Lớp học trong phút chốc rơi vào yên lặng, Vương Hữu Phúc cầm chắc ly giữ nhiệt, ngồi phía sau lớp học nghe mọi người phát biết, nghe đến lúc này, nhịn không được ho khan một tiếng, sau đó khoé miệng mang nét hiền từ liền cong lên.
Bạn cùng lớp giống như là đột ngột bị bật chốt mở, toàn bộ đều bộc phát một trận cười.
Có vài bạn nữ nhát gan mới đầu còn không dám cười, cố gắng kiềm chế, sợ Lục Tinh Diên tìm mình gây phiền toái.
Thế nhưng những người khác vẫn đang cười, vả lại người mở miệng nói lời chấn kinh này là Thẩm Tinh Nhược vẫn còn đang đứng vững như bàn thạch, cho nên căn bản là không ai sợ, thế là các cô ấy cũng yên tâm mà phá ra cười.
Đầu Lục Tinh Diên hơi nghiêng nghiêng, lưng tựa vào ghế ngồi, liếm liếm đằng sau rãnh răng.
Có cái gì đáng cười chứ.
Cậu nhìn quanh một vòng, lại nhìn từ trên xuống dưới mấy đứa bạn thân thân ai nấy lo đang cười đến sắp tắt thở tới nơi –
Người khác cười thì thôi đi, Lý Thừa Phàm và Triệu Lãng Minh hai đứa này có tư cách gì mà cười cậu chứ?
Cậu đạp vào chân ghế Lý Thừa Phàm, mặt mũi đầy vẻ ‘Có cái gì đáng cười mày tưởng rằng mày không cần chuẩn bị bài sao,’ ‘Con mẹ nó mày còn cười nữa tao cho mày đi gặp ông bà liền đấy,’ Lý Thừa Phàm lúc này mới hơi hơi kiềm chế, ráng nhịn cười.
“Phụt phụt –”
Thật là, buồn cười quá, hoàn toàn không nhịn được a ha ha ha ha ha!
Lục Tinh Diên không còn cách nào khác, ánh mắt lại quay trở lại bục giảng.
Thẩm Tinh Nhược thế mà lại không cười, thần sắc cực kì tự nhiên, đối đầu với ánh mắt của cậu, vẫn là một bộ dáng cao cao tại thượng, có vẻ như muốn nói ‘Nhìn tôi làm gì?’, ‘Bị sắc đẹp tuyệt thế của tôi làm cho mất hết hồn vía rồi sao?”
Không hổ là Khổng Tước vua của các loài chim, lúc nào cũng có thể sẵn sàng chiến đấy, một lời nghe không lọt liền có thể oán người ta đến mức vĩnh viễn không thể thoát thân nổi.
Lục Tinh Diên bực mình ba giây, nhịn một chút.
Được rồi, cậu rất đàn ông, không thèm động thủ với mấy đứa con gái.
Cuối tuần tới là kì thi giữa kỳ.
Đối với những kì thi lớn như thi giữa kỳ, mọi người vẫn tương đối coi trong.
Dù sao vừa mới có điểm liền sẽ trực tiếp họp phụ huynh, đồng thời cũng ảnh hưởng trực tiếp đến chất lượng học tập sinh hoạt của nửa học kỳ còn lại.
Sau khi kết thúc lần chia sẻ các loại kinh nghiệm học tập, Vương Hữu Phúc lại lảm nhảm vài ba câu tổng kết, dặn dò mọi người cuối tuần ráng ôn tập cho tốt.
Cuối tuần này tất cả học sinh đều không trở về nhà.
Bởi vì hôm thứ tư, thầy giáo môn số học và cô giáo địa lý đã bàn qua, cuối cùng đã quyết định chiều thứ bảy sẽ tăng thêm hai tiết học, để cho đám gà con có thể qua được kì thi dễ dàng.
Khó có được cuối tuần ở lại trường.
Vốn định thứ bảy có thể ngủ nướng một giấc, thế nhưng mới sáng sớm liền nghe thấy các học tỷ lớp mười hai lầu trên lục đục lục đục, phòng ngủ lại rất gần với cầu thang, các học tỷ khối mười hai vội vàng đi tự học buổi sáng, tiếng bước chân và tiếng trò chuyện nối liền không dứt.
Sau khi Thẩm Tinh Nhược bị đánh thức, thực sự không ngủ được nữa, dứt khoát rời giường, cùng Địch Gia Tĩnh đi chạy bộ buổi sáng.
Thạch Thấm và Lý Thính hai người ngược lại trong hoàn cảnh nào cũng có thể ngủ được, Thẩm Tinh Nhược và Địch Gia Tĩnh ra cửa, cả hai cô nàng vẫn không hề có động tĩnh.
Thẩm Tinh Nhược cùng Địch Gia Tĩnh đi xuống lầu, thấy trong tay Thẩm Tinh Nhược cầm một xấp tài liệu, Địch Gia Tĩnh thuận miệng hỏi một câu, “Tinh Nhược, đây là cái gì vậy?”
Thẩm Tinh Nhược đang xem điện thoại, trực tiếp cầm tư liệu đưa về phía cô nàng.
Địch Gia Tĩnh nhận lấy mở ra, vừa đi xuống vừa hiếu kỳ hỏi, “Đây là tập đọc hiểu sao, từ vựng có chút cao siêu nha.”
“The Economist,” Thẩm Tinh Nhược nhìn cô nàng một cái, “Hôm qua lúc cậu chia sẻ kinh nghiệm không phải có nói, cậu đọc The Economist sao?”
The Economist là một ấn bản tin tức và các vấn đề quốc tế bằng tiếng Anh được phát hành hàng tuần, The Economist được sở hữu bởi The Economist Newspaper Ltd. và được biên tập tại City of Westminster, London, Anh. (Nguồn: Wikipedia.)
Địch Gia Tĩnh khựng lại, xoắn xoắn tóc, cười nói, “Tớ chỉ là thử đọc lướt qua, dù sao từ vựng cũng quá nhiều mà.”
Nói xong, cô nàng mới chú ý tới góc phải ngoài cùng có chữ The Economist.
Thẩm Tinh Nhược “Ừ” một tiếng, cũng không hỏi thêm, lại tiếp tục xem điện thoại.
Ánh nắng buổi sáng có phần thanh tĩnh, gió thổi mang theo từng đợt khí lạnh.
Trên đường chạy có năm sáu học sinh đang chạy bộ, còn có lẻ tẻ vài người thong thả đi bộ dọc theo đường chạy, trong tay còn cầm theo sách đọc.
Thẩm Tinh Nhược dừng lại bên cạnh một máy tập thể dục, làm động tác ép chân, muốn khởi động làm nóng người.
Địch Gia Tĩnh cũng học theo cô duỗi duỗi chân.
Hai người vừa chạy được nửa vòng, thì có một đám bạn học nam đập đập bóng, đàn đàn đám đám đi về phía sân thể thao nhỏ.
Địch Gia Tĩnh nhìn theo, nói: “Hình như là nhóm Lý Thừa Phàm Triệu Lãng Minh bọn họ.”
Nếu có Lý Thừa Phàm và Triệu Lãng Minh, vậy chắc chắn là không thể thiếu Lục Tinh Diên, Thẩm Tinh Nhược dừng lại nhìn qua, nhận thấy khoảng cách quá xa, trừ bỏ có thể nhận va vóc dáng của bạn nam, hoàn toàn không thể nhìn ra cụ thể là ai với ai.
Thẩm Tinh Nhược: “Thị lực của cậu thật tốt.”
Địch Gia Tĩnh: “…”
Thẩm Tinh Nhược thật ra chỉ là nghỉ gì nói nấy, nhưng là khi rơi vào trong tai Địch Gia Tĩnh, không hiểu thế nào, lại có ý châm chọc.
Cô nàng giải thích nói: “Bạn học chung đã lâu, dáng dấp vẫn là tương đối quen thuộc.”
Một đoàn người đi đến gần.
Thẩm Tinh Nhược lúc này mới nhìn rõ, quả nhiên là đám người Lục Tinh Diên.
Đi sân thể thao nhỏ chơi bóng thì phải đi qua đường chạy, nhìn thấy hai cô đang chạy bộ, Triệu Lãng Minh nhiệt tình chào hỏi: “Thẩm Tinh Nhược! Địch Gia Tĩnh!”
Lý Thừa Phàm còn hướng hai cô huýt sáo, “Thấy không, đây chính là các nữ thần rất biết chăm sóc bản thân, mới sáng sớm đã đi chạy bộ rồi.”
Thẩm Tinh Nhược cùng Địch Gia Tĩnh đều chậm bước chân, chào hỏi với mọi người.
Lục Tinh Diên bị chèn ép ở giữa, hình như còn chưa tỉnh ngủ, toàn thân đầy vẻ buồn ngủ không mở nổi mắt.
Cậu mặc áo chơi bóng rổ, trên đầu cột chỏm tóc để tránh dính mồ hôi, đẹp trai còn đẹp trai hơn, nhưng nhìn qua có vẻ giống như bị nữ quỷ hút cạn sinh khi, dáng vẻ giống như có thể nằm lăn ra ngủ bất cứ lúc nào.
Thẩm Tinh Nhược đúng là có chút khác nước, thấy bình nước khoáng trong tay cậu, rất tự nhiên đưa tay nói: “Lục Tinh Diên, cho tôi uống miếng nước.”
Lục Tinh Diên cũng rất tự nhiên đưa tới.
Thuận tiện còn uể oải trêu chọc một câu, “Chân cậu ngắn như vậy, còn chạy bộ cái gì.”
Thẩm Tinh Nhược cũng không thèm để ý đến cậu, uống vài ngụm nước xong, vừa vặn nắp bình vừa hời hợt nói: “Cậu cũng không phải là Jordan, không phải vẫn chơi bóng rổ đấy à?”
Michael Jordan: là một cầu thủ bóng rổ nhà nghề nổi tiếng thế giới của Hoa Kỳ đã giải nghệ. Anh được xem như một trong những cầu thủ bóng rổ vĩ đại nhất mọi thời đại, một trong những ấn tượng lớn nhất trong cộng đồng thể thao ở thời đại của mình và là người đã đem lại sự phổ biến rộng khắp môn bóng rổ của NBA ra toàn thế giới trong thập niên và thập niên . (Nguồn: Wikipedia)
Lục Tinh Diên nhẹ mỉm cười.
Tâm trạng Thẩm Tinh Nhược rất tốt, nhìn chằm chằm chỏm cây không an phận dựng thẳng trên đầu cậu, thuận miệng giảng đạo một chút, “Lục Tinh Diên, cậu đi đường có thể có sinh khí một chút có được không, ban đêm mơ gặp nhiều chuyện không nói cùng biết nên bị rút cạn sinh lực rồi sao?”
Lục Tinh Diên thanh tỉnh trong nháy mắt, xém chút đã thốt ra một câu: “Làm sao cậu biết?”
“Chưa tỉnh ngủ thì lo ngủ thêm một chút nữa rồi hãy đi ra ngoài làm hại nhân gian, nếu như cậu có thể dùng một nửa nhiệt tình trong việc chơi bóng rổ vào việc học, thì làm sao không thể thi được bốn trăm điểm chứ?”
“ … Không đúng, chuyện bốn trăm điểm cậu còn muốn nói bao lâu nữa, không cho qua được à?”
“Cậu thi không đủ điểm, còn không cho tôi nói sao?”
Thật ra chuyện này cũng không thể trách Thẩm Tinh Nhược, từ lúc cô dọn vào Lục gia, Bùi Nguyệt suốt ngày lẩm ba lẩm bẩm oán niệm Lục Tinh Diên, còn nói cậu từ lúc lên cấp ba đến giờ chưa từng thi qua bốn trăm điểm, Thẩm Tinh Nhược nghe nhiều, trong đầu cùng toàn là bốn trăm điểm bốn trăm điểm.
Lục Tinh Diên hất cằm, đầu óc trống trơn nhưng lá gan rất lớn, trực tiếp buông lời hù doạ: “Được thôi, nếu lần này tôi thi đủ điểm thì tính thế nào?”
“Cậu muốn thế nào?”
Cậu nheo mắt lại, trong mắt hiện lên vẻ trêu tức, “Thi được thì cậu liền đồng ý với tôi một điều kiện, còn cụ thể … đợi tôi nghĩ xong rồi nói, quá lắm cũng chỉ để cậu làm trâu làm ngựa cho tôi mấy ngày thôi, đừng sợ.”
Thẩm Tinh Nhược nghiêng đầu dò xét cậu, yên lặng một lát, đột nhiên nói: “Tôi phát hiện cậu học hành thì chẳng ra sao cả, nằm mơ thì ngược lại làm rất tốt.”
?
Thẩm Tinh Nhược: “Cậu thi được hay không được bốn trăm điểm đều không liên quan gì đến tôi cả, tại sao tôi phải đồng ý với điều kiện của cậu?”
Cô thuận tay kéo dây cột tóc trên đầu Lục Tinh Diên xuống, che khuất ánh mắt cậu, “Nằm mơ tiếp đi.”
???
Con mẹ nó, sao lại không phát triển theo kịch bản gì hết vậy?
Giấc mộng của Lục Tinh Diên vỡ tan trong nháy mắt, Thẩm Tinh Nhược đem bình nước nhét vào trong tay cậu.
Vén vén tóc lộ đôi mắt, cậu có thể nhìn thấy Thẩm Tinh Nhược lui về sau hai bước, hẳn là tiếp tục chạy bộ rồi.
Cô gái này thật đúng là.
Uống nước của cậu còn diss cậu, thật là không có chút gì gọi là bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm gì cả.
Lục Tinh Diên giật dây cột tóc xuống, rồi cột tóc lại cho đàng hoàng, vừa nhìn theo bóng lưng của Thẩm Tinh Nhược, vừa mở bình nước suối khoáng.
Kỳ lạ ở chỗ, cậu con mẹ nó đây mới sáng sớm đã bị sỉ nhục một trận, thế mà đầu cũng không còn mê man buồn ngủ, tai thính mắt tinh, một hơi ném sáu quả ba điểm cũng không thấy mệt chút nào đâu.
Đợi cậu uống xong, Lý Thừa Phàm bên cạnh mới bất tri bất giác nói một cậu, “Không đúng, Diên ca, nước này Thẩm Tinh Nhược vừa mới uống rồi.”
Lục Tinh Diên liếc cậu, không đáp lời, chỉ lấy mặt đối mặt, lại uống liền một hơi ba hớp.
Uống qua thì sao?
Tao muốn uống liền uống.
Thẩm Tinh Nhược và Địch Gia Tĩnh chạy thêm ba vòng.
Chạy xong, hai người đi ra bên ngoài mua đồ ăn sáng.
Sau khi ăn bữa sáng xong, Thẩm Tinh Nhược đi thẳng đến phòng tự học, Địch Gia Tĩnh nói là còn quên đồ gì đó, muốn đi về phòng ngủ một chuyến, hai người chia nhau ở cổng trường mỗi người đi một ngả.
Lúc Địch Gia Tĩnh trở về phòng ngủ, Lý Thính cùng Thạch Thấm đều đã rời giường.
Lý Tính vừa rửa mặt xong, đang bôi kem dưỡng ẩm, thấy Địch Gia Tĩnh trở về, lên tiếng chào hỏi với cô.
Địch Gia Tĩnh cũng chào cô ấy một tiếng, sau đó lại nhìn quanh phòng ngủ một vòng, hỏi “Thấm Thấm đâu?”
“Buổi sáng ít người giặt quần áo, cậu ấy đi xếp hàng chờ máy giặt rồi.” Lý Thính bôi kem dưỡng ẩm xong, nhìn thấy trong tay Địch Gia Tĩnh cầm theo bánh rán, hai mắt toả sáng, “Ây dà, Tĩnh Tĩnh, cậu mua bữa sáng nha.”
Địch Gia Tĩnh đang định nói gì đó, đột nhiên dừng lại, đổi chủ đề, “Ặc, cái này, cái này không thể cho cậu, đây là bừa sáng Tinh Nhược mua cho Thấm Thấm, cậu ấy đi tự học rồi, nhờ tớ mang về giúp.”
Nghe xong lời này, Lý Thính thu tay về, “Ồ” một tiếng, trên mặt đầy vẻ không vui.
Địch Gia Tĩnh đem bữa sáng để lên bàn của Thạch Thấm, lại quay người hỏi Lý Thính, “Tớ còn có bánh quy và sữa tươi, cậu chờ một chút, tớ lấy cho cậu.”
Lý Thính quay đầu, lúc này khuôn mặt mới có vẻ tươi cười, tiến lên ôm lấy cô bạn, “Vẫn là Tĩnh Tĩnh cậu tốt nhất.”
Địch Gia Tĩnh cười cười, không nói gì.
Lý Thính tối hôm qua ở phòng ngủ có nói sáng nay muốn đi dạo phố cùng đám con gái bên ban ba, nếu như buổi chiều không kịp trở về học bù, thì nhờ các cô yểm trợ một chút.
Lúc này lại tuỳ tiện ăn một chút bánh quy và sữa tươi, thay quần áo xinh đẹp, liền vội vội vàng vàng ra cửa.
Thạch Thấm trở về, thấy Địch Gia Tĩnh ở phòng ngủ, thuận miệng hỏi một câu, “Này Tĩnh Tĩnh, buổi sáng cậu đi đâu vậy?”
“Tớ đi chạy bộ với Tinh Nhược, cô ấy đi thẳng đến phòng tự học rồi, tớ có vài thứ quên mang theo, nên quay trở lại.” Địch Gia Tĩnh vừa lật sách, vừa nói, “Đúng rồi, có để phần cho cậu cái bánh rán, chắc là hơi nguội rồi.”
Thạch Thấm đợi giặt quần áo một hồi lâu, đang đói đến mức đầu váng mắt hoa, nhìn thấy bánh rán chẳng khác nào nhìn thấy lương thực cứu tế, “Á” một tiếng, “Tĩnh Tĩnh cậu là bạn cùng phòng thần tiên gì sao! Tớ đang đói muốn chết rồi! Đang chuẩn bị thả thùng đồ xuống rồi đi mua điểm tâm đây.”
“Thuận tiện thôi.”
Địch Gia Tĩnh cười cười.
–
Sắp đến kì thi giữa kỳ, mấy tiết học bù cuối tuần hình như cũng không khó khăn đến vậy.
Trong lúc nghỉ ngơi, có người thỉnh thoảng bàn luận về ngày kỷ niệm thành lập trường diễn ra sau kì thi.
Lần kỷ niệm thành lập trường này được cử hành ở đại lễ đường của Minh Lễ.
Lễ đường của Minh Lễ hai năm trước mới được xây sửa lại, có sức chứa lên đến một ngàn năm trăm người.
Thế nhưng học sinh của cả ba khối cộng lại cũng phải hơn bốn ngàn người rồi, chắc chắn không có cách nào tất cả đều cùng vào xem hết được.
Mọi người chính là đang bàn bạc xem làm sao vào được, Hà Tư Việt đột nhiên cầm một xấp vé đi vào lớp học, đứng trên bục giảng thông báo: “Vé tham dự ngày kỷ niệm thành lập trường đã phát xuống rồi, mỗi ban chỉ được mười vé, có ai muốn đi xem bạn mình biểu diễn thì có thể lên nhận, tới trước lấy trước…”
Cậu mới nói được đến đây, dưới lớp đều nhao lên một trận: “Tớ tớ tớ!”
Không đợi cậu nói tiếp, một đám gà con giống như vòi rồng cuốn lên trên bục giảng, quét sạch sành sanh mười tấm vé.
Hà Tư Việt nhìn cùi vé trụi lủi, dở khóc dở cười.
Xuống khỏi bục giảng, cậu trêu ghẹo nói với Thẩm Tinh Nhược: “Lần này chắc chắn là bởi vì có cậu lên sân khấu biểu diễn, cho nên mọi người mới nhiệt tình dữ vậy.”
Thẩm Tinh Nhược còn chưa kịp tiếp lời, Lục Tinh Diên nhẹ mỉm cười lên tiếng, ngồi bên trái cô nói, “Cái này có gì đâu mà phải tranh giành, không phải chỉ là ngày kỷ niệm thành lập trường thôi sao, nhàm chán.”
“…”
Thẩm Tinh Nhược liền tặng cho cậu một ánh mắt ‘Vậy thì cậu đừng có mò tới nhé.’
Rất nhanh đã đến kì thi giữa kỳ.
Lần thi giữa kỳ này vẫn thể theo truyền thống của Minh Lễ, so với lần thi tháng trước đó, thì đề bài có vẻ dễ thở hơn rất nhiều.
Thi xong, tất cả mọi người đều nhẹ nhỏm thở ra.
Hôm sau chính là kỷ niệm ngày thành lập trường, sau khi kết thúc một loạt bài thi, Thẩm Tinh Nhược căn bản là muốn vác ba lô đến phòng luyện đàn, nhưng đám học bá trong trường thi vô cùng chăm chỉ hiếu học cũng rất khát khao háo thắng.
Thi xong một cái, hơn phân nửa học sinh đều chen chúc đến – chỗ ngồi của Thẩm Tinh Nhược.
“Thẩm Tinh Nhược, câu hỏi đọc hiểu số ba cậu chọn cái gì?”
“Câu nghe cuối cùng cậu biết điền cái gì không Thảm Tinh Nhược, tớ nghe mãi vẫn không nghe ra được!”
“AACDC, đoạn đọc hiểu thứ nhất có phải chọn cái này không?!”
…..
Lục Tinh Diên từ đỉnh Quang Minh đi xuống tới, liền thấy chỗ ngồi hạng nhất trường thi của Thẩm Tinh Nhược như gấu trúc quốc bảo đi vây xung quanh, một đám gà con líu ríu vây quanh cô.
Phải nói thêm là nhóm cá mè một lứa trên đỉnh Quang Minh của cậu không hề có chút xấu hổ nào, còn có chút tự hào vênh mặt mà nói: “Thẩm Tinh Nhược đúng là quá ngầu, dung mạo xinh đẹp thì thôi còn học giỏi như vậy.”
Lý Thừa Phàm: “Đúng vậy, ngày thường đám bên ban hai kia suốt ngày vênh mặt, đều con mẹ nó không biết thi cử ra sao, bây giờ còn không phải khép nép hỏi đáp án của Thẩm Tinh Nhược sao, hứ.”
Lục Tinh Diên liền buồn bực, “Con mẹ nó cũng không phải hỏi đáp án của mày … Mày kiêu ngạo cái gì?”
Lý Thừa Phàm rất thẳng thắn, “Thẩm Tinh Nhược là người của lớp chúng ta, đây không phải là cảm giác vinh dự tập thể sao?”
“…”
“Mày có thể im miệng được rồi đấy, cô ấy cũng không thèm dạy đứa ngồi trên đỉnh Quang Minh như mày đâu, cái gì mà cảm giác vinh dự tập thể chứ.”
Lý Thừa Phàm chắc chắn là fan ruột của Bạch Khổng Tước, không hề nghĩ ngợi liền phản bác, “Diên ca lời này của mày hình như không đúng, Nhược tỷ người đẹp tâm thiện, căn bản cũng không phải loại người như mày nói, mày không phải là ghen tị cậu ấy …?”
“Tao ghen tị gì với cô ấy? Lý Thừa Phàm mày câm miệng cho tao, đừng có một chuyện mà nhai hoài nhai mãi thế.”
“Diên ca mày đừng tức giận quá vậy, bạn ngồi cùng bàn ưu tú thì mày nên vui vẻ mới phải.”
Triệu Lãng Minh cũng thuận tiện nói thêm vào một câu.
Ánh mắt Lục Tinh Diên đảo qua chỗ khác.
Triệu Lãng Minh không nhận thấy gì, còn vỗ vai Lý Thừa Phàm bày ra vẻ mặt tiếc nuối nói: “Lần trước Thẩm Tinh Nhược đàn dương cầm hay như vậy, chủ yếu là do cậu ấy vô cùng xinh đẹp, haizz, lần này không xem được vẫn rất đáng tiếc.”
Lục Tinh Diên vốn dĩ muốn mắng cậu vài câu, đột nhiên thay đổi chủ đề, “Không xem được cái gì, kỷ niệm ngày thành lập trường?”
“Đúng vậy, khó khăn lắm mới tới kỷ niệm ngày thành lập trường thả cho nửa ngày nghỉ, đương nhiên là phải đi ra ngoài chơi rồi, bọn mình đi đâu đây, không thì đi chơi board games đi?”
Games chơi trên giấy như cờ tỷ phú, domino …
Lục Tinh Diên lừng khừng, cả nửa ngày cũng không nói ra lời.
Lý Thừa Phàm bọn họ bình thường con mẹ nó thích nhất là tham gia náo nhiệt, phân cũng muốn đi ngửi một chút xem rốt cuộc là thối đến mức nào.
Cậu còn tưởng không cần phải nói, mấy tên này nhất định sẽ kiếm được vài tấm vé.
Không đi được?
Vậy mấy thứ rác rưởi này có tới cũng đâu có ích lợi gì?
- Hết Chương -