Dấu Răng

chương 35: 35: chỉ có thể là em

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Haan

Ánh mắt hai người lặng lẽ giao nhau.

Trì Lục ngồi bên cạnh, có thể thấy rõ vẻ mặt anh, cùng với hình ảnh phản chiếu trong đôi mắt.

Đôi mắt của người đàn ông sâu sắc và quyến rũ, quyến rũ đến mức làm cô có chút thất thần.

Một lúc lâu sau, Trì Lục mới hồi phục tinh thần lại: “Bạn trai gì?”

Cô giơ tay chạm vào ngón tay Bác Diên, giả vờ bình tĩnh: “Chưa chắc đâu.”

Bác Diên ngước mắt lên: “Hả? Sao lại không chắc?”

Không hiểu sao, cô cảm thấy đó là một lời cảnh cáo.

Cô môi dưới, giải thích mơ hồ: “Lỡ tổ chương trình không muốn làm người, không chia chúng ta cùng nhau thì sao?”

Nghe vậy, Bác Diên tự tin nở nụ cười, “Không đâu.”

Anh nhìn cô với ánh mắt sáng quắc, gằn từng chữ một: “Bạn gái của anh chỉ có thể là em.”

Nhìn vẻ mặt nóng lên của Trì Lục, anh cố ý bổ sung một câu: “Anh đang nói chương trình.”

“…” Trì Lục nghẹn lại, trừng mắt nhìn anh: “Thầy Bác, ý của anh là ngoài chương trình anh còn có rất nhiều bạn gái sao?”

Bác Diên cũng không sợ những lời này của cô.

Anh cười khẽ, giơ tay vỗ đầu cô, thản nhiên: “Ngoài chương trình anh có bạn gái hay không, không phải em là người rõ nhất sao?”

Trì Lục hít một hơi thật sâu.

Cô phát hiện rằng cô không thể nói lại Bác Diên.

Nếu không phải cố kỵ một điều gì đó, cô thực sự muốn đáp trả.

Nhưng cô bị Bác Diên nhìn một lúc lâu, trầm mặc: “Chuyện ngoài chương trình tính sao?”

Cô vẫn nói câu cũ: “Để xem biểu hiện của anh.”

Bác Diên mỉm cười: “Được rồi, anh sẽ tiếp tục cố gắng.”

Trì Lục nhếch môi, thúc giục: “Đi đi, về nhà, em muốn về nghỉ ngơi.”

Bác Diên “Ừm.” một tiếng, đưa cô về nhà rồi rời đi.

Công ty anh vẫn còn một số việc, sở dĩ có thời gian dành cho Trì Lục, hoàn toàn là vì anh muốn thế.

Sau này cùng Trì Lục tham gia chương trình “Cuối tuần yêu đương”, sẽ mất rất nhiều thời gian.

Bác Diên muốn tận dụng thời gian hiện tại để hoàn thành những công việc khẩn cấp.

Về đến nhà, khuôn mặt Trì Lục vẫn còn nóng.

Cô có cảm giác mình bị thụt lùi.

Trước kia cho dù Bác Diên trêu chọc thế nào, cô cũng có thể tỉnh bơ mà trêu lại, thậm chí còn không thay đổi sắc mặt.

Hôm nay tại sao chỉ vì một câu “Anh là bạn trai của em” mà đỏ mặt hơn nửa ngày.

Cô chậm rãi đi tới trước gương soi toàn thân ở phòng khách, nhìn mình trong gương.

Ồ, khuôn mặt vẫn còn đỏ.

Viên Viên thần không biết quỷ không hay đứng sau lưng cô, có chút mờ mịt.

“Chị Trì Lục, chị xem cái gì vậy.”

Nói chuyện với cô ấy, Trì Lục có thể mặt không đỏ, tim không đập nhanh mà nói dối: “Không có gì.”

Cô bình tĩnh, “Hình như gần đây chị gầy hơn một tí.”

Viên Viên vừa mập lên năm cân, “…”

Cô ấy không muốn nói chuyện với Trì Lục nữa.

Cô ấy nhìn lướt qua dáng người Trì Lục, nhìn lại mình, có chút khó hiểu: “Cùng về nước, phần lớn thời gian chúng ta đều ăn cùng nhau, sao chị Trì Lục lại gầy đi?”

Trì Lục nhẹ nhàng nhìn vào mắt cô ấy, đi về phía ổ mèo: “Em tự xét lại bát cơm lớn tối qua đi.”

“…”

Viên Viên nghẹn họng, đột nhiên không muốn truy cứu vấn đề này nữa.

Mập thì mập đi, sau này cô hơi kiềm chế một chút là được.

Trì Lục ngồi xổm cạnh ổ mèo, nhìn mèo con đang ngủ bên trong, có chút khó hiểu: “Sao nó luôn ngủ vào ban ngày nhỉ?”

Viên Viên chớp chớp mắt, suy nghĩ một chút: “Có lẽ do buổi tối nó bận quấy chị.”

Trì Lục nghĩ đến hành động mấy ngày nay của mèo con, có chút bất đắc dĩ: “Em nói cũng không phải không có lý.”

Cô đang nói chuyện thì mèo con thức dậy.

Một người một mèo tròn mắt nhìn nhau, Trì Lục cười, ôm nó ra khỏi ổ, đi về phía ban công: “Đi, chúng ta đi phơi nắng, có được không.”

Viên Viên thấy cô như vậy, nhịn không được nở nụ cười: “Chị Trì Lục có muốn uống chút gì không?”

Trì Lục: “Cho chị một ly nước là được rồi, không cần thêm gì đâu.”

Cô nhìn cô ấy: “Bác Doanh vẫn chưa về sao?”

“Chưa.” Viên Viên nói: “Chị có muốn hỏi chị ấy việc phỏng vấn hôm nay không?”

“Có.”

Mấy ngày nay Bác Doanh đều đi phỏng vấn, đi sớm về muộn.

Viên Viên xoay người gọi điện, bị Bác Doanh cúp máy.

Cô ấy hơi ngạc nhiên nhìn đồng hồ trên tường: “Có khi nào chị ấy còn đang phỏng vấn không?”

Trì Lục nhướng mày, “Chắc là không.”

Cô nói, “Không phải tất cả công ty đều sẽ nghỉ trưa hay sao?”

“Đúng vậy, nhưng chị ấy cúp máy.”

Trì Lục “Ừ” một tiếng, không để trong lòng: “Có thể cậu ấy có việc gấp gì đó, để chị nhắn tin thử.”

“Được.”

Lúc thấy cuộc gọi của Viên Viên, Bác Doanh còn đang ngồi trong một phòng uống trà chiều.

Sắc mặt cô ấy có chút khó coi, đối diện còn có một người quen thuộc.

Nghe thấy tiếng chuông điện thoại của cô ấy, ánh mắt người đối diện dừng lại, nhìn thẳng: “Là ai gọi đó?”

“Không có ai.”

Bác Doanh trực tiếp cúp máy, thản nhiên nói: “Bây giờ ngay cả việc kết bạn của con cũng quản lý sao?”

Nghe vậy, người đối diện cười lạnh: “Bác Doanh, mẹ quản con cái gì? Con và anh con đều như nhau, đủ lông đủ cánh rồi, đến mẹ cũng không quản được.

Con về nước mà không nói với mẹ và ba con một tiếng, anh trai còn quá đáng hơn, chúng tôi gọi cho nó, nó kéo số chúng tôi vào danh sách đen luôn.”

Người đối diện là mẹ của Bác Diên và Bác Doanh, nói đến đây, hình tượng tao nhã của bà ấy mất sạch trong nháy mắt.

Bà ấy nhìn chằm chằm Bác Doanh, tức giận: “Rốt cuộc hai đứa có để mẹ và ba vào mắt không?”

“…”

Bác Doanh không hé răng.

“Nói đi!” Người đối diện đột nhiên lạnh lùng.

Bác Doanh cả kinh, sự sợ hãi khi còn bé đột nhiên quay lại.

Cô ấy rũ mắt, nhìn cà phê đặt trước mặt: “Con có để hai người vào mắt hai không, tự hai người biết rõ.”

Cổ họng cô ấy khô khốc, đôi mắt cũng trở nên chua chát hơn.

“Mẹ, cô Trì chú Trì đối xử với chúng con rất tốt.

Họ chân thành với chúng con như thế nào thì chúng con đối lại với họ như thế.”

Nếu không cần thiết, Bác Doanh một chút cũng không muốn nhớ lại chuyện quá khứ.

Cô ấy nuốt nước bọt, khó khăn nói: “Mẹ nghĩ ba mẹ làm vậy có đúng không?”

Bùi Uyển Ngọc im lặng.

Bà ấy nhíu mày, nhìn Bác Doanh: “Mẹ không hiểu con đang nói gì.”

Cánh môi Bác Doanh giật giật, cười trào phúng: “Đúng rồi, mẹ không hiểu.

Mẹ vẫn luôn như vậy, không bao giờ thừa nhận sai lầm của mình, cũng không cảm thấy áy náy, nhưng con và anh con không làm được.”

Trong cuộc nói chuyện này, tâm trạng của Bác Doanh kích động đến cực điểm, cô ấy không khống chế được mà rơi nước mắt.

“Nếu không phải do hai người phản bội, chú Trì và cô Trì sẽ không chết, anh trai con và Trì Lục sẽ không chia tay.

Con và anh con cũng có thể về nhà, một nhà chúng ta, không, hai nhà chúng ta thậm chí còn có thể thân thiết với nhau, thỉnh thoảng tụ tập, ăn uống, nói chuyện phiếm.

Nhưng bây giờ…”

Cô thẳng thắn hỏi: “Hai người có bao giờ nghĩ lại? Có bao giờ thấy hối hận không?”

Sắc mặt Bùi Uyển Ngọc thay đổi, sau khi nghe Bác Doanh nói, mặt bà ấy lập tức trầm xuống.

Bà ấy nhìn Bác Doanh chằm chằm, lạnh lùng hỏi: “Bác Doanh, con có biết con đang nói gì không? Trước đây mẹ đã nói với con rồi, chuyện của ba mẹ Trì Lục, không liên quan đến ba mẹ.”

Nghe vậy, Bác Doanh cười lạnh hai tiếng.

Cô ấy lau nước mắt trên khuôn mặt mình, xách túi bên cạnh: “Vâng, mấy năm trước mẹ cũng nói với con như vậy, nhưng sự thật thì sao.”

Cô đứng dậy và nhìn xuống: “Đừng nghĩ tất cả mọi người đều là kẻ ngốc.

Ngay cả khi con ngu ngốc thì anh trai con cũng không ngốc.”

Bác Doanh cắn khóe môi, cố gắng hết sức để không rơi nước mắt trước mặt bà ấy nữa.

Cô ấy hít sâu một hơi, nghẹn ngào: “Mẹ coi như con chưa về nước đi, dù sao con ở nước ngoài mẹ cũng không quan tâm.

Con có việc còn phải làm, xin phép trước.”

Nói xong, cô ấy vội vàng từ trong phòng chạy ra.

Vừa ra ngoài, nước mắt của Bác Doanh có chút không khống chế được.

Trong chuyện này, cô ấy không hề dễ chịu hơn ai.

Có đôi khi, Bác Doanh còn nghĩ, thật ra cô chính là thủ phạm của toàn bộ sự việc.

Nếu như không phải cô quen với Trì Lục trước, thì những chuyện sau đó có lẽ sẽ không xảy ra.

Lúc từ bên trong đi ra, Bác Doanh không cẩn thận đụng phải một người.

Cô cũng không nhìn, chỉ khàn giọng nói một câu “Xin lỗi.” rồi vội vàng rời đi.

Hạ Cảnh Tu đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn theo bóng lưng biến mất của cô ấy vài giây, có người gọi mới hoàn hồn.

“Hạ tổng, nhìn cái gì vậy? Muốn nhìn người đẹp thì nhìn về phía tôi nè.”

Hạ Cảnh Tu nhấc mí mắt lên, nhìn về phía người đi ra: “Mẹ.”

Bà Hạ hừ nhẹ, nhìn anh ấy từ trên xuống dưới: “Nhanh lên, cô gái nhỏ sắp đến rồi.”

Trong lúc nói chuyện, bà ấy thấy dấu vết trên quần áo Hạ Cảnh Tu, kinh ngạc: “Trên áo con dính gì vậy? Mau vào toilet sửa sang lại đi, đừng để lát nữa làm mẹ con mất mặt.”

Hạ Cảnh Tu: “…”

Anh ấy rũ mắt nhìn phấn nền dính trên áo, có chút đau đầu.

“Lát nữa con còn phải về công ty.”

Bà Hạ: “Mẹ biết, cho nên mới gọi con đến xem mắt lúc nghỉ trưa, mẹ suy nghĩ không chu đáo sao?”

“…”

Nghe vậy Hạ Cảnh Tu không nói nên lời.

Anh ấy đã từ chối đi xem mắt vô số lần.

Đến cuối cùng mẹ anh ấy đã trực tiếp đặt địa chỉ xem mắt ở gần công ty.

Còn bởi vì anh ấy nhiều lần lấy cớ không có thời gian mà chọn vào giờ nghỉ trưa, khiến anh trốn không thoát.

Anh ấy thở dài, thỏa hiệp: “Được rồi, nửa giờ thì có thể được.”

Bà Hạ: “…”

Bà ấy nghẹn nhìn anh, “Được, mau đi thu dọn lại đi.”

Hạ Cảnh Tu không còn cách nào khác, đẩy cửa phòng đi ra toilet.

Sau khi rời khỏi, Bác Doanh tìm một góc nhỏ đứng lại, mới mở tin nhắn của Trì Lục ra xem.

Ngoại trừ hỏi cô ấy ăn cơm chưa còn gửi thêm vài icon, bảo cô ấy lúc phỏng vấn đừng quá khẩn trương, mấy giờ kết thúc để cô đến đón.

Bác Doanh nở nụ cười, cúi đầu trả lời: [Tớ đang trang điểm lại rồi đến phỏng vấn, hy vọng không quá đông.]

Trì Lục: [Dù có nhiều người cũng không PK(*) được cậu.

Cậu là người giỏi nhất.]

(*)PK: là viết tắt của cụm từ tiếng Anh Player Killing, khi dịch ra tiếng Việt thì đây là từ để chỉ những hành động của người chơi khi hóa thân vào nhân vật trong game nhằm tấn công, giết đối thủ bằng cách điều khiển, sử dụng những dụng cu, vũ khí, chiêu thức, kỹ năng của nhân vật.

Bác Doanh: [Được.

Xong sẽ mời cậu ăn cơm.]

Trì Lục: [Tốt.

Cố lên.]

Bác Doanh cười, tâm trạng xấu đã được quét sạch.

Cô ấy vẫn luôn tin rằng tình bạn cũng quan trọng như bất kỳ tình cảm nào khác.

Phía bên kia, Trì Lục trầm tư nhìn khung trò chuyện với Bác Doanh một lúc lâu.

Cô đưa tay, xoa nhẹ đầu mèo con lẩm bẩm: “Mèo con ơi, chị Bác Doanh của em có phải đang không vui không?”

Không biết tại sao, Trì Lục có năng lực cảm giác được điều này.

Cô có thể nhận ra cảm xúc của người khác, dù cho cách màn hình cũng có thể có cảm giác như vậy.

Viên Viên ở cách đó không xa nghe cô nói, có chút kinh ngạc: “Chị Trì Lục, chị Bác Doanh tâm trạng không tốt? Tại sao? Không phải chị ấy vẫn chưa phỏng vấn sao?”

“Ừ.” Trì Lục cũng không hiểu.

Cô lướt lại cuộc trò chuyện của hai người, nhìn về phía Viên Viên: “Tối nay chúng ta đi ăn lẩu đi.”

Viên Viên: “Hả?”

“Thuận tiện dẫn Bác Doanh đi chơi.

Chị vẫn chưa ra ngoài với hai người tụi em, lầm trước không phải cậu ấy nói muốn đi một quán Bar Bungee mới mở sao, đi thử một chút xem sao?”

Đôi mắt Viên Viên sáng lên: “Vâng.”

Nhìn Viên Viên hưng phấn về phòng chọn quần áo, Trì Lục chần chờ vài giây, vẫn không gửi tin nhắn cho Bác Diên.

Cô đoán, có lẽ Bác Diên cũng không biết đang xảy ra chuyện gì.

Dù sao, cô làm bộ như không biết là được.

Thời gian vui vẻ luôn trôi qua nhanh chóng.

Sau hai ngày lười biếng ở nhà, Trì Lục đã trở lại guồng công việc bận trộn.

Ngoài các sự kiện sân khấu và showbiz hằng ngày, cô còn được mời tham dự nhiều bữa tiệc hơn.

Thoáng cái, liền đến lúc “Cuối tuần yêu đương” quay hình.

Chương trình này, sở dĩ có cái tên như vậy, là bởi vì khách mời chỉ cần yêu nhau vào cuối tuần.

Chương trình được livestream, camera sẽ theo khách mời vào hai ngày cuối tuần, để khán giả xem họ yêu nhau.

Sau khi phát sóng xong, tổ biên tập sẽ phụ trách cắt nối biên tập thành 12 tập phát sóng.

Chương trình này không quay quá dài, tổng cộng chỉ có sáu ngày cuối tuần.

Chương trình thực tế tình yêu có kịch bản, nhưng kịch bản không phải là tất cả.

Đôi khi họ làm theo kịch bản, nhưng đa số cần khách mời tự mình phát huy.

Ngoại trừ Trì Lục và Bác Diên, còn có hai cặp khách mời khác tham gia.

Hai cặp này là ngôi sao của giới giải trí, có diễn viên và ca sĩ.

So ra, chỉ có Trì Lục và Bác Diên là ở bên ngoài vòng tròn.

Nhưng tin tức Bác Diên tham gia vừa được tiết lộ, không có gì bất ngờ lên thẳng hot search.

Thấy hot search, Trì Lục không hiểu sao cảm khái.

“Thầy Bác, anh thật là nổi tiếng.”

Mí mắt Bác Diên giật giật, nhìn cô: “Em nói gì vậy?”

Trì Lục bĩu môi, nháy mắt nói: “Là thật đó, chúng ta chỉ đang đợi tổ chương trình đến đón, chương trình còn chưa phát sóng mà fan đã biết anh sẽ tham gia.”

Bác Diên “Ừm.” một tiếng, không để ý những thứ này lắm.

Nhưng sau khi nghe Trì Lục nói, anh cũng mở Weibo lên xem.

Anh có một tài khoản hơn 20 triệu người theo dõi, nhưng nó không được sử dụng nhiều.

Trước kia khi còn làm biên kịch, thỉnh thoảng anh có chia sẻ mấy bài tuyên truyền, nhưng cũng rất ít.

Bác Diên nhìn một chút, đúng là anh đang lên hot search.

Là tin của bên marketing, nói rằng “Cuối tuần yêu đương” ngày mai livestream, Bác Diên đã xác nhận sẽ tham gia.

||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Chí Tôn |||||

Tin tức này vừa xuất hiện, cư dân mạng đã nhao nhao.

Là Bác Diên mà họ biết sao, vì sao anh đột nhiên tham gia chương trình này, anh sẽ yêu đương với ai?

Bác Diên nhìn xuống, thấy có người trả lời những dấu hỏi kia.

Anh mỉm cười nhẹ nhàng rồi đột nhiên nói: “Trì Lục.”

“Cái gì?”

Bác Diên chỉ vào: “Lên chương trình này…”

Anh nhìn vào đôi mắt Trì Lục, nói đùa: “…mối quan hệ của chúng ta sẽ được công khai.”

Trì Lục: “…Không phải chỉ là giả thôi sao?”

Bác Diên cười mà không nói, rũ mắt lưu lại mấy tấm ảnh.

Lên chương trình này, anh và Trì Lục sẽ hoàn toàn được cột chung lại với nhau, rất tốt.

Cho dù cô có không từ mà biệt lần nữa, cũng sẽ có người giúp anh tìm được cô..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio