Edit: Bội Bội
—————————
Cầm được phí bịt miệng của Lục Tinh Diên, cả ngày Thẩm Tinh Nhược đều không trêu chọc cậu nữa.
Nghe Lục Tinh Diên nói tối nay sẽ đến tiết tực học buổi tối, lúc cô mua trà sữa, còn thuận tay mua cho Lục Tinh Diên một trà sữa matcha.
Thôi thì coi như cầm tiền của người ta thì phải thành tâm một chút, đồng thời còn phải kèm theo dịch vụ khuyến mãi ưu đãi nữa.
Lấy lòng bằng trà sữa, Thẩm Tinh Nhược đang đứng trước tiệm văn phòng phẩm đợi Thạch Thấm và Địch Gia Tĩnh.
Không lâu sau, hai cô bạn từ tiệm văn phòng phẩm đi ra.
Thạch Thấm thấy cô đang uống một ly, trong tay còn xách thêm một ly nữa, ngạc nhiên hỏi: “Tinh Nhược, một mình cậu uống hai ly à, hay là mua cho Nguyễn Văn?”
“Mua cho Lục Tinh Diên.”
Thẩm Tinh Nhược rất thản nhiên.
Thạch Thấm hỏi thêm hai câu, Thẩm Tinh Nhược cảm thấy cũng không có gì phải giấu giếm, liền đem chuyện phí bịt miệng của Lục Tinh Diên nói lại một lần từ đầu tới đuôi.
Thạch Thấm cười không dứt, “Này tớ phát hiện, cậu và Lục Tinh Diên ngồi cùng bàn thế mà lại rất tốt nha, hồi trước tớ còn tưởng cậu ta rất hung dữ, là loại người một lời nghe không lọt tai liền đánh người, ta, nhưng mỗi lần nghe cậu kể lại, sao lại cảm thấy cậu ta có chút ngu ngơ, ha ha ha ha ha…”
Thẩm Tinh Nhược: “Cậu ta vốn là ngu ngơ.”
Hai người vừa chê vừa cười cả một đường, Địch Gia Tĩnh đi phía bên kia của Thạch Thấm, không chút vui vẻ, cũng không hề nói gì, Thạch Thấm cố tình hỏi vài câu, cô nàng cũng chỉ miễn cưỡng trả lời vài ba chữ.
Thạch Thấm và Thẩm Tinh Nhược đều cho rằng cô nàng là bởi vì thi không tốt, nên tâm trạng sa sút, còn cố gắng không nói gì liên quan đến việc thi cử.
Về đến phòng học ngồi xuống không được bao lâu, Lục Tinh Diên và đám Lý Thừa Phàm ôm bóng rổ tiến vào.
Cả người Lục Tinh Diên đầy mồ hôi, ném quả bóng rổ xong liền đứng dưới cây quạt, kéo kéo cổ áo đồng phục mùa hè để thổi gió, rồi còn nói linh tinh cái gì mà trường học rõ ràng là có tiền nhưng mà keo kiệt, không chịu gắn máy lạnh này nọ.
Thẩm Tinh Nhược kéo góc áo cậu, sau đó đẩy ly trà sữa matcha kia qua.
“Gì đây.” Lục Tinh Diên vô thức cúi đầu, thấy ly trà sữa được đẩy tới trên bàn, cậu cầm lên nhìn, “Cái này là cái gì, cho tôi sao?”
Thẩm Tinh Nhược “Ừ” một tiếng.
“…Thẩm đại tiểu thư, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à?”
Thẩm Tinh Nhược là đang uống ly trà sữa của mình, cũng không rảnh đi cãi nhau với cậu, cũng không ngẩng đầu lên, thản nhiên lật sách, chỉ ném ra một câu: “Dù sao cũng là dùng tiền của cậu mua, uống hay không uống tuỳ cậu.”
Vừa đúng lúc chuông báo tiết tự học buổi tối vang lên, lớp phó trực nhật bước lên bục giảng, đề nghị mọi người giữ yên lặng.
Lục Tinh Diên thuận thế ngồi xuống, khoé môi cong cong, cà lơ phất phơ lùi ra sau, không nhanh không chậm nói tiếng cám ơn.
Sau đó cậu cầm ly trà sữa matcha kia lên, nhìn về phía Lý Thừa Phàm lắc lắc.
Khoé mắt đầu mày đều là vẻ khoe khoang.
Lý Thừa Phàm không chịu nổi bộ dạng đắc ý này của cậu, đạp một cước vào không khí, lại ngẩng đầu la lớn: “Báo cáo lớp phó, Lục Tinh Diên uống trà sữa trong lớp.”
Đám gà con trong phòng bởi vì một câu nói này của cậu ta mà nhao nhao cả lên, đồng loạt ngóc đầu dậy, nhìn chằm chằm về phía Lục Tinh Diên.
Lớp phó đang đứng trên bục giảng cũng nhìn sang.
Thế nhưng Lục Tinh Diên chỉ là cầm ly trà sữa trên tay, còn chưa có uống.
Người thật sự đang uống, là Thẩm Tinh Nhược ngồi bên cạnh cậu.
Thẩm Tinh Nhược khựng lại hai giây, quay đầu, rất bình tĩnh lườm Lý Thừa Phàm một chút.
Lý Thừa Phàm bị doạ sợ, “Lớp phó tớ rút lại báo cáo.”
“Phụt –“
“Lý Thừa Phàm mày bị ngu à.”
“Thật đúng là thằng dở hơi.”
Trong phòng học vang lên tiếng khúc khích cười thầm.
Thẩm Tinh Nhược đẹp người đẹp nết đa tài đa nghệ còn học giỏi, với lại vừa mới kéo lớp học vị trí nhất khối, vốn chính là báu vật của lớp, uống trà sữa thì thế nào.
Lớp phó vỗ vỗ lên bàng, lại nâng mắt kính lên, thẳng thắn mà nói: “Mọi người im lặng! Trường học không có quy định không được uống trà sữa trong tiết tự học buổi tối, Lý Thừa Phàm cậu đừng có làm loạn nữa.”
Lý Thừa Phàm đắc tội nữ thần, cũng không dám nói nhiều nữa, chỉ giơ hai tay lên đầu hàng.
Thế mà lớp phó được một tấc lại muốn tiến thêm một bước cảnh cáo cậu ta: “Lý Thừa Phàm, cậu mặc quần đồng phục lại cho đàng hoàng.”
Trường học cũng không có quy định tiết tự học buổi tối không được xắn quần đồng phục lên mà.
Quả thực là một mũi tên bắn hai con chim.
Lý Thừa Phàm im lặng, không dám nói gì nữa, đành phải thả ống quần đồng phục xuống.
Quay đầu nhìn lại, Lục Tinh Diên đang cầm ly trà sữa, còn quay về phía cậu bày ra tư thế mời rượu, vẻ mặt có vẻ vô cùng muốn ăn đòn.
Nhưng mà cậu thật sự đấu không lại Lục Tinh Diên thì làm sao bây giờ.
Cái tên Lục Tinh Diên này chính là tương đối bốc đồng, có phần hào sảng, còn hơi nông nổi nữa.
Trêu chọc Lý Thừa Phàm xong, thấy Thẩm Tinh Nhược yên lặng uống trà sữa đọc sách, cậu có vẻ ghen tị, nhân lúc Thẩm Tinh Nhược buông ly giấy xuống, đột ngột cầm qua dò xét, “Trà sữa này của cậu là vị gì, hình như không giống cái của tôi.”
Cậu nhìn cái ly của Thẩm Tinh Nhược là ly giấy, còn của mình là ly nhựa, lúc này mới cảm thấy hiếu kỳ.
Nhìn sang tờ giấy dán bên cạnh nhãn hiệu, vẻ mặt bình tĩnh trong nháy mắt liền chuyển hoá thành vẻ không thể tin được, “Trà đào ô long kem sữa, hai mươi hai … Cái đệch, ly của tôi chỉ có tám tệ, cậu mua cho tôi ly trà sữa có tám tệ, còn cậu thì uống cái hai mươi hai?”
Thẩm Tinh Nhược nghiêng đầu nhìn cậu, không nói gì, nhưng trên măt hiện rõ vẻ – “Thế nào mua cho cậu mà còn ý kiến ý cò”, “Mua cho cậu là đã phước đức ba đời rồi cậu còn chọn này lựa nọ à?”
Giờ phút này Lục Tinh Diên vô cùng nghi ngờ, ly trà sữa matcha tám tệ trên tay mình là hàng khuyến mãi từ ly trà đào ô long kem sữa cũa cô.
Cậu chọt chọt cái ly giấy một chút, đưa gần lại ngửi ngửi.
Thấy cậu có ý đồ muốn làm bẩn ly trà sữa của mình, Thẩm Tinh Nhược đưa tay che ống hút lại.
Lục Tinh Diên đẩy tay cô ra, “Tôi thử một chút, không dùng ống hút của cậu đâu.”
Cậu trực tiếp mở nắp ra, dọc theo vành ly nhấp một hớp.
Kem sữa của tiệm này ngọt thơm và nhiều hơn những tiệm khác, vốn dĩ là phải mở ra uống lớp kem sữa trước, chỉ là Thẩm Tinh Nhược vừa mới ăn cơm xong, không muốn uống quá ngọt, mờ dùng ống hút hút phần trà dưới đáy.
Lục Tinh Diên nhấp một ngụm lớn, vị ngọt béo làm cậu nổi da gà ngay tức thì, cậu vốn không phải rất thích đồ ngọt, ngay lúc đỏ nhả ra không được mà nuốt xuống cũng không xong, một lúc lâu cũng không nói ra lời.
Cầm ly trà sữa matcha hút mấy hớp cứu mạng, cậu mới bớt ngán, “Con gái các cậu đều thích uống loại này nhỉ, cái ly hai mươi hai tệ của cậu con mẹ nó ngọt quá, mém chút nữa đầu độc chết tôi rồi.”
Thẩm Tinh Nhược: “…”
Nghe cậu lẩm bẩm trà sữa matcha còn tốt hơn gì gì đó, Thẩm Tinh Nhược đột nhiên để sách xuống, vẫy vẫy tay về phía cậu, ra hiệu cho cậu tới gần.
Thẩm Tinh Nhược thường xuyên gọi Lục Tinh Diên tới gần, sau đó tiến gần bên tai Lục Tinh Diên, bắt đầu tiến hành quá trình nhục nhã bằng lời nói.
Bị nhục nhã nhiều lần, Lục Tinh Diên còn đặt luôn một cái tên cho hành động này – “cú đánh ở cự ly gần.”
Đưa mắt nhìn thấy động tác vẫy gọi quen thuộc, cậu không nhúc nhích, thế nhưng trong lòng lại thôi thúc kiểu như ‘Muốn nhìn xem cậu còn có thể dùng phương pháp gì để nhục nhã người khác nữa.’
Chần chờ một lát, Lục Tinh Diên vẫn là nhích lại gần, lúc đến gần còn rất cảnh giác hỏi một câu, “Cậu lại muốn làm gì?”
Thẩm Tinh Nhược lấy ra một túi khăn giấy từ trong ngăn kéo, mở ra, rút ra một tờ, ngón trỏ cầm lấy tờ khăn giấy, trực tiếp chụp lên môi cậu, sau đó lau lau vết sữa còn đọng lại dọc theo môi cậu.
Động tác này quá bất ngờ chỉ trong một cái chớp mắt, Thẩm Tinh Nhược hình như đã nhận ra có gì đó không ổn, lại trực tiếp ấn tờ khăn giây lên môi cậu rồi buông tay ra, bỏ lại một cậu, “Tự cậu lau đi.”
Lục Tinh Diên liền giật mình.
Vừa mới nãy đầu ngón tay cô đụng vào môi mình, hình như có chút mềm mại, có chút ấm áp.
Cậu khó có được dịp phản ứng nhanh một lần, lơ đễnh nói: “Cậu giúp tôi lau cho xong đi, tự tôi lau không nhìn được.”
Thẩm Tinh Nhược lập tức kéo ngăn kéo ra, mím môi không nói, chỉ ném lên bàn cậu một cái gương nhỏ.
Không lừa gạt được Thẩm Tinh Nhược phục vụ cho mình, thật ra cũng nằm trong dự liệu của Lục Tinh Diên.
Cậu nhẹ mỉm cười một tiếng, cầm cái gương lên, “Tự lau thì tự lau.”
Thẩm Tinh Nhược cầm cây bút đánh dấu màu xám nhạt, tuỳ ý đánh dấu trọng tâm trong sách.
Không biết có phải là do mùa hẽ đang đến gần hay không, cô cảm thấy buổi tối có hơi nóng, bên tai hình như cũng hơi nóng, nghĩ như vậy, cả người cô đột nhiên nổi da gà.
Xoả tóc xuống, che phũ lỗ tai cô, cũng che luôn vẻ mặt không mấy thay đổi của cô.
Lục Tinh Diên đang lau vét sữa đọng trên một, bỗng nhiên ngửi được một mùi hương sả chanh bay tới, đầu tiên là làm tim cậu đập hẫng một nhịp, quay đầu nhìn sang lại không khỏi cảm thấy bất ngờ.
Có cần phải đến mức như vậy không chứ, cậu có trêu chọc gì cô à, vì không muốn thấy mặt cậu sao, xoã tóc như vậy không nóng à???
Hai người trải qua tiết tự học buổi tối bình an vô sự, lúc sắp tan học, Hà Tư Việt trở về từ văn phòng của Vương Hữu Phúc, trong tay cậu còn cầm một xấp giấy.
Hà Tư Việt trực tiếp đứng lên bục giảng, lớn tiếng nói: “Có việc cần thông báo với mọi người, sau khi tớ phát giấy mời này, cuối tuần này mọi người nhớ mang về nhà, để phụ huynh ký tên đã nhận.”
Không chờ cậu nói xong, dưới lớp đã có bạn học hỏi: “Lớp trưởng, giấy mời gì đấy, không phải phiếu điểm à?”
Hà Tư Việt cười, “Không phải, là giấy mời họp phụ huynh. Họp phụ huynh vào ngày thứ sáu, mọi người mang giấy mời về để phụ huynh xem qua, ký tên là xác nhận sẽ tới tham gia họp phụ huynh, thầy Vương nói, không có tình huống đặc biệt thì tất cả mọi người đều phải đến.”
Mặc dù chuyện họp phụ huynh này là đã trong dự liệu, nhưng đột nhiên tiếp nhận thông báo, dưới lớp vẫn nhao nhao cả lên.
“Thật sự là phải họp phụ huynh à, xong rồi xong rồi!”
“Tao còn chưa nói với cha mẹ thành tích lần này đâu, tao tuột hạng so với ký thi tháng lần trước, chết chắc …”
“Còn phải nói, lần họp phụ huynh này chắc chắn sẽ công bố thành tích của kỳ thi tháng lần trước luôn ấy chứ, kỳ thi tháng lần trước tao làm hơi kém một chút.”
Đám gà con bàn tán ầm ĩ, Hà Tư Việt lại nói, “Thật ra bảng điểm đã được nhà trường gửi về nhà, nhưng nhà trường sợ các bạn có thành tích không tốt sẽ giấu giếm, cho nên mới để mọi người đem về nhà ký tên.”
Lời này vừa nói xong, dưới lớp lại một tràng kêu rên.
Phải nói, Thẩm Tinh Nhược và Lục Tinh Diên chính là hai học sinh “Nhà trường sợ có bạn học giấu giếm” trong miệng Hà Tư Việt.
Hai người đều điền số điện thoại di động của mình.
Thế nhưng trước đó lúc Lục Tinh Diên thà chết chứ không nói thành tích thi cuối kỳ, Lục Sơn đã cất công liên lạc với Vương Hữu Phúc, thông báo với nhà trước về việc mình đổi số điện thoại.
Trong lúc Thẩm Tinh Nhược cùng Lục Tinh Diên đấu võ mồm vì ly trà sữa, Lục Sơn cũng đang cãi nhau với Bùi Nguyệt trong tiệc rượu.
Buổi tối Lục Sơn dẫn theo Bùi Nguyệt đi dự buổi ra mắt sản phẩm mới của một công ty thời trang, công ty của cháu ông, Giang Triệt.
Sau khi buổi trình diễn thời trang kết thúc còn có after party, Lục Sơn đang trò chuyện cùng Giang Triệt và Giang Tinh về sản phẩm mới ra mắt thị trường trong quý này, sau đó còn muốn giới thiệu khách cho Giang Triệt, đang cầm điện thoại tìm số điện thoại liên lạc, chợt nhìn thấy tin nhắn mời họp phụ huynh của nhà trường.
Ông nói chuyện với Giang Triệt xong, liền đưa tin nhắn cho Bùi Nguyệt xem.
Bùi Nguyệt cũng chẳng suy nghĩ sâu xa, “Minh Lễ mỗi lần sau khi thi giữa kỳ xong đều sẽ họp phụ huynh, anh suy nghĩ nhiều làm gì.”
“Không phải là anh suy nghĩ nhiều, anh nói là, phụ huynh của con bé Thẩm Tinh Nhược phải làm sao, lão Thẩm còn đang ở Rome, hai hôm trước anh đã gọi điện cho cậu ta, bọn họ còn dự định đi Ireland, trong thời gian ngắn, sẽ không trở về.”
“Em thấy Tinh Nhược hình như sẽ không nói việc này với ông ấy.” Bùi Nguyệt nghĩ nghĩ, lại hỏi, “Thứ sáu cuối tuần này anh có rảnh không?”
Lục Sơn: “Nhất định sẽ rảnh, chắc chắn cũng có thể nhín ra chút thời gian.”
Bùi Nguyệt: “Vậy anh đi họp phụ huynh cho con của anh đi, em đi họp phụ huynh cho Tinh Nhược, chúng ta cùng đi.”
Lục Sơn khựng lại hai giây, đột nhiên đặt ly rượu xuống, hỏi: “Không đúng, vì sao anh phải đi họp cho Lục Tinh Diên, còn em đi họp cho Thẩm Tinh Nhược chứ? Không phải em nói lúc trưa Tinh Nhược gọi điện thoại cho em, nói là đứng nhất khối rồi sao? Vậy sao em không đi họp cho Lục Tinh Diên đi, anh đi họp cho Tinh Nhược?”
Trên mặt Bùi Nguyệt tràn đầy ghét bỏ, “Sao anh không tự nhìn lại tin nhắn đi, Lục Tinh Diên thi chỉ có điểm, còn chưa được điểm, em đi họp cho nó, đánh mười lớp phấn nền còn chưa che được mặt nữa đấy.”
“Vậy anh đây là một ông chủ lớn, em để anh ngồi đó, con trai anh thi còn chưa được bốn trăm, anh còn mặt mũi nào sao?”
“Cha không dạy con không tài anh có nghe qua chưa vậy, em đã nói với anh nó học hành không đến nơi đến chốn là trách nhiệm của anh Lục Sơn, anh có tư cách gì mà ghét bỏ Lục Tinh Diên.”
Lục Tinh Diên không hề biết mình đang bị cha mẹ chối bỏ.
Nghe được phải họp phụ huynh, cậu không có cảm giác gì, chỉ lo lắng mối quan hệ gia đình rối như tơ vò của Thẩm Tinh Nhược, vô thức quay đầu đưa mắt nhìn.
Mọi người bàn tán vô cùng sôi nổi, Thẩm Tinh Nhược dường như không hề bị ảnh hưởng, cầm giấy mời kẹp vào trong sách, yên lặng tiếp tục làm đề.
Lục Tinh Diên cầm bút gõ xuống đầu cô, “Cậu tính làm gì, muốn gọi cha cậu tới sao?”
“Không muốn.”
Thẩm Tinh Nhược không ngẩng đầu, giọng điệu bình tĩnh.
“Vậy phải bảo mẹ tôi cùng đi họp à?” Thấy Thẩm Tinh Nhược không nói gì, cậu lại hỏi, “Cậu định cứng đầu đến bao giờ, không liên lạc với cha cậu luôn à.”
“Cậu quan tâm nhiều như vậy làm gì, ăn gạo nhà cậu sao?”
“…”
“Không lẽ cậu không ăn?”
Thẩm Tinh Nhược khó có khi bị chặn họng, tốc độ viết chữ lại nhanh hơn.
Lục Tinh Diên cảm thấy không đúng, cô một mực không thèm quay đầu lại, xoã tóc ra nên không nhìn thấy vẻ mặt cô, không phải là đang khóc đấy chứ?
Nghĩ như vậy, Lục Tinh Diên vô thức đưa tay lên, vén mái tóc dài của cô ra sau tai.
Động tác này vừa thân cận lại vừa mập mờ.
Trong lúc lơ đãng, ngón tay của Lục Tinh Diên chạm vào vành tai trắng bóng tinh xảo của Thẩm Tinh Nhược, xúc cảm rất mềm mại.
Thẩm Tinh Nhược còn chưa kịp phản ứng, vừa đúng lúc quay đầu lại, còn đang chu miệng nói: “Ăn thì sao, ăn gạo nhà cậu còn phải làm con dâu nuôi từ bé cho nhà cậu sao?”
Lời còn chưa dứt, môi của cô liền dán lên cổ tay Lục Tinh Diên.
- Hết Chương -