Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

chương 489: thiên đạo hiện thân (4)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

...........

Bản thân Vô Song đã để một thứ lại Đấu Khí Đại Lục, một thứ có giá trị nhất trong thế giới này, một thứ hắn phải sử dụng rất nhiều công sức mới có thể hoàn toàn phong ấn nó – một thanh ma kiếm.

Con đường của Vô Song tuyệt đối sẽ không dừng lại ở đây, hắn chỉ mới có thể coi là bắt đầu hành trình của mình và cửa ải đầu tiên của hắn chính là Thiên Đạo của thế giới này.

Thiên Đạo là một tồn tại không cách nào làm thương tổn được, chỉ cần là người sinh ra trên thế giới này liền bị Thiên Đạo ép cho không cách nào thở nổi, nếu coi Thiên Đạo là chủ nhân của toàn bộ đại lục thì những sinh mệnh sống ở đây chỉ có thể coi là kẻ làm công, những người như bọn họ vốn không có tư cách đụng vào Thiên Đạo.

Thiên Đạo một giới có thể hiểu là sáng tạo giả của thế giới đó, là kẻ nắm giữ luật pháp chính vì vậy với một kẻ sinh ra ở Đấu Khí Đại Lục chịu Thiên Đạo đè ép như Vô Song mà nói muốn tiêu diệt Thiên Đạo đảm bảo cực kỳ khó thậm chí có thể coi là vô vọng, hắn nhất định phải tìm cách khác.

Vô Song cũng không phải lần đầu tiên ngắm đến Thiên Đạo một giới nhưng đây là lần đầu tiên hắn lựa chọn mục tiêu là Thiên Đạo nơi mình sinh ra, đây không phải là Thiên Đạo mạnh nhất mà bản thân Vô Song từng thôn phệ nhưng đây chắc chắn là Thiên Đạo khó đánh bại nhất.

Muốn đánh bại Thiên Đạo chỉ có một cách duy nhất đó chính là sử dụng thủ đoạn không phải là của thế giới này, sử dụng thủ đoạn mà Thiên Đạo không cách nào nhận ra cũng không cách nào hiểu được, đây là cơ hội duy nhất cho Vô Song có thể tiêu diệt chủ nhân của thế giới này.

Thủ đoạn không thuộc về thế giới này Vô Song căn bản không thiếu nhưng thủ đoạn mạnh nhất của hắn thì từ khi sống lại một thế Vô Song hắn căn bản chưa từng một lần nào thực sự sử dụng, thủ đoạn mạnh nhất của Nghịch Thiên Tà Đế chính là kiếm, kiếm đạo của hắn liền có thể xưng hùng toàn bộ Đại Thiên Thế Giới thậm chí nếu không phải vì Kiếm Tổ là sư phụ hắn bản thân Vô Song không ngại lấy danh xưng Kiếm Đế.

Ẩn sâu dưới lòng đất của Đà Xá Cổ Đế động phủ là một thanh kiếm, một thanh ma kiếm toàn thân màu đen, thanh kiếm nằm ở đó như phong ấn toàn bộ khí tức tà ác thế gian này, thanh kiếm nằm ở đó như tuyệt thế ma vật.

Đứng trước mặt tuyệt thế ma vật kia bản thân Vô Song có chút thất thần, hắn thực sự không nhớ rốt cuộc bao nhiêu năm rồi hắn không nhìn thấy nó, hắn không nhớ rõ bao lâu rồi hắn không cùng nó chiến đấu, không nhìn thấy người bạn già này.

Nhìn thanh tà kiếm này thực sự không ai nghĩ bản thân nó chỉ là phàm kiếm nhưng đây quả thực là một thanh phàm kiếm có thể nghịch thiên, thanh kiếm đi theo Vô Song lâu nhất, thanh kiếm đã không biết bao nhiêu lần cùng hắn vào sinh ra tử, quan trọng nhất thứ khiến Vô Song không bao giờ có thể thay đổi một thanh kiếm khác đó chính là sự đồng điệu.

Vô Song hắn từng chí phàm chém tiên, từng lấy thân phàm nhân uy hiếp Cổ Thiên Đình thì thanh kiếm này cũng như vậy, nó đi theo từng bước phát triển của Vô Song, nó cảm nhận được từng thăng trầm trong cuộc đời Vô Song, từ những đối thủ yếu nhất cho đến những đối thủ mạnh nhất, nó mãi mãi chưa từng làm Vô Song thất vọng.

Pháp bảo của Đại Thiên Thế Giới rất nhiều nhưng đứng đầu là Khai Thiên Chi Khí, bất cứ một cường giả nào trong thiên hạ đều coi nắm giữ được một kiện Khai Thiên Chi Khí này làm niềm tự hào, khoảng cách giữa Khai Thiên Chi Khí cùng phàm kiếm của Vô Song cứ như bước thứ ba cường giả so với phàm nhân vậy mà Vô Song cũng không cách nào nhớ được có bao nhiêu Khai Thiên Chi Khí bị thanh phàm kiếm này chém gãy.

Thanh kiếm này hiện nay tất nhiên cũng không phải là phàm vật bởi chủ nhân của nó đã từ lâu rồi không còn là phàm nhân, thanh kiếm này bị vô số thế giới nguyền rủa, một thanh kiếm chuyên dùng để Vô Song trảm đạo.

Vĩnh Hằng Cổ Kiếm đã không còn tồn tại, Vô Song không biết nó có thể hồi phục được không nhưng hắn tuyệt đối cũng không muốn nữ nhân của mình hóa thân thành một thanh kiếm, Tố Ngôn là Tố Ngôn của hắn, thứ hắn cần không phải là thiên hạ đệ nhất kiếm vì thứ này hắn đã năm trong tay rồi.

Phàm kiếm của Vô Song cũng đi theo chí âm con đường, nếu Vĩnh Hằng Cổ Kiếm là thanh kiếm được Thiên Đạo tán thành nhiều nhất, được Thiên Đạo yêu thương nhất thì phàm kiếm của Vô Song là thanh kiếm bị Thiên Đạo nguyền rủa nhiều nhất, một thanh kiếm chuyên dùng để giết Thiên Đạo.

Vô Song xuất hiện như làm cho thanh ma kiếm run lên, nó phát hiện chủ nhân của nó trở về có điều tiếp theo từ bên trong thanh kiếm xuất hiện vô số âm thanh thét gào, những âm thanh căn bản không thuộc về con người.

Tiếng thét cực kỳ kinh khủng như vô số phẫn uất được dịp bùng nổ, ba động năng lực của nó làm toàn bộ phần kiến trúc bên trên của Đà Xá Động Phủ rung chuyên dữ dội thậm chí cây cột đát khổng lồ còn có dấu hiệu vỡ nát.

Tiếng hét này làm cơ thể Vô Song như nứt toác ra, thân thể hắn chịu vô số vết chém do sóng âm tạo thành thậm chí hai bên tai của Vô Song còn có máu chảy ra, hắn là người đứng mũi chịu sào, là người chịu toàn bộ sát thương trực tiếp đến từ ma kiếm, điều kì lạ là Vô Song hắn không phản kháng, không né tránh mà cũng cũng không dùng bất cứ thứ gì để ngăn cản.

Ma kiếm thét gào còn chưa đủ, lúc này nếu để ý kỹ thì ở giữa thanh ma kiếm này có một viên ngọc màu đen hay nói đúng hơn là một viên ngọc vỡ vụn chỉ còn không nổi phần so với ba đầu, chính từ trong viên ngọc đó vô số làn khói đen hiện ra, hàng trăm hàng vạn hắc thủ lao thẳng về phía Vô Song với tốc độ kinh người.

Vô Song một lần nữa không tránh, để mặc cho cơ thể bị toàn bộ những hắc thủ kia xuyên qua, những hắc thủ này không tạo ra bất cứ một vết thương trực tiếp nào trên cơ thể hắn nhưng lại dễ dàng đâm thẳng vào bên trong, hàng trăm hàng vạn hắc thủ như hàng trăm hàng vạn sợi xích đánh thẳng vào linh hồn của Vô Song, khóa chặt chính bản thân Vô Song lại.

Thanh kiếm này rất mạnh, một thanh kiếm đi theo Á Đế cường giả đánh đông dẹp bắc căn bản không thể nào yếu nhưng ngoại trừ mạnh ra thanh kiếm này còn là một thanh kiếm sát chủ, một thanh kiếm chỉ cần chủ nhân yếu hơn nó thì chắc chắn phải chết. Quả thật lúc này Vô Song yếu hơn thanh phàm kiếm kia rất nhiều, rất nhiều.

Giữa khoảng cách sinh tử sắp tởi Vô Song chỉ nhè nhẹ lắc đầu, hắn không có một chút cảm giác đau đớn cũng như lo lắng gì, khóe miệng hắn dần dần cong lên.

“Ngươi cam tâm sao?, giết ta xong thì ngươi cam tâm sao?”.

“Ta cũng giống như ngươi, ta không cam tâm, trận chiến đó là ta thua ta thua thật đẹp cũng thật thảm hại nhưng ta có thể đứng lên, có thể một lần nữa đến gặp ngươi”.

“ Nhìn ngươi bây giờ xem, thảm không thể tả khác gì ta?, cả hai đều là tấm rẻ rách bị kẻ khác đạp lên cũng giống như năm đó nhỏ yếu mà vô lực”.

Vô Song nói đến đây hắn mạnh mẽ tiến lên một bước, bất chấp vô số xiềng xích linh hồn, bất chấp cả thiên địa này như đang đè đến hắn, cho dù chậm thế nào thì hắn vẫn bước, khó khăn thế nào hắn vẫn phải bước, Vô Song biết chỉ cần hắn lùi lại hắn chắc chắn phải chết.

“Chọn lại một lần nũa đi giống như ngày đó ngươi chọn, đi cùng ta cùng nhau làm lại từ đầu hoặc vĩnh viễn cắm ở đây, vĩnh viễn bảo vệ sự cao cao tại thượng của mình”.

Vô Song nói đến đây bàn tay mạnh mẽ đưa ra, linh hồn hắn đau đớn vô cùng như bị xé ra làm trăm ngàn mảnh, ánh mắt hắn thậm chí không nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa, hắn như gục ngã bất cứ lúc này nhưng tín niệm của hắn vẫn còn, hắn cùng thanh kiếm này dựa vào nhau mà sống, cùng nhau đi đến đỉnh cao, hắn đã khiến nó thất bại một lần thì hắn phải giúp nó đứng lên, người có thể chết nhưng chấp niệm không được tan.

Máu có thể khô nhưng sắc đỏ còn mãi.

Máu đã chảy, cơ thể run lên nhưng trên khuôn mặt hắn thủy chung vẫn là nụ cười nhếch miệng, nụ cười đầy tự tin của Tà Đế một vị Tà Đế nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, bàn tay hắn mạnh mẽ nắm lấy chuôi kiếm, bàn tay không biết lấy đâu ra sức lực hắn gầm lên một tiếng nhấc toàn bộ thanh hắc kiếm khỏi lòng đất.

Giây phúi thanh hắc kiếm phá phong ấn mà ra lập tức toàn bộ bầu trời của Đấu Khí Đại Lục lại trở lại trong xanh, tà khí hoàn toàn biến mất, thanh kiếm này một lần nữa trở thành phàm kiếm, một thanh phàm kiếm chỉ thuộc về phàm nhân, một thanh phàm kiếm chỉ thuộc về Vô Song hắn, thanh phàm kiếm kỳ danh Sát Đạo.

Nắm được Sát Đạo Kiếm trong tay Vô Song mới có thể thở nhẹ ra một hơi, cảm giác có được một vị bằng hữu còn hơn có cả thiên hạ, cái cảm giác này lâu lắm rồi Vô Song không được cảm nhận, hắn không mạnh nhưng tuyệt đối không thể thua, cả cuộc đời hắn chỉ thua một lần là quá đủ rồi, cái giá của trận thua này hắn cũng giao nộp đủ rồi, nắm trong tay Sát Đạo Kiếm là lúc hắn một lần nữa trở lại con đường của mình.

...........

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio