Đả tự: Sided Lovettt
Hộ vệ của thương đội và Dong Dinh dưới sự chỉ huy của Nạp Lan Bình sớm đã tranh thủ thanh thế mà Lý Dật tạo ra mà xông lên.
Đám cướp vốn có ưu thế người đông nhưng bị Sát Thần Lý Dật dọa cho sợ chết khiếp, thủ lĩnh lại không biết sống chết ra sao, bỗng chốc trở nên hỗn loạn.
Nạp Lan Bình kia cũng có thể coi là người biết tính toán, tuy không biết tại sao Lý Dật lại đột nhiên xông ra như vậy, nhưng lúc này có lợi mà không tận dụng thì đúng là thằng ngu! Hắn không khách khí, chỉ huy một lúc, Dong binh và hộ vệ giết cho đám cướp đang bát nháo kia không còn đường chạy.
Trận này toàn thắng là điều không cần phải chứng minh nữa.
Nhưng Lý Dật vẫn cố tình đứng trên lưng ngựa, trong tay hắn lúc này tuy không có trường thương nhưng nếu có tên nào không có mắt mà xông đến thì hắn có thể nhẹ nhàng xử lý gọn. Dù gì những tên cướp kia cùng lắm cũng chỉ là cấp Đấu Giả, dù tên thủ lĩnh vừa rồi cũng chỉ là Thất Tinh hoặc Bát Tinh Đấu Giả, Lý Dật căn bản không coi chúng ra gì.
Điều duy nhất hắn còn thắc mắc là một vài khí tức mạnh mẽ cảm nhận được lúc ban đầu từ khi Lý Dật xông ra đã biến mất, không phải đã bị hắn dọa chạy mất rồi chứ...
Lý Dật lầm bầm, cũng biết là khả năng này không lớn, có khả năng lớn hơn là những kẻ đó đã phát giác ra điều gì đó và trở về tập hợp tay chân!
Chắc chắn chúng cũng rõ đám bỏ đi này đối phó với người bình thường còn được chứ với mình thì chẳng có tác dụng gì hết.
Hơn nửa tiếng sau, một đội quân người ngựa đã bị giết cho tơi tả, một vài kẻ còn lại thì chỉ to tiếng là cúp đuôi chạy mất.
Đám cướp tuy hung hãn nhưng không hề ngu xuẩn, chuyện liều mạng không ai muốn làm cả.
Sau khi chiến sự đã tạm lắng, ánh mắt những Dong binh đi tuần tra nhìn Lý Dật đã khác.
Tuy trước đây khi gặp Ma thú, Lý Dật không hề có biểu hiện gì xuất sắc, nhưng chỉ với việc hắn vừa rồi một mình giết mấy chục tên, lại giết chết tên thủ lĩnh, những Dong binh này đã vô cùng khâm phục hắn rồi.
Dù sao thì ở những nơi như Sơn mạch Nạp Gia này thì sức mạnh là tất cả.
Một lúc lâu sau, một hộ vệ của Thượng đội Nạp Lan khách khi đến mời Lý Dật, hắn chỉ nói là Thiếu gia mời Lý Dật đến gặp mặt.
Chuyện này Lý Dật sớm đã đoán được, hắn khẽ gật đầu, đi theo hộ vệ đó đến chỗ Nạp Lan Bình.
Nạp Lan Bình ngồi trên một chiếc xe ngựa, ánh mắt từ tốn quan sát xung quanh, từ chỗ hắn có thể nhìn rõ được tình hình từ bốn phía.
Tuy từ đầu chí cuối vị Nạp Lan Bình này không hề ra tay, nhưng Lý Dật không hề coi thường hắn.
Không nói đến điều khác, chỉ dựa vào nhân lực của hắn cũng đủ để chứng minh hắn không hề đơn giản.
Thấy Lý Dật tiến lại, vị Thiếu gia Nạp Lan Bình với gương mặt bình tĩnh lúc này mới nhảy xuống khỏi xe ngựa. Hắn vẫy tay ra hiệu cho các hộ vệ lui rồi cười nhẹ:
- Không biết cao danh quý tánh của vị huynh đệ đây là gì?
Lý Dật cũng có thiện cảm với người này, khẽ cười rồi đáp:
- Lý Dật.
- Lý Dật? Đúng là một cái tên hay!
Nạp Lan Bình cười, rồi nói:
- Chỉ là, Lý Dật huynh đệ, ta có một câu này không biết có nên nói không!?
Lý Dật cười:
- Có gì ngươi cứ nói!
Nạp Lan Bình nửa cười nửa như không:
- Nếu ta đoán không sai thì những kẻ vừa rồi thực ra không phải đến gây rắc rối cho Thương đội Nạp Lan của ta mà là đến tìm tiểu huynh đệ ngươi đúng không?
Lý Dật bình thản:
- Có lẽ vậy!
Nạp Lan Bình cười:
- Rất tốt, vậy xem ra lần này Thương đội Nạp Lan của ta bị thiệt thòi rồi. Vốn định mời Dong binh làm hộ vệ nhưng giờ tiểu huynh đệ ngươi lại biến bọn ta thành hộ vệ rồi!
Lý Dật chau mày:
- Không phải ngươi cho rằng nếu ta không ở đây thì đám cướp kia không đến gây rắc rối cho ngươi đấy chứ?
Nạp Lan Bình lắc đầu:
- Đương nhiên ta không nghĩ vậy... Nếu nghĩ thế thì khi người động thủ bọn ta cứ đứng đó nhìn có phải hơn không?
Lý Dật bỗng có một cảm giác rất mơ hồ, hắn gục gặc:
- Vậy dám hỏi ý của Nạp Lan Thiếu gia là...?
Nạp Lan Bình bình thản nói:
- Cho dù tiểu huynh đệ tại sao lại đắc tội bọn người kia thì chúng cũng đã ngông cuồng quá lâu rồi. Đêm nay có thể dạy dỗ chúng như vậy thì cũng tốt! Chỉ đáng tiếc những kẻ cầm đầu không xuất hiện, nếu không chỉ cần giải quyết chúng là sau này đi ở Sơn mạch Nạp Gia này nhẹ nhàng hơn nhiều!
Lý Dật cười:
- Ta cũng coi như là gây họa cho Thượng đội Nạp Lan, Nạp Lan Thiếu gia không tức giận chứ?
Nạp Lan Bình cười hề hề:
- Họa gì thì ngươi cũng gây rồi, ta tức giận cũng có tác dụng gì? Tiều huynh đệ đi nghỉ ngơi đi... Nếu ta tính không nhầm, chuyện tối nay sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy đâu!
Lý Dật chép miệng, hắn cũng không nói nhiều nữa, hắn hiểu ý của Nạp Lan Bình, cũng chẳng qua là lôi kéo mà thôi.
Lý Dật biết, các thế lực lớn đều muốn lôi kéo các cường giả, những kẻ trẻ tuổi lại có thiên phú đáng kinh ngạc như Lý Dật thì càng là đối tượng mà vô số thế lực muốn lôi kéo.
Lý Dật khẽ gật đầu rồi đi trong ánh mắt kỳ lạ của các hộ vệ. Chỉ khi ra đến ngoài doanh địa, nhìn những Dong binh đang bận rộn, bất giác nghĩ ngợi.
- Tên Nạp Lan Bình... không đơn giản đâu....
Tiếng của Xà Tôn Giả vang lên đúng lúc.
Lý Dật gục gặc, nói nhỏ:
- Những kẻ hành tẩu trong Sơn mạch Nạp Gia này có kẻ nào đơn giản cơ chứ?! Ngươi đừng thấy Nạp Lan Bình nói năng khách khí ai biết được hắn đang nghĩ gì? Nếu ngươi nói hắn không đoán được ta là ai thì ta không tin. Dù sao thương đội thì phải tin tức nhanh nhạy. Nếu ta tính không nhầm thì nếu không phải vì trong tay ta có Đấu Thần Tàn Ngọc thì chưa biết chừng hắn đã một phát đánh chết ta rồi giao cho đám kia rồi. Giờ hắn khách khí như vậy chẳng qua là có ý nhằm vào thứ này thôi!
Xà Tôn Giả cười:
- Ngươi hiểu điều này thì tốt. Đừng có tưởng người ta ngu ngốc giúp ngươi thật...
Lý Dật hừ mũi:
- Dưới gầm trời này lấy đâu ra chuyện tốt vậy?!
Xà Tôn Giả cười rồi im bặt, hắn hiểu Lý Dật nên cũng không lo lắng gì.
Không có việc gì, đoán chuyện đêm nay còn chưa kết thúc, cũng ngại không muốn về lều, Lý Dật liên ngồi khoanh chân tu luyện luôn tại chỗ.
Không biết thời gian bao lâu trôi qua, đúng lúc Lý Dật gần tiến vào trạng thái huyền diệu nào đó thì bỗng một tiếng cười như vang lên từ khắp bốn phương tám hướng.
Tiếng cười trong mà trầm, dường như người đang rất bình tĩnh, chỉ là trong sự bình tĩnh lại mang vài phần sát ý khiến người ta lạnh người:
- Ta còn tưởng tiểu đệ đệ chạy đi đâu, không ngờ lại ẩn mình trong Thương đội Nạp Lan, khiến ta khó tìm quá!
Cùng với bóng người đó, một vài người khác cũng vật ra từ trong rừng, đáp xuống trước doanh địa. Một đoàn Dong binh đằng sau đang bận rộn bị chúng coi như không.
Mí mắt Lý Dật giật giật vài cái, hít một hơi rồi chậm rãi đứng dậy, Lý Dật quay đầu nhìn Nạp Lan Bình cách đó không xa. Hai người đều hiểu dù sau này thế nào thì ít nhất lúc này cả hai đều đang đứng cùng ở một bên chiến tuyến.
Người vừa rồi lên tiếng thân hình thon thả, mặc một chiếc váy dài trắng muốt, gương mặt không có gì đặc biệt, quan sát Lý Dật từ đằng xa.
Lý Dật cũng biết giờ có muốn tránh cũng không được nữa.
Hắn cười ha hả, thân hình khẽ di chuyển đến trước mặt người kẻ đó, bình thản nói:
- Vị đây chắc là đến từ chỗ Trường đấu giá Nạp Gia... còn hai vị đây, Phụng Nương Tử, Thiết Sư Đoàn trường... chúng ta cũng lâu rồi không gặp nhỉ!
Phụng Nương Tử và Thiết Sư vẻ mặt đều khá tức giận nhưng trước mặt người kia thì không dám nói nhiều, chỉ cùng hừ mũi một tiếng.
Còn người nữ tử gương mặt bình thường kia thì khẽ cười:
- Tiểu huynh đệ cũng thật có vai vế nhỉ... tỷ tỷ muốn gặp ngươi một lát mà cũng khó thế này!
Lý Dật khẽ nheo mắt, hắn đã đoán ra thân phận của người này.Lý Dật cười:
- Vị đây chắc là Trường chủ Trường đấu giá. Không biết các hạ tìm tại hạ có chuyện gì?
Trường chủ khẽ cười:
- Cũng không có gì, chỉ là chỗ ta lâu lắm rồi mới gặp người tài khí hùng hậu đến vậy. Tỷ tỷ không được gặp tận mắt thì thấy không tốt lắm...
- Thế sao...
Lý Dật hờ hững
- Giờ gặp còn rồi có phải đi được rồi không...
Trường chủ lắc đầu cười:
- Đâu có nhanh vậy. Ngoài gặp mặt ra, tỷ tỷ còn có một món đồ đang trong tay tiểu đệ đệ, nếu các hạ giao nó ra đây chúng ta sẽ lập tức đi ngay, thế nào?
Lý Dật thở dài:
- Sao ta không nhớ là mình từng cầm thứ gì của Trường chủ nhỉ?
- Sao lại không?
Trường chủ cười nửa miệng:
- Đấu Thần Tàn Ngọc, không phải kẻ nào cũng có tư cách lấy đi đâu... Chi bằng tiểu đệ đệ giao nó cho ta, bọn ta sẽ đi ngay, thế nào?
Lý Dật cười ha hả:
- Thứ đó không phải đã đưa cho Thiết Sư Đoàn trưởng lâu rồi sao? Sao giờ lại đến tìm chỗ ta?
Thiết Sư chỉ hừ giọng chứ không phản ứng gì. Vị Trường chủ vẫn nhìn Lý Dật với ánh mắt kỳ lạ, dường như muốn nhìn xuyên qua hắn.
- Cung Vô Song các ngươi càng ngày càng không biết xấu hổ nhỉ...
Một bóng người khẽ lướt qua đến bên cạnh Lý Dật, là Nạp Lan Bình.
Nữ tử được gọi là Cung Vô Song khẽ cười, ánh mắt chuyển qua Nạp Lan Bình, nói thản nhiên:
- Thì ra là Nạp Lan Thiếu gia à?! Nạp Lan Thiếu gia, chuyện linh tinh này mà ngươi cũng có hứng thú sao? Chỉ có điều, đây là Sơn mạch Nạp Gia, không phải Vân Thủy Thành, không có ai bảo vệ ngươi được đâu...
Nạp Lan Bình nói:
- Ta biết ngươi đem người đến, nhưng chẳng nhẽ Nạp Lan Bình ta lại sợ ngươi? Huống hồ... ta không ngờ thì ra bọn cướp tung hoành ở Sơn mạch Nạp Gia này lại có quan hệ với hai Dong binh đoàn lớn của Nạp Gia Trấn. Còn các ngươi hình như cũng là chủ nhân một nửa đấy nhỉ...
Cung Vô Song nói:
- Chuyện này không phải các ngươi đã sớm đoán ra rồi sao? Giờ nói ra thì có ý nghĩa gì? Vị tiểu huynh đệ đây, chúng ta cứ nên nói chuyện chính... Thứ đó người giao ra hay là để ta cướp? Tuy lúc nãy ngươi dường như rất lợi hại nhưng xin người đừng có quên điều này... Đấu Giả, dù có lợi hại thế nào thì cũng chỉ là Đấu Giả mà thôi!
Khóe miệng Lý Dật giật giật vài cái, nữ tử trước mặt khiến hắn có cảm giác khó đoán định. Nhưng nhìn dáng vẻ như nuốt sống mình thì chắc thực lực hơn hẳn Phụng Nương Tử và Thiết Sư...
Chỉ là không biết lúc này nếu mình dùng Huyết Nguyệt Cuồng Cương thì sẽ mấy phần cơ hội giết ả tại trận? Hoặc có thể... hoàn toàn khống chế à...
Ý nghĩ này lóe lên trong đầu, Lý Dật quyết định, Đấu Thần Tàn Ngọc hắn không thể giao ra được. Vậy thì chuyện hôm nay cũng không thể kết thúc dễ dàng thế... Nói nhiều lời thừa không bằng...
- Động thủ!
Lý Dật khẽ hét, thân người đột ngột biến lùi về sau, hai tay vỗ vào nhau, hàng loạt vũ khí đem theo đấu khí như mưa sao băng lao về ba người Cung Vô Song...
Chiêu này hắn suy nghĩ đã lâu, chỉ có cách tấn công nhìn có vẻ hỗn loạn thì mới có tác dụng khi đối mặt với vài Đấu Sư cường giả...