Vô Song lúc này tương đối gấp, cảm giác thân thể của hắn hoàn toàn không tốt đẹp gì, cái gì quá đương nhiên cũng không hề hay ho cho lắm, năng lượng của Hư Vô Thôn Viêm lúc này chạy dọc kinh mạch của Vô Song khiến toàn bộ kinh mạch trong người hắn đau nhức vô cùng.
Tất nhiên nhục thân của Vô Song cũng cực kỳ mạnh mẽ, tình trạng của hắn hiện nay tuy không thích hợp để chiến đấu lắm nhưng cũng không quá thảm hại ít nhất hắn vẫn có thể chịu đựng thêm mười ngày nửa tháng cũng có chẳng có vấn đề gì cả.
Vừa tiến vào Thiên Mộ bản thân Vô Song lập tức nhìn thấy một bóng đen nhỏ nhắn đang nhìn mình, một con Hắc Miêu phi thường đáng yêu với cặp mắt đen nhánh to tròn nhìn Vô Song, đương nhiên Vô Song tuyệt đối sẽ không vì cái hình ảnh kia mà lại bắt chuyện với nó, con Hắc Miêu này thậm chí còn khó giết hơn cả Hư Vô Thôn Viêm gấp lần.
Trái với Vô Song thì Hỏa Trĩ khi nhìn thấy chú mèo xinh đẹp lập tức hai mắt tỏa sáng, loài mèo thực sự có sức sát thương cực lớn với nữ nhân.
Ngay lúc Hỏa Trĩ muốn ôm Hắc Miêu vào lòng thì Vô Song liền kéo tay nàng lại, hắn nhếch miệng nhìn Hắc Miêu sau đó lại nhìn Hỏa Trĩ.
“Đừng đụng vào nó, bản thân nó là cửu tinh đấu thánh hậu kỳ đấy, nó mà nổi giận ta cũng không cứu nổi ngươi”.
Hỏa Trĩ nghe vậy cánh tay liền run lên, nàng đương nhiên không thể liên hệ Hắc Miêu trước mặt với một cửu tinh đấu thánh trong truyền thuyết được, cho dù là phụ thân nàng cũng chỉ là bát tinh đấu thánh mà thôi, cho dù phụ thân cố gắng rất nhiều cũng không có cách nào đột phát cửu tinh mà con mèo nhỏ trước mặt lại là tồn tại siêu cấp cửu tinh đấu thánh hậu kỳ.
Hắc Miêu như hiểu lời Vô Song nói, ánh mắt của nó đầy chán ghét nhìn Vô Song, quả thực nó không thích thú gì với Vô Song, không phải vì Họa Thần chủ nhân thì nó không ngại đánh tiếp cùng Vô Song một trận, Niết Bàn Hỏa của Vô Song luôn luôn làm nó chán ghét.
“Ngao”.
Một âm thanh khó chịu của Hắc Miêu vang lên sau đó như để chứng minh Vô Song sai con mèo nhỏ lóe lên một cái, Hỏa Trĩ còn chưa kịp làm gì đã nhìn thấy Hắc Miêu đang ở trong bộ ngực của mình, bộ ngực sữa no đủ của nàng ôm chặt lấy con mèo nhỏ.
Hỏa Trĩ khuôn mặt lập tức đỏ lên có điều với một con mèo xinh đẹp nàng cũng chẳng nỡ ném nó ra chưa kể còn là màn giới thiệu hùng hồn của Vô Song thì nàng lại càng không dám thất kính, ai mà biết được khi con mèo này nổi giận sẽ thế nào.
Vô Song nhìn thấy hành động của Hắc Miêu liền bật cười có điều hắn tất nhiên không đi chọc đối phương cũng chẳng dở hơi gì lại chấp một con mèo, tình hình lúc này của Vô Song quả thực cần sự yên tĩnh.
Hắn lập tức quay lại nhìn Hỏa Trĩ đang bất đắc dĩ sau đó mỉm cười.
“Nó đã thích ngươi như vậy thì tốt nhất nên ở cùng nó đi, nơi này rất nguy hiểm có nó ở bên cạnh ngươi ta cũng yên tâm phần nào chưa kể nếu ngươi làm nó vui vẻ thì liền là đại khí vận đại cơ hội với ngươi”.
Nói xong Vô Song thản nhiên cởi bỏ đồ hóa trang, nói thật phải đóng giả người khác cũng không hợp với sở thích của Vô Song cho lắm, hắn vẫn cứ thích thời trang mặt nạ vô diện của mình hơn.
Khi Vô Song thay đổi trang phục bản thân Hỏa Trĩ liền mở to mắt không thể nào tin tưởng nhìn hắn, nàng căn bản không ngờ được đây lại là diện mạo của Vô Song, Hỏa Trĩ tất nhiên đoán ra được Viêm Phương không phải dung mạo thật sự của Vô Song, nàng cho dù không quan tâm quá nhiều đến Viêm Phương nhưng cũng có thể coi là quen biết dù sao tổ phụ của đối phương cũng là Viêm Tộc nguyên lão, nàng biết chắc Viêm Phương không phải là Tịnh Liên Yêu Thánh vị cường giả sống cách đây cả ngàn năm.
Trong mắt nàng Tịnh Liên Yêu Thánh đóng giả làm Viêm Phương tiến vào Viêm tộc là hoàn toàn có thể nhưng Tịnh Liên Yêu Thánh chính là Viêm Phương thì không thể nào, khi nàng thấy Vô Song bỏ lớp dịch dung tất nhiên không quá bất ngờ bởi đã có chuẩn bị từ trước chỉ là nàng tuyệt đối không ngờ Vô Song lại trẻ đến thế, nhìn vào khuôn mặt với hai mắt đang nhắm lại của hắn còn trẻ hơn cả nàng.
Cũng chẳng để Hỏa Trĩ thoát ra được khỏi sự rung động, Vô Song nhẹ nhàng dặt lại chiếc mặt nạ vô diện bị hở miệng của mình về vị trí vốn thuộc về nó sau đó rất nhanh biến mất, hắn thủy chung không tiếp tục coi chừng Hỏa Trĩ nữa, hắn với nàng vốn không có tình cảm đương nhiên Vô Song không cần quá quan tâm đến biểu hiện trên khuôn mặt nàng, về phần an toàn của Hỏa Trĩ thì càng không lại lo lắng, bên cạnh nàng là nhân vật cấp trùm cuối của Thiên Mộ thì còn gì phải lo.
Nhìn theo bóng lưng của Vô Song rất nhanh biến mất Hỏa Trĩ trong mắt có chút thất thần, đây là lần đầu tiên nàng có cảm giác này, một cảm giác phi thường khó hiểu, tim của nàng trong phút chốc loạn nhịp, nàng biết giữa hai người không phải là tình yêu, nàng là một nữ nhân thiên tài của Viêm Tộc tất nhiên có lý trí của mình, nàng biết giữa nàng cùng Vô Song vốn không tồn tại hai chữ tình cảm chỉ là bản thân nàng cũng không hiểu tại sao khi nhìn thấy khuôn mặt ẩn dưới lớp mặt nạ kia trái tim của nàng lại đập liên hồi, nàng đến cả cảm xúc cũng không tài nào làm chủ được.
Lúc này từ sau lưng Hỏa Trĩ có một bóng hình hiện ra, một mùi hương thơm ngát khiến cả Hỏa Trĩ cũng có một tia như say như mê, ánh mắt Hỏa Trĩ không thể nào tưởng tượng nổi quay lại phía sau, nàng nhìn thấy một nữ nhân tuyệt đẹp, một vẻ đẹp không cách nào miêu tả bằng lời.
Hỏa Trĩ là thiên chi kiều nữ của Viêm Tộc, bản thân nàng đương nhiên đã gặp rất nhiều mỹ nữ hơn nữa bản thân Hỏa Trĩ cũng chưa bao giờ tự ti về nhan sắc của nàng, nữ nhân có khuôn mặt đẹp nhất mà nàng biết là Cổ Huân Nhi của Cổ Tộc có điều cho dù là Cổ Huân Nhi đứng trước mặt nữ nhân này cũng phải cúi đầu chịu phục, điều kì lạ ở đây là Hỏa Trĩ không nhìn thấy dung nhan của đối phương, người nữ nhân dùng một tấm lụa mỏng che mặt có điều không hiểu tại sao nàng vẫn bị chết lặng bởi cái vẻ đẹp đó.
Hỏa Trĩ như bị đóng đinh nhìn Họa Thần, cho dù nàng là nữ nhân nhưng cũng không thể nào che dấu được sự rung động trước đối phương, về phần Họa Thần trong ánh mắt đẹp có một tia hồi tưởng, giọng nói ngọt ngào của nàng vang lên, giọng nói như có tác dụng lắm mê đắm linh hồn người khác.
“Hắn vẫn như vậy, vô hình tựa như gió, khi người khác tưởng có thể nắm được hắn thì hắn lại biến mất, kiếp trước kiếp này đều là như vậy, chỉ khổ cho những nữ nhân bị hắn vô tình lấy mất trái tim mà thôi”.
Họa Thần từ đầu đến cuối cũng chưa nhìn Hỏa Trĩ, Họa Thần sau khi nói xong nhẹ nhàng quay đầu, cước bộ cực kỳ mềm mại thướt tha, cứ như vậy bước từng bước về căn phòng của mình, Hỏa Trĩ như bị thứ gì đó dụ hoặc, nàng không tài nào chống cự được sự hấp dẫn của Họa Thần, bàn chân như bị ma xui quỷ khiến dần dần cũng bước theo bóng lưng tuyệt mỹ kia.
..................
Muốn kiếm một chỗ yên tĩnh để hấp thụ năng lực khổng lồ của Hư Vô Thôn Viêm nếu ở nơi khác đương nhiên không hề đơn giản có điều đây là Thiên Mộ, trong Thiên Mộ có hai nơi cực kỳ an toàn mà không một linh hồn nào dám tiến đến, đầu tiên là nhà của Tiêu Huyền thứ hai là nhà của Hắc Miêu.
Giữa Tiêu Huyền và Hắc Miêu bản thân Vô Song hắn vẫn nghiêng về phía Hắc Miêu một chút dù sao hắn vẫn thấy Hắc Miêu đáng tin tưởng hơn, càng quan trọng là sau lưng Hắc Miêu có Họa Thần, Vô Song cảm thấy với thực lực cảu Họa Thần căn bản sẽ không làm hại hắn, nếu muốn hại chết hắn thì hắn đã sớm chết từ lâu chứ không phải là đợi đến tận bây giờ.
Ở trong khu vực của Hắc Miêu quả thực phi thường an toàn, ít nhất với rất nhiều linh hồn ở đây bọn họ thà đụng vào Tiêu Huyền chứ tuyệt đối không chọc Hắc Miêu, đụng vào Tiêu Huyền còn có cửa sống nhưng nếu lại gần phạm vị hoạt động của vị chủ nhân Thiên Mộ này thì chết chắc.
Hai chân khoanh lại, hai mắt vẫn cứ nhắm chặt, bàn tay Vô Song rất nhanh di chuyển theo những thủ quyết kì dị, kinh mạch trong cơ thể hắn bắt đầu tuần tự vận hành theo lộ tuyết của Phần Quyết, bắt đầu hướng Hư Vô Thôn Viêm đi theo hướng của mình, bắt đấu quá trình dung hợp Hư Vô Thôn Viêm với Niết Bàn Hỏa.
Quá trình này phi thường không đơn giản, Hư Vô Thôn Viêm cho dù bị Vô Song hàng phục nhưng nó chung quy vẫn là dị hỏa, loại dị hỏa bài danh thứ hai trong dị hỏa bảng, muốn nó hoàn toàn thuần phục không hề dễ thậm chí cực kỳ nguy hiểm.
Hư Vô Thôn Viêm không có sức nóng, loại dị hỏa này vốn không có nhiệt độ, đây là một trong những loại dị hỏa hiếm hoi không mang theo chút nhiệt độ nào, chính vì vậy nó mới được lấy Hư Vô làm tên, nếu nhắm mắt cảm nhận thậm chí còn khiến Vô Song lầm tưởng nó không tồn tại.
Trên lý thuyết nếu dị hỏa không có nhiệt độ quá đáng sợ thì hắn hoàn toàn có thể thoải mái hấp thu bởi dù sao kinh mạch của Vô Song cũng lớn hơn bình thường rất nhiều chưa kể kinh mạch của hắn so với kẻ khác bền bỉ hơn nhiều, dị hỏa cũng khó lòng nào phá hủy được, đáng tiếc là lý thuyết không phải là thực tế.
Hư Vô Thôn Viêm đáng sợ chính là vì lực thôn phệ của nó, Vô Song điều động Hư Vô Thôn Viêm chạy dọc cơ thể thậm chí cho hắn cảm giác Hư Vô Thôn Viêm bất cứ lúc nào cũng có thể thôn phệ hắn từ bên trong, kinh mạch, xương cốt, máu hay thậm chí là cả linh hồn, chỉ có trực tiếp khống chế loại hỏa diễm này mới làm Vô Song nhận ra sự đáng sợ và khó thuần của nó, cuối cùng thì Vô Song đã hiểu tại sao Hồn Thiên Đế không dám ra tay hàng phục Hư Vô Thôn Viêm, bản thân Vô Song mang theo Phần Quyết còn như vậy thì Hồn Thiên Đế sao có thể dễ dàng hàng phục nó.
Cũng may cho Vô Song là hắn nắm giữ Niết Bàn Hỏa, một loại hỏa diễm đại biểu cho bất tử, cho sức sống mãnh liệt nhất thế gian, nếu không có Niết Bàn Hỏa hộ pháp trong người cộng thêm ưu thế Phần Quyết chỉ sợ Vô Song còn không đủ sức hàng phục Hư Vô Thôn Viêm, Hư Vô Thôn Viêm kể cả có chết thì cũng phi thường khó chơi.
.....................
Lúc này ở ngoài kia có một người cũng đang ngóng theo từng bước từng bước của Vô Song, hắn là nhân vật Vô Song không bao giờ ngờ đến – Thôn Thiên.
Vô Song đương nhiên là phải nghi ngờ cùng đề phòng Thôn Thiên bởi từ bản chất Thôn Thiên cũng chẳng phải loại người tốt đẹp gì, cũng cùng một đường với Hư Vô Thôn Viêm không khác là bao có điều khi mà Thôn Thiên chấp nhận hồn cấm của Vô Song thì sự đề phòng này cũng giảm đi rất nhiều, dù sao sinh tử của Thôn Thiên vốn chỉ là một ý niệm của Vô Song.
Đáng tiếc Vô Song không biết một việc, bản thân Thôn Thiên ngàn năm trước từng thôn phệ một vị đại nhân vật, một thiên tài tuyệt thế thời đó, đương nhiên thiên tài rất dễ bị chôn vùi trong dòng chảy của thời gian, một ngày thiên tài còn chưa rũ bỏ được hai chữ ‘thiên tài’ của mình thì mãi mãi chỉ là kẻ yếu, những kẻ không có tư cách để lại danh tiếng cho muôn đời.
Người mà Thôn Thiên từng thôn phệ bản thân Vô Song cũng biết, người này và Vô Song đều có một điểm chung đó chính là Lục Đạo Luân Hồi Viêm, nếu Vô Song là chủ nhân đời này của nó thì người bị Thôn Thiên nuốt chửng là chủ nhân đời trước – Luân Hồi Tôn Giả.
Luân Hồi Tôn Giả năm đó thân là đấu tông cường giả nhưng nhờ Lục Đạo Luân Hồi Viêm liền bước vào tứ tinh đấu tôn cảnh giới, thực lực cũng có thể coi là không tệ có điều khi so với Thôn Thiên thì chẳng là cái gì, Thôn Thiên giết Luân Hồi Tôn Giả chỉ trong chiêu có điều kể cả có dễ dàng diệt sát Luân Hồi Tôn Giả thì Thôn Thiên vẫn phải ghi nhớ tên kẻ này.
Năm đó Thôn Thiên là ngũ tinh đấu thánh, một ngũ tinh đấu thánh giết chết ngũ tinh đấu tôn vốn không phải là việc gì đáng khoe khoang chỉ là năm đó Luân Hồi Tôn Giả không ngờ đã tu luyện Lục Đạo Luân Hồi Viêm đến mức thông thần, bản thân Luân Hồi Tôn Giả không có nhiều sự lựa chọn như Vô Song, mọi thứ của ông ta đều dựa vào Lục Đạo Luân Hồi Viêm, thành tựu của ông ta cũng là từ ngọn lửa cơ hồ không có sức sát thương này, Luân Hồi Tôn Giả là người duy nhất có thể đi đến cuối con đường, ông ta có thể chạm đến một tia luân hồi trong truyền thuyết.
Bằng một tia Luân Hồi lực lượng ông ta gần như quét ngang toàn bộ đấu tôn cảnh giới nhưng đáng sợ nhất là khả năng tính toán, khả năng dựa vào luân hồi lực thăm dò quá khứ thậm chí là nhìn một tia hình ảnh của tương lai, tất nhiên Luân Hồi Tôn Giả thực lực có hạn, những thứ ông ta có thể nhìn thấy bị hạn chế rất lớn bởi thực lực còn Thôn Thiên thì không.
Luân Hồi Tôn Giả quá yếu để chống lại Thôn Thiên khi đó có điều khi mà Thôn Thiên hấp thu được năng lực của Luân Hồi Tôn Giả thì lại là việc khác, bản thân hắn ta là một trong ngũ đại chí tôn năm xưa, là nhân vật cùng hàng với Tiều Huyền, Cổ Nguyên cùng Hồn Thiên Đế, đừng có nhìn thảm cảnh của hắn mà coi thường bởi toàn bộ thảm cảnh này vốn là một vở kịch.
Bằng khả năng tham ngộ được một tia luân hồi Thôn Thiên đã bắt đầu kế hoạch ngàn năm suy tính của mình, có thể nói ngày hôm nay hắn đứng ở đây là thành quả của ngàn năm tích tụ, nhân của hôm nay là quả của ngàn năm trước, cho dù một phần hồn bị Hư Vô Thôn Viêm lấy mất cũng là trong suy đoán của hắn, cho dù bị giam ngàn năm trong Tiêu Tộc tổ địa cũng là trong kế hoạch của hắn.
Thiên hạ này nói về khả năng tính toán tuyệt đối không ai vượt qua nổi Thôn Thiên, hắn biết cơ hội của hắn là ở Tiêu Tộc tổ địa, hắn biết vào thời đại của mình tuyệt đối hắn không thể thành đế, cơ hội thành đế của hắn là ở ngàn năm sau, quả nhiên ngàn năm sau hắn rốt cuộc có cơ hội, ngàn năm sau ông trời cho hắn gặp được Vô Song.
Lúc này Thôn Thiên nào có vẻ yếu đuối như trước, khí tức của ông ta hiện nay không hề thua kém bất cứ một bát tinh đấu thánh nào cả về thân thể lẫn linh hồn, ánh mắt hiện lên từng vòng từng vòng tinh quang cùng nụ cười tà khí vô cùng.
“Khặc khặc tiểu tử, giờ phút này ngươi cứ yên tâm nhận phần quà của lão phu đi, cứ yên tâm hấp thụ Hư Vô Thôn Viêm đi, ngươi càng mạnh lão phu lại càng vui vẻ, khối thân thể này cũ quá rồi, đến lúc lão phu phải chuyển nhà rồi, mạnh lên nào thân thể mới của ta, mạnh nhanh lên, có được thân thể của nhà ngươi, có được thế lực của nhà ngươi thì lão phu liền phần tự tin đột phá đấu đế”.
Vô Song không nhận ra, đúng hơn là Vô Song không tài nào biết nổi kế hoạch ám toán cả ngàn năm của Thôn Thiên, bản thân Thôn Thiên đã đặt một quân bài vào trong Hư Vô Thôn Viêm cả ngàn năm trước, giây phút Vô Song đánh bại Hư Vô Thôn Viêm, giây phút Vô Song dùng phần quyết hấp thụ ngọn dị hỏa này cũng là lúc hắn bước chân vào một cãm bẫy nghìn năm.