Bể tắm trong phòng rất lớn thậm chí Vô Song ước tính nó không khác gì một cái hồ bơi công cộng cả, nước trong bể theo như lời Xuân nói thì toàn bộ đều làm bằng sữa dễ đồng thời độ ấm cũng rất vừa vặn, đây cũng là lần đầu tiên Vô Song tắm kiểu này.
Cô nàng Mio thì vẫn liên tục dãy dụa, hai chân hai tay của nàng quơ loạn lên trong không trung như muốn bấu víu một thứ gì đó, cô bé ghét nhất là tắm và cũng cực kỳ sợ tắm, tất nhiên mọi nỗ lực của Mio đều là vô ích.
Vô Song không ngần ngại gì ném nàng xuống bể 'sữa' kia cả, cơ thể Mio bị ném thẳng xuống phía dưới là một cột nước bắn lên cao 'bõm'.
Mio tiếp tục hai tay hai chân quơ lên loạn xa, cái đầu của nàng khó khăn lắm mới có thể ngoi lên mặt nước cho dù độ câu của cái hồ này thực sự còn thấp hơn cả cơ thể Mio có điều Mio của chúng ta đâu thể đứng được bằng hai chân.
Vô Song lúc này cũng hoàn toàn lõa thể, trên cơ thể với những đường cơ bắp hoàn mỹ đó lúc này không có một mảnh vải che thân, Vô Song từ từ tiến xuống hồ nước, hắn từng bước từng bước đi đến bên người Mio đang tràn ngập sợ hãi.
Không hiểu sao Mio không sợ đau đớn, cho dù bị xiềng xích giảm lỏng cho dù ngày ngày bị tra tấn sống đi chết lại thì nàng vẫn chưa một lần kêu thành tiếng nhưng nàng lại rất sợ nước, rất rất sợ tắm.
Cái miệng nhỏ nhắn liên tục mở ra, trong cổ họng nàng phát ra những âm thanh 'ngao ngao' đầy tội nghiệp, đương nhiên Vô Song không hề quan tâm đến kháng nghị của nàng rồi, Vô Song mỉm cười đầy gian xảo :”Kháng nghị vô hiệu”.
Vô Song một tay kéo Mio vào lòng tay còn lại cầm một chiếc khăn bông trắng muốn, hắn bắt đầu tắm cho nàng, lúc này trong mắt Vô Song vẫn cực kỳ thản nhiên không có một chút dục hỏa nào, ít nhất Vô Song hiện này còn chưa biến thái đến mức nhìn cơ thể Mio có thể sản sinh ra dục hỏa.
Nói gì thì nói Mio lúc này rất xấu, tóc của nàng bết lại, cơ thể tương đối gầy chưa kể làn da đen xì, đến cả khuôn mặt cũng bị bụi bẩn che đi một phần tuyệt đối là tiêu chuẩn 'cá xấu'.
Chiếc khăn bông của Vô Song đi đến đâu thì bị đổi màu đến đó, từng lớp tạp chất trên người Mio cũng rơi xuống làm bẩn cả một phần hồ bơi rộng lớn, điều này cũng làm Vô Song tương đối sợ hãi, hắn thực sự không biết cô nhóc này đã bao lâu không tắm nữa, hắn thực sự không biết rốt cuộc trên người nàng bẩn đến mức nào.
Công việc tắm cho Mio cũng không hề đơn giản bởi nàng thực sự chống cự rất quyết liệt, cơ thể nhỏ nhắn dãy dụa không thôi, nếu người tắm cho nàng không phải là Vô Song mà là bất cứ một ai khác chỉ sợ cô nhóc này đã liều mạng tấn công rồi.
Vô Song đột nhiên ánh mắt lóe lên, hắn phát hiện ra cây cỏ bốn lá đang héo rũ vẫn được Mio để nguyên trên mái tóc, đây chính là vật gặp mặt mà Vô Song tặng cho Mio cũng là lúc ký kết mối quan hệ giữa hai người, Mio coi nó như tính mạng của mình vậy.
Vô Song nhẹ nhàng vuốt mái tóc nàng sau đó lấy lại cây cỏ bốn lá ra, lúc này nó đã hoàn toàn héo rũ, rủ xuống toàn bộ nhìn không còn một chút sức sống nào, ngay khi nhìn thấy tình trạng báu vật của lòng mình ánh mắt Mio liền mở to ra.
“Ngao ngao”.
Lại một âm thanh trong miệng Mio vang lên, bàn tay cong lại như một con mèo nhỏ khẽ cào vào ngực Vô Song, ánh mắt của nàng không ngờ có chút ướt át, Mio đương nhiên hiểu cỏ bốn lá không phải là tiên dược hay thần dược gì để có thể mãi mãi không héo tàn tuy vậy khi nhìn thấy tình trạng của nó khuôn mặt Mio xuất hiện một vẻ buồn não nề, nàng thậm chí còn không buồn dãy dụa, ánh mắt như chết lặng cứa như vậy nhìn thứ quan trọng nhất của nàng cứ như vậy dần dần biến mất.
Nhìn Mio lúc này chính Vô Song cũng không đành lòng, hắn cười nhẹ vỗ vào đầu cô sau đó cánh tay còn lại bốc lên một ngọn bạch sắc hỏa diễm, trong phút chốc toàn bộ không gian xung quanh tràn ngập sinh cơ, tràn ngập sinh mệnh lực.
Đã lâu lắm rồi Vô Song không dùng dị hỏa chiến đấu bởi dị hỏa lúc này chỉ là thủ đoạn thứ yếu của hắn tuy nhiên nó cũng không phải là vô dụng ít nhất với Sinh Linh Chi Diễm lúc này Vô Song hoàn toàn có thể cứu được cây cỏ bốn lá này.
Rất nhanh cây cỏ bốn lá được bao trùm trong ngọn bạch sắc hỏa diễm, trong ánh mắt to tròn của Mio lúc này đầy vẻ không thể tin bởi dĩ nhiên cây cỏ bốn là này đang hồi sinh bằng một tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, chỉ loáng một cái rốt cuộc nó lại trở về trạng thái ban đầu, xanh tốt cùng tràn đầy sức sống.
Vô Song lại một lần nữa vén mái tóc của Mio lên sau đó cài lại cho nàng, ánh mắt của hắn nghiêm nghị nhưng trong giọng nói lại pha chút ôn nhu :”Đừng nháo nữa được không ?”.
Mio như một đứa trẻ được mẹ cho quà vậy, trong phút chốc tất cả mọi nỗi buồn đều tan đi, nàng ngước đầu lên nhìn Vô Song sau đó lại nhìn mặt nước phía dưới cuối cùng Mio cũng khẽ gật đầu, nàng chấp nhận để im cho Vô Song tắm.
Có được sự phối hợp của Mio thì công việc đương nhiên là nhanh hơn rất nhiều đồng thời cũng dễ hơn rất nhiều bất quá trong ánh mắt Vô Song càng ngày càng kinh ngạc nhìn Mio.
Ẩn dưới lớp tạp chất đóng thành vẩy kia không ngờ lại là một làn da trắng mịn, đây là Vô Song mới bắt đầu xử lý xong cánh tay của nàng, một cánh tay trắng nõn xuất hiện trong mắt Vô Song, ngoại trừ bàn tay bị biến dạng do thói quen đi lại bằng tứ chi ra thì cánh tay của Mio thực sự rất đẹp, rất mềm mại, rất trắng và hoàn toàn không có tì vết nào.
Mio là nô lệ thậm chí nàng từng bị liên tục tra tấn hàng ngày hàng giờ cho đến trước khi gặp Vô Song việc cánh tay của nàng không có một chút tì vết thậm chí không có một dấu hiệu nào của việc bị tra tấn cũng làm Vô Song tương đối bất ngờ.
Ánh mắt Vô Song lóe lên một tia dị sắc sau đó tiếp tục giúp Mio thanh tẩy cơ thể, chỉ trong thời gian phút đồng hồ tiếp theo Vô Song đã phải đổi vị trí tắm lần đồng thời thay đổi đến cái khăn lau, may cho Vô Song trong bốn tỳ nữ mới đến thì Thu và Cúc là hai người luôn túc trực ở đây nghe lệnh và thực hiện mọi yêu cầu của Vô Song.
Lúc này ánh mắt Thu cùng Cúc cũng bị kinh ngạc hoàn toàn chiếm lấy, hai người thân là nữ nô đương nhiên không bao giờ được thể hiện cảm giác thất thố như thế này bất quá sự việc trước mặt là quá kinh người.
Bọn họ được chính kiến toàn bộ quá trình lột xác của Mio sao có thể không kinh sợ, bọn họ đương nhiên biết một dạng tồn tại gọi là 'khuyển nô', đây là một loại nô lệ cấp thấp hơn các nàng rất nhiều bởi bọn chúng không có quyền làm người bất quá giá thành mua vào lại cực cao, khuyển nô khó đào tạo gấp lần nữ nô.
Lần đầu tiên nhìn thấy Mio thì Xuân, Lan, Thu, Cúc đều chắc chắn thân phận của nàng, một khuyển nô có điều bọn họ chưa bao giờ gặp một khuyển nô xấu đến mức này thậm chí cả bốn người còn có suy nghĩ Vô Song hắn 'biến thái', Vô Song hắn có sở thích đặc biệt bất quá nhìn Mio hiện nay còn ai dám nghĩ thế ?.
% cơ thể của Mio đã được tẩy rửa, ngoại trừ phần lưng của nàng Vô Song chưa đụng đến ra thì một Mio hoàn hảo cũng bắt đầu xuất hiện trong mắt hắn. Da thịt Mio thực sự rất trắng, rất mượt mà lại không có một chút tì vết nào.
Vô Song đang dùng một tay giữ lấy cơ thể Mio, hắn nhận ra Mio cũng tuyệt đối không phải thấp thậm chí chiều cao của nàng rất ổn, m hoàn toàn không kém gì các cực phẩm nữ tử trong thiên hạ chỉ có điều bình thường Mio đi bằng bốn chân từ đó làm Vô Song không nhận ra mà thôi.
Vòng eo tinh tế đến tận cùng, cặp chân dài trắng mịn đặc biệt là khuôn mặt Mio, ánh mắt to tròn luôn luôn mở lớn nhìn mọi vật xung quanh, cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp, tạo cho người xem một cảm giác dễ thương vô cùng, một cảm giác khiến cho bất cứ nam nhân nào cũng muốn bảo vệ nàng, cũng muốn ôm nàng vào lòng.
Khí chất của Mio cũng làm Vô Song rung động, đây có lẽ không phải là khí chất kể từ khi mới sinh của nàng mà là khí chất được hình thành trong những năm tháng sống trong kiếp nô lệ, nàng rất hay sợ hãi cũng rất hay đề phòng, người duy nhất khiến nàng tin tưởng cũng chỉ có Vô Song mà thôi ngoài ra nàng căn bản không hiểu gì về thế giới này, nàng thanh thuần như một trang giấy trắng nhưng ẩn ẩn trong đó lại có chút bướng bỉnh, chút dũng cảm thậm chí là chút dữ tợn.
Lần đầu tiên Vô Song nhận ra bên cạnh mình có một cực phẩm mỹ nữ, nếu xét một cách công bằng thì Mio tuyệt đối còn xinh đẹp hơn Cơ Tuyết Nhạn, khí chất của nàng tuyệt với hơn vị bằng hữu này của Vô Song rất nhiều.
Nghĩ đến Cơ Tuyết Nhạn thì Vô Song cũng có chút đau đầu, hắn đã vài lần thử hỏi sư phụ về tình hình Cơ Tuyết Nhạn dù sao bọn họ cũng đi ra từ một nơi cũng được coi là có giao tình bất quá Phương Anh chưa bao giờ trả lời cả, Vô Song cũng không biết làm sao.
Khoảng phút sau Vô Song từ trong mặt nước đi lên, lúc này toàn bộ nước hồ đã biến thành một đen tuyền đủ để biết tạp chất trên người Mio nhiều đến lúc nào tuy vậy tất cả đều đáng giá, Vô Song lúc này đang bế một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, một thiếu nữ với hai mắt lim dim khẽ nhắm lại, nàng đang say ngủ trong lồng ngực Vô Song.
Nếu thực sự có khuyết điểm nào trên cơ thể Mio thì chắc chắn chỉ là nàng có chút gầy, bộ ngực thậm chí còn chưa phát triển hết nhưng lại rất mềm rất đàn hồi tuyệt đối cầm vừa một bàn tay. Vòng eo tinh tế đến cực điểm, cặp đùi săn chắc nhưng không kém phần mềm mại, Vô Song tự tin chỉ cần khẩu phần dinh dưỡng thích hợp thì Mio của hắn tuyệt đối là một tuyệt thế mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.
Xuân, Lan, Thu, Cúc bốn nữ nô này hiện nay cũng xuất hiện trước mặt Vô Song, cả bốn người cũng đều bị vẻ đẹp của Mio thu hút, chỉ cần ngắm nhìn vẻ thanh thuần của Mio khi đang say ngủ thôi cũng làm bốn người đủ hiểu, chỉ cần có Mio bên cạnh thì cả bốn người đừng hòng được Vô Song sủng hạnh.
Đặt Mio lên chiếc giường êm ái, Vô Song khẽ lau mồ hôi trên trán, tắm cho Mio làm hắn thực sự cũng có cảm giác mệt mỏi, hắn đói bụng.
Đột nhiên Vô Song quay đầu lại nhìn Mio lại nhìn tiếp bốn người Xuân Lan Thu Cúc sau đó hắn bất ngờ lên tiếng :”Xuân nghe nói các ngươi cũng xuất thân từ các chợ nô lệ”.
Xuân nghe vậy vội cung kính cúi đầu :”Vâng thưa công tử , cả bốn chị em nô tỳ đều là nô lệ xuất thân sau đó vượt qua một loạt khóa đào tạo rồi mới bị chủ nô đem bán ra ngoài”.
Trong đầu Vô Song lúc này có một suy nghĩ, hắn chưa bao giờ nhìn thấy khuyển nô của thế giới này bất quá theo Vô Song nghĩ khuyển nô dù sao cũng phải biết nói, nếu không biết nói thì sao có người muốn mua về, hắn nghi hoặc nhìn về phía Xuân :”Ta không rõ mấy việc này lắm cho nên kể cả ngươi không làm được thì cũng không sao, ta chỉ muốn hỏi nàng không thể nói chuyện do sinh sống cùng yêu thú quá lâu không tiếp xúc với văn minh nhân loại, ngươi có thể dạy nàng chứ”.
Xuân nhìn Mio một chút sau đó chợt hiểu rồi liền gật đầu với Vô Song :”Việc này nô tỳ cũng không dám chắc bất quá nô tỳ đã được chứng kiến không ít nữ nô được đào tạo, nô tỳ tuyệt đối sẽ cố hết sức”.
Vô Song nghe đến đây mặt cười thả lòng, hắn gật đầu :”Lan, Thu, Cúc các ngươi thay bể tắm mới đi, còn Xuân việc này ta giao cho ngươi cố làm cho tốt bất quá không làm được cũng không sao”. Nói xong Vô Song mới thỏa mãn tiến vào phòng ăn, hôm nay đối với hắn thực sự là một ngày mệt mỏi.