Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

chương 255: tiểu ngưng nhi (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhắc đến Chiến Tộc thì không thể không nhắc đến Đấu Thần, một trong những vị thần có vai vế cao nhất trong thiên hạ, người mà uy danh ông ta vang vọng toàn bộ cửu thiên, một nhân vật duy nhất từng được đồn đoán có thể cùng Tà Thần đánh một trận.

Tất nhiên lời đồn mãi mãi cũng chỉ là lời đồn bởi Đấu Thần chưa bao giờ cùng Tà Thần đánh nhau một trận hẳn hoi, không phải Đấu Thần sợ hãi trái lại ông ta luôn muốn được thống thống khoái khoái quyết đấu cùng vị bá chủ Vô Tận Hải kia tuy nhiên ông không thể và ông cũng không dám.

Cực Đạo Chân Thần được biết đến là Thần cấp cường giả có thực lực từ Trùng Thiên trở lên tuy nhiên khi đến Trùng Thiên bọn họ tiếp tục được phân ra thành ba nhánh chính, một là Trùng Thiên bình thường, là Đỉnh Phong Chân Thần còn cuối cùng là Phong Hào Chân Thần.

Đỉnh Phong Chân Thần có thể kể đến trường hợp của hai người Phương Anh cùng Trâm Anh, cả hai người đều chỉ còn một bước nữa để đạt đến Phong Hào Chân Thần nhưng lại không thể làm nổi, nhưng người được gọi là Đỉnh Phong Chân Thần thì mạnh mẽ hơn Trùng Thiên Chân Thần bình thường nhiều.

Còn Phong Hào Chân Thần là những người được thiên địa thừa nhận hay nói cách khác ít nhất bọn họ được vị Đại Thần Trùng Thiên tán thưởng về sức mạnh, bọn họ đều là những nhân vật mạnh nhất trên khối đại lục này. Rất bi ai cho Chiến Tộc chính là ngoại trừ Đấu Thần ra Chiến Tộc còn không có nổi một vị Đỉnh Phong Chân Thần nào.

nhân vật mạnh nhất Chiến Tộc xếp ngay sau Đấu Thần cũng chỉ là cao chủ Trùng Thiên bình thường. Điều này cũng không ảnh hưởng lắm đến thực lực của Chiến Tộc trong mắt người khác tuy nhiên với hầu hết Phong Hào Chân Thần trên đại lục thì Chiến Tộc có chút không đáng để vào mắt.

Chiến Tộc là nhà, là nơi Đấu Thần lớn lên, là nơi ông ta trưởng thành nhưng cũng là gánh nặng cho Đấu Thần, chỉ cần Chiến Tộc còn một ngày thì Đấu Thần phải bảo vệ nó một ngày, chỉ cần trong đầu ông ta vẫn nghĩ đến Chiến Tộc thì ông ta mãi mãi không thể thả sức đấu một trận.

Chỉ cần Đấu Thần bị thương nặng thôi thì toàn bộ Chiến Tộc sẽ như rắn mất đầu, bọn họ không có cường giả nào có thể chủ trì đại cuộc, không có một ai có thể nối gót Đấu Thần mai sau. Đây cũng là nỗi khổ tâm lớn nhất trong lòng Đấu Thần.

Đương nhiên đó chỉ là việc quá khứ, ít nhất hiện tại rất nhiều thành viên trong Chiến Tộc đều đang đổ dồn ánh mắt vào Chiến Vô Địch, người con út trong số người con của Đấu Thần, người duy nhất có thiên phú đủ sức theo kịp cha mình thậm chí còn ẩn ẩn vượt qua Đấu Thần khi còn trẻ.

Chiến Vô Địch năm nay tuổi đã là Tiên Hoàng Củu Phẩm đủ sức xưng là yêu nghiệt trong yêu nghiệt, người này chính là mang theo toàn bộ tương lai của Chiến Tộc trên lưng thậm chí được người trong tộc gọi bằng cái tên 'Tiểu Đấu Thần'.

Với những đứa con khác cho dù có chết đi thì Đấu Thần cũng không quan tâm nhưng với đứa con trai này thì không thể, đây là hy vọng của ông thậm chí là hy vọng của toàn bộ Chiến Tộc, đây là lý do khiến Đấu Thần quyết định xuất thủ đánh với Thiên.

Kết quả trận đấu có lẽ ngoại trừ Đấu Thần và Thiên ra không ai biết được bất quá việc Đấu Thần bị trọng thương thì lại là một việc thật, không ai có thể chối cãi. Chính vì nhân vật phong vân này bị trọng thương mà Sát Thần cùng Nguyệt Thần mới đích thân đến Chiến Tộc.

Đây là lúc Chiến Tộc yếu thế nhất và cũng là lúc dễ dàng bắt ép bọn họ kí hiệp ước nhất, cơ hội cỡ này sao Nghịch Thương Thiên có thể bỏ qua.

Trong đại điện của Chiến Tộc với Đấu Thần ngồi trên ngai vàng cùng với vị Cực Đạo Chân Thần xếp thành hai hàng đứng với nhau bất quá cả người này không có một ai dám nhìn thẳng vào Sát Thần cùng Nguyệt Thần, một người hắc y một người tử y cho dù khí thể không phóng ra nhưng cũng lực áp quần hùng, đáng sợ vô cùng.

Đấu Thần ánh mắt nhìn xoáy vào hai thân ảnh bên dưới, trong ánh mắt ông đầy vẻ đề phòng nhưng ẩn ẩn trong đó là một tia ước ao, một tia khát vọng.

Số tuổi của Nguyệt Thần cùng Sát Thần còn kém hơn tuổi đứa con thứ của ông ta, nhìn thấy hai nhân vật này vậy mà có thể đứng song song tồn tại với mình khiến Đấu Thần bắt đầu cảm nhận được dấu hiệu của tuổi tác, liệu ông có thể gánh Chiến Tộc bao lâu ? , liệu ông có thể mạnh mẽ bao lâu nữa.

Đấu Thần cuối cùng vẫn phải lên tiếng, bàn tay của ông dơ lên, ánh mắt xuất hiện một tia sáng đáng sợ,chiến ý toàn thân bùng phát khiến người khác hít thở không thông. Bằng vào Chiến Ý của mình Đấu Thần đánh tan 'Thế' mà Nguyệt Thần cùng Sát Thần tạo ra, ít nhất về mặt khí thế cũng không làm bên Chiến Tộc yếu hơn.

Đấu Thần phất tay :”Lui hết ra đi, khách từ phương xa đến đây để mình ta đón tiếp là được rồi, các ngươi tập trung hết ở đây làm gì ?”.

Một câu nói của Đấu Thần làm người còn lại trong đại điện nghi hoặc nhìn nhau, bọn họ đến đây đương nhiên là để hộ giá cho Đấu Thần bất quá chỉ sau một câu nói này cả người đồng thời cúi đầu sau đó nghiêm chỉnh bước ra ngoài.

Quyền lực của Đấu Thần trong Chiến Tộc cực lớn, nói thẳng ra một lời của ông ta có thể quyết định sinh tử bất cứ ai trong Chiến Tộc, trong Chiến Tộc Đấu Thần chính là vua, là thiên đạo.

Cả tòa đại điện rộng lớn chỉ còn lại ba người, lúc này Đấu Thần mới đứng lên rời khỏi bảo tọa của mình, hai tay chắp ra sau lưng, ánh mắt rực lửa :”Không biết hai tên nhóc các ngươi đến địa bàn của lão phu làm gì ?. Một lần hai vị Phong Hào Chân Thần cùng đến là muốn uy hiếp Chiến Tộc của lão phu sao”.

Nguyệt Thần không nói gì, nàng vẫn giữ im lặng trong bộ hắc bào thần bí, như màn đêm vô tận phủ lên người khác, Nguyệt Thần nhè nhẹ lùi lại một bước, chỉ một bước này thôi cũng làm khuôn mặt Đấu Thần biến sắc.

Một bước này chứng tỏ một điều duy nhất, Nguyệt Thần quyết định nhường quyền chủ đạo cho Sát Thần. Phong Hào Chân Thần có ai là kẻ yếu ?, có ai là kẻ chấp nhận ở dưới chân người khác ?, ngoại trừ Tà Thần ra thì đây là lần đầu tiên Đấu Thần được nhìn thấy cảnh này.

Nghịch Thương Thiên mỉm cười, hắn bước lên một bước đối mặt với Đấu Thần, thân thể hai bên cứ như trẻ em và người trưởng thành vậy bất quá khí thế của hắn tuyệt đối không thua kém vị cổ thần này.

Nghịch Thương Thiên thản nhiên lên tiếng :”Ta lần này đến đây là muốn kết minh cùng Chiến Tộc”.

Đấu Thần không nói gì một bàn tay vung lên, một quyền cực mạnh nhắm thẳng vào đầu Nghịch Thương Thiên, một quyền này tuy đơn giản nhưng nó đủ sức đập nát đầu bất cứ kẻ nào.

Nghịch Thương Thiên cũng nhẹ đưa thanh nguyệt đao của mình lên, động tác của hắn cực kỳ bình thản vậy mà hoàn toàn có thể cả một quyền của Đấu Thần lai. Nghịch Thương Thiên tiếp tục mỉm cười :”Giờ thì ngài đã hiểu chưa ?”.

Đấu Thần khuôn mặt biến thằng trắng xanh, thứ mà ông ta quan tâm không phải là Sát Thần chặn được một quyền của mình mà là thứ được đính trên thành nguyệt đao kia, Đấu Thần thậm chí bị kinh sợ lùi lại ba bước mới ổn định thân hình, cắn chặt hai hàm răng từng chữ từng chữ trong miệng ông ta bật thốt lên :”Thiên Đạo mảnh vỡ ?. Thứ này mà ngươi cũng tìm được ?, ngươi không sợ chết sao ?”.

Đúng thứ được gắn trên vũ khí của Sát Thần chính là thiên đạo mảnh vỡ, thứ này đương nhiên cũng không phải là vô địch, không phải gắn lên người thì sẽ trở thành độc cô cầu bại bất quá nó lại có một năng lượng nghịch thiên khác, thiên đạo mảnh vỡ có thể hút lấy thần lực của kẻ khác.

Nói một cách chính xác hơn thì Sát Thần lúc này mỗi lần tấn công kẻ khác đều làm đối phương tiêu hao thần lực, quyết đấu với Sát Thần càng lâu thì thần lực càng cạn nhanh, thần lực cạn càng nhanh thì thất bại càng nhanh. Đây mới chính là con bài tủ của Nghịch Thương Thiên.

Thiên đạo mảnh vỡ là một tồn tại cấm kỵ, thứ này căn bản chỉ là truyền thuyết, kể cả có thể nắm được thứ này trong tay cũng không ai dám dùng bởi thứ này căn bản là một cái 'án tử', Đại Thần Trùng Thiên tuyệt đối sẽ ra tay đoạt lại mảnh vỡ thiên đạo.

Đấu Thần thực sự cảm thấy vô lực, lưng ông ta còng đi một chút cuối cùng đành chán nản cắn răng:”Ngươi nếu đã không tiếc mạng sống thì ta cũng không cản, nói xem hợp tác thế nào”.

….........

Quay lại thời gian thực trên đỉnh núi lúc này, ba người Đấu Thần, Nguyệt Thần cùng Sát Thần song song mà đứng, ánh mắt cả ba đang quan sát cuộc chiến bên dưới của Vô Song.

Trong không gian đầy yên tĩnh bỗng nhiên Sát Thần lên tiếng :”Đấu Thần tiền bối, ta không rõ lắm rốt cuộc kẻ nào có thể làm ngươi bị thương. Ta không nghĩ ngoại trừ ta cùng Tà Thần ra có một Phong Hào Đấu Thần nào lại có muốn đại chiến với tiền bối”.

Nhắc đến việc này Đấu Thần ánh mắt lại hiện lên một luồng hỏa diễm cuồng bạo, khí thế toàn thân ông ta phát ra không hề giữ lại, thậm chí toàn bộ Chiến Tộc, toàn bộ Chiến Giới có thể cảm nhận được sự tức giận của chủ nhân nơi đây.

Đấu Thần khóe miệng toát lên một vệt sát khí :”Ta mà biết hắn là ai thì ta tuyệt đối sẽ mang toàn bộ Chiến Tộc đi đồ sát hắn, đáng tiếc lão phu không thể nhận ra người này thậm chí cả cách chiến đấu của hắn cũng tà dị vô cùng, đây là lần đầu tiên lão phu gặp tên khốn kiếp này”.

Sát Thần nghe vậy liền nhíu mày, kế hoạch của hắn vốn không cho phép xuất hiện biến số, biến số càng nhiều thì Sát Thần càng bất an :”Nhân vật thần bí mà đến cả tiền bối cũng không biết ?. Hắn mạnh không ?”.

Đấu Thần cho dù cực kỳ cay cú với Thiên thậm chí muốn băm Thiên ra làm vạn mảnh thì cũng chỉ có thể gật đầu thừa nhận :”Mạnh, phi thường mạnh. Kẻ này không biết hắn tu thành tà công gì nhưng ít nhất phải là đế phẩm công pháp đại thành, thứ hắn tu luyện tuyệt đối xứng đáng là thiên hạ đệ nhất tà công”.

“Lão phu tung hoành cả đời nhưng cũng chưa gặp kẻ nào quái dị như thế, lão phu đánh ngã hắn lần, thậm chí giết chết hắn lần nhưng lần nào hắn cũng sống lại, đánh bao nhiêu lần cũng thế hắn đều có thể đứng lên, hắn đều có thể trở lại như lúc ban đầu còn lão phu lại càng ngày càng hao lực. Kẻ này chiến lực có thể không cao nhưng công phu giữ mạng xứng đáng là vô địch”.

….......

Trong lúc ba người nói chuyện thì cuộc chiến bên dưới cũng xảy ra biến số.

Vô Song lúc này toàn thân xuất hiện lỗ máu, cơ thể hắn bị ba mũi tên xuyên qua, cuộc tấn công này rõ ràng không hề báo trước thậm chí Vô Song hắn còn không phát hiện ra kẻ tấn công tuy nhiên khi mà khí thế của Đấu Thần phát ra thì Vô Song rõ ràng cảm nhân được đối phương có một tia dao động, cuối cùng Vô Song đã nhận ra phương hướng của kẻ tấn công mình.

Thân hìn Vô Song biến mất, hắn lao thẳng về phía trước.

Trong một góc tối một thiếu nữ ánh mắt đang cay lại nhìn Vô Song lao tới, trong tay nàng cầm một cây trường cung, toàn thân bao phủ trong một lớp áo choàng màu xanh cùng với mái tóc màu đỏ xoăn lại, trong mắt nàng xuất hiện một tia bất đắc dĩ, nàng thực sự không ngờ chỉ một lần vô ý đã để đối phương tìm được mình.

Khóe miệng của nàng cong lên :”Vốn muốn mèo vờn chuột với ngươi nhưng ngươi đã muốn chết thì ta chiều”.

Có điều ngay khi nàng chuẩn bị hành động thì một âm thanh đầy nghiêm nghị vang lên :”Không cho phép sử dụng Thần Lực cũng không cho phép sử dụng thực lựa quá Vấn Đỉnh cảnh”.

Thân hình của nàng run lên, đây chính là âm thanh của sư phụ nàng, Nguyệt Thần. Âm thanh này không cho phép nàng chống lại cũng không cho phép nàng đi hỏi, nàng chỉ được phép tuân lệnh mà thôi.

Nàng chính là đệ nhất thiên tài thế hệ này của Nguyệt Tộc, Tiểu Ngưng Nhi.

Chỉ trong một giây mà Tiểu Ngưng Nhi bần thần đó cũng đủ rồi, khi nàng bắt đầu lấy lại tình thần thì đã quá muộn, Vô Song đã xuất hiện ngay trước mặt nàng, một cước không hề giữ lại mà đá thẳng về phía ngực nàng.

Tiểu Ngưng Nhi ánh mắt xuất hiện một tia lửa giận, nàng không giỏi cận chiến tuy nhiên nàng cũng không sợ cận chiến, một cú đá cực mạnh của Vô Song hất bay nàng đi nhưng nếu tinh tế quan sát tuyệt đối có thể nhìn thấy nàng dùng cây trường cung chặn lại trước ngực đồng thời chủ động lui về phía sau.

(Chưa xong còn tiếp).

.

Hãy ấn cảm ơn ở cuối mỗi chương vì nó miễn phí nhưng lại rất quan trọng với bọn mình.

P/S ( Sr độc giả hôm qua mình đau đầu quá không viết nổi ).

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio