Chương : Chất vấn
Hoàng hôn dần buông xuống , đoàn người nối đuôi nhau như đàn kiến tha môi , tiến về nội viện . Không khí trầm mặc vô cùng .
Ở nơi phương xa , Mang Thiên Xích cũng phải hít một hơi khí lạnh " Không thể nào , tốc độ , lực đạo , cách vận dụng đấu khí đều quá hoàn hảo , tiểu nha đầu đó phải chiến đấu bao nhiêu trận thì mới có thể khống chế lực đạo tốt đến như vậy . Đúng là trăm nghe không bằng một thấy yêu nghiệt xác thực là yêu nghiệt mà."
Bên cạnh Mang Thiên Xích , Thần Nông Lão Nhân cũng bị rung động thật sâu , màn trình diễn của Bạch Tuyết cũng chẳng có gì đặc biệt , chỉ giống như đang đùa giỡn với đại đấu sư quá bình thường tuy nhiên tất cả các động tác , từ phong thái đến bước đi của Bạch Tuyết đều cực kỳ hoàn mỹ , tuyệt đối không có một tia đấu khí nào thừa ra .
Đã hai ngày trôi qua kể từ khi cuộc săn hỏa năng kết thúc , các tân sinh cũng đa bắt đầu biết một chút truyện của nội viện chứ không còn mù thông tin nữa , tất nhiên họ cũng biết người đánh bại họ là ai , cường giả xếp số trên cường bảng .
Cái tên của Bạch Tuyết chính là truyền thuyết trong nội viện , chiến tích của nàng khi truyền đến tai đám tân sinh thực sự cứ như một vụ nổ lớn vậy . Tất nhiên tam sao thì thất bản , Bạch Tuyết có rất nhiều truyền thuyết rất nhiều chiến công mà chính nàng còn chưa nghe bao giờ đương nhiên cho dù không thêm mắm thêm muối thì cũng quá khó để các tân sinh có thể tin tưởng .
Rất nhiều tân sinh đã bắt đầu đi hỏi các lão sinh về Bạch Tuyết , đáp án họ nhận được ngày càng khoa trương , tuy nhiên điểm chung duy nhất trong tất cả các đáp án tân sinh nhận được chỉ có một , Bạch Tuyết tại nội viện chính là thần là vương , chính là người mà tất cả nội viện kính ngưỡng .
Đương nhiên lúc Lạc Tử Y quay lại hướng đám người Lâm Tu Nhai nói thực lực của Bạch Tuyết thì bọn họ đã ngất đi ngoại trừ Hàn Nguyệt là nghe được ra . Lúc đám người Lâm Tu Nhai tỉnh lại Hàn Nguyệt cũng đem chuyện Bạch Tuyết nói ra cộng với bọn họ ở nội viện cũng nghe không ít chiến tích của Bạch Tuyết lại càng thêm khiếp sợ bọn họ thực sự đúng là từ chổ Diêm Vương mà thoát ra mà .
Trời chuyển dần về đêm , mặt trời biến mất phía sau dãy núi , Bạch Tuyết hoàn thành một ngày tập luyện cùng các thành viên Bàn Long , thực lực của nàmg hiện tại đã là nhị tinh Đấu Tông hậu kỳ , Phần Thiên Luyện Khí Tháp tuyệt đối là nơi cực tốt .
Bạch Tuyết đang vui vẻ tiến vào phòng đột nhiên phát hiện Tô Thiên đại trưởng lão đang đợi nàng , khuôn mặt hắn thậm chí tươi cười niềm nở vô cùng , cứ như đang muốn lấy lòng Bạch Tuyết vậy .
Bạch Tuyết ngạc nhiên nhìn Tô Thiên tuy nhiên vẫn lễ phép nói " Không biết đêm hôm khuya khoắt Tô đại trưởng lão đến đây tìm ta có việc gì ? " Tô Thiên mỉm cười thần bí vô cùng " Có một đại nhân vật muốn gặp ngươi , đi thôi nào ." Nói xong không đợi Bạch Tuyết kịp phản ứng lập tức kéo hắn rời đi .
Trong đầu Bạch Tuyết lúc này thoáng hiện lên một cái tên 'Mang Thiên Xích ' , có lẽ chỉ có vị viện trưởng thần bí này có tư cách trở thành đại nhân vật trong lời Tô Thiên mà thôi . Thêm nữa ngoài người này ra chắc vẫn còn một người nữa nhỉ .
Tô Thiên đại trưởng lão là người dẫn đường , Bạch Tuyết cùng ông ta đi thẳng đến hậu sơn của Già Nam học viện chứ không phải bất cứ căn phòng giáo viên nào . Làn gió hiu hiu thổi cộng với bầu trời đêm không trăng không sao làm khung cảnh xung quanh có chút mờ mịt .
Bạch Tuyết đang định lên tiếng hỏi Tô Thiên xem còn bao lâu nữa mới đến nơi thì hắn mới phát hiện có gì đó không đúng , Tô Thiên đại trưởng lão đã biến mất từ bao giờ chỉ để lại mình Bạch Tuyết đứng lặng im trên mảnh đất trống , tiếng gió thổi vào rừng cây xào xạc , xung quanh thậm chí không có bất cứ một sinh vật sống nào , yên tĩnh như tờ .
Gì đây tính nhát ma ta hả kêu đến cho đã bỏ ta ở đây đúng là người vô trách nhiệm tý nữa ta tính sổ với ngươi
Bạch Tuyết mở thiên nhãn nhìn xung quanh phóng tầm mắt ra hết cở chỉ có thể thu được một số hình ảnh của vài con vật mà không phải là con người , thỉnh thoảng tiếng cú vọ vang lên giữa màn đêm lại càng tăng thểm vẻ đáng sợ cho không gian xung quanh . Bạch Tuyết nhếch môi thì ra có người cố ý ở xung quanh tạo kết giới tuy rằng với pháp lực còn lại của nàng tuy không thể xem người nhưng vẫn có thể cảm nhận được kết giới rất rõ ràng .
Bạch Tuyết nhẹ nhàng ngồi xuống dựa vào một gốc cây , từ trữ vật giới chỉ lấy ra một cây đàn huyền cầm , đương nhiên cây đàn này không hề đặc biệt , một cây đàn hết sức bình thường có chăng thì tinh xảo một chút mà thôi .
Tiếng đàn vang lên trong không gian yên tĩnh , Bạch Tuyết với cây đàn trong tay bỗng rơi vào cảnh giới vong ngã , nàng mặc kệ tất cả chỉ tập trung vào tiếng đàn của mình , âm cao âm bổng , khi trầm khi xa , tiếng đàn trở thành bạn của Bạch Tuyết , toàn bộ không gian , toàn bộ ngọn núi rộng lớn phía sau nội viện chỉ còn Bạch Tuyết cùng cây huyền cầm của mình mà thôi .
Cũng chẳng biết bao nhiêu lâu trôi qua , đột nhiên có một âm thanh truyền đến bên tai Bạch Tuyết , giọng nói này rõ ràng đã bị làm cho thay đổi , nam không ra nam nữ không ra nữ cũng chẳng thể đoán được là già hay trẻ cả .
" Đàn hay lắm , bất quá ta không hiểu tại sao một người tu luyện đấu khí lại cứ vướng vào ngoại vật như vậy , ngươi dành thời gian để tu luyện đấu khí không phải tốt hơn sao ."
Bạch Tuyết mở mắt nhìn cũng chẳng thèm nhìn tiếp tục nhàn nhã đánh đàn cũng không quên bỏ lại một câu " Ta khác với những kẻ tu luyện đấu khí tầm thường khác."
Giọng nói thần bí lại một lần nữa vang lên " Vô chi tiểu bối , những kẻ tu luyện đấu khí tầm thường ? , ngươi có biết có bao nhiêu người tu luyện đấu khí trong thiên hạ không quan tâm đến thứ kỹ nghệ này không , ngươi có biết các đại nhân vật , các tuyệt thế cường giả từ thời thượng cổ cũng không đụng vào thứ kỹ nghệ này không , ngươi dám coi thường bọn họ ? . Quả nhiên là tuổi nhỏ tâm nhãn kém , dành thời gian cho mấy thứ tạp kỹ thế này chỉ làm chậm con đường phát triển của ngươi mà thôi."
Bạch Tuyết mỉm cười , không hề vì bị đối phương chê trách mà phật lòng , nàng cười tiếp tục vấn đáp " Ta không biết những thứ ngươi nói là thật hay là giả , ta cũng chẳng quan tâm các bậc tiên hiền trong lời ngươi làm được cái gì , trong mắt ta bọn họ vốn tầm thường."
" Cường giả trong thiên hạ này mạnh nhất là cảnh giới gì? , đấu tôn , đấu thánh hay thậm chí đấu đế trong truyền thuyết? . Một đấu đế cường giả có thể làm được gì cho thiên hạ , xin thưa đấu đế chẳng làm được gì cả , hắn là người mạnh nhất thiên hạ , hắn là người chưởng quản quyền sát phạt trong tay , hắn là vô địch nhưng thiên hạ này không có hắn vẫn sống tốt , sống khỏe , sống thoải mái ."
" Đấu đế sống cả đời để tu luyện , đấu đế cả đời chỉ sống vì mình , cả đời chỉ chém gϊếŧ cả đời chỉ toan tính thiệt hơn , công tích của hắn cho nhân loại? , ngoại trừ sự tàn phá ra ta vẫn không biết hắn làm được cái gì ."
" Đấu kỹ thì sao , công pháp thì sao ? Không có nó con người vẫn sống tốt . Trong một tòa thành thị có biết bao dân thường , ai là người làm ra quần áo cho các người , ai là người làm ra lương thực cho các người , ai là người cung ứng mọi thứ cho các người sinh hoạt , đó chính là dân chúng bình thường ."
" Liệu đấu kỹ và công pháp có trước hay chính những người dân tầm thường yếu như kiến hôi trong mắt cường giả có trước , liệu có phải từ thủa sơ khai con người đã biêt tu luyện? , liệu ai là người nghĩ ra phương pháp tu luyện cho nhân tộc ? , tất cả đều là từ những người dân thường mà ra , tổ tiên chúng ta là nhân loại bình thường chứ không liên quan gì đến đấu đế đấu thánh viễn cổ cả."
" Thứ mà ngươi gọi là tạp kỹ chính là thứ nuôi nấng linh hồn con người hàng vạn năm , vui cùng người , buồn cùng người . Thử hỏi những người dân thương làm lụng quanh năm vất vả một nắng hai sương xem họ quan tâm đến thiên giai đấu kỹ , quan tâm đến đế cấp đan dược hay đối với họ chỉ là ngồi nghe một bản nhạc hay giúp tâm tình giải tỏa sau mỗi ngày lão động vất vả?."
" Đấu kỹ hay công pháp chỉ là vấn đề phụ trợ cho con người mà thôi , nó không đại diện cho con người , cho dù tất cả những kẻ tu luyện chết hết con người cũng vẫn tồn tại được , thứ mà những tu luyện giả làm được chỉ là tàn phá , hủy diệt , tranh đấu mà thôi . Ta cũng không hiểu các người có thể tự tạo được ra cái gì cho nhân tộc bằng đôi bàn tay của mình nữa hay trên đôi bàn tay đó chỉ toàn là máu , là tính mạng của đồng loại ."
" kẻ coi thương cái gốc của con người mới là kẻ đang khinh nhờn tiên tổ , nhớ kỹ xuất thân của ngươi vị cường giả không dám lộ mặt thật , tổ tiên của ngươi chính là gắn liền với những thứ bình thường thân thương này mà tồn tại ."
Bạch Tuyết phất tay thu hồi lại huyền cầm , đứng dậy phủi sạch những vết bẩn bám trên quần áo " Cuối cùng đừng so sánh ta với những kẻ khác , ta tuyệt đối không giống những kẻ chỉ biết sát sinh , chỉ biết tranh đấu đó . Ta là ta , ngươi nói thứ tạp kỹ này làm ta tu luyện chậm đi , làm ta phân tâm? "
Bạch Tuyết nở nụ cười khinh miệt thế gian " Toàn bộ thiên hạ này kẻ nào có thể đứng trước mặt Bạch Tuyết ta vỗ ngực xưng tên mình có thể tu luyện nhanh hơn ta , bằng ta ở độ tuổi này đạt được Đấu Tông?!"