Hàn Dương không còn lựa chọn nào khác, vào ngày thứ bảy khi Cố Noãn đến H.
quốc, anh đã dành thời gian cùng họ đi xem biệt thự.
Đêm đó, để xoa dịu Hàn Sâm, anh và Cố Noãn đồng ý nhận ba căn nhà cưới của Hàn Sâm.
Đây không còn là một vấn đề hai căn nữa, mà đã trở thành ba căn rồi...
Vì thế, Quý Mạc đã đặc biệt gọi tới.
Hàn Sâm đối mặt với Quý Mạc, lời nói không mang lý lẽ: "Chờ sau này tài sản của ba đều sẽ là của con và Tiểu Noãn.
Hiện tại tặng nó mấy căn nhà cưới thì có gì quá đáng? Tiểu Noãn chúng ta không xứng nhận ba căn nhà tân hôn sao?"
"Ba, ba tặng như vậy là quá nhiều." Quý Mạc nói một cách uyển chuyển, "Bọn chúng không ở hết được."
"Không ở hết thì để đó nhìn, Tiểu Noãn không từ chối ba, con và Hàn Dương góp vui cái gì." Hàn Sâm nhìn không hề già, nhưng tâm tư cũng dần trở nên bướng bỉnh theo năm tháng.
"Ba còn muốn nói con và Cố Viễn Sâm, luôn nuôi dạy con theo cách nghèo khó, nhìn Tiểu Noãn của chúng ta xem, quần áo trên người cả người nó cộng lại được bao nhiêu tiền, nào có bộ dáng của phú nhị đại không? Người cũng đã lớn như vậy mà một chiếc xe thể thao cũng không có? Mấy đứa trẻ nhà người ta bằng tuổi nó ai mà không mua xe khi mới thành niên hả? May là ba đã xem kỹ cho nó..."
"Con đã mua xe cho Tiểu Noãn rồi, ba đừng mua nữa." Quý Mạc dứt khoát nói, "Ba, có một điều con cần phải nói.
Không phải đứa trẻ nào cũng có xe thể thao."
Loại sự thật này, trước đây lúc Hàn Sâm nghèo khó, ông đều biết rõ ràng.
Nhưng vì muốn mua cho Tiểu Noãn một chiếc xe thể thao, ông liền mở miệng nói mò.
Điều này làm cho Quý Mạc có chút bất đắc dĩ, người ta đều nói "bệnh người già", Hàn Sâm đây là "bá đạo" vô pháp vô thiên.
"......"
Hàn Sâm dừng một chút, không cam lòng, "Con đã mua cho nó chiếc xe bao nhiêu? Ba muốn mua..."
Quý Mạc lại ngắt lời Hàn Sâm: "Ba!"
Hàn Sâm hết cách rồi, bất đắc dĩ thỏa hiệp: "Vậy sau này nếu Tiểu Noãn muốn đổi xe thì nhất định phải là ba mua."
Quý Mạc không thể thuyết phục ông: "..."
Sau khi cúp điện thoại, Cố Viễn Sâm ở một bên mới dám lên tiếng.
"Một người dám cho, một người dám nhận." Cố Viễn Sâm nói đùa, hắn nắm tay Quý Mạc "Đừng quá cản ba.
Dù sao thì ông cũng vất vả mới tìm được lý do tặng đồ cho Tiểu Noãn." Chiếu theo tính tình của Cố Noãn, nếu Cố Noãn không muốn, cậu nhất định sẽ từ chối.
Dù sao thì dưới sự giáo dục của Quý Mạc và Cố Viễn Sâm, Cố Noãn không hề có một thói hư tật xấu nào mà chỉ có ưu điểm của một phú nhị đại.
Từ nhỏ đến lớn, Cố Noãn đã nghiêm túc tham gia rất nhiều hoạt động từ thiện cùng với Cố Viễn Sâm.
Bất kể đó là tiền hay biệt thự do ông ngoại cho hay là thẻ ngân hàng của ông nội tặng, cậu vẫn thường quyên góp tiền cho học sinh nghèo khó ở các vùng núi dưới sự hướng dẫn của Quý Mạc và Cố Viễn Sâm.
Nói đến đây, Hàn Dương là người đầu tiên cậu chủ động trợ giúp, cũng chủ động đưa về nhà.
truyện tiên hiệp hay
Chỉ là không ngờ rằng lần đánh bậy đánh bạ này lại có thể thành toàn tình yêu của chính Cố Noãn.
......
Tháng ba, Hàn Dương cuối cùng cũng về nước.
Cố Viễn Sâm vừa vặn đi công tác trở về, cùng Hàn Dương lên xe đã đợi sẵn ở sân bay trở về nhà.
Khi bước vào biệt thự, họ nhìn thấy một chiếc ô tô mới tinh đậu ở sân trước.
Ngoài ra, trên gương chiếu hậu còn có một dải ruy băng đỏ buộc vào, còn Cố Noãn đang đứng trước xe đang cùng với dì Từ kéo ra một tấm biểu ngữ lớn, trên đó viết - "Chúc mừng anh nhận xe mới."
Cố Viễn Sâm: "."
Hàn Dương ngây ngẩn cả người.
Quý Mạc từ trong nhà đi ra, dùng máy ảnh chụp lại cảnh này, sau đó chụp lại biểu cảm của Cố Viễn Sâm và Hàn Dương.
Album gia đình của họ lại có thêm hai tấm hình.
Vì lý do này, Cố Viễn Sâm muốn nói rồi lại thôi.
Quý Mạc thấy, bất lực buông thõng hai tay: "Em đã ngăn Tiểu Noãn, vô dụng."
Cố Noãn không để ý đến cái gọi là lúng túng của Cố Viễn Sâm, cậu chạy tới nắm tay Hàn Dương, lấy lòng nói: "Anh ơi, em chọn chiếc xe này đã lâu, anh có thích không?"
Làm sao Hàn Dương lại không thích.
Anh thậm chí còn không nhìn kỹ chiếc xe.
Anh chỉ nhìn kỹ khuôn mặt của Cố Noãn, và mỉm cười, "Anh rất thích."
Cố Noãn bí mật nắm chặt tay: "Vậy thì anh nhớ lái đến đoàn phim."
Hàn Dương khó hiểu.
Cố Noãn nói thẳng: "Nghe nói anh và Hà Vân Sở sắp hợp tác trở lại.
Anh lái xe qua đó chọc mù hai mắt anh ta luôn!" Ai bảo y luôn miệng nói anh không có xe!
Hàn Dương hỏi: "Nghe nói?"
"Là Hạ ca nói với em, lúc trước không biết tại sao anh ấy đã lâu không liên lạc với em.
Gần đây, quan hệ của tụi em đã khôi phục.
Lần trước em say...em có làm gì anh ấy không? "
Nếu thật sự có làm gì chắc cậu xấu hổ chết mất.
Sau khi uống rượu, cậu không nhớ gì cả, nếu như cậu đã nói gì Hạ Phi, Cố Noãn muốn đến xin lỗi.
Hàn Dương nghe, trầm mặc một lát, mới nói: "Ngày đó..."
"Hả?"
"Em nhận anh ấy là con trai."
"......"
Vào nhà, trên bàn là bình rượu quý mà Quý Mạc đã sưu tập nhiều năm.
Tiểu Mạnh rót cho mỗi người nửa cốc nhỏ và đặt ngay ngắn bên cạnh bộ đồ ăn.
Quý Mạc cười nói, "Bây giờ Tiểu Noãn lớn rồi, uống một chút rượu cũng không thành vấn đề."
Cố Noãn đẩy ly rượu sang một bên, xấu hổ cười: "Con không uống, con thật sự không uống."
Quý Mạc khó hiểu, y vẫn nhớ khi Cố Noãn đi theo y đến hầm rượu, cậu tràn ngập hứng thú với những loại rượu đỏ này.
Chỉ là khi đó Cố Noãn mới tuổi, Quý Mạc không định cho cậu uống rượu trước khi thành niên.
Bây giờ, Cố Noãn cư nhiên không đụng đến một giọt, thậm chí còn mang ra một chai nước nho, dùng nước trái cây thay rượu, uống cực kỳ hăng say đến mức còn tưởng đó là rượu thật.
Nhưng Cố Noãn càng tỏ ra không quan tâm đến chai rượu, y càng lo lắng hơn.
Đêm đó, Cố Noãn vẫn còn chia phòng ngủ với Hàn Dương ở biệt thự Cố gia, nửa đêm thừa dịp mọi người đã ngủ say, cậu rón rén đi đến phòng bếp, rót một ly rượu vang, tinh tế thưởng thức.
Nếu khi say cậu liền đi nhận con thì cậu sẽ uống rượu lúc không có ai không được sao?
Cậu khẽ nhấp một ngụm rượu, giả vờ gật đầu: "Ừm ~ không tệ."
Cố Noãn cảm thấy đắc ý, uống hết cốc này đến cốc khác.
Cuối cùng, Cố Noãn say rượu, lật đật nghênh ngang gõ cửa phòng của Cố Viễn Sâm và Quý Mạc, đầu óc không tỉnh táo bất giác nhìn chằm chằm Quý Mạc trước mặt.
Quý Mạc ngửi thấy mùi rượu, đang định mở miệng.
Cố Noãn ôm đầu Quý Mạc, một bên xoa, một bên nói: "Ngoan, con trai ngoan, đến đây! Gọi ba."
"?"
"Con cái bất hiếu, mau gọi ba!"
Quý Mạc như bị ngũ lôi đánh một cái, y không biết cách giáo dục của mình có gì sai sót.
Đối mặt với Cố Noãn người đầy mùi rượu, chấp nhất muốn y gọi cậu là "ba", Quý Mạc tàn nhẫn rút tay ra.
"Ầm..."
Quý Mạc đóng cửa lại, cách ly Cố Noãn ở bên ngoài.
Sau đó, dưới vẻ mặt bàng hoàng của Cố Viễn Sâm, Quý Mạc hoảng hốt dựa lưng vào cửa, nói thầm: "Đây là ác mộng."
Cố Viễn Sâm: "...Không phải là ác mộng, Tiểu Noãn, nó vẫn đang gõ cửa."
Ngoài cửa, Cố Noãn hung hăng gõ cửa và hét lớn: "Con trai ngoan, mở cửa cho ba!! Nếu con không mở, ba sẽ cho nổ tung cánh cửa này! Nổ! Nổ tung!"
Cũng may Hàn Dương đang ở nhà, nghe thấy tiếng động liền hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Anh nhanh chóng lao ra khỏi phòng, không nói lời nào mà trực tiếp khiêng Cố Noãn đi thẳng vào phòng mình.
Trong vòng một giờ, Hàn Dương tương đối có kinh nghiệm dỗ được Cố Noãn chìm vào giấc ngủ yên tĩnh, lúc này mới xem như giải quyết được mớ hỗn độn say xỉn của Cố Noãn.
Cùng lúc đó, Quý Mạc mệt mỏi nằm trên giường, bắt đầu suy ngẫm lại cách giáo dục bọn trẻ cả đêm.
Cũng kể từ ngày ấy, trong nhà của Cố gia, những thứ như rượu hiếm khi được dọn lên bàn ăn.
Sáng hôm sau, Cố Noãn mơ màng thức dậy, trong miệng vẫn còn ngửi thấy mùi rượu.
Cậu sững sờ ngồi ở trên giường, nhìn thấy Hàn Dương từ phòng vệ sinh đi ra.
"Anh, sao mới sáng sớm mà anh đã tắm vậy? Tối hôm qua không phải tắm rồi sao?"
"Em cũng đi tắm đi." Hàn Dương chuẩn bị sẵn quần áo cho cậu, "Sau đó đi xin lỗi chú Quý."
"......"
"Sao vậy?"
"Em, em đã làm gì?" Cậu hoàn toàn không nhớ.
Hàn Dương chậm rãi nói: "Em uống say, ngoại trừ đi nhận con ra thì không có gì khác."
Cố Noãn túng quẫn.
Khi cậu vừa tắm xong, muốn đi tìm Quý Mạc thì một cuộc điện thoại của Hàn Dương đã khiến cả hai dừng lại.
Đầu dây bên kia tín hiệu không tốt, lại có tiếng rè rè rè, Lý trưởng thôn giọng điệu gấp gáp, thúc giục Hàn Dương trở về một chuyến: "Cậu bé, ba của cậu chết rồi.".