Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

chương 342: trao đổi công pháp (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đối với Vô Song mà nói bản thân hắn từ lâu không quá để ý tới Đan Tháp, đành rằng Đan Tháp là một thế lực có thể hiệu triệu cả Trung Châu nhưng đây không phải là mục tiêu của Vô Song,thay bằng phải tự mình hiệu triệu thì thà sử dụng thực lực của mình còn nhanh hơn nhiều.

Đan Tháp có khác biệt rất lớn với Hồn Điện, bản thân Đan Tháp làm gì cũng phải qua trưng cầu ý kiến của tiểu đan tháp bên trong còn Hồn Điện chỉ cần một lệnh của Hồn Diệt Sinh ban ra tuyệt đối sẽ thề chết mà làm, chỉ tính riêng việc này trong mắt Vô Song thì Đan Tháp đã dưới Hồn Điện một bậc.

…........

Đường Hỏa Nhi quả thực rất biết nghe lời, nàng vậy mà dẫn Vô Song đến đúng nơi mà Phần Viêm Thánh Nhân đang nghỉ ngơi, nơi này thậm chí không phải là một cấm địa của Phần Viêm Cốc.

Bản thân Phần Viêm Thánh Nhân cũng không phải là thích kẻ khác ở bên cạnh mình, tính cách của ông ta không khác gì một Đường Chấn phiên bản về già cả, cực kỳ cố chấp cùng gàn rở bất quá trong thô vẫn có tinh, ẩn trong cái vẻ nóng như lửa đó vẫn là sự tinh tường của một cường giả từng làm mưa làm gió khắp Trung Châu.

Phần Viêm Cốc theo như lời Đường Hỏa Nhi nói thì không gian nơi đây chính là được các cao thủ đấu tôn đời đời gia cố đời đời xây dựng bất quá bên trong Phần Viêm Cốc cũng quả thực có không gian tự tạo, không gian tự tạo do đấu thành cường giả xây dựng.

Phần Viêm Thánh Nhân là một nhất tinh đấu thánh đỉnh phong có điều trong mắt Vô Song lão nhân này cực kỳ mạnh mẽ, Thiên Hỏa Tam Huyền Biến của Phần Viêm Cốc không phải là trò đùa cộng thêm tích súc cả đời của mình Vô Song thậm chí hoài nghi Phần Viêm Thánh Nhân nếu không tiếc bỏ ra bất cứ cái giá nào thì vẫn có thể cùng tam tinh đấu thánh liều mạng.

Phần Viêm Thánh Nhân sinh sống trong không gian tự tạo của mình, ông ta sống một mình trong cả mảnh thiên địa này, trong chính không gian đó tồn tại một ngọn núi lửa cao chọc trời, đây chính là nhà của Phần Viêm Thánh Nhân.

Phần Viêm Thánh Nhân rất đáng sợ ít nhất theo con mắt của một y sư như Vô Song thì ông ta quả thực đáng sợ vô cùng, Phần Viêm Thánh Nhân thân mang trọng bệnh đây là kết quả của cả một đời chinh chiến, là kết quả phản phệ khi chuyển Cửu Long Lôi Cường Hỏa cho thế hệ tiếp theo bất quá lão nhân này chưa bao giờ yếu đi, lão nhân này vẫn ngày ngày gắng gượng ngày ngày đấu tranh để có thể kéo dài được đỉnh phong thực lực của bản thân, một kẻ có nghị lực kinh người.

Tất nhiên nghị lực của Phần Viêm Thánh Nhân không liên quan gì đến Vô Song cả, lúc này bản thân Vô Song cùng Tiểu Y Tiên chỉ là nhè nhẹ thưởng trà mà thôi, trước mặt hắn là Phần Viêm Thánh Nhân cũng đang mỉm cười uống trà, sau lưng ông ta là Đường Hỏa Nhi đang nhẹ nhàng đấm lưng, khung cảnh xung qaunh thực sự rất yên bình cho dù cả bốn người đang ở ngay bên trong một ngọn núi lửa có sức nóng kinh người.

Phần Viêm Thánh Nhân đặt ly trà trong tay xuống, ánh mắt già nua khẽ nhíu lại nhìn Vô Song:”Vô Niệm công tử, lão phu thực sự rất mừng công tử đã đến Phần Viêm Cốc, không biết công tử khi nào có thể ra tay cứu chữa cho Hỏa Nhi?”.

Vô Song cũng đặt ly trà xuống thản nhiên nhìn Đường Hỏa Nhi phía trước mặt mình “Lúc nào cũng được thậm chí ngay bây giờ cũng được dù sao cả ba thế hệ của Phần Viêm Cốc không phải đều là bệnh nhân của ta sao?, ta còn phải ở đây trong khoảng thời gian tương đối dài”.

Phần Viêm Thánh Nhân khẽ gật gù sau đó ngước lên nhìn Vô Song “Lão phu cũng không phải kẻ không biết suy nghĩ, công tử bản lĩnh thông thiên lại vô cùng thần bí chắc chắn cũng không phải là một thế lực vô danh bất quá chúng ta làm người ai cũng có bí mật, lão phu không muốn biết bí mật của công tử quan hệ của công tử cùng Phần Viêm Cốc lúc này chỉ là thầy thuốc và con bệnh”.

“Với tư cách là con bệnh không biết lão phu có thể hỏi công tử muốn Phần Viêm Cốc trả thứ gì không?”.

Vô Song nhếch miệng nhìn lão già tóc hồng trước mặt rồi khẽ gật đầu “Nói chuyện với ông thực sự tốt hơn nói với Đường Chấn, ta thích những cách nói chuyện trực tiếp thế này hơn”.

Phần Viêm Thánh Nhân nghe đến đây liền cười lớn “Cũng không trách đứa con trai đầu đất của ta được, nó thân là Cốc chủ có nhiều việc cũng khó mà dứt ra cũng có nhiều việc cần quan tâm để ý, một bên là Đan Tháp cao cao tại thượng một bên là thần y đến từ thế lực thần bí đáng sợ nó đương nhiên không dám trọng bên này nhẹ bên kia, lão phu thì khác một thân bạch y cũng có nhiều việc thoải mái hơn”.

Vô Song nhẹ gật đầu sau đó ngón tay của Vô Song lại xuất hiện một ngọn hỏa diễm đang nhẹ nhàng nhảy múa, ngọn hỏa diễm màu phấn hồng rất đẹp rất lung linh nhưng lại mang cho người khác cảm giác không rát mà run.

Ngọn hỏa diễm nhỏ bé kia vừa hiện ra thậm chí khiến Phần Viêm Thánh Nhân có cảm giác ngọn núi lửa dưới chân mình như đang yên tĩnh hơn, dung nham như đang bị uy hiếp, dung nham cuồng bạo dưới kia như đang sợ hãi cực độ vậy.

Vô Song nhìn ngọn lửa trên tay mình rồi lặng đi một lúc sau đó hắn mới ung dung lên tiếng “Phần Viêm Cốc là một thế lực lâu đời, Phần Viêm Cốc là một thế lực mạnh mẽ tại Trung Châu thậm chí có đấu thánh cường giả sau lưng có điều ta thực sự không hề để Phần Viêm Cốc vào mắt ít nhất với những thứ mà ta đã nhìn thấy lúc này”.

“Như tiền bối đã thấy ngọn hỏa diễm trong tay ta có thể không phải dị hỏa nhưng còn trên dị hỏa, nhắc đến hỏa thì không thể không nhắc đến Phần Viêm Cốc mà nhắc đến Phần Viêm Cốc thì chỉ có hai thứ nổi tiếng nhất, Cửu Long Lôi Cường Hỏa cùng Thiên Hỏa Tam Huyền Biến. Ta muốn cái thứ hai”.

Ngay sau khi dứt lời Vô Song lập tức cảm thấy một luồng kinh người khí thế khóa chặt mình có điều đáp lại khí thế đó Vô Song chỉ ung dung nhìn lại, hắn quả thực không có lý do gì để sợ Phần Viêm Cốc cả.

Thiên Hỏa Tam Huyền Biến là trấn phái công pháp của Phần Viêm Cốc thậm chí có thể coi là đệ nhất bí pháp tăng cường thực lực trên đại lục này, Thiên Hỏa Tam Huyền Biến nếu kết hợp thêm với dị hỏa tuyệt đối là vô địch tồn tại có điều muốn lấy Thiên Hỏa Tam Huyền Biến ra khỏi tay Phần Viêm Cốc cũng không phải là dễ dàng.

Không khí xung quanh căng thẳng hơn rất nhiều thậm chí như bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra đại chiến, khí thế của Phần Viêm Thánh Nhân không ngờ làm cả Đường Hỏa Nhi phía sau lưng run sợ không nói thành lời, vẻ mặt của nàng hoảng hốt vô cùng.

Khí thế của Phần Viêm Thánh Nhân lần này không chỉ bao trùm trong thế giới tự tạo của ông ta mà toàn bộ Phần Viêm Cốc đều bị ảnh hưởng, đấu thánh nộ thiên hạ run sợ, đấu thánh nộ thiên địa biến sắc....

Ngay cả Đường Chấn lúc này đang cố gắng nói cười vui vẻ với đám người Tào Dĩnh cũng phải đứng bật dậy, ánh mắt nhìn thẳng về nơi xa xăm, khí thế này Đường Chấn đương nhiên là người quen thuộc nhất.

Thậm chí Đường Chấn hiện nay trong mắt có một tia lo lắng, ông ta trực tiếp không thèm đoái hoài gì đến Tào Dĩnh lập tức đứng bật dậy lao vút ra khỏi đại điện, tốc độ của Đường Chấn được kéo lên đến cực hạn.

Trước khí thế mà Phần Viêm Thánh Nhân tạo ra trực tiếp làm toàn bộ Phần Viêm Cốc run rẩy sợ hãi cho dù bốn vị cường giả đi theo Tào Dĩnh cùng Nguyệt Nhi lúc này cũng có cảm giác mình nhỏ bé không khác gì con kiến, trước đấu thánh thì bao nhiêu đấu tôn cũng không đủ nhét kẽ răng.

Tào Dĩnh cũng bị khí thế này làm cho sợ run, luồng khí thế này mạnh hơn Huyền Không Tử sư phụ nàng rất nhiều rất nhiều, khuôn mặt của Tào Dĩnh trắng bệch nhìn về hướng Đường Chấn di chuyển thầm than “Quả nhiên như lời sư phụ nói, Phần Viêm Cốc còn có cái thế cường giả sau lưng, không hổ là một trong tam cốc không hề đơn giản”.

Lần này Tào Dĩnh đến đây đầu tiên chính là mang Nguyệt Nhi đi thăm thú các thế lực ở Trung Châu theo lời Huyền Không Tử, mục tiêu thứ hai chính là muốn tạo quan hệ với Phần Viêm Cốc, tất nhien không phải là danh nghĩa của Đan Tháp mà là danh nghĩa của Tào Gia.

Ban đầu Tào Dĩnh mục tiêu chính là muốn xem bệnh cho Đường Hỏa Nhi từ đó trở về thông báo cho tiền bối trong tộc, Tào gia thực sự thừa sức chữa bệnh cho Đường Hỏa Nhi, có thể bán một cái ân tình cho Đường Chấn thì sau này Tào Gia có tiếng nói hơn rất nhiều trong Đan Tháp có điều lần này đến Phần Viêm Cốc vừa vặn lại không gặp Đường Hỏa Nhi nên mới có mà Tào Đan luyện đan.

Tào Dĩnh thở dài đứng lên nhìn về phía bốn cận vệ sau lưng rồi lại nhìn về phía Nguyệt Nhi “Tiểu sư muội chúng ta trở về Đan Tháp thôi, đi cũng quá lâu rồi sư phụ lại mong, các ngươi mang Tào thiếu gia trở về”.

Tào Dĩnh lần này trong lòng quả thực có chút mất mát, nàng lần đầu ra ngoài hành sự không ngờ lại thất bại trở về, nàng cho dù không có thiện cảm với Vô Song lắm nhưng chỉ cần nhìn lúc Vô Song ra tay thì nàng biết Vô Song tuyệt đối là một cao giai luyện dược sư, có thể không phải là cửu phẩm luyện dược sư nhưng bát phẩm thì vẫn thừa sức, người này có tư cách cứu chữa cho Đường Hỏa Nhi, người này tạm thời Tào Dĩnh không trêu nổi.

“Vô Niệm à Vô Niệm, ngươi phá hỏng chuyện tốn của Tào gia thù này bản cô nương nhớ kỹ, ta nhất định phải sử dụng toàn bộ thực lực của Đan Tháp để xem ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào”.

Đám người Đan Tháp rất nhanh rời đi trong ánh chiều tà........

Quay lại không gian tự tạo của Phần Viêm Thánh Nhân lúc này đột nhiên lão nhân này cười to vô cùng, nụ cười cực kỳ sảng khoái “Không ngờ Vô Niệm công tử cũng biết công phu sư tử ngoạm có điều nói một mạch ra thế này cũng làm hai bên thấy thoải mái, dù sao cũng là thuận mua vừa bán đúng không?, lão phu chỉ muốn hỏi nếu ta không mang Thiên Hỏa Tam Huyền Biến cho công tử thì ngài sẽ làm gì?”.

Vô Song thậm chí chẳng thèm suy nghĩ ung dung đáp “Chữa bệnh cho Hỏa Nhi rồi rời đi, đương nhiên không phải chữa bệnh cho nàng với thân phận là thiếu chủ Phần Viêm Cốc mà là muội muội của Y Tiên, ta chữa bệnh cho người thân không lấy thù lao nên không cần Phần Viêm Cốc bỏ ra bất cứ thứ gì có điều bệnh của ông cùng Đường cốc chủ xin lỗi ta sẽ không đụng vào”.

Đường Hỏa Nhi nghe đến đây lập tức sợ run, nàng thực sự rất thương ông nội cùng cha, bản thân nàng lại càng hiểu rõ ông nội nóng tính thế nào, ông nội của nàng chỉ thích mềm chứ đâu có thích cứng.

Đường Hỏa Nhi vậy mà lập tức chạy đến bên ngừoi Vô Song òa khóc “Vô Niệm ca ca, muội có thể không cần ca chữa bệnh cũng không cần ca trợ giúp gì, xin ca chữa cho cha và ông nội được không, Thiên Hỏa Tam Huyền Biến Hỏa Nhi cũng biết, Hỏa Nhi có thể dạy cho ca ca”.

Vô Song dùng tay nhẹ xoa đầu Đường Hỏa Nhi rồi ngước mắt nhìn Phần Viêm Thánh Nhân “Tiền bối, suy nghĩ xong chưa, ta đang cần một câu trả lời?”.

Phần Viêm Thánh Nhân đưa tay ra sau đó mạnh mẽ hút cô cháu gái này vào lòng, bàn tay già nua vuốt ve mái tóc màu hồng đầy yêu kiều của Đường Hỏa Nhi, ánh mắt hiện ra một tia tình cảm “Thiên Hỏa Tam Huyền Biến muốn có không khó nhưng ta rốt cuộc muốn biết công tử định cứu Hỏa Nhi kiểu gì, ta rất tò mò về thứ công tử gọi là Băng Hỏa hợp nhất đó?”.

Vô Song khẽ gật đầu rồi một lần nữa thản nhiên lấy ra một quyển trục đặc trên bàn đá.

“Xin tiền bối đừng hiểu nhầm, Thiên Hỏa Tam Huyền Biến ta muốn không phải chỉ là quyền tu luyện nó mà ta còn muốn toàn quyền sử dụng, muốn có thể đưa cho bất cứ ai mà ta thích đương nhiên ta có thể dùng vật này trao đổi”.

Lúc này phương xa Đường Chấn cũng dần dần xuất hiện, ông ta thực sự lo lắng cha mình cùng Vô Song sẽ đánh một trận vì vậy dùng hết tốc độ lao thẳng đến đây, bản thân Phần Viêm Thánh Nhân là đấu thánh cường giả vậy mà còn phải công nhận không dò được sâu cạn của Vô Song, nếu hai người xảy ra đại chiến thì Đường Chấn thực sự lo lắng cho phụ thân vô cùng, Vô Song trong mắt Đường Chấn thực sự quỷ dị vô cùng, thần bí vô cùng.

….............

Không liên quan gì đến Phần Viêm Cốc, ở một nơi rất xa rất xa Trung Châu.

Tây Bắc Đại Lục.

Gia Mã Đế Quốc.

Ô Thản Thành.

Tòa thành này là một tòa thành vô cùng bé nhỏ nằm ở Gia Mã Đế Quốc, nơi này mạnh nhất cũng chỉ thành chủ thực lực đấu hoàng cường giả có điều đây thực sự là một ngôi thành yên bình, êm đềm vô cùng.

Ô Thản Thành dường như khác biệt hẳn với những đại thành phồn hoa chung quanh, nơi này giống một nơi nghỉ dưỡng nhiều hơn là thành trì, Ô Thản Thành chỉ có một phần những người ở đây là đã tu luyện còn lại chín phần đều là dân thường chưa từng biêt đến tu luyện đấu khí, một tòa thành thực sự rất đặc biệt.

Một bóng người già nua có vài phần mệt mỏi xuất hiện ở cửa thành, bộ quần áo màu đen rách rưới cùng chiếc nón dài rộng che kín cả khuôn mặt bên dưới, từng bước chân chậm rãi bước đi trong ánh hoàng hôn xế chiều.

Lão nhân già nua có khuôn mặt khô quắt nhưng nhìn kỹ lại phát hiện ánh mắt ông ta rất có thần, cái lưng còng hẳn xuống nhưng ẩn trong đó lại có vài phần ngạo khí, bước đi chậm rãi nhưng lại bình ổn vô cùng, một lão nhân thực sự rất kỳ dị xuất hiện bên trong Ô Thản Thành.

“Bịch”.

Lão nhân khẽ cau mày rồi dừng lại, trước mặt ông ta là một đứa bé đang cầm một quả bóng tròn, đứa bé vừa đâm rầm vào người ông ta.

Khuôn mặt già nua của lão nhân rung lên, bàn tay gầy gò cong lại thành trảo đưa về phía trước, ánh mắt xuất hiện một tia huyết tinh có điều khi bàn tay kia dần dần hạ xuống thì ông ta lại khựng lại.

Đứa bé như không nhận ra tât cả mọi điều, nó mỉm cười đứng dậy phủi quần áo trên người rồi cúi đầu lễ phép “ Cháu xin lỗi ông ạ, ông có sao không ạ”.

Nụ cười của nó rất hồn nhiên, nụ cười không suy nghĩ không toan tính, một nụ cười tuyệt đẹp.

Lão nhân thần bí khẽ lắc đầu sau đó lên tiếng “Không sao”.

Giọng nói của ông ta cực kỳ lạnh cũng cực kỳ vô tình như muốn phủi sạch mọi sự quan tâm xung quanh, lão nhân tiếp tục đi về phía trước chỉ là vừa bước được một bước lão nhân lại phải dừng lại, bản tay nhỏ bé kia nắm lấy vạt áo ông ta.

Đứa bé mỉm cười sau đó đôi chân ngắn cũn chạy thẳng vào một ngôi nhà gần đó trong ánh mắt kinh ngạc của lão nhân thần bí.

Chính bản thân ông ta cũng không hiểu tại sao mình lại dừng lại, ma xui quỷ khiến nào khiến đôi chân già nua kia không thể bước tiếp để rồi ít giây sau ông lại thấy đứa bé kia xuất hiện trong tay cầm theo một cốc nước, đứa bé hồn nhiên mỉm cười “Cháu tặng ông, ông cứ uống đi, người già như ông đi giữa trời nắng thế này mệt lắm đúng không?”.

Lão nhân cầm lấy cốc nước, ánh mắt có chút ngạc nhiên nhìn vào bên trong, nhìn qua mặt nước phản chiếu khuôn mặt gầy gò của chính ông ta xuất hiện, lão nhân không ngờ lại mỉm cười, đã bao lâu rồi ông ta không cười?, đã bao lâu rồi ông ta không thể thản nhiên mà cười?.

Cầm cốc nước uống cạn một hơi không để lại gì, lão nhân đột nhiên cảm thấy cốc nước này thật ngọt, đã bao lâu rồi ông không cảm nhận được hương vị này?.

Bàn tay già nua lại đưa ra có điều lần này không cong lại thành trào nữa, bàn tay vuốt ve đầu đứa bé sau đó lão nhân đi thẳng về phía trước, thân hình ông ta dường như bớt cô độc hơn.........

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio