Có lẽ là do cả đêm không chợp mắt được, nên trên đường đi đến tiệm sửa xe, tôi cảm thấy có chút mơ hồ, vừa đi vừa nghĩ, nếu như lát nữa Lưu Kỳ khiến tôi lúng túng, thì tôi phải làm như thế nào mới ổn.
Nói thật lòng, bảo tôi phải xuống nước với tên Lưu Kỳ kia, tôi vẫn không bằng lòng cho lắm.
Nhưng con người vẫn phải đối mặt với thực tế, chú của hắn là ông chủ của cửa hàng sửa xe là sự thật, cha tôi đánh bạc nợ chú hắn ta cũng là sự thật, nếu như hôm nay tôi không đến xin lỗi, cha tôi sẽ khó xử, đây cũng là sự thật.
Nhà nghèo khó thì khó sinh ra được quý tử, không phải về mặt giáo dục, mà là sau khi bước chân vào xã hội.
Ví dụ, con cái của những thương gia, từ nhỏ đã biết tiền từ đâu đến, hàng hóa đi ra từ đâu.
Con cái của các gia đình quan viên chính phủ, từ nhỏ đã biết được cách lợi dụng quyền lực trong xã hội.
Đối với đứa trẻ có người cha là lưu manh trên xã hội như tôi đây, muốn thành công khó như lên trời, đây không phải là đang hạ thấp cha tôi, mà thật sự cha tôi rất khó để có thể chỉ ra được quy tắc của xã hội này cho tôi, cho dù tôi học có tốt đến đâu, thì vẫn bị yếu thế hơn trong xã hội này.
Đương nhiên, không phải nói học hành không có tác dụng, cá nhân tôi cảm thấy thông qua xã hội xã tiếp thu, nhận thức được nhiều thứ hơn.
Vừa đi vừa nghĩ ngợi, tôi đã đến tiệm sửa xe, nhìn thấy tôi bước vào, mấy người học việc đến trước tôi đều rất ngạc nhiên, thậm chí còn có hai người lén giơ ngón tay cái về phía tôi, có lẽ là đang khen ngợi tôi tối qua đánh Lưu Kỳ rất đúng.
Tôi còn chưa đáp lại, thì chú của Lưu Kỳ, cũng chính là ông chủ của tiệm sửa xe này, Lưu Hoa vừa từ phòng làm việc đi ra, nhìn tôi cười vẫy vẫy tay về phía tôi, ra hiệu bảo tôi đi đến đó, tôi hít thở sâu rồi đi đến trước mặt ông ấy.
Lưu Hoa là một người đàn ông cao to, nước da trắng trẻo, đầu chải chuốt, ngoài mặt nhìn đúng kiểu một người tốt bụng, nhưng người quen đều biết rằng, ông ta là một kẻ bụng dạ xấu xa, thường xuyên thay đồ không tốt cho khách.
Bởi vì tên của ông ta so với Lưu Đức Hoa thiếu chữ Đức, vì vậy chúng tôi thường gọi sau lưng ông ta là Lưu Thiếu Đức.
Nhìn khuôn mặt mập mạp đỏ bừng của Lưu Thiếu Đức, tôi nặn ra nụ cười nịnh bợ: “Chú Lưu, cháu đển để xin lỗi, hôm qua cháu có chút bực, nên đã cùng Lưu Kỳ...”
Lưu Thiếu Đức phất phất tay, không để tôi nói hết, độ lượng nói: “Cháu cũng thật là, trẻ con cãi nhau không phải điều bình thường sao, vậy mà cháu còn muốn bỏ đi không làm nữa, không có gì đâu, chuyện của cháu với Lưu Kỳ, chú đá giúp cháu đánh tiếng rồi, sau này mọi người vẫn là bạn tốt của nhau, cháu đi thay quần áo rồi đi làm việc đi.”
Tôi có chút bất ngờ, không ngờ Lưu Thiếu Đức lại bỏ qua một cách dễ dàng như vậy, ngây người ra vài giây, sau đó vội vàng cúi đầu cảm ơn.
Lưu Thiếu Đức vỗ vỗ vai tôi, sau đó cười cười, quay người đi vào phòng làm việc.
Mãi cho đến khi ông ta đi xa rồi, tôi vẫn chưa lấy lại ý thức của mình.
Đúng lúc đó, một người cùng đến học việc với tôi, chạy đến trước mặt tôi, đấm vào ngực tôi một cái, cười nói: “Anh Lãng, vận may của anh đến rồi đấy, sáng nay Lưu Kỳ đã bị cảnh sát bắt đi rồi, nói cái gì mà hình như là hắn ta trấn lột tiền của học sinh ấy.”
Miệng tôi há to ra nói: “Lưu Kỳ bị bắt rồi?”
Cậu ta gật đầu hai cái nói: “Sự thật đấy, chính mắt em nhìn thấy, còn bị còng tay bằng còng số tám mà.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được gạt sang một bên, chẳng trách hôm nay Lưu Thiếu Đức lại bỏ qua dễ dàng như vậy.
Tôi cười cười gật đầu nói “cảm ơn” sau đó đi vào phòng thay đồ, sau khi thay đồ xong, tôi nhanh chóng ra ngoài làm việc.
Vốn dĩ cho rằng hôm nay sẽ là một ngày vui vẻ, ai ngờ rằng, trong lúc ăn cơm trưa, điện thoại của tôi vang lên, là cha tôi gọi đến, tôi vốn dĩ muốn nghe rồi, nhưng nghĩ đến chuyện tối qua ông ấy đánh tôi một cách tàn nhẫn như vậy, tôi liền tức giận tắt máy.
Không lâu sau, cha tôi lại gọi tới, tôi chững lại vài giây, cuối cùng vẫn nghe máy, nhưng giọng điệu rất cứng nhắc: “Có chuyện gì?”
Đầu giây bên kia vang lên giọng nói yếu ớt: “Lãng.... Cứu cha...”
Tôi vội đặt bát cơm xuống, lớn giọng nói: “Cha làm sao vậy?”
Cha tôi thì thào nói nhỏ: “Cha ở nhà, mau về đi.”
Tôi chết lặng, sau đó chạy như bay ra khỏi cửa, chạy nhanh đến nỗi còn bị ngã một cú đau đớn.
Hơn hai mươi phút sau, tôi chạy đến nhà,vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, sân nhà đầy vết máu, mấy chiếc xe đạp dựa ở tường bị đạp đổ, thùng rác bị hất tung, bay đầy sân.
Cha tôi đang dựa vào nền bê tông trước sảnh bê vết máu, sàn nhà cũng đầy máu, chảy máu nặng nhất là bàn tay, tay trái cầm tay phải, máu chảy ra từ ngón tay.
Không sai, máu chảy ra như nước vậy, vô cùng đáng sợ.
“Cha, cha sao vậy?” Tôi hét lên, nhanh chóng chạy đến chỗ ông ấy, giữ chặt lấy cánh tay.
Răng ông ấy va vào nhau, nhỏ giọng nói: “Hầu Lai Tử bảo cha trả tiền...nếu không trả tiền...thì hắn sẽ thu lại căn nhà này, tối qua hắn cùng với lão Lưu bẫy cha, trên tờ giấy nợ đã viết thêm một số , tối qua cha được chiếu cố, nên không nhìn kĩ...”
Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của ông ấy, câu chửi thề từ trong miệng tôi được nín lại, phiền não vò đầu hai cái, tôi chạy đến đỡ ông ấy dậy: “Bị thương ở đâu rồi? Có đi được không? Chúng ta đến bệnh viện.”
Hai mắt đầy nước mắt, cha tôi nói: “Không....không đi được....Chân của cha bị chém mấy đao liền.”
Lúc này tôi mới để ý, quần của cha tôi thấm đầy máu tươi, đặc biệt là trên đầu gối, mấy vết thương vô cùng sâu, tôi tức giận chửi thề một tiếng, mấy giây sau lấy điện thoại gọi cho Tiền Long.
Một lúc sau, Tiền Long lái xe đến trước cửa nhà, giúp tôi đỡ cha tôi lên xe.
Mười mấy phút sau, chúng tôi đến bệnh viện gần nhất.
Trước cửa phòng phẫu thuật, tôi đi đi đi lại trên hàng lang với bộ đồ đẫm máu, đầu óc vô cùng hỗn loạn, Tiền Long vỗ nhẹ vào vai tôi an ủi.
Đúng lúc đó, cửa phòng phẫu thuật mở ra, một vị bác sĩ đeo khẩu trang đi ra, lạnh lùng hỏi: “Ai là người nhà của bệnh nhân.”
“Tôi...là tôi.” Tôi đứng vững vàng, vội vàng hỏi: “Cha tôi sao rồi?”
Bác sĩ cau cậu lại: “Ngón trỏ và ngón giữa của tay phải có tìm được nữa không?”
“Cái gì? Ngón tay của ông ấy không còn nữa?” Tôi ngây người ra, đứng im tại chỗ, lúc này quá vội vàng, chỉ biết tay phải của cha tôi không ngừng chảy máu, thật sự không chú ý đến việc ngón tay không còn nữa.
Bác sĩ trợn mắt nói: “Nếu có thể tìm được thì nhanh chóng đi tìm, thời gian quá lâu, tìm được cũng không có tác dụng.”
Tiền Long vò đầu, nói: “Ở nhà cậu hả? Tôi quay về tìm xem.”
Bác sĩ lên tiếng: “Ngoài ra, đi đóng tiền phí phẫu thuật đi.”
Tôi nuốt nước bọt, hỏi: “Cần khoảng bao nhiêu?”
Bác sĩ nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi nói, bộ phận hành chính sẽ nói cụ thể cho cậu sau, nhưng nếu như không nằm viện và không tính phí truyền nước biển thì cần khoảng một vạn, nếu như cha cậu làm việc trong hợp tác xã thì có thể được giảm một phần.
Nói xong, bác sĩ quay người đi vào phòng phẫu thuật.
Tôi ngây người ra, đầu óc quay cuồng, một vạn! Tôi đi đâu tìm được số tiền lớn như vậy.
Sau vài giây trầm ngâm, tôi lấy điện thoại ra, nhìn số điện thoại của Dương Thần, do dự một lúc, cuối cùng không gọi, tiếp tục nhìn xuống dưới, nhìn thấy số điện thoại của một người bạn học cùng trường, trước kia có quan hệ rất tốt với tôi, điều kiện gia đình cũng tốt.
Không lâu sau đó, người bạn học đó nghe điện thoại, nhỏ giọng hỏi: “Anh Lãng, có chuyện gì vậy?”
Tôi cắn môi nói: “Khuê Tử, cậu có nhiều tiền, tôi muốn....”
Chưa đợi tôi nói hết, đối phương đã từ chối: “Anh Lãng, tháng sau được không? Tháng này sinh nhật bạn gái em, em phải tiết kiệm tiền để mua dây chuyền cho cô ấy, ngại quá, không giúp anh được.”
Gọi liền mấy cuộc điện thoại, kết quả đều giống nhau, lúc mới nghe điện thoại thì rất nhiệt tình, đến lúc tôi hỏi mượn tiền, thì ai cũng bắt đầu kêu khổ, kêu không có tiền, tôi đứng dựa vào tường, ngây người ra nhìn màn hình điện thoại, muốn châm một điếu thuốc.
Tiền khó vay, phân khó ăn, trước kia chưa từng có khó khăn như thế này, luôn cảm thấy nếu như có chuyện gì, anh em tốt nhất định sẽ giúp đỡ tôi, bây giờ sự thật bày ra trước mắt, tôi ngoài việc cười khổ ra, còn có thể làm gì.
Tôi còn chưa kịp lấy bật lửa ra, một cô y tá đi đến trước mặt tôi nói: “Này, ở bệnh viện không được hút thuốc, anh không biết sao?”
Tôi bóp trán một cái, cúi đầu nói: “Xin lỗi.”
Cô y tá đó đi ngang qua tôi, đi chưa được hai bước, cô ấy quay người lại, quan sát tôi một lượt, sau đó tháo khẩu trang xuống, chớp chớp mắt nói: “Ồ, là anh sao, tiểu lưu manh?”
“Cô là... Hồ Thiên Tiêu?” Tôi ngẩng đầu lên nhìn, không ngờ cô y tá này chính là cô gái mà đánh tôi ở tiệm thịt nướng tối qua.
Đúng lúc này, một bóng người từ cầu thang chạy xuống, thở hổn hển, chưa đứng vững, đã vội vàng nắm lấy cánh tay tôi hỏi: “Hoàng thượng gọi điện thoại cho tôi rồi, nói cha cậu bị người ta chém, người không sao chứ?”