Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

chương 521: cường hoành vô địch (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vô Song hắn lặng im đứng đó, chỉ cần hắn không lên tiếng, chỉ cần hắn không cử động thì ở dưới kia tuyệt đối không ai dám cử động.

Vô Song không có một chút nguyên khí nào, nói trắng ra hắn hiện tại giống với một phàm nhân chứ không phải là Cực Đạo Chân Thần – Trùng Thiên.

Vô Song có điều không biết tam đại tộc của Đông Thiên Yêu Giới đã cùng đặt ra một hiệp ước, hiệp ước đảm bảo sẽ không có kẻ nào có thể dùng thực lực nhúng tay tranh đoạt Khai Thiên Chiến Phủ bất hợp pháp, trong phạm vị ngàn dặm xung quanh Bôn Lôi Thành cường giả có thực lực trên Thượng Vị Thần không cách nào tiến vào.

Thượng Vị Thần là cột mốc do chính Bôn Lôi Vương mong muốn, dù sao Bôn Lôi Vương cầm thêm Khai Thiên Chiến Phủ cũng có thực lực gần tiếp cận với Thượng Vị Thần nhưng không có cách nào vượt qua, điều này khiến ông ta đề nghi cảnh giới phải từ Thượng Vị Thần đổ xuống.

Trung Vị Thần lên đến Thượng Vị Thần vốn là một cái rãnh trời, khoảng cách của nó giống như đấu thánh cùng đấu đế vậy, trừ khi là những siêu cấp yêu nghiệt vạn năm có một mới có thể cố gắng vượt qua cái rãnh trời này, vì vậy Bôn Lôi Vương có thể tương đối tự tin khi cho phép cường giả dưới Thượng Vị Thần tiến vào.

Tất nhiên một khi tam đại cự đầu của Đông Thiên Yêu Giới đã đưa ra luật thì không một kẻ nào có thể phá, đây chính là ba vị bá chủ của Đông Thiên Yêu Giới có điều bạn họ cho dù tính thế nào cũng không cách nào tính ra một tồn tại như Vô Song ở đây.

Vô Song cùng Phượng Sùng Minh đại chiến bao lâu?, chưa đến một phút đồng hồ.

Chưa đến một phút đồng hồ, đến cả cơ thể cũng không cần động đậy có thể giết chết một cái Trung Vị Thần cường giả, đây không còn là loại thực lực vô hạn tiếp vận với Thượng Vị Thần nữa rồi, đây tuyệt là là trình độ Thượng Vị Thần thậm chí còn mạnh hơn bởi Phượng Sùng Minh dù sau cũng là Phượng Hoàng, là sinh vật phi thường khó chết.

Ở đây lúc này chỉ toàn những kẻ ở dưới Thượng Vị Thần, lấy ai ra đánh lại Vô Song?, ở Bôn Lôi Thành này có kẻ nào hiện nay dám phản kháng hắn?, chỉ cần kết giới ngăn cấm ngoài kia chưa bị hủy thì Vô Song vẫn là vô địch trong Bôn Lôi Thành, ít nhất trong suy nghĩ mọi người ở đây là thế.

Không gian xung quanh yên tĩnh một cách đáng sợ cho đến khi Vô Song mở miệng, giọng nói của hắn vẫn phi thường thản nhiên như không có việc gì xảy ra, cứ như hắn vừa giết là một con chó con mèo ngoài đường chứ không phải là một đầu Phượng Hoàng.

“Lúc nãy chỉ có một hình lão già đó ra giá, nay lão già đó quy thiên rồi không biết ta ra cái giá vạn tử kim tệ cho hai nữ nhân kia có ai ra giá cao hơn không?”.

Một câu nói của Vô Song mới làm cho mọi người bừng tỉnh, quả thật Phượng Sùng Minh chưa có chết nhưng phân thân của hắn cũng chết, điều này nói lên sẽ không ai tranh dành với Vô Song về hai nữ tử nhân tộc kia, cái giá vạn tử kim tệ cũng là hợp lý.

Ở trong đấu giá hội này không phải ai cũng là kẻ ngu, bất cứ ai cũng nhìn ra hai nữ tử kia tuyệt đối không tầm thường, không ai rõ Vô Song đến từ thế lực nào nhưng thực lực kinh khủng của hắn đã bầy ra ở đó thử hỏi kẻ nào không sợ chết mà dám lên tiếng? Về phần Phượng Sùng Minh đã sống không biết bao nhiêu năm bản thân lại là cự đầu một phương cũng không cách nào giữ bình tĩnh được với hai nữ tử nhân loại kia chứng tỏ hai nữ nhân quả thực không tầm thường.

Tất nhiên không tầm thường chắc chắn ai cũng nghĩ tới nhưng không tầm thường ở điểm gì thì lại không một ai biết, vì cái suy nghĩ hư vô mờ mịt không bằng chứng này muốn đoạt người của Vô Song căn bản là không đáng, đến cả đại trưởng lão của Phượng Hoàng Tộc tu vi Trùng Thiên Cực Đạo Chân Thần mà Vô Song còn dám đắc tội thì ở đây còn chưa có kẻ nào tự tin mình có mặt mũi hơn Phượng Sùng Minh.

Thấy không có ai tiếp tục lên tiếng, Vô Song vẫn ở trên không trung kia, ánh mắt nhà nhạt quét qua Liễu Như Yến.

“Như Yến cô nương, cô hình như quên nhiệm vụ của mình rồi thì phải?”.

Liễu Như Yến bị một cái nhìn của Vô Song quét qua lập tức toàn thân run lên, ánh mắt kia quá đáng sợ, đáng sợ đến mức cho dù tiền bối trong tộc cũng chưa chắc có ai cho nàng cảm giác sợ hãi như vậy.

“ vạn tử kim tệ lần thứ nhất, vạn tử kim tệ lần thứ hai, vạn tử kim tệ lần thứ ba, thành giao”.

Sau khi tiếng búa gõ của Liễu Như Yến vang lên, Vô Song chỉ khẽ cử động ngón tay, chiếc chuông vàng khổng lồ lập tức thu nhỏ lại sau đó xuất hiện ở một bên tai của hắn, tất nhiên Hạ Vũ cùng Hạ Linh vẫn ở trong Hoàng Kim Chuông, Vô Song muốn tạo cơ hội cho hai tỷ muội gặp nhau nhưng tất nhiên không muốn kẻ khác nhìn ra điểm đặc biệt của hai người.

Không khí của đấu giá hội lúc này phi thường căng thẳng, gần như mọi ánh mắt vẫn đổ dồn về phía Vô Song, vẫn cứ đang đợi phản ứng tiếp theo của hắn cho đến khi Vô Song một lần nữa chậm rãi trở về chỗ ngồi của mình trong đấu giá hội.

“Liễu cô nương, lúc nãy ta có chút làm càn nhưng hiện tại việc cũng xong rồi, đấu giá tiếp tục đi”.

Vô Song nói rất nhẹ cũng rất thản nhiên nhưng lúc này ít nhất / diện tích của phòng đấu giá, muốn người khác có thể yên ổn đấu giá tiếp cũng không phải việc đơn giản gì, đương nhiên Vô Song cũng không quan tâm đối phương.

Trong tử kim phòng đấu giá bản thân Vô Song lúc này hai mắt khẽ nhíu lại, trong mắt dần dần có một tia suy nghĩ.

Hạ Vũ và Hạ Linh đã chắc chắn thuộc về hắn nhưng đối mặt với Vô Song tiếp theo là một cực đạo chân thần, cực đạo chân thần cho dù đến từ bất cứ thế lực nào cũng phi thường khó chơi, loại cường giả đánh không chết như Bất Tử Phượng Hoàng lại càng mệt hơn nữa.

Vô Song không sợ Phượng Sùng Minh đây là điều chắc chắn, kể cả khi chân tay toàn thân của Vô Song đều bị liệt không cách nào cử động thì trong mắt hắn Phượng Sùng Minh vẫn chẳng là gì chỉ là hắn đánh bại đối phương được nhưng giết đối phương thì không.

Vô Song tin Phượng Sùng Minh nếu chưa thua Vô Song thì tuyệt đối sẽ không tiết lộ bí mật của Hạ Vũ và Hạ Linh nhưng chỉ cần hắn biết không cách nào đánh bại được Vô Song thì khả năng không ăn được thì đạp đổ cực cao, mục tiêu của Vô Song hiện nay nhất định phải chém giết bằng được Phượng Sùng Minh.

Nghĩ đến đây Vô Song cũng không hề suy nghĩ gì, hắn vậy mà trực tiếp bỏ Tử Tinh Hàn Băng Tâm vào trong miệng.

Tử Tinh Hàn Băng Tâm thứ này còn chưa có kẻ nào dám ăn sống bởi nó là cực hàn thần vật, loại bảo vật này ngay cả Cực Đạo Chân Thần cũng không dám ăn sống mà chỉ có thể từ từ luyện hóa nếu không Tử Tinh Hàn Băng Tâm hoàn toàn có thể đóng băng cả sinh mệnh của ngươi tuy nhiên những việc kẻ khác không dám làm thì Vô Song lại càng dám làm.

Một hơi nuốt chửng Tử Tinh Hàn Băng Tâm lập tức cơ thể Vô Song run lên, toàn thân hắn bị biến thành một băng nhân, cái lạnh kinh khủng khiếp xâm chiếm toàn bộ cơ thể hắn nhưng lại không hề tản ra xung quanh, Tử Tinh Hàn Băng Tâm cứ như chỉ tập trung hoàn toàn vào thể nội Vô Song vậy.

Cái lạnh thấu xương thấu tủy, cái lạnh cho dù Vô Song cũng phải nhíu mày lại thậm chí hai hàm răng cắn chặt cố gắng không phát ra bất cứ tiếng động nào, hai con ngươi của Vô Song gần như bị khí lạnh của Tử Tinh Hàn Băng Tâm bao phủ, đôi con mắt của hắn hoàn toàn bị đóng băng, hoàn toàn không thể tiếp tục quan sát bất cứ thứ gì.

Tử Tinh Hàn Băng Tâm là vật chí hàn, loại vật này gần như chưa có kẻ nào dám nuốt nhất là với Thần cấp cường giả bởi Tử Tinh Hàn Băng Tâm là một trong những loại thiên tài địa bảo hiếm hoi có thể hoàn toàn phá hủy thần cách của ngươi khác, nó có thể đóng băng kinh mạch, đóng băng lục phủ ngũ tạng thậm chí cả thần cách.

Nuốt sống Tử Tinh Hàn Băng Tâm không khác gì đưa phần yếu nhất trong cơ thể cho hàn băng lực lượng tấn công có điều nếu Vô Song không làm vậy mà nói bản thân hắn muốn hồi phục chỉ sợ phải tốn ít nhất ngày thời gian, khoảng thời gian này Vô Song quả thực không muốn đợi.

Khí lạnh tiếp tục ăn mòn toàn bộ cơ thể hắn nhưng lại không hề thể hiện ra bên ngoài, điều này khiến Vô Song muốn cố gắng gửi một phần hàn khí ra không gian xung quanh cũng không cách nào làm nổi, Tử Tinh Hàn Băng Tâm tham lam như muốn đông cứng toàn bộ mọi thứ của Vô Song cho dù là linh hồn hay thậm chí chính sinh mạng của hắn.

Toàn bộ kinh mạch đứt gãy của Vô Song đều bắt đầu được chính Tử Tinh Hàn Băng Tâm kết nối lại nhưng nó cũng lập tức mang theo hàn khí che phủ lên sợi dây kinh mạch đó, phần huyệt đạo bị bế tắc của Vô Song cũng lập tức được hàn khí đả thông nhưng cũng rất nhanh bị đóng băng, Tử Tinh Hàn Băng Tâm một mạch đi thẳng xuống đan điền của Vô Song, một mạch muốn đóng băng luôn thần cách của hắn.

Thần cách bị đóng băng cũng chính là lúc Tử Tinh Hàn Băng Tâm hoàn thành một chu kỳ phá hoại của mình, khi đó kẻ bị Tử Tinh Hàn Băng Tâm tấn công sẽ triệt để chết đi, bên ngoài không có bất cứ thay đổi gì nhưng sinh mệnh bên trong thì hoàn toàn đi đến điểm cuối, đây là kết cục của kẻ không biết trời cao đất dày, kẻ dám thách thực vật chí hàn trong thiên địa.

Thân hình Vô Song cứ như vậy lằng lặng ngồi khoanh chân ở đó, trên người hắn không có cho dù chỉ một chút sinh mệnh lực, trong căn phòng tử kim của mình bất cứ ai đi vào đây đều có thể phát hiện Vô Song cũng chẳng còn thở nữa.

Thính giác, khứu giác, vị giác, thị giác, nhĩ giác, xúc giác, toàn bộ các giác quan của Vô Song đều bị Tử Tinh Hàn Băng Tâm làm hỏng.

Hắn không còn biết được rốt cuộc ở bên ngoài xảy ra việc gì, không biết nổi món đồ đấu giá thứ năm là gì, hắn lúc này không khác gì một hoạt tử nhân, một kẻ chết lâm sàng.

...

Quay ngược thời gian đến lúc phân thân Phượng Sùng Minh vừa chết.

Ngàn dặm bên ngoài Bôn Lôi Thành có ba người đang đồng thời khoanh chân nhắm mắt đột nhiên lão già ngồi ngoài cùng mở bừng mắt ra, tiếp theo toàn bộ tảng đá bên dưới bị khí thế của ông ta biến thành phấn vụn, trong ánh mắt toát lên một luồng kinh thiên sát khí, thứ sát khí làm toàn bộ không gian bắt đầu biến động, từ trong người lão nhân đó kẻ khác có thể cảm nhận được một luồng sức mạnh kinh hãi thế tục.

Người này tất nhiên không ai khác ngoại trừ Phượng Sùng Minh, Phượng Tộc – Đại Trưởng Lão.

“Tiểu tử, ta nhất định phải giết ngươi, phải băm thây ngươi ra làm ngàn mảnh vạn mảnh, phải cho ngươi sống không bằng chết”.

Bản tôn của Phượng Sùng Minh gầm vang, sức mạnh Trùng Thiên Cực Đạo Chân Thần không hề giữ lại, ông ta trực tiếp muốn phá vỡ bức tường phòng hộ, trực tiếp muốn phá vỡ hiệp ước tam tộc mà tiến vào Bôn Lôi Thành chém giết Vô Song.

Tất nhiên ở đây Phượng Sùng Minh còn chưa có tư cách làm lão đại.

“Sùng Minh đại ca, ta biết ngươi giận dữ có điều ngươi đi vào đó hình như không hợp giao ước của chúng ta cho lắm”.

Ngồi hai bên cạnh Phượng Sùng Minh là hai nam tử, một người hình dáng tương đối thư sinh toàn thân mặc áo xanh nhạt, ánh mắt rất sáng cùng sống mũi cao cao cho kẻ khác cảm giác tương đối hiền lành, một người khác thì lại là trung niên nam tử thân hình to lớn không khác gì một con gấu núi, nửa thân trên để trần lộ ra từng đường cơ bắp đáng sợ cùng cái đầu trọc lóc phi thường bắt mắt, hai người này tất nhiên sẽ không ai cho Phượng Sùng Minh tiến vào bên trong hơn nữa bọn họ cũng không sợ hắn.

Nam tử thoạt nhìn giống thư sinh kia là Nam Lao một trong tứ thiên vương của Quang Minh Thánh Long Tộc, nam tử có thân hình khổng lồ ngồi cạnh đó là Thập Tam Đại Đồng một trong tứ thiên vương của Địa Ngục Ma Long Tộc.

Một nơi xuất hiện đến ba vị Trùng Thiên Cực Đạo Chân Thần lại đến từ tam đại thế lực của Đông Thiên Yêu Giới tất nhiên không tầm thường, cả ba người đến đây vốn để bảo vệ hòa ước tam tộc đồng thời chỉ luôn sẵn sàng tinh thần chuẩn bị đại chiến dành lấy Khai Thiên Chiến Phủ.

Phượng Sùng Minh cắn răng nhìn hai đối thủ này, ông ta thân là Đại Trưởng Lão của Phượng Tộc tất nhiên không lạ gì hai kẻ kia, Nam Lao thoạt nhìn phi thường hiền hòa nhưng tuyệt đối là cáo già ăn không nhả xương về phần Thập Tam Đại Đồng kẻ này lại giống một con sói đói luôn muốn lao vào phá hủy tất cả, hai đối thủ này không có một ai dễ chơi.

“Hừ, Nam Lao ngươi bắt buộc phải ngăn cản lão phu sao?”.

Nam Lao nhè nhẹ lắc đầu, khóe miệng của hắn nhếch lên.

“Sùng Minh đại ca, bị một tiểu tử hủy đi phân thân là ta ta cũng tức giận nhưng vẫn nên nuốt lại cục tức này thì hơn, luật lệ là luật lệ”.

Sùng Minh thân hình già nua run lên, ánh mắt đảo qua Thập Tam Đại Đồng kẻ nãy giờ còn chưa lên tiếng.

“Đại Đồng, ngươi cũng định ngăn cản lão phu sao?”.

Thập Tam Đại Đồng khẽ liếc Sùng Minh, hơi thở bá đạo từ trong người hắn xuất hiện, áp thẳng về phía Phượng Sùng Minh, ánh mắt đầy khinh thường.

“Tự hàng phân thân xuống còn không đánh lại một tiểu tử, bây giờ lại muốn mang cả chân thân ra?”.

Thập Tam Đại Đồng từ xưa chưa nể nang ai bao giờ, hắn lại càng không cần nể mặt Phượng Sùng Minh.

Phượng Sùng Minh nhìn hai đối thủ của mình, đánh với bất cứ ai trong hai người hắn cũng không sợ nhưng cả hai người này ở đây thì khác, có hai người này Phượng Sùng Minh quả thật không dám phá kết giới.

“Nam Lao, Đại Đồng hai người các ngươi có nghĩ đến việc Khai Thiên Chiến Phủ cũng rơi vào tay hắn không?, tên tiểu tử kia không biết tu bàng môn tà đạo gì nhưng thực lực của hắn tuyệt đối trên Thượng Vị Thần, loại thực lực này dám thiên tài long tộc có tư cách cạnh tranh không?, nếu hắn thực sự muốn Khai Thiên Chiến Phủ thì chỉ cần lao đến giết sạch thiên tài hai tộc các ngươi, bằng vào thực lực hắn thể hiện ra ngươi đoán đám ranh con kia chịu được bao lâu?, có đợi các ngươi đến kịp không”.

Phượng Sùng Minh nói xong nhưng lão không ngờ cả Nam Lao cùng Đại Đồng tuyệt đối không hề có bất cứ biểu hiện gì là quan tâm cả, Đại Đồng tiếp tục nhắm mắt nhập định đến cả nhìn cũng không thèm nhìn Phượng Sùng Minh, về phần Nam Lao lần này vân vê bộ ria mép của chính mình, ánh mắt hiện lên một tia thích thú.

“Sùng Minh đại ca, ta biết ngươi rất muốn giết tên tiểu tử đó, là ta ta cũng tức cho ngươi nhưng quy định là quy định, trừ khi...”.

Phượng Sùng Minh đương nhiên biết con cáo già kia lại muốn cho kẻ khác vào bẫy có điều nghĩ đến Hạ Vũ cùng Hạ Linh bản thân ông ta tuyệt đối không quan tâm được nhiều như vậy.

“Nói đi, lão phu thực sự muốn nghe”.

Nam Lao bật cười.

“Dù sao phân thân của ngươi cũng bị hủy rồi, coi như tư cách đấu giá cũng không có vì vậy Phượng Tộc rút khỏi cuộc tranh đoạt này đi”.

Phượng Sùng Minh thân là Đại Trưởng Lão của Phượng Tộc, mục tiêu lần này tất nhiên là Khai Thiên Chiến Phủ, cây chiến phủ này theo đánh giá của cao tầng Phượng Tộc ít nhất phải đạt đến Truyền Kỳ Thần Khí loại vũ khí dành riêng cho Vĩnh Sinh Chân Thần thậm chí rất có khả năng đạt đến Khai Thiên Chi Khí loại binh khí của Cực Đạo Chân Thần.

Vũ khí vừa tay cường giả cực kỳ khan hiếm, một thanh Khai Thiên Chi Khí thích hợp có thể làm một vị Cực Đạo Chân Thần tăng thêm ba thành thực lực, cái này không thể nói là không quan trọng chỉ là nghĩ đến Hạ Vũ cùng Hạ Linh rốt cuộc Phượng Sùng Minh cũng khẽ gật đầu.

“Thành giao, Phượng Tộc ta chính thức rút khỏi màn tranh đoạt này nhưng các ngươi cũng không được đụng đế tiểu tử kia, tiểu tử kia phải do lão phu rút thịt lọc xương”.

Phượng Sùng Minh nói xong thân hình ông ta lao thẳng vào trong kết giới, kết giới mất đi Phượng Sùng Minh chống đỡ cũng rất dễ đột phá chẳng mấy chốc thân hình ông ta hoàn toàn biến mất, đôi cánh Phượng Hoàng mở ra, Phượng Sùng Minh chắc chắn phải lấy mạng Vô Song.

Phượng Sùng Minh vừa biến mất cả Nam Lao lẫn Đại Đồng nhìn nhau, cả hai cùng nhếch miệng để rồi thân hình cũng lập tức biến mất, màn kết giới cứ như vậy ầm ầm sụp đổ.

...

Quay lại buổi đấu giá hội, lúc này không ngờ cũng có dị biến xảy ra.

Vô Song không còn để ý đến đấu giá hội tất nhiên món hàng thứ cũng được bán đi với giá vạn tử kim tệ chỉ là khi Liễu Như Yến còn chưa kịp bắt đầu cho món hàng thứ sáu, khi mà rất nhiều ánh mắt đang đổ dồn về phía Liễu Như Yến, đang đợi món hàng cuối cùng hiện thân thì cánh cửa phòng đấu giá bị kẻ khác dùng lực đá bật ra.

Dị biến này khiến rất rất nhiều người giật mình, ánh mắt lại một lần nữa đổ dồn về phía cửa ra vào chỉ là không nhìn thì thôi mà đã nhìn ai nấy cũng phải giật nẩy mình, vẻ mặt hoàn toàn biến sắc.

Một thân ảnh toàn thân là máu xuất hiện trong phòng đấu giá, khi thân ảnh này vừa hiện ra cũng là lúc Bôn Lôi Hổ Vương lập tức xuất hiện, tròng mắt hắn như nứt ra, thân thể to lớn liên tục run lên ông ta tuyệt đối không thể nào tin vào hình ảnh trước mặt.

Kẻ vừa xuất hiện trong phòng đấu giá là Vũ Văn Thắng, thực lực Tiên Hoàng Cửu Phẩm, một trong ba đứa con của Bôn Lôi Vương chỉ là sẽ không ai quan tâm đến một Vũ Văn Thắng mà người ta quan tâm đến cục thịt sau lưng hắn nhiều hơn.

Vũ Văn Thắng hai mắt dưng dưng, cả người cúi gập xuống mặt đất, cúi gập xuống dưới chân phụ thân.

“Phụ thân, người... Người nhất định... Phải trả thù cho tam đệ”.

Hai tay Vũ Văn Thắng cố gắng nâng một ‘người’ cả người hắn run rẩy liên tục.

Người trong tay Vũ Văn Thắng không ai khác ngoài Vũ Văn Uy.

Vũ Văn Uy lúc này đã triệt để chết đi nhưng cái chết của hắn cực kỳ thảm.

Đan điền bị phá hủy, nửa thân trên bị chặt đứt, một bàn tay cũng bị chặt đi, đôi mắt bị đào ra, hai tai bị phá hủy, miệng bị khâu chặt lại, hơn nữa phần thịt bên dưới còn đen lại, Vũ Văn Uy chết chính là bị mất máu mà chết, máu của hắn đổ xuống quá nhiều trong thời gian quá dài.

Ở đây không thiếu hành gia, không thiếu những kẻ vừa nhìn đã có thể phát hiện ra thủ đoạn hạ sát Vũ Văn Uy, kẻ kia sau khi phế cảnh giới của Vũ Văn Uy liền hủy tứ chi của hắn, hủy hai tai hai mắt sau đó khâu chặt miệng Vũ Văn Uy lại sau đó bỏ mặc Vũ Văn Uy mất máu mà chết.

Bôn Lôi Vương lúc này quỳ xuống đất, thân hình hắc hổ run lên liên tục sau đó gầm lên, một tiếng gầm kinh thiên động địa.

“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa”.

Ông ta cứ như thế vừa ôm thân xác của Vũ Văn Uy vừa cười vừa khóc, nhìn Bôn Lôi Vương lúc này không còn ai nhận ra một bá chủ Bôn Lôi Thành.

Vô Song giết người rất gọn, hắn giết người tất nhiên sẽ không để đối phương tìm ra manh mối, không để đối phương lần theo khí tức của Vũ Văn Uy có điều nơi Vũ Văn Uy chết cũng chỉ cách Bôn Lôi Thành trăm dặm, hàng ngàn cao thủ trong Bôn Lôi Tộc lật tung mảnh đất này lên thì việc tìm được Vũ Văn Uy không phải là khó, tất nhiên quan trọng nhất là Vô Song chưa bao giờ để ý đến Vũ Văn Uy cũng như chưa bao giờ để Bôn Lôi Tộc vào mắt.

Đột nhiên không ai có thể tưởng tượng được, Bôn Lôi Vương dẫm mạnh xuống đại địa, sau đó từ dưới mặt đất của Bôn Lôi Thành một cây chiến phủ hoành không xuất thế, Bôn Lôi Vương tay nắm chặt lấy chiến phủ, khí thế như cầu vồng, thế không thể cản.

Rõ ràng ông ta chỉ là Tiên Hoàng cường giả nhưng cầm vào cây Khai Thiên Chiến Phủ thực lực tăng thẳng lên Thượng Vị Thần, đây không phải là vô hạn tiếp cận Thượng Vị Thần nữa mà là Thượng Vị Thần.

Mũi phủ không ngờ chỉ thẳng vào căn phòng tử kim cấp số của Vô Song, ánh mắt mang theo kinh thiên sát khí, ông ta như muốn băm vằm Vô Song ra làm ngàn mảnh vạn mảnh.

“Ngươi cút ra đây cho taaaaaaaaaaaaaa”.

Âm thanh hổ gầm mạnh đến mức khiến vô số khách nhân tham gia đấu giá hội lập tức bỏ chạy, lúc này cho dù không ai hiểu gì thì cũng không dám ở lại, đừng nói đám người ở tầng – tầng mà tầng – tầng cũng lập tức rời khỏi đấu giá hội.

Tất nhiên Bôn Lôi Vương không quan tâm kẻ nào rời đi, trong ánh mắt hắn chỉ có vô tận sát cơ dồn về phía căn phòng của Vô Song.

Bôn Lôi Vương không hẳn là trí giả thông minh tuyệt đỉnh nhưng ông ta không phải người ngu.

Thứ nhất tất cả khách nhân trong phòng tử kim đều để lại thân phận chỉ có căn phòng của Vô Song là không.

Thứ hai Vũ Văn Uy đi mang Hạ Vũ về nay lại không tìm thấy Hạ Vũ đâu mà chỉ nhận lại xác Vũ Văn Uy, Bôn Lôi Vương hắn ta không tin nếu Vô Song không nhìn thấy Hạ Vũ trước đó mà dám bỏ ra vạn tử kim tệ mua Hạ Linh phải biết Bôn Lôi Vương cũng đang khai khống, hắn làm gì nắm Hạ Vũ trong tay?, hắn chỉ có Hạ Linh mà thôi.

Bôn Lôi Vương quả thật suy đoán không tệ, khí tức của hắn lúc này cũng phi thường không tệ.

Cùng lúc cây Khai Thiên Chiến Phủ chỉ về phía Vô Song thì trên bầu trời ba vị Cực Đạo Chân Thần cũng vừa đến nơi, khí thế bao phủ toàn bộ Bôn Lôi Thành.

Đúng lúc này không biết có phải cảm nhận được nguy hiểm của đối phương hay là cảm nhận được cái gì khác, Vô Song từ từ mở mắt ra, khóe miệng của hắn nhè nhẹ cong lên, một nụ cười hết sức quen thuộc.

“Một tên Bôn Lôi Hổ Vương cùng ba cái Cực Đạo Chân Thần, hôm nay để bản công tử lập uy ở Đông Thiên đi”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio