Thông thường mà nói chiếc lực của Thôn Thiên hiện nay còn kém hơn một nhất tinh đấu thánh, chỉ có mang thân xác kẻ này đi chết tạo khôi lỗi mới có thể đạt được kết quả tốt nhất, một kẻ có thân thể đạt đến cửu tinh đấu thánh đỉnh phong đương nhiên là đáng sợ, đừng nói là Vô Song mà cả Đấu Khí Đại Lục này ai cũng sợ có điều linh hồn lực lại chỉ đạt đến linh cảnh đỉnh phong, linh hồn lực loại này chỉ ngang bằng với bát phẩm luyện dược sư của nhận loại, mang Thôn Thiên đi cùng lắm chỉ có thể bắt nạt yếu thú trong Thú Vực những kẻ có linh hồn lực quá yếu mà thôi.
Bất cứ một đấu thánh nào trên ngũ tinh đều phải có linh hồn lực mạnh hơn Thôn Thiên hoặc gặp một cố bát phẩm luyện dược sự nghịch thiên đã đủ chết chứ đừng nói là cửu phẩm, kể cả một đấu thánh cường giả nhất tinh có song tu cả về mặt linh hồn thì Thôn Thiên cũng không đáng nổi.
Đương nhiên tất cả điểm yếu của Thôn Thiên sẽ đều được xóa bỏ nếu như kẻ này thực cự có khả năng chống lại được Hư Vô Thôn Viêm, bản thân Hư Vô Thôn Viêm là tồn tại mà Vô Song lo lắng vô cùng.
Rất nhanh Vô Song tiến lại gần người Thôn Thiên, bàn tay chậm rãi nắm vào cây trường thương sau đó lập tức phát lực, từng đường gân trên người Vô Song hiện lên, toàn bộ cơ bắp được vận dụng có điều không ngờ Vô Song lại không rút được cây trường thương ra, việc này làm ánh mắt Vô Song lập tức thay đổi.
Nhìn thấy Vô Song không thể tháo cây trường thương ra làm vẻ mặt Thôn Thiên có chút thất vọng tuy nhiên rất nhanh hai mắt hắn trừng lớn, Thôn Thiên nhìn thấy Vô Song làm một hành động mà chính hắn cũng không hiểu nổi, trên tay Vô Song xuất hiện một đóa Hủy Diệt Hỏa Liên sau đó không ngờ lại ấn thẳng vào ngực mình, một chiêu này làm Vô Song cả người bay đi.
Phật Nộ Hỏa Liên mạnh mẽ bực nào, chỉ cần hai chiêu Phật Nộ Hỏa Liên đánh trong cự ly gần thì Vô Song đã cho nổ tan xác thân thể Nam Long Vương, lúc này tự nhét một đóa hỏa liên vào người cũng đủ làm phần ngực Vô Song vỡ nát.
Trước hành động của Vô Song thì Tiểu Y Tiên liền thất thần, khuôn mặt xinh đẹp của nàng biến sắc lập tức chạy về phía Vô Song còn về phần Thôn Thiên hiện tại lại thấy hoang mang vô cùng “Đùa à, tiểu tử kia chẳng nhẽ thuộc dạng tự ngược cuồng?”.
Vô Song bị đánh bay đi đứng dậy cũng rất nhanh thậm chí Tiểu Y Tiên còn chưa kịp lại gần Vô Song nữa sau đó Tiểu y Tiên liền cực độ kinh ngạc nhìn Vô Song, đây là lần đầu tiên Tiểu Y Tiên nhìn thấy hình ảnh này của hắn, một thân từ đầu đến chân toàn bộ được phủ một lớp Hắc Long Giáp, đây chính là trạng thái Địa Ngục Ma Long của Vô Song có điều hiện nay cũng không thể coi đó là Ma Long Giáo được nữa, bộ giáp này cùng cơ thể Vô Song đã sớm hòa thành một.
Trước kia Vô Song chỉ có thể coi là bán long tộc nhưng hiện tại sau khi hấp thụ Long Hoàng Căn Nguyên Quả thì hắn thực sự là chuẩn long tộc, hắn lúc này có thể coi là một nửa thành viên của Địa Ngục Ma Long Tộc có điều tính về nồng độ huyết mạch chỉ sợ quay về Nguyên Tố Thế Giói bản thân Vô Song tuyệt đối không được xếp vào dạng nổi trội của Địa Ngục Ma Long Tộc thậm chí còn bị xếp vào mặt hàng ‘bình dân’.
Địa Ngục Ma Long thực sự rất mạnh có điều Vô Song cũng rất bất đắc dĩ về loại năng lực này, chỉ có trọng thương mới có thể sử dụng thực sự là cực kỳ mất hình tượng, tiếp theo sau lưng Vô Song thay vì đôi cánh Ma Long như bình thường thay vào đó là một đôi cánh đỏ rực, đôi cánh đốt lên một nguồn sinh mệnh lực khổng lổ, đôi cánh này vừa hiện lập tức tạo thành một luồng sinh khí mới trong nơi đầy tử khí này.
Cánh tay của Vô Song cũng được bao phủ hoàn toàn trong Hoàng Kim, trên người hắn một hư ảnh chân long hư ảo khổng lồ đần dần hiện ra sau đó con rồng màu vàng này lập tức chu nhỏ lại quấn quanh hai tay Vô Song, hơi thở của hắn tràn ngập sự bạo nộ, đây căn bản đã là chiến lực đỉnh cao của Vô Song hiện nay.
Thánh Long Quyền là đệ nhất quyền pháp của Quang Minh Thánh Long Tộc, là thứ mang lại cho Quang Minh Thánh Long Tộc một sức mạnh cơ thể bá đạo hơn hẳn mọi chủng tộc khác.
Địa Ngục Ma Long Giáp là lá chắn mạnh nhất của Địa Ngục Ma Long Tộc, là thủ đoạn bảo mệnh cuối cùng của Địa Ngục Ma Long Tộc khi bị dồn vào tuyệt cảnh.
Đôi cánh Phượng Hoàng tất nhiên không thể gia tăng sức mạnh cơ thể của Vô Song nhưng có thể làm cho thực lực Vô Song tăng lên một tinh.
Song song với Phượng Hoàng Chi Dực chính là Thiên Hỏa Tam Huyền Biến, Thiên Hỏa Tam Huyền Biến có thể làm Vô Song mạnh lên hai tinh.
Đấu khí của Vô Song lập tức bành trường, thực lực của hắn lúc này không ngờ đạt đến bát tinh đấu thánh cảnh giới đương nhiên thực lực đấu khí không phải là tất cả bởi quan trọng nhất vẫn là Quanh Minh Thánh Long cùng Địa Ngục Ma Long, bằng tuyệt học của hai tộc này trợ giúp thân thể Vô Song mạnh mẽ đề tăng một bậc so với cảnh giới, hiện nay thân thể của Vô Song cũng có thể đạt trình độ của cửu tinh đấu thánh, trong trạng thái này mà vẫn không rút được cây trường thương ra thì Vô Song tu luyện bao năm qua cũng quá tốn thời gian.
Nhìn thấy biến thể này của Vô Song hai mắt Thôn Linh như dại ra “Hảo cường, hảo bá đạo không ngờ sau thế hệ Ngũ Đại Chí Tôn thì thiên hạ còn có nhân vật bậc này được sinh ra, nhận ngươi làm chủ cũng không bôi đen thân phận lão phu”.
Vô Song gầm lên một tiếng, uy áp của hắn chấn động toàn bộ không gian này, long trảo đưa ra lập tức nắm lấy thanh trường thương kia, toàn bộ sức mạnh cơ thể phát huy đến tột độ, cây trường thương bắt đầu dần dần lung lay, dần dần được tháo ra khỏi cơ thể Thôn Thiên có điều tốc độ rút ra quá chậm, điều này thực sự làm Vô Song phải biến sắc.
“Chết tiệt, thứ này rốt cuộc là kẻ nào ra tay, năm đó kẻ nào cắm cây trường thương này vào ngươi?”.
Thôn Thiên nghe vậy lập tức cười lớn “Khà khà, lão phu cũng có thể coi là đáng tự hào, một kích này chính là vị tổ tiên Tiêu gia đó tặng lão phu, khục khục nghĩ lại thì may lão phu mạnh mẽ hơn người nếu không chỉ sợ cũng đi đời nhà ma”.
Một chiêu cắm thủng người Thôn Thiên này quả thực cực kỳ dọa người, theo lời Thôn Thiên nói thì vị tổ tiên Tiêu Gia kia chỉ có thể coi là một Tiêu Huyền thứ hai vậy rốt cuộc Tiêu Huyền mạnh đến mức nào, chỉ cần nhìn một kích này sau đó đem ra so sánh chỉ sợ Tiêu Huyền năm đó cũng đã trải qua đủ lục kiếp của Thiên Đạo, kẻ này chỉ sợ so với Hoàng Tuyền Yêu Thánh còn mạnh hơn.
Một luồng linh hồn lực bùng lên trên đầu Vô Song, sau đó ánh mắt của hắn tiếp tục chuyển thành màu tím yêu dị.
Luân Hồi Lục Ấn – Nhân Ấn.
Thực lực thân thể hiện nay của Vô Song có thể coi là ngang ngửa với cửu tinh đấu thánh sơ kỳ nhưng bằng Nhân Ấn hắn có thể tạm thời có được thân thể của cửu tinh đấu thánh hậu kỳ, Vô Song tiếp tục gầm lên một tiếng cuối cùng một lần ra tay cũng có thể rút được cây trường thương ra khỏi người Thôn Thiên.
Cây trường thương vừa được rút ra thân hình Thôn Thiên lập tức nổ tung ra thành nghìn mảnh chỉ có một trái tim còn lơ lửng giữa không trung, trong trái tim xuất hiện một lỗ thủng vừa bằng đầu mũi thương.
Tiếp theo trái tim của Thôn Thiên cũng rất nhanh biến thành một làn huyết vụ tỏa ra bốn phương tám hướng rồi biến mất trong hư không chỉ để lại trái tim nhỏ hơn gấp lần sau đó xương cốt Thôn Thiên đã vớ vụn cũng nhanh chóng lay động, toàn bộ xương cốt bị húa vào gần trái tim nhỏ kia sau đó một tia sáng lóe lên, Thôn Thiên lập tức xuất hiện trong mắt Vô Song có điều lại trong hình dạng một lão già chỉ lớn bằng bàn tay Vô Song.
Thực lực của Thôn Thiên cũng giảm đi đáng kể, từ cửu tinh đấu thánh đỉnh phong nay cũng chỉ còn bát tinh đấu thánh sơ kỳ có điều Vô Song cũng không lấy làm lạ, thân xác hắn bị hành như vậy không biết bao nhiêu năm mà còn giữ nguyên được thực lực thì mới là kỳ quái.
Lão già chỉ lớn bằng bàn tay Vô Song rất nhanh hai chân đạp vào không gian, hắn thoáng một cái đã xuất hiện trên vai Vô Song rồi khẻ thở dài “Được rồi cuối cùng cũng thoát ra được cây thương chết tiệt đó, ta sẵn sàng rồi ngươi muốn làm gì thì làm”.
Vẻ mặt của Thôn Thiên cam chịu vô cùng, quả thực cho dù không cam chịu chính Thôn Thiên cũng không biết làm thế nào nữa, chiến lực của Vô Song đã đáng sợ như vậy thì Thôn Thiên căn bản không có cách nào đánh lại, kể cả Vô Song không dùng linh hồn lực lượng chỉ sợ Thôn Thiên hắn ta vẫn cứ là người thua.
Vô Song gật đầu năm ngót tay co lại rồi ấn vào cái đầu nhỏ của Thôn Thiên, cái đầu của Thôn Thiên hiện nay chỉ sợ cũng bằng đúng một đốt ngón tay của Vô Song mà thôi, vừa hạ Hồn Cấm bản thân Vô Song vừa khẽ lên tiếng “Ta có chút việc không hiểu, năm đó Tiêu Huyền đã nói bản thân hắn đủ sức chống lại đám người Hồn Thiên Đế nên mới để Phần Viêm Lão Tổ đến giúp Tiêu Gia vậy tại sao Tiêu Huyền lại chết?”.
Thôn Thiên nghe đến đây liền mỉm cười “Chủ nhân ngươi không biết rồi, Ngũ Đại Chí Tôn năm đó ngoại trừ Đường Hỏa là nguyện sống chết cùng Tiêu Huyền ra thfi làm gì có ai nữa, mộng bá chủ ai chẳng muốn có, mộng bá chủ ai chẳng muốn đạt thành, nếu là công tử thấy Tiêu Huyền bị như vậy không biết có đến đâm hắn một đao hay không?”.
“Trong cuộc đại đồ sát Tiêu tộc năm đó chỉ có duy nhất Dược Tộc cùng Cổ Tộc là không tham gia, bản thân Dược Tộc bọn họ không tham gia thì ta cũng hiểu nhưng Cổ Tộc không tham dự đánh chết ta cũng không tian, Cổ Tộc trên danh nghĩa năm đó là đồng minh của Tiêu Tộc, vợ của Cổ Nguyên còn xuất thân tử Tiêu Gia nhưng bảo Cổ Nguyên không bỏ đá xuống giếng thì lão phu không tin”.
“Cuộc vây sát Tiêu Huyền năm đó lão phu không được tận mắt theo dõi có điều lão phu biết Tiêu Huyền mạnh như thế nào, bằng Hồn Thiên Đế cùng đám cao thủ của Hồn Tộc còn chưa có tư cách giết chết Tiêu Huyền cho dù hắn có trọng thương cũng không làm nổi có điều nếu thêm Cổ Nguyên cùng đám cao thủ Cổ Tộc thì lại là vấn dề khác, đương nhiên chỉ là lão phu suy đoán nhưng chủ nhân sau này nếu có dịp đến Cổ Tộc cứ tìm xem Cổ Tộc hiện nay có kẻ nào đạt được bát tinh đấu thánh không?, lão phu nhớ năm đó bát tinh đấu thánh Tiêu Tộc có sáu người, Hồn Tộc có bốn cùng Cổ Tộc có ba, chỉ sợ lúc này toàn bộ kẻ đó đều quy thiên rồi”.
Lời nói của Thôn Thiên quả thực làm Vô Song gật đầu, quả thực bên trong Hồn Tộc không có bát tinh đấu thánh, Cổ Tộc cũng không tồn tại cường giả bậc này, bản thân Vô Song có một phân thân là Hồn Hư Tử, trong kí ức của Hồn Hư Tử cũng có một điểm rất lạ, trong Hồn Tộc hiện nay tuyệt đối không có bất cứ ai là trưởng bối của Hồn Thiên Đế, điều này nói lên phần lớn thế hệ đi trước Hồn Thiên Đế đều đã qua đời, nếu Cổ Tộc cũng không có những cường giả thế hệ trước của Cổ Nguyên thì Vô Song có thành nắm chắc Cổ Nguyên sẽ tham chiến.
Cuộc chiến năm đó Tiêu Tộc vốn là đệ nhất đại tộc sau đó là Hồn Tộc cùng Cổ Tộc, khi cuộc chiến kết thúc Tiêu Tộc bị diệt, Linh Tộc cùng Thạch Tộc bị thương đến căn cơ, Viêm Tộc cùng Lôi Tộc mất nhiều hơn được, Dược Tộc đóng của không ra, Hồn Tộc thắng thảm chỉ có Cổ Tộc là được lợi nhiều nhất, chỉ có Cổ Tộc là có tư cánh trở thành đệ nhất đại tộc trong Viễn Cổ Bất Tộc, nếu Hồn Tộc không có Hư Vô Thôn Viêm chỉ sợ đến bây giờ cũng chưa tỉnh được, đã có thể ngồi lên ghế tộc trưởng tuyệt đối toàn là cáo già, làm gì có kẻ nào đơn giản?.
Vô Song một tay nắm lấy trường thương sau đó đi dần về phía cảnh cửa cung điện, càng cầm cây thương này Vô Song không ngờ lại thấy càng hợp tay, ánh mắt Vô Song lóe lên một tia hứng thú “Cây trường thương này rốt cuộc là của ai?, lần đầu ta nhìn thấy một thần binh như thế thậm chí còn cảm nhận được một hơi thở bá đạo từ viễn cổ bên trong”.
Hơi thở mà Vô Song cảm nhận được thực sự rất giống với khí tức của Thái Hư Cổ Long Tộc cùng Thiên Yêu Hoàng Tộc, cây trường thương này không chỉ mạnh mà nó còn cho Vô Song cảm giác thân thiết vô cùng.
Thôn Thiên nhìn cây trường thương không rét mà run, dù sao cây thương này cho hắn quá nhiều kí ức đau đớn có điều chủ nhân hỏi Thôn Thiên đương nhiên trả lời “Chủ nhân người không biết Ngũ Đại Chí Tôn năm xưa mạnh nhất là Tiêu Huyền, mạnh thứ hai là Đường Hỏa còn lại ta, Cổ Nguyên cùng Hồn Thiên Đế trình độ chỉ ngang ngang nhau, Đường Hỏa có thể bá đạo như vậy chính vì cây thương của hắn, Yêu Hoàng Sát Thần Thương. Không biết Đường Hỏa năm đó vận khí nghịch thiên thế nào dĩ nhiên lại tìm được một di tích viễn cổ, hắn dĩ nhiên tìm được xác hai con cửu giai yêu thú đỉnh phong cùng chết với nhau, một con là Thái Hư Cổ Long Tộc còn một là Thiên Yêu Hoàng Tộc, chính là bằng cơ thể hai đầu yêu thú này mà hắn mới nắm được thần binh trong tay”.
“Đương nhiên chủ nhân người cũng phải cẩn thận, Đường Hỏa chính là bị sát khí tròn cây thương này làm cho khùng khùng điên điên, thỉnh thoảng kẻ này lại dở điên dở dại chính vì vậy hắn mới là kẻ bất thường nhất trong Ngũ Đại Chí Tôn”.
Vô Song đứng trước cửa cung điện, lúc này chính bản thân Vô Song cũng đã bắt đầu nối lại được các thời kì của Đấu Khí Đại Lục này, thời đại Chư Đế chính là thời kì của Phượng Khinh Huyền vào thời kỳ này đấu đế vẫn là cường giả mạnh nhất thiên hạ nhưng không chỉ có một đấu đế, đây là thời kì huy hoàng nhất của Đấu Khí Đại Lục, vị đấu đế cuối cùng của thời kì này chính là Đà Xá Cổ Đế.
Sau Đà Xá Cổ Đế là thời đại Mạt Đế, nếu Vô Song không lầm cường giả đầu đến đạt đến nửa bước đấu đế chính là Hoàng Tuyền Yêu Thánh, sau khỉ người này ngã xuống thì đến hai vị cường nhân của Thiên Yêu Hoàng Tộc cùng Thái Hư Cổ Long Tộc, hai người duy nhất trong lịch sử cùng hấp thu thành công Long Hoàng Căn Nguyên Quả có điều hai người này cũng ngã xuống, nhân vật tiếp theo nổi lên là Tịnh Liên Yêu Thánh nhưng nhân vật này cũng không đi đến đâu sau đó mới đến thời đại của Chúc Khôn cùng Hoàng Viêm hai tuyệt thế nhân vật gượng dậy Thái Hư Cổ Long Tộc cùng Thiên Yêu Hoàng Tộc từ đống hoang tàn.
Sau Chúc Khôn cùng Hoàng Viêm một chút là thời đại của Ngũ Đại Chí Tôn, sau khi Ngũ Đại Chí Tôn kẻ chết người bị thương khoảng vài trăm năm thì đến thời đại của hắn cùng Tiêu Viêm như vậy trong tòa cung điện kia tuyệt đối cũng chỉ đi qua vài trăm năm, có thể hơn một chút nhưng cũng không đáng là bao, Vô Song còn chưa quên lời Thôn Thiên nói, vài trăm năm trôi qua chỉ sợ xác của cửu tinh đấu thánh còn chưa bị mục rữa, hắn vẫn còn cơ hội vào bên trong tìm vài tài liệu tốt hơn nữa chính Thôn Thiên đã nói Hỏa Vân Lão Tổ - Đường Hỏa đang ở trong này, Vô Song cũng thực sự muốn xem nhân vật mạnh thứ hai trong Ngũ Đại Chí Tôn rốt cuộc có bao nhiêu thực lực.