Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh

chương 183: dị hỏa bạo động

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khoảng một tháng sau….. Tại nơi sâu thẳm trong cánh rừng của Già Nam học viện, nơi chứa đựng vô vàn ma thú cường đại, nhưng tất cả ma thú đó đều kiêng dè hướng tới một hang động nhỏ, dù là ma thú lục cấp thì cũng sẽ lựa chọn đi đường vòng, tránh khỏi hang động quỷ dị đó.

Bên trong hang động tối đen như mực, không gian tĩnh lặng nhưng thỉnh thoảng nghe được tiếng hô hấp rất nhỏ, nhỏ đến mức có thể ví với tiếng muỗi kêu. Đột nhiên xuất hiện một cặp nhãn quang mở trừng lên liếc tới một nơi bên ngoài hang động rồi nở nụ cười. Người này đứng dậy, theo mỗi hàng động thì trong cơ thể phát ra những tiếng “ rắc rắc ” nho nhỏ. Thân hình người này nhẹ nhàng chuyển động tới bên ngoài hang động.

Đi đến phía ngoài động, từng tia sáng ấm áp nhẹ nhàng chiếu xuống người cậu, người này bị tia sáng làm chói phải lấy tay che lại từ từ thích ứng với ánh sáng bên ngoài. Hít một ngụm thật sâu, ánh mắt cậu nhìn tới vột vị trí rất xa rất xa ở bên ngoài khu rừng. Trong không gian thì bị một thứ năng lượng gần như vô hình làm nhẹ gợn sóng, thứ năng lượng vô hình này kết hợp với đấu khí hắc ám phát ra từ trên người người này từ từ thẩm thấu ra khắp khu rừng.

Vô số ma thú cảm nhận được nguy hiểm nhờ bản năng nhạy bén mà vội vã tránh xa khỏi khu vực này, trong thoáng chốc nơi này càng trở nên yên tĩnh. Từ trên trời cao một con chim biến hóa từ đấu khí nhẹ nhàng đáp lên lòng bàn người này.

Người này cầm vận chuyển đấu khí, con chim nhỏ lập tức hóa thành văn tự phiêu phù trên hư không. Đọc xong các văn tự thì trán người này nhíu chặt lại, tay nhẹ bóp mi tâm thở dài:

- Vân Lam tông ngu xuẩn cứ phải trêu trọc tên Tiêm Viêm đó làm gì!..... Nếu không phải vì Vân Vận ta còn lâu mới quan tâm tới sống chết của các người…..

- Vậy việc của Vân Lam tông chúng ta có nhúng tay vào không?

Bên cạnh người này bỗng nhiên vang vọng giọng nói không biết từ đâu xuất hiện.

Người này vẻ mặt bình thản, khoắt cánh tay đánh tan văn thư đấu khí kia, giọng nói lạnh lùng:

- Rắc rối bọn chúng gây nên thì tự chúng giải quyết tốt không cần thiết phải phân tâm…. Dù sao nếu kế hoạch này thành công thì trong thời gian sắp tới tên Tiêu Viêm này không gây ra được sóng gió gì lớn…. Lúc đó, thì kế hoạch cụ thể tính sau…..

- Phía Phạm Lao bên kia chuẩn bị cũng xong rồi chứ.

Người này không quay đầu lại vẫn nhìn phía trước nói, giống như tự độc thoại vậy.

- Bên phía Phạm Lao đã có thể hành động bất cứ khi nào.

Một thân ảnh mặc lục sắc trường bào, quỷ mị từ trong hư vô xuất hiện cung kính nói với người thanh niên này.

- Tốt nhất là các vị hợp tác toàn lực với ta để ta có thể đắc thủ được Vẫn Lạc Tâm Viêm…. Nếu không ta có một vạn tám ngàn cách khiến các vị dù chết cũng mang theo uất hận mà chết… Tỉ như khiến bản thân các vị giống như con rối Phạm Lao quay về tộc của mình tự bạo. Đến lúc đó các vị không chỉ chết mà còn mang theo danh phản đồ mà chết.

Người thanh niên này vẫn không quay lại mà tiếp tục nói. Giọng nói của người thanh niên này tuy bình thản không một chút sát khí nhưng vẫn khiến lục sắc nhân ảnh không tự chủ được rùng mình, hắn đã tự mình chứng kiến điều này.

Người bị biến thành con rối không hề khác lạ, hoàn toàn giống người bình thường nhưng lại nghe lệnh của chủ nhân một cách mù quáng. Nghĩ đến điều này lục sắc nhân ảnh còn run rẩy lợi hại hơn, một cảnh tượng đủ kì lạ, một Đấu Vương lại khiến một Đấu Hoàng run sợ như vậy đúng là hiếm có.

- Vậy thì chuẩn bị đi.

Khoắt cánh tay ra hiệu, lục sắc nhân ảnh như được đại xá vội vàng rời đi. Sau đó chỉ còn một mình người thanh niên này, cậu nhìn về phía Già Nam học viện một hồi lâu không lên tiếng, không gian im lặng tới đáng sợ. Cuối cùng người thanh niên này cũng lên tiếng:

- Ta lấy đi Vẫn Lạc Tâm Viêm của cá ngươi nhưng cũng đồng thời đền bù cho các ngươi một thứ cũng không tính là vong ân, hi vọng các ngươi biết tận dụng tốt….. Quả nhiên đã bạo động rồi.

Từ vị trí hiện tại của người thanh niên này cảm nhận được sự sôi xục của không gian, trên người của người thanh niên cũng từ từ thẩm thấu ra đóa hỏa diễm kim sắc như bị cái thứ gì đó khiêu kích mà thức dậy vậy.

…..

Già Nam học viên – Thiên Phần Luyện Khí Tháp.

Ở tầng chót bên trong tháp mười một bóng người ngồi xung quanh hấp thụ các đóa hỏa diễm vô hình. Theo đoàn ngọn lửa vô hình kia tiến vào đỉnh đầu đám người Tiêu Viêm, nhất thời, thân thể mười một người đều xuất hiện run rẩy ở các mức độ khác nhau. Ngay sau đó, khuôn mặt dần đỏ lên giống như bị than lửa nung, thậm chí còn có nhè nhẹ sương trắng, thẩm thấu ra từ trên đầu mọi người.

Nhìn khuôn mặt đỏ lên của mười một người kia, Tô Thiên khẽ gật đầu, hướng về hai gã trưởng lão dặn bảo, nói:

- Giám sát chặt chẽ một chút. Đừng để xảy ra sự cố.

Hai gã trưởng lão khom người nhận lệnh. Trong đó một vị trưởng lão áo bào tro thở dài nói:

- Không biết lần này sẽ có bao nhiêu người có thể thành công vượt qua

- Đều xem cơ duyên của chính bọn hắn đi thôi, thất bại cũng không sao. Tâm viêm luyện thể thành công cũng chỉ là làm cho bọn họ ngày sau khi đột phá cấp bậc đấu vương thoải mái một ít, chứ cũng không có hiệu quả trực tiếp đưa bọn họ tăng lên tới đấu vương. Có thể tiến vào Top mười cường bảng phần lớn đều là người có thiên phú ưu tú, chỉ cần không phải là người có vận khí cực kỳ đen đủi, hao phí thời gian năm đến mười năm. Hết thảy đều có cơ hội tiến vào đấu vương.

Tô Thiên tùy ý nói, ánh mắt chợt liếc về hướng phía sau "thâm động" thật lớn kia, khẽ nhíu mày, nói:

- Gần đây Vẫn Lạc Tâm Viêm như thế nào rồi? Có "động tĩnh" gì không?

Nghe được Tô Thiên đặt câu hỏi, trưởng lão áo bào tro lúc nãy vội vàng nói:

- Trong khoảng thời gian này Vẫn Lạc Tâm Viêm lại là bình tĩnh một cách kỳ lạ, thậm chí là ngay cả một chút dao động cũng không có xuất hiện, nếu không phải lúc trước chúng ta phát hiện nó có dấu hiệu hoạt động, chỉ sợ ta đã cho rằng nó đã lặng lẽ chạy thoát.

- Không có động tĩnh?

Nghe vậy, Tô Thiên chẳng những không vui mừng, ngược lại sắc mặt dần dần trở nên ngưng trọng, qua nhiều năm như vậy, Vẫn Lạc Tâm Viêm luôn luôn "đánh sâu" vào phong ấn, làm sao có thể trong lúc này lại đột nhiên hoàn toàn không có động tĩnh? Điều quá bình thường lại là bất thường, chẳng lẽ là Vẫn Lạc Tâm Viêm chuẩn bị gây chuyện?

Các ý niệm trong đầu chuyển động, Tô Thiên sắc mặt lại càng thêm ngưng trọng, một lát sau, trầm giọng nói:

- Phong ấn như thế nào?"

- Chúng ta đã triệu tập tất cả trưởng lão nội viện lại đây, dưới trợ giúp của mười tám người và tiêu phí thời gian năm ngày, đã tu bổ hoàn toàn phong ấn đã bị đánh sâu có chút bị tán loạn mấy ngày trước.

Một gã trưởng lão khác nhìn sắc mặt ngưng trọng của Tô Thiên, cười nói:

- Đại trưởng lão không cần quá mức lo lắng, cho dù tầng thứ nhất phong ấn bất hạnh bị phá, nhưng hôm nay chỗ tầng ngoài Thiên phần luyện khí tháp, còn có phong ấn mà lúc trước viện trưởng đại nhân đích thân bố trí, Vẫn Lạc Tâm Viêm này muốn phá tan phong ấn, khó khăn cũng không nhỏ.

Tô Thiên nhíu nhíu mày, khiển trách nói:

- Không cần xem thường Vẫn Lạc Tâm Viêm, dị hỏa bực này, là lực lượng mang tính hủy diệt nhất trong thiên địa. Trải qua năm tháng trường kỳ ngưng tụ, loại lực lượng này có thể nói là đạt đến trình trạng khủng bố, nếu là một khi xuất hiện sai lầm, toàn bộ nội viện đều bị hủy diệt mất ở trong khoảng khắc, điều này, Già Nam học viện chúng ta không chịu đựng nổi.

Bị Tô Thiên khiển trách một chút, tên trưởng lão kia cũng là có chút xấu hổ.

- Phái thêm nhiều người chú ý Vẫn Lạc Tâm Viêm một chút, có chút "động tĩnh" gì, lập tức phát tín hiệu. Ta đã thông báo cho ngoại viện biết, hễ khi Vẫn Lạc Tâm Viêm xuất hiện vấn đề, ngay lập tức sẽ có người nhanh chóng tới.

Tô Thiên trầm giọng nói.

- Là!

Hai gã trưởng lão nghe vậy, âm thanh cung kính vội vàng đáp.

- Còn có, các ngươi quan tâm đám tiểu tử kia một chút, đừng để xảy ra chuyện, ta muốn đi xuống tầng cuối cùng xem xét tình hình cụ thể thế nào.

Tô Thiên dứt lời, thân hình vừa động. Quỷ dị biến mất ngay tại chỗ, lưu lại hai vị trưởng lão mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.

Sau khi mọi người được tâm viêm luyện thể đạt đến ngày thứ ba, quá trình này cũng dần dần đến hồi kết thúc, nét ửng hồng trên khuôn mặt cũng đang chậm rãi biến mất, một cỗ hơi thở cường độ không đồng nhất, từ trong cơ thể bọn họ bốc lên, tuy rằng cường độ cổ hơi thở này so với trước khi tiếp thụ luyện thể cũng không có khác biệt quá lớn, bất quá, hiện tại hơi thở, rõ ràng so với mấy ngày trước trở nên càng thêm ngưng thực...

Nhưng mà, tại thời điểm khi mọi người sắp đại thành, Thiên phần luyện khí tháp chỗ tầng dưới chót, Tô Thiên vẫn đang chú ý Vẫn Lạc Tâm Viêm động tĩnh, sắc mặt bổng nhiên đại biến.

Thiên phần luyện khí tháp tầng dưới cùng, cảnh tượng ở nơi này hoàn toàn không giống với mấy tầng phía trên, nhiệt độ nóng cháy bốc lên trong khoảng không gian rộng lớn, thậm chí làm cho tầm nhìn có chút mơ hồ hư ảo, hút một hơi nhẹ nhàng vào trong cơ thể, nhất thời có cảm giác hút một hơi ngọn lửa.

Ánh lửa màu đỏ không biết thẩm thấu từ nơi nào mà ra, làm cho toàn bộ không gian sáng sủa lên một chút, tại mảnh đất trung tâm của khoảng không gian này, cũng có một cái thâm động cực kỳ rộng lớn, cái cửa của thâm động này, so với bất kỳ tầng nào phía trên phải rộng hơn nhiều lắm, hơn nữa bên trong đó cũng không nhìn thấy đáy màu đen mà là tràn ngập một loại nhàn nhạt đỏ sậm, giống như máu tươi đọng lại.

Bên ngoài thâm động, mắt thường có thể nhìn thấy được một cái lồng năng lượng hình trụ phong tỏa chặt chẽ thâm động, mặt ngoài lồng năng lượng, tràn ngập những đường nét hoa văn huyền bí, tựa như xà uốn lượn tạo nên những vết sâu quanh co khúc khuỷu, hơn nữa lồng năng lượng nơi này cũng cực kỳ cuồng bạo, một tia năng lượng hùng hồn quấn quanh không ngừng khuếch tán ra, thậm chí trong lúc đó còn có âm thanh không khí bạo liệt mơ hồ và cực kỳ trầm thấp truyền ra.

Ở cách bên ngoài lồng năng lượng đó không xa, Tô Thiên ngồi xếp bằng, đôi mắt khép hờ vận dụng đấu khí khổng lồ và ý niệm bao vây toàn bộ Thiên phần luyện khí tháp tầng dưới cùng, dù là dao động rất nhỏ, đều không trốn thoát cảm ứng của hắn.

Trong cái im lặng của tầng dưới cùng, đột ngột vang lên âm thanh nhàn nhạt lưu động, thanh âm này lan truyền giống như mặt nước hồ lăn tăn, nhưng chính thanh âm rất nhỏ như vậy, lại làm cho sắc mặt ngưng trọng của Tô Thiên nháy mắt đại biến, rồi hai mắt đột nhiên mở, ánh tựa như hai mũi nhọn, bắn thẳng về hướng chỗ thâm động trung ương, thanh âm đó đúng là từ nơi này truyền ra.

Đứng dậy như tia chớp, thân ảnh Tô Thiên đã động, khi xuất hiện trở lại, ngay lập tức đã đến bên cạnh thâm động, ánh mắt như điện, bắn thẳng hướng vào bên trong thâm động, nhưng mà một lúc lâu sau, âm thanh lưu động tựa như chất lỏng đột nhiên vang lên lúc nãy, nhưng lúc này lại giống như hoàn toàn biến mất.

Hơi hơi cau mày, Tô Thiên thoáng chần chờ một chút, hai tay chậm rãi áp lên mặt trên lồng năng lượng cực kỳ cuồng bạo kia, theo hai tay hắn chậm rãi tách ra, một cái lối đi vừa một thân người ở trên lồng năng lượng hình tròn cũng mở ra.

Thân hình chợt lóe, Tô Thiên nháy mắt xông vào lồng năng lượng, hai chân vững vàng đứng ở bên cạnh phía trên thâm động, nhất thời, một luồng nhiệt độ cực kỳ nóng cháy táp thẳng vào mặt, dưới cái nóng này, cho dù với thực lực Tô Thiên cũng không dám coi thường, cùng lúc tay áo bào vung lên, một luồng đấu khí hùng hồn bao vây thân thể hắn lại, do vậy cũng giúp ngăn cách với nhiệt độ nóng cháy bên ngoài.

Làm xong cái phòng hộ này, ánh mắt Tô Thiên lúc này mới bắt đầu hướng vào bên trong thâm động, phía trên đồng tử hai mắt, dần dần bao trùm lên một tầng nhàn nhạt ánh sáng màu vàng, mà ở dưới tầng ánh sáng màu vàng này, ban đầu không thấy chỗ sâu bên trong ở đáy thâm động, rốt cục cũng xuất hiện một chút cảnh tượng, đó là một mảnh hải dương nham thạch nóng chảy, chẳng qua, nhan sắc nham thạch nóng chảy nơi này, thì nham thạch nóng chảy tầm thường không thể so sánh được, ở đây lại có màu sắc đỏ đậm khác lạ, nó giống như vô số máu tươi trộn lẫn ở trong đó, toàn bộ đều lộ ra một loại nhan sắc quỷ dị.

Nhìn một góc thế giới nham thạch nóng chảy kia, ở chỗ xâm nhập sâu bên dưới nền đất cự ly xa nhiều ít không rõ, phía trên khuôn mặt ngưng trọng Tô Thiên cũng là càng thêm ngưng trọng, tuy rằng biết rõ bản thể Vẫn Lạc Tâm Viêm là tiềm tàng ở trong đó, bất quá tại trong loại hoàn cảnh cực kỳ ác liệt kia, cho dù là với thực lực của hắn, cũng không dám dễ dàng xâm nhập, huống chi ở trong đó có cất dấu một cái Vẫn Lạc Tâm Viêm như hổ rình mồi và hơn nữa còn có linh tính.

Dưới trợ giúp của thị lực tăng phúc, Tô Thiên có thể thấy rõ mơ hồ một góc thế giới nham thạch nóng chảy, tràn ngập trong tròng mắt đỏ sậm, cho dù với thực lực của hắn muốn nhìn xem lâu như vậy, cũng phải cảm giác thấy mệt mỏi bắt đầu xuất hiện trong, hắn biết rõ, đây là do Vẫn Lạc Tâm Viêm quấy rối, loại ngọn lửa hiện ra từ trong lòng người là quỷ dị nhất.

- Như thế nào không có "động tĩnh"?

Trong thế giới nham thạch nóng chảy, vẫn bình tĩnh như trước, cũng không có một chút dấu hiệu dị động có thể mới trước đây, Tô Thiên cảm nhận được rõ ràng một khối năng lượng cực kỳ khổng lồ đang lưu động, tại nơi không có sinh mệnh nào khác ở dưới nền đất chỗ sâu bên trong, ngoại trừ Vẫn Lạc Tâm Viêm kia, còn có cái gì có thể mang năng lượng khổng lồ khiến cho ngay cả hắn cũng phải cảm thấy khiếp sợ chứ?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio