Trong lúc Cơ Huyền đang khổ nói không nên lời, cơ hội bị diệt khẩu là rất cao thì hệ thống bỗng phát ra tiếng nói máy móc:
- Tinh. Nhiệm vụ ý nguyện " Tán đổ Nhã Phi "
Thời gian hoàn thành: Không giới hạn
Yêu cầu hoàn thành: khiến Nhã Phi động tâm, lòng dạ khăng khăng một mực với kí chủ.
Phần thưởng: Có mĩ nhân trong tay rồi còn đòi phần thưởng cái gì nữa.
Thất bại: Thế thì kí chủ đang đời giữ lấy cái xử nam tuyến vô dụng đi. Hệ thống sẽ ban cho kí chủ danh hiệu " Siêu cấp trai tân ".
Cơ Huyền nghe xong cái nhiệm vụ vừa rồi có cảm giác muốn sụp đổ, trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
- Tán đổ Nhã Phi? Tìm chết?
Cơ Huyền cảm thấy cái hệ thống chết tiệt này luôn đào hố cho cậu nhảy, hố nào cũng sâu không đấy.
Nhã Phi dễ tán đổ vậy sao? Câu trả lời đường nhiên là không, những công tử ca muốn tán nàng vì giai nhân liều mạng cuối cùng họ có cái gì. Cuối cùng họ nhận được " Nụ cười chức nghiệp ", xong chấm hết.
- Tiểu hoại đản, đang nghĩ cái gì nhập tâm vậy, mau giúp tỷ tỷ một tay.
Cơ Huyền đang chìm trong xuy nghĩ thì bị một tiếng gọi kiều mị làm sực tỉnh. Thấy tay ngọc của Nhã Phi hướng tới mình làm hắn khó hiểu.
Nhã Phi đưa tay ngọc ra trước mặt Cơ Huyền nhưng vẫn không thấy phản ứng gì, nàng bất mãn trừng mắt đẹp nói:
- Sao hả, chiếm tiện nghi của tỷ tỷ xong rồi không nhận người, đến đỡ ta dậy cũng không được.
Nghe Nhã Phi nói vẫy Cơ Huyền liền hiểu ra nhanh chóng tới đỡ Nhã Phi đứng dậy.
- Tinh. Kí chủ thật vô vọng, đến việc đơn giản thế mà cũng không hiểu xem ra Nhiệm vụ này khó hoàn thành đây. Hệ thống sẽ tặng thêm cho kí chủ điểm hệ thống nếu hoàn thành nhiệm vụ coi như khích lệ.
Hệ thống nào đó rất có phong thái cười khi kẻ khác gặp hoạ, mà hoạ này do hệ thống nào đó ban cho.
Về mặt nào đó một người một hệ thống này rất hợp nhau.
Cơ Huyền nghe thấy tiêng của hệ thống, tuy vẫn máy móc như vậy nhưng cậu cảm nhận thấy có bảy phần cười nhạo ba phần khiêu khích.
- Cô có sao không? Nếu cô không sao thì ta đi nhé?
Nhã Phi nghe được câu đầu của tiểu hoại đản này thấy thoải mái coi như có lương tâm.
Nghe được câu sau của Cơ Huyền thì thấy muốn bạo nộ, chiếm tiện nghi bằng mắt xong, chiếm luôn bằng tay bây giờ trong đầu chỉ muốn chạy. Thực sự đáng giận, trong đời Nhã Phi lần đầu cảm thấy tức đến ói máu như vậy.
- Khach khách, mắt tiểu hoại đản có vấn đề sao? Hay mắt ngươi chỉ chăm chăm vào cái nhô ra đằng trước và cái vể ra đằng sau thôi hả?
Cơ Huyền nghe thấy lời này có chút dễ gây hiểm nhầm, giống tên phụ bạc nào đó. Đang định giải thích thì thấy đôi chân ngọc trắng mịm của Nhã Phi bị sưng tấy nhìn rất ngứa mắt.
- Cuối cùng cũng thấy rồi hả, kiệt tác của ngươi đó, nó to đến như vậy còn không chịu trách nhiệm.
- Vậy thì cô muốn tôi làm gì? Để tôi lấy thuốc để bôi giúp cô nhé?
Cơ Huyền định lấy thuốc từ giới chỉ, thì Nhã Phi khoắt tay ý không cần. Nàng nói:
- Thuốc thì không cần chỉ là tỷ tỷ cần ngươi dìu về chỗ ngồi ở đó ta tự có thuốc.
Nhã Phi nói xong câu đó đôi mắt loé lên chút giảo hoạt thoạt như đào hố cho người nhảy.
Cơ Huyền cũng không ngốc, cậu nói:
- Thế thì không tốt lắm đâu, nó sẽ ảnh hưởng đến thanh danh cô nương đó.
- Giúp đỡ người bị thương thì có liên quan gì tới thanh danh, hơn nữa ta không sợ ngươi sợ cái gì.
Vậy là bất đắc dĩ Cơ Huyền dìu Nhã Phi đi ra ngoài, quả nhiên vừa đưa nàng ra thì có vô số ánh mắt chú ý đến hai người.
Cơ Huyền bây giờ mang rất nhiều tâm trạng, đắng - cay - chua - ngọt mĩ vị nhân gian nếm hết trong một lần.
Vì để có thể giúp Nhã Phi cân bằng Cơ Huyền chỉ có thể ôm eo của nàng để nàng dựa vào người mình thì mới miễng cưỡng giúp nàng đi được.
Nhưng trong mắt của mọi người, nhất là lũ sắc lang thì thấy Cơ Huyền đang chiếm tiện nghi của Nhã Phi. Nói chung thì dù mọi người nhìn từ góc độ nào cũng thấy Cơ Huyền rất vướng mắt.
Tiêu Chiến thấy tràng cảnh đấy liền chạy tới chỗ Nhã Phi và Cơ Huyền vội vàng nói:
- Nhã Phi tiểu thư có chuyện gì sảy ra sao?
- Nhã Phi tiểu thư lúc nãy đi đường không cần thận liền bị trẹo chân, tiểu bối thấy thế liền tới giúp đỡ.
Thấy Nhã Phi không nói lời nào, Cơ Huyền bất đắc dĩ lên tiếng giải thích.
Chỉ là sau khi giải thích xong mọi ánh mắt mọi người nhìn Cơ Huyền có chút kì lạ. Ánh mắt đó tự muốn nói:
- Dóc tổ, tính lừa trẻ con ba tuổi sao? Nhã Phi thực lực gì mà đi đường còn để bị trẹo chân? Còn may mắn để ngươi bắt gặp còn đồng ý cho ngươi giúp đỡ nữa.
Cơ Huyền nhìn những ánh mắt không tin tưởng đó rất bất đắc dĩ, tuy rất khó tin nhưng nó là sự thật. Đầu năm nay nói thật không ai tin.
- Đúng như Tiểu đ... huynh đệ này nói, vì tại ta bất cẩn nên mới gây ra tình trạng này. Các vị có thể xem, chân của ta đã bị sưng lên rồi.
Nhã Phi nhìn thấy cảnh đó rất vui vẻ nhưng cuối cùng thì vẫn giúp Cơ Huyền, nàng định kéo cái váy lên để chứng minh bỗng bị một người ngăn lại.
- Cô ngốc à, làm thế này có khác gì cho lũ sắc lang phúc lợi đâu, rất thiệt thòi đó.
Cơ Huyền thấy hành động to gan của Nhã Phi liền ngăn lại. Sau đó lấy người che chắn nàng khỏi lũ sắc lang háu đói.
Nghe vậy Nhã Phi liền có chút ấm lòng, người khác chỉ luôn muốn nàng " cởi " còn người thiếu niên này lại muốn nàng dữ gìn.
- Nếu Nhã Phi tiểu thư bị thương thì Tiêu Huyền ngươi dìu Nhã Phi tiểu thư đi nghỉ ngơi đi.
Tiêu Chiến nhìn thấy cảnh đó liền đau đầu bảo Cơ Huyền đưa Nhã Phi đi.
Dìu Nhã Phi đến nơi Cơ Huyền nhẹ nhàng đặt nàng xuống rồi tính rời đi.
- Tiểu Huyền Huyền, sao đi sớm vậy thuốc còn chưa bôi mà, lại đây bôi giúp tỷ tỷ nào.
Nhã Phi ngồi nhàn nhã quyến rũ nói, đôi chân trằn ngần có chút sưng đỏ ở mắt cá chân đang lộ ra " câu người ".
Nghe thấy mấy lời đó Cơ Huyền sợ hãi vắt chân lên cổ chạy.
Nhìn dáng vẻ chật vật của Cơ Huyền cô nàng nào đó cười rất vui vẻ. Bỗng nhiên nàng sực nhớ ra:
- Quên mất chưa dò hỏi cậu ta rồi, chậc chậc, không sao biết được cậu ta ở Tiêu gia thì không có vấn đề.
- Khanh khách, tiểu hoại đản chiếm tiện nghi của tỷ tỷ xong cũng cần trả chút giá đó. Thời gian còn dài tỷ tỷ từ từ chơi vơi đệ.
Cơ Huyền vẫn không biết rằng cậu đã nằm trong tâm ngắm của một con hồ linh lợi hại rồi.