Sau khi trở về phòng của mình, không ngờ việc đầu tiên A Võ làm lại là nghi hoặc nhìn tỷ tỷ.
“Tỷ tỷ, Hắc Nguyệt tiền bối thật ra là ai vậy?”.
A Bội ánh mắt chớp chớp nhìn A Võ.
“Ủa, ngươi không biết đến Hắc Nguyệt tiền bối thế sao lúc này khuôn mặt ngươi biểu cảm vậy?”.
A Võ gãi gãi đầu khó khăn mỉm cười.
“Ta... Ta học theo tỷ tỷ đó”.
A Bội.
“...”
“Ta cũng chịu ngươi, đến bao giờ ngươi mới lớn lên một chút đây”.
A Võ tất nhiên rất sợ tỷ tỷ, hắn không dám có bất cứ câu phản ứng nào, chỉ dám mắt nhìn chằm chằm xuống chân mà thôi.
“Hắc Nguyệt tiền bối là tội long, một kẻ phản lại Địa Ngục Ma Long Tộc chúng ta có điều trên dưới cao tầng của tộc ta cũng không có mấy người thực sự coi Hắc Nguyệt tiền bối là tội long, tiền bối tuy tự ý thoát khỏi Địa Ngục Ma Long Tộc, tự ý bỏ đi thân phận Địa Ngục Ma Long Tộc cao quý có điều trong cuộc thánh chiến năm xưa tiền bối khi đó liền đồng vai sát cánh cùng Địa Ngục Ma Long Tộc suốt cuộc chiến, Địa Ngục Ma Long Tộc có rất nhiều người nợ ơn tiền bối”.
A Võ nghe đến đây mới khẽ “ồ” một tiếng tỏ vẻ hiểu biết, ánh mắt hắn tiếp tục chớp chớp.
“Tỷ tỷ, vậy Hắc Nguyệt tiền bối có mạnh không?”.
A Bội nhìn đệ đệ một chút rồi khẽ gật đầu.
“Hắc Nguyệt tiền bối đương nhiên là mạnh, năm đó là một trong những thiên tài đáng sợ nhất trong lịch sử Địa Ngục Ma Long Tộc, thực lực tiền bối trong thánh chiến ít nhất cũng đã là Vĩnh Sinh Chân Thần, sau bao nhiêu năm thậm chí hiện nay không khéo tiền bối có khả năng đột phá Cực Đạo Chân Thần, thực lực chưa chắc đã thua tứ đại thiên vương cùng ngũ đại thống lĩnh của chúng ta”.
A Võ lần này mở to miệng hết cỡ thậm chí đến mức đủ để nhét một quả trứng vào trong.
“Òa, lợi hại như vậy thật sao, vậy Khai Thiên Phủ lần này chắc chắn thuộc về chúng ta rồi”.
A Bội thản nhiên gật đầu với đệ đệ, trong mắt nàng quả thực có một tia chờ mong, Hắc Nguyệt cái tên này năm đó từng là truyền kỳ của Địa Ngục Ma Long Tộc, nếu không phải vị đại nhân vật này phủ sạch quan hệ với đại tộc sau đó rời đi không một lời cáo biệt thì có lẽ bây giờ ngôi vị tộc trưởng Địa Ngục Ma Long Tộc khó thoát khỏi tay ông ta.
...
Thời gian lại tiếp tục trôi qua, lại một bình minh nữa tiến đến Đông Thiên Yêu Giới, tiến đến Bôn Lôi Thành.
Lúc này trong căn phòng của Vô Song và Hạ Vũ lại tiếp tục xuất hiện một cảnh tượng kì dị.
Vô Song ngồi khoanh chân trên giường, hai mắt nhắm lại toàn bộ thân thể không có một chút sức lực nào.
Hạ Vũ thì cũng nhắm mắt lại, cả người nàng liên tục rung lên mồ hôi thấm ướt tà áo trắng, từng sợi tóc của nàng tung bay trong gió, nàng lại một lần nữa dùng sợi tóc của mình như ngân châm cắm lên người kẻ khác, sau lưng nàng bốc lên từng luồng từng luồng khói trắng.
Vô Song không thể tự điều khiển cơ thể mình vì vậy hắn cũng không cách nào châm cứu cho bản thân nhưng mượn thân thể Hạ Vũ lại là một việc khác.
Trong ngày hôm qua sau cuộc nói chuyện với Hạ Vũ cùng hai chị em A Bội – A Võ bản thân Vô Song cũng nắm được kha khá thay đổi trên thế giới này, có điều kế hoạch của Vô Song vẫn không thay đổi.
Vô Song vẫn giữ nguyên tính toán của mình, hắn cần phải trở về Nam Địa ngay sau khi thân thể hồi phục, dù sao cũng phải đi gặp mấy người Cơ Tuyết Nhạn một lần và đặc biệt là Tố Ngôn, hắn nhất định phải đi gặp nàng.
Trong lòng Vô Song hiện nay chỉ có một câu hỏi duy nhất, hắn thực sự không nghĩ ra tại sao Bắc Băng Cung lại bị dồn ép đến mức này, theo thông lệ Bắc Băng Cung cùng Hỏa Quốc đánh nhau đã là chuyện bình thường như ăn cơm uống nước nhưng đến lúc này bị đến thế lực liên thủ vây công thì lại là việc khác, bản thân Vô Song thực sự lo cho sức khỏe Tố Ngôn, thời gian của Tố Ngôn ở thế giới này có lẽ cũng không còn nhiều.
Càng nghĩ đến Tố Ngôn bản thân Vô Song lại càng phải sớm ngày trở lại đỉnh phong trạng thái, chính vì vậy suốt hai ngày hắn hoàn toàn không ngủ, linh hồn lực được vận dụng hết cỡ chữa trị cho cái thân thể tàn tạ này.
Công sức bỏ ra quả thực cũng không phụ lòng của Vô Song, sau hai ngày tính từ khi quay trở về thế giới này, ngay trước thời gian diễn ra buổi đấu giá ngầm của Bôn Lôi Thành cũng là lúc mười đầu ngón tay của Vô Song bắt đầu có cảm giác, bắt đầu có thể khe khẽ cử động cho dù vẫn cực kỳ khó khăn.
Trên giường Vô Song cuối cùng cũng mở mắt ra.
“Hạ Vũ, chuẩn bị đi chúng ta đi cứu tỷ tỷ ngươi”.
Hạ Vũ vừa mới được trả lại thân thể chưa kể bị Vô Song nhập hồn quá lâu trong ánh mắt nàng đầy mệt mỏi có điều khi nghe đến tỷ tỷ trên khuôn mặt xinh đẹp bất giác xuất hiện một nụ cười phi thường rực rỡ, phi thường động nhân tâm.
“Vâng chưa công tử”.
Hạ Vũ lúc này gần như không quan tâm gì nữa, nàng lập tức đặt Vô Song lên xe lăn sau đó ánh mắt hướng thẳng ra ngoài, nàng chỉ hận lúc này mình không có thểm đôi cánh để nhanh nhanh chạy đến đấu giá hội tuy nhiên khi nàng còn chưa kịp đẩy xe âm thanh của Vô Song vang lên như dội một gáo nước lạnh lên người nàng.
“Cô tính đi đâu thế?”.
Hạ Vũ liền khựng lại, ánh mắt chớp chớp đầy vô tội.
“Công tử vừa nói muốn... Muốn cửu tỷ tỷ của tiểu nữ”.
Vô Song thở dài một hơi, bàn tay linh hồn lực lại hiện lên mạnh mẽ gõ lên trán cô nàng một cái.
“Tỷ tỷ ngươi kiểu gì ta cũng cứu cần gì phải gấp, cả ta và cô người đều bẩn như vậy ra ngoài làm sao được?”.
Nói đến đây khóe miệng Vô Song cong lên một nụ cười yêu dị.
“Cô hầu hạ ta tắm đi”.
Nếu câu nói trước làm Hạ Vũ cảm thấy cực kỳ kinh ngạc cùng lo lắng thì câu nói này của Vô Song lại khiến nàng đỏ tận mang tai tất nhiên cho dù lúc này Vô Song yêu câu thân thể nàng thì nàng cũng không cách nào từ chối, nàng chỉ là đang ngượng ngùng mà thôi.
Hạ Vũ cố gắng hít từng hơi không khí ngập tràn lồng ngực, cuối cùng cố gắng vẽ ra một nụ cười như khóc với Vô Song, khuôn mặt đỏ đến tận mang tai.
“Vâng thưa công tử”.
...
Cùng lúc Vô Song đang thoải mái ngâm mình trong nước dưới sự hầu hạ của Hạ Vũ thì có một kẻ không cách nào vui mừng như hắn, kẻ này tất nhiên là Bôn Lôi Hổ Vương.
Tối hôm qua ông ta gần như không cách nào chợp mắt được, đến suốt cả hôm nay ông ta cũng chưa thể ngồi im một giây một phút nào, con trai thứ ba Vũ Văn Uy vẫn chưa hề trở về, điều này làm ông ta sao có thể thoải mái.
Trong một ngày hôm nay hàng ngàn Bôn Lôi Vệ đã được cắt cử đi tìm Vũ Văn Uy nhưng chưa hề có bất cứ một tin tức gì, điều đáng nói hơn nữa Vũ Văn Uy rời đi chỉ để bắt một con đàn bà, bắt một nữ nhân không có chút tu vi nào, đáng lẽ với một nữ nhân như vậy tuyệt đối không mất quá giờ đồng hồ chứ không phải là suốt hơn ngày không có tin tức.
Lúc đầu Bôn Lôi Vương còn nghĩ con trai hắn đi trêu hoa ghẹo nguyệt ở đâu nhưng càng gần giờ đấu giá hội bắt đầu thì suy nghĩ này càng bị lung lay.
Hạ Vũ là món hàng đi kèm với tỷ tỷ nàng, nói đúng ra hai người vốn là một cặp, Vũ Văn Uy đi bắt Hạ Vũ sao có thể trở về muộn.
Tất nhiên đám người Bôn Lôi Thành muốn đi tìm Vũ Văn Uy cũng không phải đơn giản, khí tức Vũ Văn Uy để lại trên đường toàn bộ đã bị Vô Song xóa đi, trừ khi vận khí của đám người này nghịch thiên nếu không căn bản không có cách nào tìm ra Vũ Văn Uy, tất nhiên kể cả có tìm ra Vũ Văn Uy thì kẻ này cả đời cũng là phế nhân, với một kẻ luôn tự tin vào sức mạnh như hắn ta mà phải làm phế nhân cả đời thì thà giết hắn, đây mới là lý do chính làm Vô Song để cho tên này tự sinh tự diệt.
Bôn Lôi Hổ Vương yêu nhất là đứa con út này chỉ là có yêu nữa cũng không có cách nào vì việc Vũ Văn Uy mà ngăn cản buổi đấu giá, tam đại tộc cùng phái người đến đây vốn không phải là thứ Bôn Lôi Hổ Tộc có thể đắc tội, buổi đấu giá dĩ nhiên vẫn được tổ chức như bình thường.
...
Khi trăng lên cao cũng là lúc rất nhiều cao thủ hướng mắt về trung tâm Bôn Lôi Thành.
Khác với rất nhiều nơi khác thì sàn đấu giá ngầm của Bôn Lôi Thành nằm ngay dưới quảng trường trung tâm, nằm ngay dưới mặt đất của quảng trường, điều này dĩ nhiên biến phòng đấu giá trở thành trung tâm của toàn bộ thành thị cũng khiến những người muốn tham gia đấu giá hội dễ dàng tiến vào hơn rất nhiều.
Trên con đường chính của Bôn Lôi Thành hôm nay tuyệt đối không có dân cư bình thường, Bôn Lôi Vệ đứng thằng hai hàng che kín con đường chính, trên người bọn chúng ai ai cũng mặc hắc giáp màu đen tạo nên một bức tường người tương đối nghiêm trang, tương đối khí thế.
Đứng ở ngay cổng ra vào của phòng đấu giá là hai Thiên Tiên cường giả, hai người này cũng là hai cao thủ mạnh nhất của Bôn Lôi Thành chỉ sau Bôn Lôi Vương, hai vị trưởng lão của Bôn Lôi Hổ Tộc liền lĩnh trách nhiệm kiểm tra vé mời của khách nhân.
Lần này Bôn Lôi Tộc căn bản phải căng sức mà làm bởi tất cả khách nhân có tư cách tham gia buổi đấu giá này đều là những đại nhân vật bọn họ không cách nào trêu vào được.
Bôn Lôi Hổ Tộc chỉ là lục phẩm thế lực, thế lực dạng này không tính là thấp nhưng chắc chắn không cao, trong đám đồ đấu giá có rất nhiều thứ căn bản không phải là xuất phát từ Bôn Lôi Hổ Tộc mà là được kẻ khác nhờ đấu giá, buổi đấu giá này chẳng qua chỉ là tổ chức trong Bôn Lôi Thành mà thôi chứ gần như hoàn toàn không thuộc quyền quản lý của Bôn Lôi Hổ Tộc, một cuộc đấu giá quy mô cực lớn dẫn đến rất nhiều thế lực tại Đông Thiên Yêu Giới tập trung lại.
Khai Thiên Chiến Phủ đã là hàng chắc chắn phải thuộc về tam đại tộc nhưng buổi đấu giá hôm nay tuyệt đối không chỉ có Khai Thiên Chiến Phủ là quý giá, điều này rất nhiều người có thể chắc chắn.
Đường chính của Bôn Lôi Thành dần dần xuất hiện rất bóng người, những người này di chuyển cực nhanh trong bóng tối, bất cứ ai cũng có một vòng bảo hộ xung quanh cơ thể cứ như căn bản không muốn người khác nhận ra mình vậy, tuy vòng bảo vệ có những màu sắc khác nhau đại diện cho thân phận khách mời khác nhau nhưng tác dụng cũng chỉ có một, hoàn toàn đảm bảo bí mật cho người tham gia sàn đấu giá ngầm lần này.
Vô Song cùng Hạ Vũ tất nhiên cũng có một vòng năng lượng màu tím, tính ra Vô Song vẫn tương đối may mắn, trong trữ vật giới chỉ của Vũ Văn Uy quả thực có một tấm vé mởi màu tử kim giúp Vô Song bớt đi rất nhiều phiền phức.
Hạ Vũ cùng Vô Song thản nhiên đi về phía trước, trên con đường chính của Bôn Lôi Thành, thỉnh thoảng có những bóng người lướt qua bọn họ, thỉnh thoảng lại có những kẻ chậm rãi ở lại khẽ chào hỏi hai người rồi đi tiếp ngoài ra quả thật không có ai làm khó bọn họ.
Tử Sắc vòng bảo hộ chính là vé mời cao cấp nhất của buổi đấu giá ngày hôm nay, toàn bộ những người tham gia đấu giá hội hôm nay chỉ sợ nhiều nhất mười người đạt được tư cách dùng tử sắc vòng bảo hộ mà thôi.
Nhìn thấy tử sắc vòng bảo hộ của Vô Song cùng Hạ Vũ lập tức khiến hai vị đại trưởng lão của Bôn Lôi Tộc động dung, sắc mặc cực kỳ cung kính cúi đầu mời hai người vào bên trong.
Bên trong phòng đấu giá này cũng không hề quá to lớn, ít nhất nơi đây quả thực có vẻ không xứng đáng so với thân phận và tầm cỡ buổi đấu giá của ngày hôm nay, toàn bộ phòng đấu giá chỉ có khoảng chỗ cùng hơn căn phòng khép kín mà thôi.
Với thẻ tử kim của Vô Song bản thân hắn rất nhanh được hướng dẫn viên dẫn vào một trong mười căn phòng ở tầng thứ tư cũng là tầng cao nhất của phòng đấu giá, căn phòng cao cấp nhất cho khách quý.
Trong phòng có sẵn ba mỹ nhân ăn mặc cực kỳ mát mẻ đợi sẵn, khi thấy cửa mở ra cả ba lập tức cung kính đầu miệng cười như hoa, ánh mắt thậm chí không ngại liếc mắt đưa tình với vị khách còn chưa rời khỏi tấm màn tím này.
Những cô gái này hoàn toàn là nhân tộc, bất cứ ở đâu nữ nhân đến từ nhân tộc cũng là đẹp nhất, là loại nữ nhân được yêu thích nhất thiên hạ này, việc có vài nô lệ nhân tộc xinh đẹp dành riêng cho khách quý cũng không phải là thứ gì khó hiểu.
Vô Song trong lớp màn tím có thể khẽ để ý thấy trong ánh mắt Hạ Vũ có một tia đắng chát, ánh mắt này của Hạ Vũ quả thật Vô Song cũng hiểu, nếu không phải gặp hắn thì gần như chắc chắn đây là hình ảnh của Hạ Vũ cùng tỷ tỷ nàng trong tương lai.
Vô Song khẽ thở ra một hơi, mỗi người có một số phận, bản thân Vô Song sẽ không tự vỗ ngực làm chúa cứu thế cứu hết mọi người, vận khí của mỗi người vốn là không giống nhau, con đường phải đi lại càng không giống nhau.
“Ra ngoài hết đi”.
Âm thanh lạnh lùng của Vô Song vang lên khiến ba mỹ nhân bên cạnh nhìn nhau một chút sau đó quả thực rất nhanh đi ra ngoài, khi đi ra trong mắt cả ba đều xuất hiện một tia thất vọng, một tia ai oán, bọn họ thân là nô lệ cả đời sống trong Bôn Lôi Hổ Tộc nhưng chỉ cần được một vị đại khách quý cảm thấy thích thú liền có cơ hội rời khỏi đây, cơ hội đổi đời đi tìm mảnh đất tốt hơn.
Khi ba người này rời đi cũng là lúc lớp màn chắn của Vô Song cùng Hạ Vũ hoàn toàn biến mất.
“Yên tâm, đi theo ta tuyệt đối không giống với bọn họ, tỷ tỷ của ngươi ta chắc chắn sẽ mang ra ngoài”.
Hạ Vũ nghe vậy nước mắt không kiềm được, cả người nàng run lên.
Nếu ngày đó không gặp Vô Song, nếu ngày đó không có Vô Song có lẽ cuộc đời nàng sẽ bước sang một trang khác, sẽ bước sang một trang giống hệt những nữ nhân nhân tộc kia.
Cùng là hầu gái nhưng là hầu gái cho Vô Song thực sự tốt hơn đám người Yêu Tộc kia quá nhiều quá nhiều, có lẽ đây là quả thật là phúc phận của Hạ Vũ, nghĩ đến đây khóe môi nàng cong lên một nụ cười đẹp rực rỡ.
...
“Hoan nghênh chư vị khách quý đến Bôn Lôi Thành Đấu Giá Hội, buổi đấu giá hôm nay của Bôn Lôi Thành tuyệt đối là lớn nhất trong lịch sử toàn thành này, ta hoàn toàn tin tưởng mọi người sẽ cảm thấy hài lòng với ngày hôm nay, ít nhất toàn bộ Đông Thiên Yêu Giới vài tháng thậm chí vài năm sau cũng khó có cuộc đấu giá nào có thể sánh ngang.”
Chẳng biết từ lúc nào ở trung tâm quảng trường bên dưới một thiếu nữ bước lên, giọng của nàng cực kỳ dễ nghe cũng cực kỳ ma mị, thứ âm thanh như có thể cuốn đi hồn người khác.
Nữ nhân này tất nhiên không phải đến từ Bôn Lôi Hổ Tộc, bản thân Bôn Lôi Hổ Tộc còn chưa có cái tư cách mời nhân vật này đến chủ trì đấu giá hội.
Ở bên dưới sau khi nhìn thấy nàng không ngờ có rất nhiều âm thanh chấn kinh.
“Hồ Tộc?, Liễu Như Yên nàng ta vậy mà cũng đến đây”.
...
“Lần này quả thực là chơi lớn, đến cả Liễu Như Yến cũng mời được, không hổ là buổi đấu giá làm kinh động ba con quái vật kia”.
...
Nữ nhân chủ trì buổi đấu giá hội này quả thật là Liễu Như Yến, cái tên này phi thường xa lạ với Vô Song cùng Hạ Vũ nhưng với Đông Thiên Yêu Giới lại nổi như cồn bởi đơn giản nàng là Hồ Tộc Tam Công Chúa.
Liễu Như Yến rất đẹp, làn da trắng mịn, khuôn mặt dễ thương như thiên thần, đôi mắt to tròn cùng cái miệng nhỏ xinh xắn, vòng eo tinh mỹ cùng đôi chân dài miên man ẩn sau làn váy xẻ tà màu đỏ, vừa ngây thơ lại vừa mộng mị.
Tất nhiên ngoại trừ gia thế mạnh mẽ, ngoại trừ sắc đẹp tiên thiên bản thân Liễu Như Yến còn là một trong ba đấu giá sư giỏi nhất Đông Thiên hơn nữa nàng tuyệt đối không yếu, tuổi Trung Vị Thần đỉnh phong, thực lực này trong mắt Vô Song tuyệt đối đủ sức nhận hai chữ thiên tài.
Liễu Như Yến khẽ quan sát tất cả mọi người ở đây sau đó chậm rãi cười ngọt ngào.
“Tiểu nữ cũng không muốn tiếp tục làm mất thời gian của mọi người, thời gian của buổi đấu giá này được tổ chức tương đối gấp gáp mới chỉ trong hai tháng gần đây chính vì vậy số lượng vật phẩm tuyệt đối không nhiều nhưng tất cả đều là tinh phẩm, ngày hôm nay tổng cộng chỉ có kiện bảo vật được mang ra đấu giá đến từ các đại thế lực của Đông Thiên Yêu Giới”.
“Những bảo vật này không phải tất cả đều thuộc về Bôn Lôi Hổ Tộc mà do các đại thế lực khác gửi gắm vì thế tiểu nữ không hy vọng có ai phá quy định buổi đấu giá, tất nhiên nếu quá tự tin vào thực lực của mình thì cũng có thể thử một chút”.
Nụ cười của mỹ nữ hồ tộc lại cong lên nhưng nụ cười lần này lại mang theo thứ khí tực cực kỳ kinh khủng, cho dù khí tức này chỉ thoáng hiện ra rồi biến mất nhưng cũng đủ làm kinh động rất rất nhiều người.
“Đệ nhất kiện vật phẩm đấu giá.”
Liễu Như Yến ánh mắt khẽ lướt qua tất cả mọi người, trong ánh mắt xuất hiện một tia sáng kì.
“Đệ nhất kiện vật phẩm đấu giá là là một thanh kiếm! Một thanh kiếm đạt đến thần khí!”
Liễu Như Yến khẽ vẫy tay một cái lập tức có hai thiếu nữ áo trắng hợp lực đang cầm một thanh kiếm chậm rãi đi ra.
Trên đài cao, kiếm quang chợt lóe, trong phút chốc một loại không khí lạnh bao phủ toàn bộ phòng đấu giá.
Trường kiếm ra khỏi vỏ!
Mọi người nhìn chăm chú nhìn lại, đem sở hữu lực chú ý đều tập trung vào này miệng trên thân kiếm.
“... Thanh kiếm này xuất phát từ Đông Nam Ngưu Gia, nghe danh chắc các vị cũng hiểu, tên của nó là Hàn Băng, mang theo cực hàn lực lượng, một kiếm này giết Địa Tiên như giết gà, Thiên Tiên gặp tự động cản đường cho dù Tiên Hoàng cường giả cũng không dám quá mức coi thường. Giá khởi điểm vạn tử tinh tệ, mỗi lên tăng giá không được thấp hơn vạn tử tinh”
Vũ khí trong thiên hạ cũng phân chia đẳng cấp, thanh Hàn Băng kiếm kia đạt đến thần khí liền là vũ khí chuyên dùng của Tiên Hoàng cấp nhân vật có điều nó với Vô Song vô dụng.
Mặc kệ bên dưới hỗn loạn ra sao, mặc kệ bên dưới suy nghĩ thế nào Vô Song cũng nhắm mắt lại tiếp tục ‘mượn’ tạm cơ thể Hạ Vũ để đả thông kinh mạch có điều quả thực tham gia đấu giá hội cũng có thể cho Vô Song mở rộng tầm mắt.
Hắn hiện tại có khoảng vạn tử kim tệ nhưng không ngờ món đầu tiên đã lên đến vạn, cái này thực sự khiến Vô Song có chút cảm giác mình nghèo mạt rệp so với mấy kẻ ở Đông Thiên Yêu Giới này.
Cuối cùng cũng không biết là thế lực nào ở tầng ba lấy được thanh kiếm kia với giá vạn tử kim tệ, con số cuối cùng này một lần nữa làm Vô Song phải để ý.
“Hừ hừ, cứ khoe tiền đi, khoe tiền nhiều vào sau này đừng để gặp mặt bản đế, gặp mặt bản đế tuyệt đối đến quần áo trên người cũng không còn”.
Vô Song trong lòng thầm tức giận rồi lại tiếp tục điều trị thương thế, hắn bản thân từng là Nghịch Thiên Tà Đế, kiếp trước tài phú không dám nói đệ nhất thiên hạ nhưng cũng có tư cách xếp top vậy mà hiện nay đi đến Đông Thiên Yêu Giới tư cách xếp vào top còn chưa chắc có, Vô Song cảm thấy sinh khí cũng là việc dễ hiểu.
“Vật phẩm đấu giá kế tiếp, người ta nói kiếm là quân tử chi binh nhưng dù sao kiếm cũng thích hợp với nhân loại cường giả hơn, muốn thể hiện sư bá đạo của yêu tộc ta nhất định phải dùng đến bảo đao, kiện vật phẩm đấu giá thứ hai cũng xuất phát từ Đông Nam Ngưu Tộc, trình độ đạt đến thần cấp binh khí kỳ danh Bá Đao, giá bắt đầu vạn tử kim tệ, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn vạn tử kim tệ”.
Lời nói của Liễu Như Yến không phải là giả, kiếm vốn là vua của binh khí nhưng phải xem là bán ở đâu, ở Yêu Tộc cứ người dùng đao mới có kẻ dùng kiếm bởi Yêu Tộc quan trọng nhất là phách lực là bá lực chứ không phải cái gì tinh mỹ đẹp đẽ như nhân tộc, Bá Đao chắc chắn có giá cao hơn Băng Kiếm rất nhiều.
Chẳng mấy chốc cái giá của Bá Đao đã tăng một mạch lên vạn tử kim tệ thậm chí chưa có dấu hiệu dừng lại.
“ vạn”.
“ vạn”.
“ vạn”.
Cái giá của Bá Đao càng ngày càng tăng một cách chóng mặt đã vượt hơn Băng Kiếm vạn, đây là con số không hề nhỏ đồng thời Bá Đao lại làm Vô Song có một tia chú ý.
Ánh mắt Vô Song từ tầng bốn nhè nhẹ nhìn Bá Đao kia, trong mắt không ngờ lại có hứng thú.
Đối với Vô Song mà nói thần khí căn bản không đáng là gì, vũ khí cho tiên hoàng sử dụng căn bản không có tư cách để Vô Song phải nhìn nhưng thanh bá đao kia lại có một đặc điểm, nó có thể tăng cường uy thế của chủ nhân.
Đây là lần đầu tiên Vô Song nhìn thấy loại vũ khí có công năng này tại Nguyên Tố Thế Giới, thứ này quả thật khiến Vô Song muốn thử một lần, tất nhiên với một kẻ cả gia tài có vạn như Vô Song thì hắn căn bản không có tiền tham gia đấu giá.
Ở trong căn phòng đấu giá của mình Vô Song nhè nhẹ mỉm cười, hắn được gọi là Nghịch Thiên Tà Đế, một chữ ‘tà’ chứng minh hắn không phải người tốt, một kẻ vô pháp vô thiên rất ít khi làm việc theo lẽ thường.
Lần đầu tiên Vô Song mở miệng, âm thanh của hắn vang lên làm toàn bộ đại sảnh thoáng chốc im lặng.
“ vạn”.
Con số này vừa ra lập tức thu hút ánh mắt của toàn bộ phòng đấu giá, từ vạn lên thẳng vạn căn bản đây là gấp đấu giá trị có điều khi nhìn vào tầng bốn thì rất nhiều người trong mắt liền dãn ra, với những kẻ ở tầng bốn vạn căn bản không nhiều.
Một lần hô gần gấp đôi cái giá của người trước đó đến cả Liễu Như Yến cũng phỉa động dung, ánh mắt xinh đẹp chớp chớp nhìn về phía căn phòng của Vô Song, đương nhiên người ngồi trong căn phòng này hoàn toàn có thể ngăn cách mọi sự dò xét.
“ vạn tử kim tệ lần đầu tiên, vạn tử kim tệ lần thứ hai, vạn tử kim tệ lần thứ ba, thành giao. Xin chúc mừng vị đại khách nhân ở phòng tử kim số , Bá Đao đã thuộc về ngài”.
vạn có thể mua được Tiên Thiên Thần Khí thứ vũ khí dành riêng cho thần cấp cường giả, bản thân Vô Song liền mang ra dùng cho Thần Khí thứ vũ khí của Tiên Hoàng cường giả quả thực có chút phá gia chi tử có điều bằng vào cái chỗ ngồi của hắn kẻ nào dám lên tiếng?.
Rất nhanh thanh Bá Đao được một tì nữ mang lên căn phòng của Vô Song, tất nhiên người đến thu đao là Hạ Vũ, sau khi tì nữ kia nhìn thấy Hạ Vũ liền cung kính cúi đầu rồi nhanh chóng rời đi.
Một điểm lợi ích lớn nhất của địa vị chính là mặt mũi, người ngồi trong Tử Kim phòng liền có thể thanh toán tiền sau khi buổi đấu giá kết thúc chứ không phải thanh toán trực tiếp sau mỗi món đồ đấu giá, ai bảo người ta xuất thân từ đại thế lực?.
Cảm giác nhà giàu tiêu tiền thực sự tương đối thú vị, bản thân Vô Song quả thực cũng quên mất cảm giác tiêu tiền này thế nào rồi, khóe miệng của hắn dần dần cong lên.
“Sau này có dịp nhất định đi cướp toàn bộ Đông Thiên một lần”.
...
Liễu Như Yến sau khi bán xong vật phẩm thứ hai liền khe khẽ mỉm cười, cái miệng nhỏ liếm liếm, cặp mị nhãn khẽ gửi về phía căn phòng của Vô Song sau đó cũng rất nhanh đấu giá vật phẩm kế tiếp.
“Kế tiếp chính là thứ ba vật vật phẩm đấu giá, Cực Hàn Băng Vực, Hàn Băng Linh Xà Tộc gửi đến đây một khỏa Tử Tinh Hàn Băng Tâm”.
Giọng nói của Liễu Như Yến vừa nói xong thì cho dù Vô Song cũng phải ghé mắt mà nhìn.
Năm đó ở Thạch Mộ bản thân Vô Song từng được nhìn một quyển sách về thiên tài địa bảo của Hắc Nguyệt tiền bối liên quan đến Tử Tinh Hàn Băng Tâm.
Năm đó ở Tiềm Long Tử Địa ở bên cạnh Tử Thần bản thân Vô Song từng đọc qua một loại sách cổ, từng nhìn thấy một loại đan phương liên quan đến Tử Tinh Hàn Băng Tâm.
Tử Tinh Hàn Băng Tâm là thần vật trong thiên địa, bản thân nó mang theo hai tác dụng chính, đầu tiên có thể coi như tiên đan đối với những yêu thú tính lạnh hoặc tu luyện hàn băng công pháp có điều tác dụng đầu tiên Vô Song khinh thường để ý nhưng tác dụng thứ hai thì Vô Song không thể không nhìn.
Tử Tinh Hàn Băng Tâm là chủ dược điều chết Băng Liên Tiên Đan, loại đan dược chuyên dùng đả thông kinh mạch bế tắc, nếu là bình thường Vô Song sẽ không quá để ý nhưng với Vô Song hôm nay thì không thể không có.
“Giá khởi điểm vạn tử kim tệ, mỗi lần nâng giá không được thấp hơn vạn, các vị đấu giá vật phẩm bắt đầu”.
Ngay khi Liễu Như Yến dứt lời thì giọng nói của Vô Song lại vang lên.
“ vạn tử kim tệ”.
Một câu nói làm kinh sợ toàn trường, một câu nói khiến bất cứ kẻ nào đang định lên tiếng phải ngậm họng lại, cả đấu giá hội không còn một ai dám ho he.
Loại thần dược này vốn rất kén người, không phải ai ở đây cũng có thể tu luyện băng hệ công pháp cũng không có mấy người mua về để khơi thông kinh mạch dù sao loại đan phương Vô Song nắm giữ về căn bản đã gần như thất truyền chưa kể Đông Thiên từ trước đến nay cực kỳ khan hiếm luyện dược sư.
Liễu Như Yến lần này thật sự sợ rồi, nàng lúc này thậm chí có một suy nghĩ điên cuồng.
“Nếu chủ nhân căn phòng kia không phải là một lão già gần đất xa trời thì làm nữ nhân của hắn cũng không tệ, Đông Thiên từ bao giờ lại có một vị đại phú hào như vậy nhỉ?”.
vạn tử kim tệ, con số này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng... Không lớn bởi nó... Rất rất lớn.
vạn tử kim tệ là toàn bộ sản nghiệp một cái tam phẩm thế lực, là một phần cơ nghiệp của nhị phẩm thế lực là một miếng thịt trên người của nhất phẩm thế lực, là một khoản tiền đủ để làm siêu cấp thế lực phải suy nghĩ nghiêm túc.
Cái giá vạn tử kim tệ này vừa ra quả thật Tử Tinh Hàn Băng Tâm không kẻ nào dám tranh, vật phẩm thứ hai lại dễ dàng thuộc về Vô Song.
Liễu Như Yến tất nhiên cho dù suy nghĩ bất cứ thứ gì thì vẫn cứ phải tiếp tục công việc của mình, ánh mắt nàng khe khẽ chớp động, cố gắng hít vào vài hơi khí lạnh để bình ổn tâm tính sau đó khẽ khẽ mỉm cười ưu nhã.
“Hiện tại bắt đầu đấu giá vật thứ tư, đây không phải là vật mà người, một nữ nhân nhân tộc”
Câu nói này khiến cả Vô Song cũng phải giật mình, ánh mắt của hắn cực kỳ khó hiểu nhìn Hạ Vũ, rốt cuộc là loại nữ nhân nào có thể mang ra làm vật đấu giá thứ tư?.
Đây chính là câu hỏi của toàn bộ mọi người trong quảng trường này, một câu hỏi khiến không khí trong phòng trở nên ngưng trọng cực độ.
Một nữ nhân đấu giá lượt thứ tư tức là chỉ tính riêng giá trị thấp nhất của nàng cũng có giá trên tử kim tệ, tử kim tệ chỉ sợ muốn lên giường với một vị Thượng Vị Thần nữ cường nhân cũng không phải là không thể thậm chí nếu ngươi xuất thân từ đại thế lực thì tử kim tệ này thực sự có thể khiến một nữ tính Thượng Vị Thần bán linh hồn cho ngươi.
Rốt cuộc một cô gái được đưa lên quảng trường, khi nữ nhân này xuất hiện toàn bộ mọi cường giả xuất hiện ở đây đều nghi hoặc, bọn họ căn bản không cách nào tin nổi.
“Nhân tộc nữ tử?, lại còn không có tu vi?, đùa gì thế?”.
“Liễu cô nương không biết có nhầm không?, thực sự là cô ta?”.
“Nữ nhân kia có đáng nổi tử kim tệ không?”.
Rất nhiều âm thanh khó hiểu vang lên, bọn họ thực sự có cảm giác bị lừa, nữ nhân kia quả thật xinh đẹp, quả thật đến từ nhân tộc cũng quả thật là xử nữ nhưng mà mang nàng lên đấu giá ở đây chẳng phải là trò cười sao?.
Tất cả mọi người đều suy nghĩ như vậy chỉ có hai người, toàn bộ phòng đấu giá này chỉ có hai người nghĩ khác.
Người đầu tiên là một lão già ở phòng tử kim cấp số , người còn lại là Vô Song ở phòng tử kim cấp số .
Liễu Như Yến khuôn mặt cực kỳ bối rối, nàng không biết giải thích thế nào có điều đây là món hàng của Bôn Lôi Hổ Tộc chủ nhân của nơi đây hơn nữa cái giá quả thật cực kỳ dọa người.
Liễu Như Yến cố gắng liếm môi mốt chút rồi lên tiếng.
“Nữ nhân này tên là Hạ Linh, năm nay vừa tròn tuổi, tu vi không có, thể chất đặc thù không có, xuất thân nhân tộc đến từ Nam Thiên Đại Địa, Hạ Linh còn có một người muội muội song sinh stZIMF gọi là Hạ Vũ, cả hai người đều còn giữ thân thể trong trắng, lần này mua là mua cả hai một lúc, giá khởi điểm... Giá khởi điểm tử kim tệ”.
Cái giá này vừa ra lập tức không biết khiến bao người trợn mắt, có người xì mũi coi thường, có kẻ nhếch miệng cười đểu, có kẻ thậm chí muốn lao lên kiểm tra thân hình Hạ Linh xem rốt cuộc có bí mật gì, có một số kẽ lại nghĩ đến hai chữ ‘song sinh’ mà có chút để ý đến Hạ Vũ chưa lên sàn nhưng cũng tuyệt đối không vì chút tò mò này mà ra bỏ ra vạn tử kim tệ.
Không khí dần dần trầm lại, đâu đó đã bắt đầu xuất hiện nhưng tiếng cười mỉa, những ánh mắt khinh thường nhìn Hạ Linh cho đến khi phòng tử kim số lên tiếng.
“Hai người bọn nàng lão phu trả vạn tử kim tệ”.
Giọng nói này vừa ra lập tức làm Liễu Như Yến phải một lần nữa nhìn lại bản thân mình cùng Hạ Linh xem rốt cuộc Hạ Linh có gì đặc biệt, Liễu Như Yến rất thực dụng, thậm chí nàng đã từng định giá cho bản thân mình, giá trị của nàng trong phạm vi vạn tử kim không hơn cũng không kém quá nhiều.
“Hai tỷ muội song sinh nhân tộc không quyền không thế không có tu vi cũng có giá vạn?, thiên hạ này có phải loạn hết rồi không?, hay hôm nay ta nghe lầm?”
Tất nhiên Liễu Như Yến sau một thoáng thất thần cũng rất nhanh dùng cây búa gõ xuống, nàng thực sự muốn kết thúc nhanh trò cười này, trong mắt Liễu Như Yến rất có khả năng đây là màn kịch Bôn Lôi Hổ Tộc tự vẽ ra để tô màu cho chính mình, sau khi nghĩ thông Liễu Như Yến trục tiếp xì mũi coi thường có điều trò cười kéo giá lên vạn liệu có thật là trò cười không?.
“ vạn lần thứ nhất, vạn lần thứ hai, vạn...”.
Nàng nói rất nhanh căn bản không muốn để cho kẻ nào lên tiếng bởi nàng có trăm phần trăm tin tưởng sẽ không có kẻ điên nào ra cái giá vạn tử kim tệ cho nữ tử nhân tộc vô dụng đáng tiếc lần này nàng nhầm rồi.
Liễu Như Yến suýt nữa cắn vào lưỡi khi nghe thấy giọng nói từ phòng thiên cấp số kia vang lên.
“ vạn?, cái giá này cũng đòi đụng vào nàng?, vạn”.
Hai nữ tử song sinh nhân tộc, không có bất cứ thứ gì đặc biệt ngoại trừ chút nhan sắc có giá vạn tử kim tệ?, thế giới này điên rồi.
Điên rồi.
Liễu Như Yến điên rồi.
Tất cả mọi người tham gia đấu giá hội điên rồi.
Cả Vô Song cùng lão nhân kia cũng điên rồi tuy nhiên đây là điên cuồng.
“ vạn tử kim tệ, cô gái này lão phu đặt trước rồi, tiểu hữu vẫn là rút tay lại thì hơn”.
“ vạn, lão già rồi tốt nhất nhường mỹ nhân cho ta đi, có mua về cũng không làm sơ múi được gì đâu”.
“ vạn, tiểu hữu cũng xuất thân từ đại thế lực có điều từ đầu đến giờ đã tiêu đến vạn tử kim tệ, không biết hiện nay tiểu hữu còn bao nhiêu tử kim tệ?”.
Vô Song xì mũi coi thường, hắn làm quái có tử kim tệ, hắn căn bản là khai khống.
“ vạn, ta có bao nhiêu tử kim tệ ngươi không cần quan tâm, thu tay lại đi”.
“ vạn, tiểu hữu mong lùi một bước, lão phu lần này đến đây chỉ là phân thân nhưng bản thể của ta là Đại Trưởng Lão Phượng Hoàng Tộc, Phượng Sùng Minh, không biết bằng vào cái tên này có thể nể mặt lão phu chứ?”.
Phượng Sùng Minh, Trùng Thiên Cực Đạo Chân Thần, một trong thất đại cường giả mạnh nhất Phượng Hoàng Thần Tộc, Đông Thiên Yêu Giới vô thượng cự đầu.
Cái tên này vừa ra đủ làm toàn bộ Đông Thiên chấn kinh, cái tên này vừa ra đủ làm toàn bộ phong đấu giá chết lặng, không ai có thể tưởng tượng đến Cực Đạo Chân Thần cũng có mặt ở đây chỉ là khi Vô Song lên tiếng lại càng khiến người khác sợ hãi.
“Một cái phân thân thực lực chưa đến Thượng Vị Thần cũng mang ra đây dọa bản công tử?, đừng nói phân thân ngươi xuất hiện cho dù chân thân đến đây bản công tử cũng bắt ngươi bò mà về, vạn tử kim tệ”.
Vô Song lần này không phải chỉ vì lời hứa với Hạ Vũ nữa mà là hắn thực sự động tâm rồi, là chân chính động tâm.
Hạ Vũ đứng một mình nàng không là gì cả.
Hạ Linh đứng một mình nàng không là gì cả.
Nhìn một trong hai người này căn bản không ai nhìn ra điểm đặc biệt, Vô Song cũng như thế có điều nếu cả hai đứng cùng nhau, nếu cùng một lúc quan sát cả hai người thì bọn họ là vô giá.
Trong mắt cả Phượng Sùng Minh cùng Vô Song hiện nay đều hiện ra một tia sát khí cực kỳ tinh thuần, sau buổi đấu giá này đối phương chắc chắn phải chết.