Edit: Haan
Nhìn vẻ mặt của cô, Bác Diên cười nhẹ, thấp giọng: “Em thích không?”
“Vâng.
Em thích lắm.”
Trì Lục mím môi, đột nhiên ngửa đầu nhìn anh: “Còn nữa.”
Bác Diên bất ngờ, ngẩn ra: “Cái gì? “
Đối mặt với hình ảnh trong đôi mắt anh, Trì Lục thẳng thắn: “Món quà anh chuẩn bị cho em vào ngày tốt nghiệp, chắc chắn không chỉ có một bó hoa và một tấm thiệp.
Còn những thứ khác thì sao?”
Nghe vậy, Bác Diên cảm thấy có chút buồn cười.
Một Trì Lục như thế, anh đã gặp rất lâu về trước.
Trước kia, Trì Lục cũng sẽ mặt dày như vậy mà đòi quà anh.
Giữa cô và Bác Diên, hiếm khi ngượng ngùng điều gì, nếu cô muốn cô sẽ nói thẳng, không khách khí bao giờ.
Nghĩ vậy, anh không nhịn được nữa, liếc mắt nhìn cô: “Sao còn có người chủ động đòi quà như thế?”
“Ừm.” Trì Lục chỉ chính mình, “Nếu lúc trước anh chưa từng thấy qua, thì bây giờ em cho anh thấy rồi đó.”
Bác Diên bất đắc dĩ cười.
“Có.” Anh nhìn cô với đôi mắt sáng quắc và thì thầm: “Sẽ bổ sung lại cho em sau.”
Trì Lục nhíu mày, “Vì sao không phải bây giờ?”
“……”
Bác Diên im lặng, lạnh nhạt nói: “Còn chưa đến lúc.”
Trì Lục ngẩn người vài giây, chợt hiểu được.
Cô mím môi, ngấp nghé nói: “Hình như vậy… chuyện đó nói sau, anh nhớ là được rồi.”
Bác Diên tốt tính đồng ý: “Được rồi.”
Sau bữa tối, Bác Diên đưa cô đến khu vườn nhỏ mà cô không tìm thấy.
Sau khi đi dạo hai vòng, hai người về nhà thay quần áo ra ngoài tập thể dục.
“Đợi lát nữa anh chạy năm km, em chạy hai km.”
Trì Lục thương lượng cùng Bác Diên.
Bác Diên: “Ai chạy 5km?”
“Anh.” Trì Lục tuyệt đối không chột dạ, nhìn anh: “Thầy Bác, nếu anh không rèn luyện, anh sẽ mập đó, anh có biết không?”
Bác Diên tức giận với cô.
“Vậy tại sao em chỉ chạy hai km?” trong con ngươi anh đè nén nụ cười, sáng quắc nhìn cô: “Em không sợ mập sao?”
Trì Lục nháy mắt mấy cái, kéo giọng nói: “Sợ chứ, nhưng buổi chiều em nhận được tin nhắn của chị Tĩnh Nghi, chị ấy nói em không cần hà khắc với chính mình như vậy.”
“…”
Bác Diên để ý tới cách nói chuyện của cô, trầm mặc vài giây hỏi: “Vậy anh phải hà khắc với mình một chút hả?”
Trì Lục nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy.”
Cô nhìn anh, “Anh không hà khắc với mình, bạn gái có thể bị người khác cướp đi đó.”
Nghe vậy, Bác Diên rất nghiêm túc suy nghĩ về những lời này của cô.
Khi Trì Lục sắp không nhịn được cười, anh gật đầu, tỏ vẻ đồng ý: “Em nói đúng, hôm nay anh chạy mười km, em năm km.”
Trì Lục: “???”
Cô không hài lòng: “Tại sao?”
Bác Diên: “Ở lại với anh, em không muốn?”
Trì Lục nghẹn lại, môi mở ra, hình như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ hóa thành hai chữ: “Nguyện ý.”
Thầy Bác luôn nói chuyện mập mờ, cô cũng biết nói đó.
–
Cuối cùng, Trì Lục thành thành thật thật chạy xong năm km.
Các tế bào vận động của cô cũng không tệ, chạy xong năm km cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Bác Diên còn chưa chạy xong, cô thấy vậy quyết định đi đến cửa hàng bên cạnh mua hai chai nước.
Mặc dù vườn cây ăn quả khá xa xôi, nhưng vẫn có dân cư xung quanh.
Lúc đi tới cửa hàng, Trì Lục mới phát hiện cô không mang theo điện thoại di động, cũng không mang theo tiền.
Cô nháy mắt, quay đầu nhìn về phía anh quay phim phía sau: “Anh quay phim, anh có mang theo tiền không? Có thể cho tôi mượn 5 tệ được không?”
Anh quay phim vừa định đồng ý, trong tai nghe đã truyền đến giọng nói của PD: “Đừng cho cô ấy mượn! Xem cô ấy nghĩ cách thế nào, hoặc để cho thầy Bác anh hùng cứu mỹ nhân!”
Anh quay phim nghẹn một chút, nhìn Trì Lục: “Xin lỗi cô Trì, trên người tôi cũng không mang theo tiền.”
Trì Lục sửng sốt, cười nói: “Vâng, không sao.”
Cô môi dưới, nhìn nước khoáng: “Ông chủ, tôi có thể lấy một chai nước khoáng trước không? Đợi lát nữa sẽ có người đến trả tiền, tôi sẽ không đi đâu.”
Ông chủ nhìn cô, và những người theo sau, mỉm cười nói, “Tất nhiên có thể.”
Trì Lục cong môi cười: “Cảm ơn, lát nữa sẽ có người tới trả tiền, sẽ không quỵt đâu.”
“Tôi cũng không lo lắng.” Ông chủ cũng biết ăn nói, nhìn cô: “Cô rất xinh đẹp, tôi tặng cô luôn cũng được.”
“…”
Bên cạnh quầy hàng có một cái bàn và bốn cái ghế cố định, trên đó còn dán quảng cáo của một thương hiệu nào đó.
Trì Lục không thèm để ý, trực tiếp ngồi xuống.
Cô uống chầm chậm hơn nửa chai nước, cũng không vội vàng rời khỏi, thậm chí còn không nhờ quay phim nói với Bác Diên một tiếng là cô ở đây.
Khán giả nhìn hành động của cô, càng khó hiểu hơn.
[Trì Lục thì ở đây, còn thầy Bác vẫn đang chạy bộ.
Cô ấy cũng không mang theo điện thoại di, thầy Bác làm sao tìm được đây???]
[Đó là một bí ẩn!]
[Bên thầy Bác hình như đến vòng thứ chín rồi, để tui chờ coi có tìm được hông:))]
[Căp đôi này thật sự ngọt ngào quá, tôi xem cả ngày rồi!.