Thiên Đạo rốt cuộc mở mắt, giây phút mà nó hiện thân đủ làm cho toàn bộ Đấu Khí Đại Lục run rẩy sợ hãi, thứ uy áp không biết bao nhiêu năm Đấu Khí Đại Lục mới có thể cảm thụ, mới có thể nhận thấy.
Uy áp này hơn xa đấu đế uy áp, chưởng khống giả của của toàn bộ Đấu Khí Đại Lục, cho dù Thiên Đạo chỉ là một ánh mắt nhưng ánh mắt này tuyệt đối có thể khiến vạn chúng thần phục, vạn vật cúi đầu.
Khinh Huyền cho dù mạnh thế nào đứng trước Thiên Đạo cũng trở nên yếu đuối vô lực.
Cổ Nguyên cho dù cao ngạo thế nào nhưng từ dưới đất nhìn vào ánh mắt kia cũng không còn chiến ý.
Hồn Thiên Đế cho dù là kẻ đến gần đấu đế nhất trong thiên hạ này cũng tim đập chân run.
................................................................................
Thiên Đạo hiện thân tất nhiên mục tiêu chỉ có thể là Khinh Huyền, trong mắt Khinh Huyền lúc này tuyệt đối không ai cứu được nàng bởi trong thâm tâm của mình Khinh Huyền biết kể cả đấu đé cường giả đội mồ sống lại cũng không có tư cách thách thức Thiên Đạo, khoảnh khắc bất lực ngày đó trong mắt nàng căn bản chưa từng thay đổi, nàng chưa bao giờ quên Thiên Đạo hiện thân ngày đó.
Vô Song là đệ tử của Khinh Huyền, trong mắt nàng Vô Song có thể đủ mạnh nhưng để so sánh với nàng lúc toàn thịnh thì hắn còn phải cố gắng rất nhiều, giây phút Vô Song quay lại gặp mặt nàng lần thứ hai, giây phút hắn mời nàng xuất sơn bản thân hắn cho nàng một cảm giác rất lạ, một cảm giác phi thường nguy hiểm nhưng sự nguy hiểm này đối mặt với Thiên Đạo thì không khác gì muối bỏ biển.
Thiên Đạo hiện thân, ngày hôm nay nó muốn giết ai tuyệt đối không ai chạy nổi.
Giờ phút này Khinh Huyền trực tiếp tháo bở mặt nạ lộ ra một dung mạo tuyệt mỹ, mái tóc đen tung bay trong gió, bộ áo màu đen thần kì do Họa Thần tạo ra cũng hoàn toàn bị đốt cháy thành tro để lại cho nàng một thân sắc đỏ, chiếc váy đỏ tung bay dưới thứ uy áp khổng lồ kia.
Khuôn mặt Khinh Huyền có một tia nuối tiếc nhưng nàng không sợ hãi, năm đó nàng sợ hãi một lần nhưng hiện tại thì lại khác, có chết nàng cũng phải kiểm tra xem Thiên Đạo rốt cuộc mạnh thế nào.
Thiên hạ này không có Thập Giai Thần Thú chính là vì Thiên Đạo, Lân Tộc bị diệt, Phượng Tộc cùng Long Tộc cùng nhau suy kiệt để rồi cũng từ từ bị chôn vùi trong dòng chảy thời gian tất cả là vì Thiên Đạo, vì Thiên Đạo không cách nào áp chế nổi Thập Giai Thần Thú trong truyền thuyết.
Khinh Huyền nàng phải chịu áp lực vô cùng kinh khủng, thứ áp lực đến từ chính đại tộc của mình, thứ áp lực tạo ra một đời Phượng Tổ để rồi cho dù nàng cố gắng thế nào trả giá ra sao thì nàng vẫn cứ thất bại, Phượng Tổ là thứ nàng không cách nào chạm tới, không phải thiên phú của nàng không đủ mà là thế giới này không cho phép, Khinh Huyền nàng thực sự hận con mắt khổng lồ kia, con mắt khiến toàn bộ tộc đàn của nàng diệt vong.
Đôi cánh Phượng Hoàng mang theo đỏ tím hai màu cực kì đặc biệt ngạo nghễ dưới trời cao, khí tức của Phượng Khinh Huyền không ngừng tăng lên, khí tức của nàng lúc này không ngờ đã đột phá lên tới cửu tinh đấu thánh đỉnh phong lục kiếp cường giả, ánh mắt nàng sáng lên hai luồng chiến ý cùng một tiếng phượng minh vang vọng toàn bộ hư không.
Thần thú có uy của thần thú, có sự cao ngạo của chính mình, cho dù đối thủ là ai thì nàng cũng muốn đánh một trận, cho dù chết nàng cũng tuyệt đối không chấp nhận mình nhỏ yếu và bất lực như năm đó.
“Phượng Vũ Cửu Thiên – Khuynh Thiên Chi Vũ”.
Đôi cánh phượng hoàng vỗ thật mạnh, gió nổi lên, một luồng gió quét ngang bốn phương tám hướng, luồng gió này làm cả cơ thể của Khinh Huyền lao vút lên, nàng lao thẳng về phía Thiên Đạo, khóe miệng thủy chung duy trì một nụ cười mỉm.
“Phượng Vũ Cửu Thiên – Thất Thiên Vũ – Bất Diệt Hỏa Giới”.
“Phượng Vũ Cửu Thiên – Bát Thiên Vũ – Diệt Thế Phượng Hoàng”.
Thất Thiên Vũ mang theo biển lửa vô cùng vô tận, theo thân hình nhỏ nhắn của Phượng Khinh Huyền bay thẳng lên không trung, đôi cánh sau lưng nàng bất giác trở nên khổng lồ, đôi cánh che phủ toàn bộ bầu trời Táng Thiên Sơn Mạch.
Bát Thiên Vũ rốt cuộc khiến thân hình của Phượng Khinh Huyền nổ tung thành vô số ánh tím, một tiếng phượng minh vang vọng hư không, toàn bộ biển lửa biến thành một màu tím kỳ ảo, thân hình của Phượng Khinh Huyền rốt cuộc toàn bộ hiện ra, một con Phượng Hoàng khổng lồ với lông vữ ngập tràn sắc đỏ nhưng phần đuôi lại mang theo ánh tím mộng mị, xung quanh người nàng ngập trản đỏ - tím hai sắc.
“Phượng Vũ Cửu Thiên – Cửu Thiên Vũ – Mệnh Vũ”.
Lại một âm thanh nữa vang lên, lần này là Cửu Thiên Vũ, dùng mệnh để nhảy múa, Bất Tử Phượng Hoàng mang theo hai cữ bất tử làm ngạo nhưng nếu một ngày nó không màng bất tử, dùng mệnh để chiến tuyệt đối là diệt thế chi chiến, cả đời Khinh Huyền đây là lần đầu tiên nàng sử dụng đến tận Cửu Thiên Vũ.
Phượng Khinh Huyền dồn toàn bộ năng lực của mình trong ba thức cuối của Phượng Vũ Cửu Thiên, nàng nhất định muốn xem con mắt này mạnh thế nào, nàng rốt cuộc muốn biết Thiên Đạo cao cao tại thượng kia có gì hơn người.
................................................................................
Thiên Đạo vẫn vậy, thứ này như khinh thường Khinh Huyền, trong mắt nó Khinh Huyền rất buồn cười, loại giun dế cũng muốn thách thức nó, sự cố gắng của Khinh Huyền trong nó mắt nó chỉ là trò cười.
Thiên Đạo là một tồn tại biến thái, nói một cách ngắn gọn không cần quan tâm sức mạnh của nó thế nào cũng chẳng cần đoái hoài gì đến thực lực của nó khủng bố ra sao nhưng chỉ cần là kẻ sinh ra trong thế giới của nó thì liền phải chịu quy tắc của nó.
Khinh Huyền cho dù mạnh thế nào cũng là cư dân của Đấu Khí Đại Lục, chỉ riêng một điểm này cả đời nàng đã vô pháp chống lại Thiên Đạo, toàn bộ thủ đoạn của nàng cho dù có ra hết cũng không thể chống lại nó, thứ sức mạnh của nàng về một mặt nào đó là nó cho phép tồn tại, loại sức mạnh này lấy tư cách gì tấn công chính Thiên Đạo?.
Từ trong con mắt khổng lồ kia một tia sáng chiến xuống, tia sáng rất nhạt nhưng lại không thể ngăn cản, nó bắn xuyên thẳng qua biển lửa khổng lồ của Khinh Huyền, bắn thẳng qua bản thể Phượng Hoàng của nàng, nó tiến thẳng vào thức hải của nàng.
Khi thứ ánh sáng kia tiến vào thức hải của Khinh Huyền đột nhiên toàn bộ đấu khí của nàng đều tán đi, toàn bộ nguồn năng lượng khổng lồ như vô cùng vô tận của nàng cứ như thế biến mất trong không trung, nàng cứ như bị định thần vậy, lúc này thậm chí Khinh Huyền đến cả suy nghĩ cũng không cách nào làm nổi.
Bầu trời bắt đầu tối đen trở lại, từng tia lôi điện bắt đầu xuất hiện đằng sau những đám mây đen, từng tia lôi điện gầm thét, thiên kiếp chính là thủ đoạn công kích thường thấy nhất của Thiên Đạo, lúc này là lúc bản thân nó phán quyết sinh tử của người khác.
Khinh Huyền ở bên dưới chỉ có thể đưa mắt mà nhìn từng tia từng tia lôi điện bắt đầu tập hợp lại, nàng căn bản không thể cử động, không thể kháng cự, không thể điều động bất cứ thứ gì, nàng chỉ có thể từ từ cảm nhận được tử vong đang tiến tới.
Tia sáng màu trắng giam giữ cơ thể của Khinh Huyền chính là thiên đạo ý chí, bất cứ một linh hồn nào sinh ra ở Đấu Khí Đại Lục đều tồn tại thiên đạo ấn ký, chỉ cần có thiên đạo ấn ký thì mãi mãi không có cách nào phản lại Thiên Đạo, mãi mãi không có cách để thoát khỏi chưởng khống của nó, giết Khinh Huyền đối với nó chỉ trong một ý niệm.
................................................................................
Trong đầu Khinh Huyền hiện nay ngập tràn sự bất lực, trong mắt nàng kết cục của nàng đã được định sẵn, ngoại trừ cái chết ra tuyệt đối sẽ không có gì khác có điều Khinh Huyền quả thực không biết nàng chắc chắn không phải chết.
Trong Thiên Mộ lúc này có một người đang dõi theo Khinh Huyền, người này không ai khác chính là Họa Thần, Họa Thần mạnh thế nào tất nhiên không phải chứng minh nữa, Họa Thần biết bản thân Khinh Huyền trên danh nghĩa là sư phụ của Vô Song, nàng tuyệt đối không để sư phụ của hắn chết mà không cứu.
Thiên Đạo có thể dọa được Khinh Huyền nhưng muốn dọa nàng căn bản là không thể, khi thấy từng tia từng tia tử điện hình thành lập tức Họa Thần xoay nhẹ cây bút lông trong tay, tấm vải mỏng che mặt lại được nàng đeo lên, bộ y phục bằng lụa mỏng màu trắng lại tung bay, có nàng ở đây Thiên Đạo căn bản không có cách nào ra tay với Khinh Huyền.
Đúng lúc ngọc thủ của Khinh Huyền khẽ rung lên thì nàng đột ngột nhíu mày, không biết đang suy nghĩ gì vậy mà từ từ thu tay lại, trong mắt nàng ẩn chứa một tia hứng thú một tia tinh nghịch.
Đúng lúc một cột lôi điện khổng lồ mang theo hư ảnh lôi long được tạo ra trên bầu trời, đúng lúc con lôi long kia gầm vang làm người khác tê cả da đầu, đột ngột con mắt Thiên Đạo có chút biến động, ánh mắt của nó không ngờ trực tiếp bỏ qua Khinh Huyền nhìn về một phía khác.
Đúng lúc Khinh Huyền chấp nhận cái chết đến với mình nàng đột ngột thấy một tấm lưng quen thuộc che trước mặt mình, một hình ảnh mà mãi mãi Khinh Huyền không quên.
Trong một phút giây thoáng qua không ngờ Khinh Huyền lại liên tưởng đến hình ảnh Nghịch Thiên Tà Đế bá đạo tuyệt luân năm đó quyết đấu cùng Thiên Đạo có điều bóng lưng này còn cho nàng một gần gũi, còn cho nàng một thứ mà Nghịch Thiên Tà Đế năm đó không cho được – sự ấm áp.
Kẻ này vừa xuất hiện lập tức thu hút toàn bộ ánh mắt của Thiên Đạo, kẻ này vừa xuất hiện lập tức sự tồn tại của Khinh Huyền bị biến thành thế yếu, Thiên Đạo cũng có trí nhớ, nó mãi mãi không quên kẻ vạn năm trước tiến vào mảnh đại lục này, kẻ duy nhất có thể đánh cùng nó một trận, kẻ này cho dù cháy thành tro hắn cũng có thể nhận ra.
................................................................................
Một lần nữa đối diện với Thiên Đạo cao cao tại thượng, khóe miệng của hắn khẽ cong lên một nụ cười đầy tự tin, tóc vàng tung bay trong gió đồng thời năm ngón tay của hắn chỉ thẳng lên bầu trời.
“Sư phụ của bản đế ngươi cũng dám động vào, để hôm nay ta che ngươi đi luôn vậy”.
“Hắc Phượng Hoàng – Nghịch Luân Thuật –Ma Thủ Che Thiên”.
Theo năm ngón tay của Vô Song một luồng hắc ám chi lực bắn thẳng lên bầu trời, luồng năng lực này cắt thẳng vào con mắt khổng lồ kia nhưng đáng sợ nhất thứ năng lượng hắc ám không tên này lại khiến Thiên Đạo nhắm mắt lại, một bàn tay của hắn che phủ toàn bộ bầu trời Đấu Khí Đại Lục, trong phút chốc chế giới này không còn Thiên Đạo, trong một phút giây Thiên Đạo không cách nào nhìn được rốt cuộc bên dưới xẩy ra chuyện gì.
Vô Song hiện thân ở đây tất nhiên không phải quyết đấu cùng Thiên Đạo, hắn lúc này bản thân thực lực đã cạn tới đáy có điều thù này hắn nhất định phải báo, đến cả sư phụ của hắn cũng dám đụng vào, Thiên Đạo này không trừ không được.
Một tay rất nhanh nắm lấy tay Khinh Huyền, đôi cánh hắc ám mở rộng che phủ toàn bộ cơ thể Khinh Huyền vào bên trong, trên tay Vô Song nhẹ nhàng xuất hiện một cây bút lông màu đen, hắn lập tức xé rách không gian đưa Khinh Huyền vào Thiên Mộ,
Vô Song cùng Khinh Huyền biến mất rốt cuộc bầu trời lại được trả lại, Thiên Đạo một lần nữa mở mắt ra chỉ là lần này trong ánh mắt của nó cuối cùng đã xuất hiện thứ cảm xúc của một sinh mệnh bình thường- cảm xúc sợ hãi.