Dấu Răng

chương 57: 57: đừng gây tiếng động

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Hâm Còi

Trong một thoáng chốc, Trì Lục nghi ngờ có điều gì không ổn với tai mình.

Có lẽ, cô bị ảo giác.

Nhưng vừa ngước mắt lên thì gặp ngay nụ cười của Bác Diên, cô biết mình không nghe nhầm.

Người này thật sự vừa nói ra những lời khá ‘vô sỉ’ như thế.

Cô nghẹn lời không biết nên phản bác lại như thế nào.

Bác Diên cúi đầu nhìn cô, cọ cọ chóp mũi cô: “Sao không nói chuyện?”

Trì Lục: “…”

Cô còn có thể nói gì đây.

“Sao mà anh …” Cô tức giận nhìn anh, lẩm bẩm: “Vô liêm sỉ.”

Bác Diên cong khóe môi dưới, nhẹ giọng nói: “Em không thích anh như vậy sao?”

“…”

Trì Lục im lặng không lên tiếng.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau, bị đối phương hấp dẫn sâu sắc.

Trong mắt anh có nam châm, khiến cô bị thu hút, không nỡ rời mắt.

Bãi đỗ xe yên tĩnh, ngoại trừ tiếng động cơ và lốp xe cọ xát với sàn nhà.

Nhưng vì hiệu quả cách âm của cửa sổ không tệ, biến những âm thanh đó trở nên mơ hồ không chân thực.

Ánh đèn không sáng lắm, rải rác ở các góc khác nhau.

Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, mơ hồ để cô nhìn rõ dáng vẻ của anh.

Cũng không biết qua bao lâu, Bác Diên đột nhiên cúi đầu, ánh mắt nhìn cô như có lửa cháy, thấp giọng nói, mang theo bao nhiêu sự hấp dẫn câu người: “Em thật sự không muốn anh dỗ như thế này à?”

“…”

Trì Lục khẽ chớp mắt, dưới cái nhìn chăm chú của Bác Diên, như bị Bác Doanh bùa mê, kỳ lạ khiến Trì Lục gật đầu.

“Cũng không phải là không muốn.”

Cô thì thầm: “Xem biểu hiện của thầy Bác tối nay đã.”

Bác Diên nhướng mày, thuận lợi hôn xuống, thanh âm mơ hồ không rõ: “Ừ, trước tiên để thầy Bác thể hiện chút kỹ năng hôn em trước được không?”

Vừa dứt lời, anh giữ gáy cô lại, cúi đầu lấp môi Trì Lục.

Trì Lục đang ngồi trên người anh, tạo thêm cơ hội dễ dàng cho hành động của anh.

Tay anh lưu luyến quấn quýt sau gáy cô, những vết chai trên tay anh lưu lại trên làn da nhẵn nhụi của cô chút khó chịu.

Cảm giác tê dại lan rộng toàn cơ thể.

Cô mở miệng, đón nhận nụ hôn của anh một cách tự nhiên.

Chóp mũi hai người thỉnh thoảng cọ xát thân mật, đầu lưỡi Bác Diên duỗi ra, cuốn vào trong miệng Trì Lục, câu lấy đầu lưỡi đang không tự chủ được của cô.

Lúc làm điều này, anh trở nên dịu dàng từ tốn, không nôn nóng, như thể anh đang chứng minh cho Trì Lục thấy kỹ năng thực sự của mình như thế này.

Dù chỉ là một nụ hôn, cũng đủ khiến Trì Lục trở nên nóng hơn, có chút mất tự nhiên.

Cảm giác anh hôn mình khiến tận đốt xương cụt của cô tê dại, như có dòng điện đang chạy khắp cơ thể.

Một tay anh lưu luyến trên gáy cô, tay còn lại ôm lấy vùng lưng cô từ từ di chuyển lên, chạm vào da thịt nhẵn nhụi không chút khe hở.

Lông mi Trì Lục run rẩy, thân thể không tự chủ được dựa sát vào người anh: “Bác…”

“Hmm…”

Bác Diên thấp giọng đáp lại, thanh âm khàn hẳn: “Sao thế?”

Trì Lục lắc lắc chân, cắn môi anh nhắc nhở: “Đang trên xe.”

Bác Diên cau mày.

Anh dừng lại, chợt há miệng cắn vào chóp mũi vô, thanh âm như được Bác Doanhc trong một tầng nước, khàn khàn nói: “Trong xe thì sao?”

“…”

Nhìn Trì Lục hoảng sợ, Bác Diên tiếp tục hôn lên khóe môi cô, rồi lại cắn nhẹ một cái, ám chỉ nói: “Không phải càng thích hơn sao?”

Con ngươi Trì Lục gần như run lên.

Bác Diên mỉm cười: “Không à? Hay em không dám?’

Trì Lục không nhịn được, giơ tay vỗ nhẹ lên mặt anh một cái: “Đừng lộn xộn, em không muốn lên hot search đâu.”

Cô sợ ngày mai sẽ thấy tên mình trên hot search, nếu chuyện này bị lộ ra, Trì Lục cảm thấy mình nên nhảy sông cho rồi.

Bác Diên mỉm cười: “Chỉ có lo chuyện đó thôi à?”

Anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy anh sẽ cố nhẹ nhất có thể.”

Trì Lục: “…”

Anh cụp mắt nhìn cô, dỗ dành nói: “Em không gây ra tiếng động thì không có ai chụp được đâu.”

“…”

Mặt Trì Lục nóng lên, cả người như tôn được nướng chín, nhưng khi cô còn rối ren thì bắt gặp nụ cười của Bác Diên.

Sau vài giây nhận ra, cô tức giận đứng lên rời đi.

Bác Diên nén cười: “Sao vậy?”

Trì Lục trợn mắt nhìn anh, biết rồi còn cố hỏi.

Bác Diên tựa vào cổ cô cố nén tiếng cười xuống.

Anh cong môi trêu chọc: “Em tin thật sao?”

Trì Lục: “…”

Cô không nhịn được nữa, đẩy đầu anh ra: “Anh phiền quá đi.”

May mắn thay, cô thực sự nghiêm túc nghĩ chuyện này một chút, xem mức độ khả thi nó ở đâu.

Bác Diên khẽ cười, càng khiến Trì Lục thêm xấu hổ.

Cô tức giận nhìn anh, há miệng cắn một cái lên vai anh rồi than thở: “Cứng quá.”

Anh đè Trì Lục dưới thân mình, thấp giọng hỏi: “Không phải vừa đúng ý em là?”

Nhận ra Bác Diên đang muốn làm gì, Trì Lục chỉ có một ước muốn là lập tức nhảy khỏi xe.

Con người này, ngày càng không biết liêm sỉ là gì.

“Về nhà thôi.”

Trì Lục liếc anh: “Nhanh lên nào, em chưa ăn tối, đói quá.”

Bác Diên cười, cho cô một bậc thang: “Ừ về nhà sẽ đút em ăn no trước.”

Trước khi Bác Diên kịp nói câu tiếp theo, Trì Lục biết tỏng anh muốn gì.

Cô liếc anh một ánh mắt sắc lẻm: “Anh rút lại câu nói vừa rồi đi.”

Bác Diên: “…”

Anh cười: “Được rồi, nghe lời em.”

Buổi tới hơi kẹt xe, Trì Lục chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, trên môi vẫn còn cảm giác tê dại.

Nhưng không hiểu sao, cô lại cảm thấy mong đợi pha chút hồi hộp khẩn trương.

Trì Lục suy nghĩ một chút, cảm thấy bản thân thật sự có chút tham lam thân thể của Bác Diên, nếu không thì làm sao anh vừa nói cô đã nghĩ đến những điều rất dễ đỏ mặt đó.

Đơn giản, rất xấu hổ.

Cô yên lặng không nói gì, Bác Diên cũng không có cách nào nhìn xem tâm trạng cô hiện giờ là tốt hay xấu.

Trầm mặc một lúc, anh liếc nhìn Trì Lục: “Em mua những gì?”

Trì Lục nhìn anh: “Túi xách, với quần áo.”

“Hết rồi?”

“Còn giày, với một số trang sức và phụ kiện.”

Bác Diên gật đầu, nhướng mi hỏi: “Không có phần anh?”

Trì Lục: “Không có.”

Thật ra cô có mua.

Bác Diên nhướng mày nói đùa: “Thật à? Thầy Bác có chút bị tổn thương.”

Trì Lục: “Anh là phụ nữ đấy à?”

Bác Diên liếc cô.

Trì Lục nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không mua cho anh thì anh bị tổn thương, đàn ông vốn không nên để ý tiểu tiết như thế.”

Bác Diên cười: “Người khác anh không để ý, nhưng bạn gái anh không mua gì cho anh nên anh mới để ý.”

“…”

Anh nói hợp tình hợp lý, ngược lại khiến Trì Lục không biết nên nói gì nữa.

Cô liếc anh, hừ nhẹ: “Ồ.”

Trì Lục sờ sờ chân mày, nhẹ giọng nói: “Nhưng là em không vui, tại sao phải mua đồ cho anh?”

Bác Diên không còn lời nào để nói.

Nhìn thấy vẻ mặt nghẹn lại của anh, Trì Lục có cảm giác mình báo được thù rồi.

Cô cắn môi: “Anh giận à?”

Bác Diên: “Không.”

Anh sẽ không giận cô vì những chuyện lông gà vỏ tỏi này đâu.

Trì Lục mỉm cười, thắt dây an toàn, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Thầy Bác.”

“Ừ?” Bác Diên đáp: “Sao thế?”

“Có buồn không?” Trì Lục nhìn phong cảnh lướt nhanh bên ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Nếu anh buồn, chút nữa em dỗ anh.”

Bác Diên ngẩn ra, cười nói: “Được, lát nữa đợi em dỗ.”

Mượn đèn đỏ, anh móc ngón tay Trì Lục, lôi kéo động tác thân mật, để Trì Lục cảm nhận được nhiệt độ của mình.

Trì Lục nhìn xuống, tim đập thình thịch.

Cô cũng thích sự thân mật giữa cô và anh như vậy, cũng rất thích những động tác nho nhỏ đầy tinh tế giữa hai người thế này.

Rất kỳ lạ, những lúc như thế co có cảm giác tim Bác Doanh họ luôn luôn được kết nối với nhau.

Sau khi về đến nhà, Trì Lục nhìn anh: “Bác Doanh không sao chứ?”

Bác Diên: “Vẫn tốt.”

Trì Lục uhm một tiếng, chớp mắt: “Bác Doanh họ chắc cũng chưa ăn gì, anh làm nhiều một chút, để Bác Doanh họ xuống ăn chung.”

Bác Diên: “…”

Anh suy nghĩ vài giây, sau đó gật đầu: “Được rồi, xuống sớm một chút.”

Trì Lục không nói gì, nhịn không được hỏi: “Sao vậy, anh sợ em không xuống luôn à?”

Bác Diên thản nhiên thừa nhận: “Ừ, thực sự có hơi lo lắng điều này.”

Trì Lục thôi không nói nữa.

Lúc cô lên lầu, Bác Doanh đang ngủ trong phòng.

“Viên Viên, tối nay ăn gì?”

Viên Viên nhìn cô: “Chị Trì Lục, tâm trạng Bác Doanh không tốt lắm, không muốn ăn.”

Trì Lục cười: “Được rồi, em đi làm hai món đi, lát nữa đem xuống dưới chúng ta cùng ăn cơm.”

Viên Viên gật đầu: “Vâng ạ, vậy chị muốn ăn gì?”

Trì Lục suy nghĩ một chút: “Bác Doanh thích ăn cá om dưa chua, trong tủ lạnh có cá không?”

“Có ạ.”

“Vậy làm món đó đi, với thêm một món thịt nữa, cô nàng thích ăn.”

“Vâng ạ.”

Giao việc cho Viên Viên xong, Trì Lục đi lại phòng Bác Doanh, cô gõ cửa, bên trong truyền ra giọng nói buồn buồn: “Viên Viên, chị không đói.”

Trì Lục nhướng mày mở cửa đi vào.

Nghe tiếng động, Bác Doanh vén chăn liếc nhìn, trông thấy Trì Lục, cô sửng sốt: “Sao cậu lại lên đây?”

Trì Lục nghe vậy thì giỡn: “Tớ không thể lên đây?”

Cô ngồi xuống bên cạnh Bác Doanh, chọt chọt lên gò má của cô ấy: “Tớ về xem Trì Tiểu Trì một chút.”

Bác Doanh bĩu môi: “Trì Tiểu Trì đằng kia kìa, cậu đem nó đi đi, tớ muốn ngủ mà nó cứ ở đây làm phiền tớ hoài.”

Trì Lục cười: “Phiền cậu thật à?”

Cô nhìn hành động của Trì Tiểu Trì, cắn môi: “Nó đang ở cùng với cậu.”

Trì Tiểu Trì khác với những con mèo con khác, nó ngoan ngoãn lại dịu dàng, hơn nữa có thể hiểu tiếng người, cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của người khác.

Có lúc những động vật nhỏ như thế này còn biết cách chia sẻ ấm áp hơn cả con người.

Trì Tiểu Trì có lẽ cũng cảm nhận được tâm trạng chán nản của Bác Doanh nên luôn nằm bên cạnh cô, lặng lẽ chia sẻ với Bác Doanh.

Nghe được Trì Lục nói chuyện, Trì Tiểu Trì nâng đầu nhỏ lên nhìn cô một cái rồi đi về phía này.

Trì Lục cười một tiếng, với tay nhấc bé mèo nhỏ lên.

Cô đưa tay vuốt vuốt đầu nó, ấm áp nói: “Trì Tiểu Trì, chị Bác Doanh của chúng ta đang không vui, em mau dỗ chị ấy đi.”

Bác Doanh: “Nó nghe không hiểu đâu.”

“Nó hiểu mà.” Trì Lục hừ nhẹ, cầm tay trước của Trì Tiểu Trì quơ quơ: “Nào nào, lại cầm tay chị Bác Doanh cái nào, nói cho chị ấy vui lên có được không?”

Bác Doanh vừa định từ chối mấy hành động ngốc nghếch thế này thì Trì Tiểu Trì đột nhiên thoát khỏi vòng tay Trì Lục, nhẹ nhàng bước đến bên cô.

Nó giẫm lên chăn, ánh mắt màu lam thâm thúy nhìn cô, sau đó nằm xuống, đưa tay trước giơ về hướng Bác Doanh.

“…”

Sững sờ vài giây, Bác Doanh trợn tròn mắt, dường như không tin vào mắt mình: “Nó… nó cũng thông minh quá đi mất.”

Trì Lục hừ nhẹ, kiêu ngạo nói: “Đương nhiên rồi, nó là Trì Tiểu Trì đó.”

Bác Doanh bật cười, ngây thơ giơ tay ra nắm lấy tay của Trì Tiểu Trì một cái, nhẹ giọng nói: “Cám ơn mày nha.”

Trì Tiểu Trì giống như nghe hiểu, thò đầu ra cọ cọ vào lòng bàn tay Bác Doanh.

Cảm xúc dưới lớp lông thú, khiến cho tâm tình Bác Doanh trở nên tốt lên trong phút chốc.

Hai người ở trong phòng chọc mèo, Trì Lục quan sát sắc mặt Bác Doanh, híp mắt cười: “Sao rồi, tâm trạng tốt lên chưa?”

Bác Doanh: “Là Trì Tiểu Trì dỗ tớ, không phải cậu.”

Trì Lục nghe vậy cũng không cãi lại: “Vâng vâng vâng, Trì Tiểu Trì kia là tớ mang về, cũng đại diện cho tớ.”

Bác Doanh nghẹn.

Trì Lục buồn cười xoa xoa đầu cô nàng: “Cậu còn có anh cậu mà.”

Trông cô nàng kìa.

Bác Doanh ngẩn người, nhỏ giọng nói: “Cậu cũng có bạn trai với em gái đó.”

Trì Lục: “Ai là em gái.”

Bác Doanh trợn tròn mắt nhìn, chỉ tay vào bản thân: “Chẳng phải tớ không phải sao?”

Cô tức giận: “Này Trì Tiểu Lục cậu chưa bao giờ xem tớ là em gái đúng không?”

Trì Lục cười, nghiêm túc nhắc nhở cô: “Bác Doanh, nếu tớ nhớ không lầm thì chúng ta bằng tuổi.”

“Muộn hơn mấy ngày thì cũng là em gái nha.”

Bác Doanh dương dương đắc ý nói: “Dù sao tớ cũng nhỏ hơn cậu.”

Trì Lục: “…”

Cô không còn lời nào để nói, cũng không muốn cãi lại: “Nhanh lên, chúng ta xuống lầu ăn cơm.”

Bác Doanh: “Ổng xuống bếp?”

“Ừ.”

Mắt Bác Doanh sáng lên, lập tức lồm cồm Bác Doanh dậy: “Vậy đi liền, hưởng chút hào quang của cậu nha, có thể ăn cơm ổng nấu nữa rồi.”

Trì Lục: “…”

Có phải hưởng hào quang từ cô hay không thì Trì Lục không biết, nhưng cô xác định dù không có mình thì tối nay Bác Diên cũng sẽ tự mình xuống bếp.

Bác Diên không phải dạng người nói nhiều, ngoại trừ đôi lúc thích trêu chọc Trì Lục ra thì anh luôn luôn có nhiều cách thức duy trì giáo dục với Bác Doanh.

Anh với Bác Doanh, loại tình cảm đó, là thứ Trì Lục rất ngưỡng mộ.

Trước kia có đôi khi Trì Lục cực kì hâm mộ hai người này.

Cô là con một, dù có anh em hộ nhưng cách xa nhau nên cơ bản thì chẳng có qua lại gì nhiều.

Thỉnh thoảng ba mẹ về quê thăm ông bà, Trì Lục cũng không chơi cùng với đám người đó.

Cho nên tới nay, đối với cô thì tình cảm ruột thịt giữa Bác Diên và Bác Doanh là một điều gì đó khiến Trì Lục vô cùng ao ước.

Ba người xuống lầu.

Viên Viên làm cá om dưa chua và thịt kho, Bác Diên cũng làm cá kho, sườn heo, cùng với canh và chút đồ ăn kèm, đều là món Bác Doanh thích ăn.

Trì Lục nhìn, không nhịn được cười: “Ăn cơm ăn cơm, đói muốn chết rồi.”

Mắt Bác Doanh sáng lên: “Quào, hôm nay thật có lộc ăn.”

Bác Diên nhìn em gái: “Rửa tay chưa?”

Bác Doanh vừa mới kéo ghế định ngồi xuống, cô dừng lại, lúng ta lúng túng nói: “Em đi liền.”

Bác Diên quét mắt nhìn Bác Doanh hỏi: “Muốn uống cái gì?”

Bác Doanh ngạc nhiên nhìn anh: “Coca được không?”

Bác Diên: “Không.”

Bác Doanh nghẹn: “Vậy anh hỏi làm gì?”

“Mùa đông lạnh còn uống coca, em thấy thích hợp không?” Bác Diên lạnh lùng nói: “Trà sữa uống không?”

Bác Doanh: “Uống.”

Cô nhìn Trì Lục, nhỏ giọng nói: “Tối nay hình như ổng không bình thường, còn cho phép tớ uống trà sữa nữa.”

Trì Lục: “…”

Cô nhìn Bác Doanh một cái, gật đầu bất đắc dĩ: “Ừ, có thể hôm nay ký được vài hợp đồng lớn.”

Bác Diên nghe hai người to nhỏ nói chuyện, cũng không biết nên đáp lại thế nào.

Trà sữa rất nhanh được giao tới, Bác Doanhn họ ăn được một lát thì có.

Bác Doanh rất vui vẻ, ngay lập tức cũng không cảm thấy có gì sai.

Bác Diên nhìn một chút rồi thu hồi tầm mắt.

Trì Lục cúi đầu cười, cảm thấy thật thú vị.

Cô đang suy nghĩ thì tay bị người khác nắm lấy, trong chén có thêm một miếng sườn.

Bắt gặp ánh mắt của Bác Diên, anh nói nhỏ: “Ăn nhiều một chút.”

Trì Lục cong môi: “Vâng.”

Nghe được âm thanh của hai người, Bác Doanh cũng nhiệt tình nói: “Trì Tiểu Lục tối nay đừng ăn kiêng nữa, ăn nhiều chút đi, nếu không được thì lát nữa kéo anh tớ đi chạy cho tiêu hao thể lực.”

Đến cuối cùng, bốn người mặc dù không có khẩu vị nhưng đã chén sạch một bàn thức ăn lớn.

Lúc Bác Doanh và Viên Viên đi, còn cần vịn vào tường để đứng vững.

Trì Lục cảm thấy buồn cười: “Có chút hơi quá.”

Bác Doanh quay lại nhìn Trì Lục, nghiêm túc gật đầu: “Thật sự no quá luôn.

Tụi tớ về đây, hai người nghỉ sớm chút.”

Bác Diên gật đầu: “Nhớ khóa cửa cẩn thận.”

“Em biết rồi.”

Thu dọn xong đống hỗn độn, Trì Lục đứng dựa bên tường, thực sự là quá no.

Bác Diên rửa chén xong bước ra ngoài, trông thấy Trì Lục vẫn đang đứng ở góc tường, tay cầm điện thoại.

Anh đứng tại chỗ nhìn chằm chằm cô một lúc, buồn cười.

“Vẫn còn đứng?”

Trì Lục gật đầu một cái, cười nhẹ: “Thực sự là em no quá.”

Bác Diên cười, rũ mắt nhìn chằm chằm cô một hồi: “Anh tắm trước.”

Trì Lục gật đầu: “Anh đi đi.”

Bác Diên đáp lại, bước đi được hai bước, anh bỗng nhiên đứng lại.

“Trì Lục.”

“Vâng?” Trì Lục dời sự chú ý từ điện thoại qua người Bác Diên: “Sao vậy anh?”

Bác Diên bước tới trước mặt cô hỏi: “Có muốn cùng nhau không?”

Vừa dứt lời, không đợi Trì Lục kịp trả lời, điện thoại cô bị người đàn ông cướp lấy, mang người đến phòng tắm.

Cả quá trình quá nhanh khiến Trì Lục không kịp phản ứng.

Nhiệt độ nước trong phòng tắm tăng cao, cửa kiếng bị hơi nước mờ ảo che phủ không thấy rõ bên ngoài, mà ở ngoài cũng không thể thấy được tình huống bên trong phòng tắm.

Trì Lục như cá gặp nước, để cho Bác Diên dễ dàng xâm nhập.

Quần áo cô ướt nhẹp, dính chặt trên da thịt.

Cô cảm nhận rõ ràng bàn tay đàn ông, nghe thấy tiếng hít thở phảng phất bên tai.

Tiếng va chạm hòa cùng tiếng nước chảy róc rách, trong bóng đêm càng khiến âm thanh trở nên mê muội, khiến người khác khó lòng chịu đựng.

Yết hầu Bác Diên dao động, đè cánh tay cô lại rồi hôn xuống.

Trì Lục như nhũn ra, có chút không thể chịu đựng nổi sự trêu chọc của Bác Diên.

Trong khoảnh khắc, cô cảm thấy thân thể này không còn là của mình, cũng không thể kiểm soát được nữa.

Cô rõ ràng muốn cự tuyệt một chút, cũng như không thể chịu đựng được nữa, nhưng có chút gì đó muốn chủ động chịu đựng tất cả cảm xúc ấy, thậm chí còn đáp lại anh.

“Thầy Bác…” Cô nhẹ giọng rên lên, giọng nói thút thít như tiếng mèo con khẽ kêu.

Người đàn ông thấp giọng đáp lại, yết hầu lên xuống, đôi mắt chứa đầy vọng không thể che giấu khiến trái tim cô run lên.

“Anh ở đây.” Anh đáp lại, cho Trì Lục một cảm giác bảo bọc an toàn.

Tiếng nước chảy trong phòng tắm không biết làm cách nào dừng lại, mọi thứ chung quanh đều bị khuếch đại.

Tiếng hít thở, còn có cảm giác của người bên cạnh, mọi thứ, đều được truyền vào tai, bắt Trì Lục tiếp nhận.

Trì Lục không còn giãy giụa nữa nhưng không thể từ bỏ, cô bị Bác Diên hôn, căn bản không thể nói được lời nào.

Hai người lăn lộn trong phòng tắm rất lâu, nước từ bồn tắm làm ướt hết sàn nhà khiến nó trở nên ẩm ướt.

Trì Lục cảm thấy, Bác Diên lần này có chút tàn nhẫn.

Từ phòng tắm bước ra, anh còn có chút không ổn, khi trở lại giường, Trì Lục nhắm mắt, cảm nhận ánh sáng lập lòe dưới trần nhà.

Cổ họng cô khàn đặc, không muốn nói chuyện hay cử động chút nào.

Đột nhiên Bác Diên tiến lại cắn một cái ở thân dưới Trì Lục.

Trì Lục ngẩn người, trợn mắt nhìn anh: “Anh… Anh… Làm gì thế?”

Ánh mắt Bác Diên thâm thúy đen nhánh như mực không thể tan biến, anh mơ hồ thấp giọng nói: “Dỗ em.”

“…”

Lấy lòng cô, muốn cô thoải mái.

Trì Lục theo bản năng muốn cự tuyệt: “Không muốn…”

Toàn thân Trì Lục đỏ bừng, sau khi cảm nhận được động tác của Bác Diên, cô thực sự muốn chết vì xấu hổ xen lẫn giận dữ.

Bác Diên cúi đầu, dừng ở nơi rậm rạp hôn xuống, khiến cô không còn cách nào kháng cự.

“Đừng…” cô hừ nhẹ.

“Cái gì đừng?”

Anh chậm rãi nói: “Rõ ràng, đây mới là dỗ dành.”

“…”

Trì Lục nhắm mắt, căn bản không muốn nhìn thấy một màn xấu hổ thế này, cũng không có cách nào tiếp nhận được.

Cô biết Bác Diên muốn làm gì, và ý định sẽ làm gì.

Cô không thực sự muốn, nhưng cũng không thể từ chối.

Sự thật thì cả cơ thể và trái tim đều là sự vui sướng khi được Bác Diên phục vụ lấy lòng thế này.

Mắt Trì Lục khẽ run, giống như cánh quạt khẽ lay động.

Sau đó cô nhắm mắt lại, cảm nhận tất cả những gì anh trao, cảm nhận hơi ấm của anh, cảm nhận niềm vui anh dành cho mình.

Thanh âm mập mờ hư ảo trong phòng ngủ truyền ra, làm cho người nghe có thể đỏ mặt tía tai.

Trì Lục lấy tay mình ngăn ánh sáng trên trần nhà, cắn môi cố gắng không để bản thân phát ra tiếng rỉ.

Dần dần giọng cô trở nên cao hơn, thích cổ vũ thêm cho những gì người đàn ông đang làm bên dưới.

Gió ngoài cửa ngừng thổi, ánh đèn trong phòng dường như mờ ảo đi.

Tầm mắt Trì Lục trở nên mơ hồ, cả người giống như chiếc thuyền lênh đênh trên biển, không thể dừng lại, nhẹ nhàng tới lui.

Không biết qua bao lâu, đến khi Trì Lục thở chạm được đỉnh cao của cảm, Bác Diên mới bỏ qua cho cô, thay đổi phương thức dỗ dành.

Anh vừa tiến vào, vừa cúi đầu hôn lên môi cô, khàn giọng hỏi: “Mệt à?”

Trì Lục: “…”

Cô không muốn nói chuyện, vừa nghĩ đến những gì Bác Diên đã làm ban nãy, cô vừa xấu hổ vừa hưởng thụ.

Trong mơ hồ lại có chút cảm giác tự hào.

Cảm xúc tự hào ấy cô cũng không lý giải được, đại khái bởi vì người đàn ông như anh lại nguyện ý vì cô mà cúi đầu lấy lòng mình, nguyện ý vì cô mà dỗ dành từng chút một.

“Sao anh còn chưa xong nữa?” Trì Lục suy nghĩ rồi bật ra câu hỏi.

Bác Diên nghe vậy thì cắn vào cằm cô, thì thầm: “Không có lương tâm.”

Trì Lục: “…”

Cô cảm thấy, mình rất có lương tâm.

Bác Diên hôn cô, bên dưới vẫn tiếp tục động tác của mình.

Anh dịu dàng, nhưng cũng không hề kiềm chế.

Đến cuối cùng, Trì Lục cảm nhận được sức mạnh của anh, nghe tiếng anh thở bên tai, cùng với mọi thứ của anh hiện bây giờ dành hết cho cô.

Lăn lộn không biết bao nhiêu lần, đến khi Trì Lục trên giường thiếp đi, tay Bác Diên vẫn đang di chuyển.

Cô bất đắc dĩ mở mắt nhìn anh: “Anh chưa xong nữa sao? Em mệt lắm, rất buồn ngủ.”

“Em không cần cử động mà.”

Bác Diên hôn lên má cô, thì thầm: “Ngủ đi.”

Trì Lục: “…”

Nhưng tay anh vẫn đang trên người cô, thử hỏi làm sao cô ngủ được chứ!

Trì Lục mở mắt, đối diện với đôi mắt hoa đào thâm thúy kia.

Yên tĩnh vài giây, Trì Lục chủ động giơ tay ôm anh, nhẹ giọng dỗ dành: “Được rồi thầy Bác.”

Cô thì thầm: “Họ không yêu anh, nhưng em yêu anh.”

Bác Diên dừng lại, hạ mắt nhìn cô.

Trì Lục nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nhưng nếu anh làm một lần nữa, thì em không yêu anh nữa.”

Bác Diên khàn giọng cười một tiếng, hôn lên mắt cô, cười hỏi: “Thật à?”

“Vâng.”

Trì Lục cảm thấy mình mệt chết đi được, trịnh trọng gật đầu: “Thật, ngủ đi.”

Bác Diên: “Được.”

Yết hầu anh nhẹ nhàng di chuyển, một cái hôn nhẹ rơi xuống bên tai cô: “Anh cũng yêu em.”

Vô cùng, vô cùng.

Là một thứ tình yêu đời này không thể dứt bỏ.

Trì Lục cười, chủ động dựa vào lồng ngực anh: “Em biết.”

Cô nhắm hai mắt, lẩm bẩm: “Ngủ đi, ngày mai em vẫn ở đây mà.”

Trì Lục biết Bác Diên không vui điều gì, việc ba mẹ anh ra nước ngoài, sự thật là ảnh hưởng khá nhiều đến anh.

Mặc dù họ đối với anh không tốt, cũng không dành tình yêu thương cho anh, nhưng chung quy, đó vẫn là thân sinh ra anh, người nuôi anh lớn.

Trì Lục hiểu được cảm xúc hiện giờ, cũng hiểu được tâm trạng của Bác Diên.

Có đôi khi cô nghĩ mình là một đứa trẻ may mắn.

Ba mẹ cô tuy mất sớm, nhưng dù sao họ cũng rất yêu thương và chìu chuộng Trì Lục.

Bác Diên Bác Doanh không giống vậy, cả hai đều khao khát tình yêu nhưng lại chưa từng có được, cũng chưa từng được hưởng thụ.

Trong thế giới nội tâm của anh, lúc nào cũng lo được lo mất rất nhiều thứ.

Bác Diên cười, ôm cô càng chặt hơn nữa.

“Được.” Anh nắm tay Trì Lục, nhẹ nhàng nói: “Mỗi ngày đều ở đây.”

Còi: Soft xỉu tui ;; _ ;;.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio