhắm đến, thực lực bọn họ có thể không quan tâm quần công nhưng nên nhớ sau cuộc thi này còn là cuộc chiến của top ngừoi mạnh nhất.
Năm vị công tử kia có thể không di chuyển nhưng Vô Song cũng thế thì tương đối kỳ lạ, cả năm người đều dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Vô Song, muốn đứng lại đây chờ đợi tuyệt đối phải cực độ tự tin vào bản thân mình.
Vô Song cũng không ngờ mình lại là người bị chú ý đến bất quá hắn rất nhanh mỉm cười đầy ngạo mạn :”Nhìn con khỉ còn không mau chạy đi, ta chính là đang chấp các ngươi đó ”.
Một câu nói của Vô Song làm toàn trường lặng im như tờ, đây chính là không để bất cứ ai trong ngũ đại công tử của Việt Quốc, cuộc thi này diễn ra trong sự quan sát của hàng vạn vạn dân chúng, chỉ một câu nói này Vô Song cũng tuyệt đối nổi danh.