Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh

chương 162: dị thú trấn bảo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tại nơi cốc khẩu bầu không khí giương cung bạt kiếm đã bùng nổ. Năm đạo thân ảnh hóa thành những cái bóng mơ hồ, riêng rẽ hỗn loạn hung hãn vô cùng, những đạo kình khí không cái nào giống cái nào như những sợi tơ đầy màu sắc nhằm vào chỗ đứng của Huyết Ma Thiên Viên mà công kích.

"Grừ…. "

Nhìn thấy bọn Lâm Tu Nhai không chịu rút đi, trong ánh mắt Huyết Ma Thiên Viên càng thêm nồng đậm, liếc mắt một cái nhìn lại cái đám người này, vung lên thủ trảo to lớn hung hãn của mình, đồng thời Huyết Ma Thiên Viên há mồm to như chậu máu cất tiếng rống rùng rợn. Nhất thời đất đá bay mù mịt tán loạn..

Tại lúc Huyết Ma Thiên Viên rống to rùng rợn, Lâm Tu Nhai cùng mấy người thân hình tốc độ rõ ràng thoáng chậm lại, mà ngay tại chốc lát thân hình bọn họ chậm lại, bàn chân Huyết Ma Thiên Viên hung hăng đập mạnh xuống mặt đất, toàn bộ đáy cốc đều lắc lư. Thân thể mượn sức đẩy mạnh lên, giống như một quả pháo trắng to lớn. Nhanh như như chớp lao lên giữa không trung, trong nháy mắt liền xuất hiện ở trước mặt Nghiêm Hạo, thủ trảo nắm chặt, hàn khí tại trảo cấp tốc ngưng tụ, trong chớp mắt hình thành móng vuốt hàn băng to lớn.

Hàn băng thủ trảo vũ động, lập tức đối với Nghiêm Hạo trái tim như trào ra ngoài, thủ đoạn ngoan liệt như vậy mang theo sát ý, không chút nào lưu tình lao tới.

Xem ra đầu Huyết Ma Thiên Viên này ngay từ đầu đã hạ quyết tâm phải giết chết mấy người.

Huyết Ma Thiên Viên kia thân hình to lớn nhưng không khiến tốc độ bị ảnh hưởng chút nào. Thật ra ngoài dự kiến của Nghiêm Hạo, bất quá hắn thực sự không phải là không hề có kinh nghiệm chiến đấu. Thiết chùy đen thùi trong tay dường như theo quán tính hung hăng vung mạnh ra ngoài, thiết chùy xé rách không khí phát ra tiếng vang bén nhọn, thậm chí Tiêu Viêm đang nấp ở trong rừng cây cũng phải hơi nhíu mày.

"Bang bang…"

Thủ trảo cùng thiết chùy hung hăng đập vào nhau, gây lên một tiếng nổ. Bên trong băng đá văng khắp nơi, Nghiêm Hạo thân hình cấp tốc bị bắn ngược trở ra, va đập vào cây cối chặn ngang khiến chúng hoàn toàn bị bẻ gẫy. Va đập như thế vào mấy chục cây thân hình to lớn mới ngừng lại được. Ngẩng mặt lên, khóe miệng hắn đã có vết máu.

- Ha ha, tốt, Huyết Ma Thiên Viên không hổ là ma thú đã trưởng thành, bất quá muốn một kích giết ta, ngươi vẫn con kém một chút.

Xóa đi vết máu trên khóe miệng, Nghiêm Hạo khẽ cười. Không quan tâm thân thể có chút thương thế, lại nắm chặt thiết chùy, thân hình giống như một chiếc xe tăng nhằm vào Huyết Ma Thiên Viên đánh tới.

Bên trong Cốc khẩu, vài đạo nhân ảnh cấp tốc tránh né. Phối hợp với nhau tạo thành trận hình đem Huyết Viên Thiên Viên vây chặt vào trong, cuồng phong mạnh mẽ đấu khí không chỉ có một loại, hung hăng đánh ra. Cùng lúc các loại đấu kỹ mạnh mẽ uy lực mang theo kình phong sắc bén thật mạnh mẽ đánh tới người Huyết Ma Thiên Viên mang theo từng lớp màu trắng lông mao.

Lâm Tu Nhai và mấy người công kích rất mãnh liệt, có chút ngoài dự đoán của Tiêu Viêm và Dược Lão, bọn người kia có thể trở thành mười người đứng đầu của Nội Viện Cường bảng, đích xác bổn sự cũng không tầm thường.

Bất quá bọn họ công kích tuy mãnh liệt, mà Huyết Ma Thiên Viên phòng ngự cũng chắc chắn vô cùng, lớp lông mao ở dưới cơ hồ bị Băng tầng cực kỳ rắn chắc hoàn toàn bao phủ vào, mặc kệ công kích đánh vào như thế nào đều cũng chỉ có thể mang theo từng đợt lạnh lẽo Băng tiết, thủy chung khó có thể cho hắn mang đến thương tổn, cứ chiến đấu như vậy Lâm Tu Nhai và đám người cũng chống đỡ không được bao lâu, dù sao Huyết Ma Thiên Viên hồi phục lực lương so với nhân loại còn nhanh hơn nhiều.

Trong tay trường kiếm màu xanh rung lên, mũi chân điểm nhẹ như gió, Lâm Tu Nhai thân hình di động giữa không trung, gió nhẹ khẽ thổi qua khuôn mặt, mắt nhìn thấy mọi người ai nấy đều ngưng trọng, nhìn bốn người Nghiêm Hạo vây quanh, Tuyết Ma Thiên Viên vẫn như cũ sinh long hoạt hổ không thấy vẻ mệt mỏi. Hắn nhíu chặt đôi mày, trường kiếm trong tay hơi rung lên, một chùm đấu khí màu xanh từ trong cơ thể theo kinh mạch cấp tốc tràn vào bên trong thân kiếm, hơn nữa thân kiếm cũng đột nhiên to lớn hơn mười lần. Trên thân kiếm có một cơn gió lốc vòng quanh, xung quanh đều có gió nổi lên dập dờn.

Theo thời gian tăng lên, song phương chiến đấu càng mạnh mẽ. Nơi cốc khẩu đất đá văng khắp nơi, hai bên năng lương đối nhau, dư chấn làm cho mặt đất bị dập nát, ở trên mặt đất, từng cái khe giống như mạng nhện từ chỗ đang chiến đấu lan tràn ra.

- Nghiêm Hạo, ngăn nó lại!

Bàn tay nắm chặt trường kiếm màu xanh, Lâm Tu Nhai trầm giọng quát.

Cảm nhận được giữa không trung nổi lên kình phong khủng bố, Nghiêm Hạo cùng mọi người hiểu được Lâm Tu Nhai đang thi triển đấu kỹ sở trường của hắn, lập tức đều gật đầu một cái, công kích càng thêm mãnh liệt, nỗ lực kiềm chế Tuyết Ma Thiên Viên để cho Lâm Tu Nhai có thời gian ngưng tụ đấu kỹ.

Tuyết Ma Thiên Viên đồng dạng cũng là cảm nhận được trên bầu trời ngưng tụ kình khí khủng bố, kình khí này rất sắc bén làm cho nó cảm thấy sợ hãi. Há cái miệng rộng rống to lên một tiếng, nhất thời một cỗ năng lượng băng hàn gợn sóng, cấp tốc khuếch tán mà ra. Những tảng đá ở xung quanh gặp phải băng hàn gợn sóng tác động tới, chỉ trong khoảnh khắc liền hóa thành những khối băng...

Tuyết Ma Thiên Viên bỗng bộc phát, làm cho mọi người vội vàng buông tay, thân hình cấp tốc nhanh nhẹn tránh né băng hàn gợn sóng đang truy kích đến.

Một kích bức lui Nghiêm Hạo cùng mọi người, Tuyết Ma Thiên Viên thú trên mặt dữ tợn, bàn chân mạnh mẽ dậm xuống mặt đất, thân hình khổng lồ vọt bay lên trời, trong chớp mắt liền xuất hiện trước mặt Lâm Tu Nhai, miệng há to gào rít, ánh mắt rực lửa, sát ý bạo dũng. Vung thủ trảo sắc bén lên hung hăng công kích Lâm Tu Nhai. Nếu Lâm Tu Nhai bị chảo này chụp vào bên trong, mặc cho Lâm Tu Nhai thực lực có mạnh mẽ như thế nào đi chăng nữa, chỉ sợ cũng gặp phải kết cục là đầu óc lẫn lộn mà thôi.

Bỗng nhiên Lâm Tu Nhai hai vai run lên, xuất hiện một đôi cánh năng lượng màu xanh, mạnh mẽ bắn ra, hai cánh rung lên, thân hình hắn nhanh nhẹn tránh thoát một kích khủng khiếp củaTuyết Ma Thiên Viên trong gang tấc. Hơn nữa còn dựa vào lực của nó bay cao lên mấy trượng nữa, trường kiếm trong tay, cấp tốc run rẩy, không ngừng phát ra âm thanh thanh thúy, quanh thân cuồng phong lại mãnh liệt nổi lên. Lâm Tu Nhai ngưng tụ đấu kỹ sắc bén nhất của mình thời điểm này cũng đã hoàn thành.

- Thanh Huyễn Phong Sát!

Lâm Tu Nhai đột nhiên sẵng giọng quát lên, mà theo tiếng quát, mọi người chỉ cảm thấy trong sơn cốc gió tựa hồ đang lưu động rồi đột nhiên trong lúc đó tụ lại, Ngay sau đó, cuồng phong đại chấn, một cỗ lực lượng rất mạnh ở giữa không trung cấp tốc ngưng tụ, vẻn vẹn trong nháy mắt lực lượng đã hội tụ xong, cuối cùng cường lực xé rách không khí, tiếng xé gió bén nhọn vang xa giống như tiếng thổi dịch, tại bên tai mọi người xoay quanh không tiêu tan.

"Hưu! "

Một đạo kình phong cực kỳ mạnh mẽ, một bóng dáng màu xanh mơ hồ từ giữa không trung lao xuống, nhưng mà mặc dù bóng dáng màu xanh cực kỳ mơ hồ kia, người ta nhìn vẫn có thể mơ hồ phân biệt được đây là một loại năng lượng hóa màu xanh trường kiếm. Chẳng qua thanh trường kiếm này tốc độ quá nhanh, quá khủng bố, hơn nữa mặt ngoài thanh kiếm còn tuôn ra lốc xoáy. Tựa hồ tùy theo cuồng phong áp súc ngưng tụ mà thành năng lượng. Như vậy, năng lượng ngưng tụ lại là do đấu kỹ thi triển, uy lực chính là cực kỳ khổng lồ.

Bóng dáng màu xanh kia mục tiêu công kích rõ ràng là Tuyết Ma Thiên Viên.

Mặc dù ở thời điểm trước công kích Lâm Tu Nhai một đòn kinh khủng, nhưng cũng là tạo điều kiện cho hắn thăng cấp thành công. Ngay bây giờ đây, một đòn công kích của Lâm Tu Nhai ở trên không giống như trên mặt đất có thể tự nhiên tránh né. Cho nên, Tuyết Ma Thiên Viên cũng là cảm nhận được công kích này mang đến một kình khí cực kỳ mạnh mẽ, mà vẫn không có nửa điểm biện pháp, chỉ có thể mở to mồm, phát ra một tiếng gầm, đem một đạo bạch sắc năng lượng lồng ánh sáng này từ trong cơ thể mạnh mẽ bạo dũng ra, cuối cùng tạo thành một viên cầu băng hàn, đem toàn thân đều bao bọc trong đó.

Bạch sắc băng cầu vừa mới ngưng tụ, có tiếng gió bén nhọn trong nháy mắt lao tới, hai luồng năng lượng mãnh liệt va chạm, mọi người chỉ nghe bầu trời có một tiếng nổ ầm ầm, chỉ nhìn thấy bạch sắc băng cầu rơi nhanh xuống, cuối cùng va chạm thật mạnh xuống cốc khẩu cách đó không xa, đá vụn bên trong bay ra rào rào, trời đất mù mịt, rơi xuống đất giống như một viên đạn pháo, đem mặt đất trào ra một khe nứt ước chừng hơn mười mét, từng đạo khe rãnh to lớn lan ra bốn phương tám hướng, cuối cùng kéo dài tiến nhập đến tận bên trong rừng rậm.

Nhìn thấy băng cầu kia rơi xuống mặt đất. Nghiêm Hạo cũng là vội vàng lao người đến, nhìn thấy đất đá xung quanh hỗn loạn, cây cối ngổn ngang, trong cơ thể đấu khí cấp tốc bắt đầu khởi động, không cho Tuyết Ma Thiên Viên bị thương nhân cơ hội thoát đi.

Mấy đạo ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm chỗ băng cầu rơi xuống đất, giữa không trung, một đạo bóng dáng màu xanh lao xuống, cuối cùng vững vàng dừng ở phía trên một ngọn cây, mọi người ánh mắt nhìn lại, cũng là nhìn thấy sắc mặt có chút tái nhợt của Lâm Tu Nhai. Lúc này đấu khí hai cánh sau lưng hắn cũng đã dần dần trở nên mờ nhạt, sau cái nháy mắt có tiếng răng rắc rất nhỏ vang lên, hóa thành quang điểm đầy trời, chậm rãi biến mất.

- Đại gia hỏa này rất là mạnh, không nghĩ tới nhiều người như vậy phong tỏa, đối với nó không tạo thành nhiều trở ngại, nếu không có ta bởi vì công pháp có chút kỳ dị tăng tiến, miễn cưỡng ngưng tụ ra đấu khí chi cánh, chỉ sợ thật đúng là bị một chưởng của nó đánh chết, bất quá mặc dù chạy thoát một kiếp, mà đấu khí tiêu hao cũng đã thật sự quá lớn.

Lâm Tu Nhai nắm chặt trong thanh trường kiếm, hướng về phía Nghiêm Hạo mấy người cười khổ nói.

- Lâm học trưởng, chiến đấu chính là đã xong?

Ở ngoài đi vào, Hàn Nguyệt cũng là yểu điệu dứng trước mặt Lâm Tu Nhai, nhẹ giọng hỏi.

Nghe được Hàn Nguyệt nói, bọn Nghiêm Hạo cũng đã phục hồi tinh thần lại, vội vàng đem ánh mắt nhìn vào bên trong, đưa lỗ tai lắng nghe một hồi, dĩ nhiên là không phát hiện được động tĩnh gì, lập tức trên khuôn mặt bọn họ đều tỏ ra vui mừng.

Lâm Tu Nhai khẽ cau mày nhìn không hề có động tĩnh gì tiếp theo, hắn rõ ràng chính mình lúc trước công kích cường độ thế nào, mặc dù có thể làm cho Tuyết Ma Thiên Viên chịu một ít vết thương, nhưng mà đem nó đánh chết cũng là tuyệt đối không có khả năng.

Trong lòng hiện lên vài đạo ý niệm, Lâm Tu Nhai tay nắm vào khuy áo, đem một cỗ cuồng phong đánh xuống, bụi mù đều quét hết đi.

Theo tro bụi dần dần tán đi, phía dưới hiện ra một cái hố thật lớn. Nhưng là bởi vì cái hố này rất sâu, mọi người chỉ có thể nhìn thấy một mảnh sâu kín hắc ám lan tràn xung quanh rất nhiều băng tầng.

Ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú vào hố sâu. Lâm Tu Nhai bỗng nhiên rùng mình, hắn phát hiện trong hố sâu kia. Tựa hồ mơ hồ có cái gì mầu hồng nhàn nhạt quỷ dị phát tán ra.

- Mọi người chạy mau!!!!

Đột nhiên Lâm Tu Nhai biến sắc, gầm lên một tiếng với đám người đồng thời thân hình cấp tốc lùi lại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio