Những ngày tiếp theo của Vô Song ở trong Sát Điện trôi qua tương đối êm đềm, Lãng Ông không biết đã đi đâu, Cơ Tuyết Nhạn một đi không trở lại, phục vụ cho Vô Song hiện nay là thiếu nữ trực thuộc Sát Điện, chỉ cần bằng cảm giác thôi Vô Song cũng nhận ra hai nữ tử này tuyệt đối không tầm thường, bọn họ cho dù là thân phận nữ nổ trong sát điện nhưng đều là Hóa Anh Kỳ cường giả, quả nhiên Sát Điện là đầm rồng hang hổ không thể coi thường.
Vô Song miên man bất tỉnh hai ngày đương nhiên không kịp trở về tham dự vòng loại trực tiếp của Việt Quốc thậm chí cả Cơ Tuyết Nhạn cũng bị hủy quyền dự thi, đương nhiên Vô Song cũng không quan tâm đến vấn đề này lắm vì bốn tháng sau hắn vẫn có thể đến Hoa Quốc đăng ký tham dự với tư cách Việt Quốc nhân.
Tính từ lúc Vô Song tỉnh lại cũng đã ba ngày trôi qua, ba ngày qua Vô Song rất ít ra khỏi phòng hay nói đúng hơn là không hề bước ra khỏi phòng, toàn bộ thời gian của Vô Song dùng để điều trị lại trạng thái của thân thể cũng như trao đổi Luân Hồi Quyết với Như Ý, tất cả các sinh hoạt cá nhân của hắn đều là do hai nữ nô chăm sóc.
Ngày thứ sáu của Vô Song ở Sát Điện, ngày thứ tư kể từ khi Vô Song tỉnh lại, Vô Song lúc này chính là đạt trạng thái tốt nhất, tất cả mọi vết thương đều đã được chữa lành, nếu Chiến Vô Địch ở đây thì Vô Song cũng không ngại cùng hắn đại chiến thêm hiệp.
Vô Song sau khi khỏe lại việc đầu tiên là muốn đi quan sát một chút Sát Điện rốt cục là nơi như thế nào. Trong vài ngày qua Vô Song được biết thân phận của mình trong Sát Điện hoàn toàn không phải là tù nhân mà là khách nhân, chí ít tù nhân không có diễm phúc được nữ nô hầu hạ như Vô Song hiện nay.
Dù không muốn thừa nhận nhưng quả thực Vô Song đang là một con gà đẻ trứng vàng cho Sát Điện, chỉ cần đưa Vô Song về Chiến Tộc thôi cũng đã thu về số tiền bằng vụ làm ăn cỡ lớn của Sát Điện, món lời như thế này có ngu mới không làm.
Khi nghe mình bị bắt đưa về Chiến Tộc thì bản thân Vô Song quả thực cũng có chút lo lắng tuy nhiên rất nhanh biến mất, Vô Song đã từng chiến đấu với Chiến Vô Địch, từ đối thủ này Vô Song cũng phần nào đánh giá được về Chiến Tộc, ít nhất trong mắt Vô Song thì Chiến Tộc cũng không quá xấu.
Lý do quan trọng nhất là trong kết hoạch của Hắc Nguyệt cũng dự định kéo Chiến Tộc xuống nước, Thương Thiên Chiến Thể của Vô Song là một trường hợp phi thường đặc biệt, chính Hắc Nguyệt đã vô cùng tự tin thuyết phục Vô Song nên đi đến Chiến Tộc vì vậy bản thân Vô Song cũng thực sự không quá lo lắng về chuyến đi lần này.
Chậm rãi mở cửa phòng ra, nơi đó đã có hai nữ nô đứng sẵn, Vô Song nhẹ gật đầu với cả hai sau đó từ từ bước xuống cầu thang, những tòa lầu các của Sát Điện nhìn từ vị trí của Vô Song thực sự cổ xưa vô cùng.
Khi bước xuống đến bậc thang cuối cùng, Vô Song nhẹ quay đầu lại nhìn hai cô hầu gái của mình :”Các ngươi không đi theo sao ?, ta lần đầu tiên đến Sát Điện còn chưa quen đường các ngươi không sợ ta lạc à? “.
Cả hai nữ nô nhìn nhau sau đó rất nhanh trả lời :”Công tử, hai người bọn thiếp là nữ nô thân phận, nhiệm vụ của cả hai chỉ là ở trong phòng hầu hạ cuộc sống hàng ngày của công tử ngoài ra không có thêm mục đi theo công tử ra ngoài, ở trong Sát Điện này nữ nô chỉ được phép làm những việc được chủ thượng giao phó, thiếu cũng không được mà thừa cũng không được, xin công tử hiểu cho”.
Một người còn lại cũng lên tiếng :”Công tử không cần phải quá lo lắng, những nơi không được phép đi vào thì cho dù công tử có cố tình đi vào cũng không thể nên việc này căn bản là không xảy ra, công tử chỉ cần thoải mái đi dạo là được”.
Vô Song nghe vậy liền nhíu mày, hắn thực sự cảm thấy đám người ở nơi này sống quá nhàm chán, đương nhiên Vô Song không dám nói ra điều này, Vô Song biết mỗi nơi có một quy đinh riêng, một siêu cấp thế lực như Sát Điện nếu không có những quy định nghiêm ngặt thì tuyệt đối không thể tồn tại được, cho dù không đồng tình nhưng Vô Song cũng không có tư cách nhận xét bọn họ.
Vô Song không có ai tháp tùng theo rất nhanh hắn 'lạc'. Đương nhiên nói là lạc cũng không đúng vì Vô Song căn bản không có mục đích, chuyến đi này đơn giản chỉ là muốn ngắm cảnh, muốn thăm thú Sát Điện mà thôi, trường hợp của Vô Song hoàn toàn tương tự như du khách nước ngoài lần đầu đến Việt Nam du lịch mà lại không có bản đồ cũng chẳng có dướng dẫn viên vậy.
Bước đi không có mục đích suốt nửa tiếng đồng hồ chính bản thân Vô Song cũng có cảm giác muốn chửi thề, đầu tiên nơi này có những vách ngăn không gian cực mạnh, Vô Song nhiều lúc rẽ vào một con đường bất kỳ cũng gặp một bức tường chắn đánh bật ra, trong thời gian phút hắn chính là bị bắn ra đến tận ba lần thậm chí trên chán của hắn cũng xuất hiện cục u nho nhỏ.
Tiếp theo thì Sát Điện cứ như một tòa kiến trúc chết vậy, nơi đây không có nổi một bóng người tồn tại, căn bản không có dấu hiệu sinh mệnh, Vô Song hiện nay thực sự có cảm giác mình bị 'bỏ rơi'.
Hắn muốn quay lại tòa nhà cũ của bản thân mình thì không nhớ đường mà cũng chẳng có dấu hiệu nào để nhớ cả, xung quanh toàn những bức tường giống nhau thậm chí cây cỏ cũng đều đều, ngõ ngách thì nhiều vô số, Vô Song hắn nhớ đường bằng niềm tin.
Quay lại thì không được mà đi tiếp cũng chẳng biết đi đâu, Vô Song xin thề nếu quay được lại về tòa nhà cũ của mình thì chắc chắn sẽ ôm cái gối ấm áp mềm mại tuyệt đối không ra ngoài nữa.
Ngay trong lúc Vô Song đang bối rối thì có một âm thanh vang đến, âm thanh hiếm hoi vang lên trong cái không gian tĩnh lặng này, cho dù rất rất nhỏ nhưng hoàn toàn không giấu được thính giác của Vô Song, hắn lập tức đi theo nơi tiếng động phát ra.
Âm thanh phát ra tương đối nhỏ tuy nhiên lại phát ra liên tục cứ như đang dẫn đường cho Vô Song vậy, càng đi gần cái âm nơi âm thanh phát ra thì Vô Song càng rõ đó là âm thanh gì, đây là tiếng đàn, tiếng đàn này tuyệt đối không dễ nghe chút nào tuy nhiên đối với Vô Song thì chẳng khác gì tiên âm là bao, ít nhất có tiếng đàn tức là có người, hắn sắp bị cái nơi này làm cho phát điên rồi.
Rất nhanh đập vào mắt Vô Song là một tòa kiến trúc cổ kính, xung quanh cây cỏ hoa lá ngát hương thậm chí còn một dòng suối nhỏ chảy róc rách, xung quanh còn thấp thoáng hình bóng từng ngọn giả sơn, khung cảnh ở đây thực sự khác hoàn toàn so với những gì mà Vô Song thấy lúc trước, một tiên cảnh nhân gian.
Vô Song vẫn tiếp tục đi theo tiếng đàn tương đối trúc trắc đó, ở ngay giữa không gian xinh đẹp này, trong một tòa thạch viện nằm ngay giữa không gian thiên nhiên, trên một chiếc bàn đá Vô Song cuối cùng cũng đã thấy chủ nhân của tiếng đàn, một nữ nhân.
Cách ăn mặc của nàng làm Vô Song thực sự ấn tượng, quần áo nàng mặc lấy màu tím làm chủ đạo, bộ quần áo giống hệt trang phục trong những câu truyện cổ Ba Tư thế giới trước, bộ quần áo nửa kín nửa hở thực sự làm người ta khó mà bỏ qua được, đôi mắt nàng tuyệt đẹp, một đôi mắt như hớp hồn người đối diện cùng với một chiếc khăn che mặt bằng lụa mỏng vừa vặn che kín nửa khuôn mặt bên dưới càng làm tăng thêm vẻ thần bí của nàng.
Bờ vai trắng ngần của nàng cũng được để hở ra, đặc biệt là cái eo nhỏ nhắn để lộ ra ngoài, giống như những thiếu nữ Ba Tư hay Ân Độ thời xưa nàng cũng để lộ phần eo của mình ra ngoài, cái eo nàng nhỏ nhắn vô cùng, cái bụng trắng ngần không có một chút mỡ thừa cũng chẳng có một chút tì vết nào, vòng eo của nàng tuyệt đối không quá . Vô Song lúc này thực sự có cảm xúc muốn thử ôm chiếc eo nhỏ nhắn đó vào lòng.
Nàng ngồi đó như hòa vào thiên địa, vẻ đẹp của nàng lúc này hoàn toàn lấn áp đi việc nàng căn bản không biết đánh đàn thậm chí nhìn ánh mắt đang chăm chú đánh đàn kết hợp với từng ngón tay trắng ngần thuôn dài đang cố gắng chuyển động trên cây đàn huyền cầm lại làm cho nàng có một phong vị khác.
Vô Song cũng không lựa chọn lên tiếng, Vô Song nhìn thấy sự tập trung của nàng trong từng nốt nhạc, trong từng dây đàn, hắn thực sự quý trọng sự tập trung và quyết tâm này của nàng.
Hát hay không bằng hay hát, chỉ cần chăm chỉ hoàn toàn có thể kéo lại vấn đề về tố chất, Vô Song không biết tố chất của cô gái này thế nào tuy nhiên chỉ cần nàng cứ chăm chú như vậy sau này tuyệt đối có thể trở thành một nhạc đạo cao thủ.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào Vô Song cứ như vậy nhẹ nhàng đi đến bên nàng, đồng thời cũng nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh nàng, đương nhiên Vô Song vẫn giữ một khoảng cách nhất định dù sao nam nữ thụ thụ bất thân đồng thời Vô Song cũng không muốn đánh vỡ sự tập trung của nàng.
Vô Song cứ ngồi như vậy làm khác giả của nàng thậm chí không hiểu tại sao tâm thần của Vô Song như bị hút vào bản nhạc của nàng, cho dù nó thực sự không hay nhưng lại mang cảm giác cuốn hút kỳ lạ, một cảm giác khó nói thành lời.
Vô Song không biết rằng bên cạnh hắn từ lúc nào có một thân ảnh khác xuất hiện, Sát Đế Phương Anh của Sát Điện đã đứng ngay sau lưng Vô Song có điều nàng cũng không lựa chọn lên tiếng, nàng cứ như vậy làm khán giả thứ hai, nơi đây bỗng chốc chỉ tràn ngập tiếng đàn.
Xin lỗi mọi người hôm nay tác giả đi đường lại quên nhìn dự báo thời tiết, Hà Nội sau ngày nắng nóng thế nào lại có mưa to T_T . Lại dính mưa, lại đau đầu nên hôm nay chỉ ra một chương thôi nhé, mong mọi người thông cảm.